Tình Nhu ngờ nghệch cầm máy sấy, Nhâm Cảnh Thâm thì xuống sàn, dựa vào thành ghế, thuận tay vắt hai đùi cô lên vai rồi sờ nắn, giục:
- Tình Nhu, nhanh lên
Nữ nhân như bị thôi miên, không phản bác hay chống cự, ngoan ngoãn bật máy rồi sấy tóc cho tên biến thái ngồi dưới. Vừa sấy cô vừa nhìn sang cánh cửa bên kia, đúng thật là tò mò và bất ngờ quá thể, Tình Nhu luống cuống muốn chạy sang bên đó xem căn phòng của nam nhân ra sao. Bàn tay nhỏ nhắn luồn qua chân tóc Cảnh Thâm, nhẹ nhàng làm tơi tóc ra rồi sấy ở chế độ nhẹ. Nam nhân thở dài từng đợt, không phải vì mệt mỏi não nề mới trút hơi mà cảm thấy yêu thích sự bình yên này đến lạ. Làn da nữ nhân mềm mại, hai bên đùi da mướt nên sờ vào khá mát và êm tay, bên trên thì như được massage, hắn mở lời cảm thán:
- Biết thế tôi chuyển ra ở ngoài sớm hơn... ha!
Tình Nhu sau cùng tắt máy đi, ngắn gọn:
- Xong rồi
Nói đoạn cô đứng dậy, hai chân cũng thẳng thừng giựt ra khỏi vòng tay Nhâm Cảnh Thâm, từng bước chạy sang căn phòng phía bên. Nữ nhân lặp bặp từng bước, vào xem chung quanh phòng mới choáng ngợp nhẹ, bên này còn rộng hơn cả bên phòng của Tình Nhu, chiếc giường lớn kèm ga
gối lớn, tone màu đen nhìn căn phòng mới huyền bí làm sao.
Tình Nhu vừa ngắm nghía xung quanh vừa bất ngờ hết thảy, phòng thay đồ ở một góc cũng rộng ngang ngửa phòng ngủ, các bộ cánh của Nhâm Cảnh Thâm được giặt sạch, là phẳng và treo gọn gàng trên
đây. Ra ngoài thì là một số món đồ khác như kệ sách nhỏ, bàn làm việc, ban công,... nhưng đặc biệt hơn cả là bồn tắm lộ thiên. Khác với phòng tắm được xây dựng khép kín, có đủ vật dụng sinh hoạt thì bồn tắm lộ thiên được xây gọn một nơi trong phòng, chiếc bồn tròn, thấp, mực nước người ngồi vào sẽ cao đến vòm ngực, chủ yếu là ngâm mình xuống nước có tinh dầu hay nước lá trị bệnh. Bên trên là vòi hoa sen nhỏ, xung quanh bồn có lỗ sục và dĩ nhiên có tấm màng bao quanh...
Tình Nhu đứng chôn chân ra ngắm, lạch bạch chạy lại đi vào trong bồn, vì không có nước, đương khô thoáng nên nữ nhân chạy vòng quanh, sờ mó thích thú, tấm tắc:
- Trời trời.. anh hai, sao có thể thiết kế tuyệt vời đến như vậy? Liệu em có thể...có thể thử..một lần không?
Nhâm Cảnh Thâm nhàn nhã ngồi bên ghế sofa như bậc đế vương, dáng chân dài khoan thai sải rộng, cánh tay vắt ngang sang ghế, nhàn nhạt nói:
- Mọi thứ của tôi đều dành cho em... thoải mái đi
Tình Nhu ngốc nghếch đáp lại:
- Gì chứ? Tất cả sao..haha? Nghe gì ghê gớm thế...
Nhâm Cảnh Thâm tiến lại gần, ngồi dựa vào bậc thang bên bồn tắm, chống tay dưới cằm rồi hướng ánh mắt mình vào khuôn mặt Tình Nhu, thâm tình đáp:
- Đúng.. tất cả, từ vật chất tới tinh thần... Tôi có cái gì, tôi trao em cái ấy.. Kể cả trái tim
Tình Nhu đang hồn nhiên xem xung quanh thì cũng sững lại, nhiều lần Nhâm Cảnh Thâm nói về mổi quan hệ của cả hai, Tình Nhu chỉ nghe rồi lờ vờ quên đi chứ không hề để tâm. Duy có lần này, không gian chỉ có hai người, Nhâm Cảnh Thâm cũng nghiêm túc hơn thường khiến vật nhỏ cũng mất tự nhiên một chút.
Cô thở hắt 1 hơi rồi trấn tĩnh trở lại, đáp:
- Muộn rồi, em về phòng đây.. Anh hai ngủ ngon
Nói rồi Tình Nhu chạy một mạch sang phòng, không quên đóng lại cánh cửa qua lối hai bên, nhảy lên chiếc giường lớn rồi bao bọc chiếc chăn quấn quanh mình, thầm nhủ: “Đừng qua đây... đừng qua đây”... Lời cô thầm cầu cũng thành hiện thực, Nhâm Cảnh Thâm vậy mà để yên, không chạy sang làm loạn hay muốn nói chuyện ra nhẽ
Bên kia phòng
Nhâm Cảnh Thâm khoan thai lạ lùng, hắn ngồi vật vờ bên bệ đá, thầm nghĩ ngợi gì đó rồi cười nhẹ, sau cùng trở lại giường nằm. Ngày đầu tiên ở nhà mới, không biết vật nhỏ của hắn cảm thấy ra sao chứ Nhâm Cảnh Thâm đã có linh cảm rất tốt cho những sự kiện sắp tới. Một mình một vương quốc, không ai quản thúc, không dè chừng và đặc biệt còn có thứ châu báu bên người để ngày ngày ngắm nghía, nâng niu thì quả là hưởng thụ
Cuộc sống cũng dần quen, 2 tuần đầu tiên, vì chưa an tâm nên Diệm Thanh ngày nào cũng tới thăm các con. Thậm chí còn dậy từ sớm, đến bên nhà rồi hỏi quản gia Miên:
- Này, con bé dậy chưa nhỉ?
Bà quản gia kính cẩn:
- Dạ chưa thưa bà chủ..
Nhâm Cảnh Thâm từ trên lầu đi xuống, mới tập thể dục xong nên cơ thể đẫm mồ hôi, nói vọng:
- Mẹ khéo lo... em ấy có đặt báo thức mà.. Mẹ cất công tới sớm như này làm gì cho cực, có vấn đề gì con cũng sẽ chăm lo cho Tình Nhu đầu tiên
Diệm Thanh đi lại đánh vào bả vai nam nhân, hằm hè:
- Thích thì đến, không thích càng đến... mày cấm được mẹ à?
Cú đánh đau khiến bàn tay Diệm Thanh cũng in hằn trên vai Cảnh Thâm một màu đo đỏ, nam nhân xuýt xoa kêu lên:
- Mẹ à... đau quá.. Mà con là con ruột mẹ đó, thưa bà Nhâm
Diệm Thanh cười khẩy rồi đưa ra một đống món ăn kì công chuẩn bị, toàn là món Tình Nhu thích mê. Nhâm Cảnh Thâm nhếch môi, mập mờ đáp:
- Mẹ khéo lo.. Sau này bảo bối của con lớn hơn, nhất định sẽ cho em ấy những món ăn đặc biệt.. chỉ mình Tình Nhu được hưởng thụ1
Không để bà Thanh hỏi nhiều thêm, Nhâm Cảnh Thâm nhàn nhã lên tầng, hắn nghỉ ngơi cho ráo mồ hôi rồi vào tắm rửa. Tuần tự xong xuôi rồi thản nhiên sang phòng Tình Nhu qua lối đó, e hèm giọng một cái rồi trách thầm:
- Đúng là nết ngủ xấu thật
Chiếc giường lớn Cảnh Thâm đã đặt làm rộng hơn nhưng xem ra vẫn bừa bộn dưới cơ thể Tình, hai gối lớn thì cái đầu cái cuối, chiếc chăn lớn cũng vất vưởng gần xuống sàn, gối ôm hắn chuẩn bị cũng vắt ngược lên thành giường. Nam nhân lại gần mới càng khó hiểu hơn, Tình Nhu nằm ườn ra cái dáng rất lạ, một tay vắt ra ngoài giường, một tay kê đầu, chân thì một duỗi thẳng, một co lên... Nhâm Cảnh Thâm cực nhọc kê lại toàn bộ đồ, chỉnh lại dáng ngủ cho Tình Nhu nhưng bất giác bàn tay cô giơ lên rồi giáng xuống mặt hắn một cái điếng người
P/s: heheheh các vị hảo hán hãy thả tim truyện, tặng điểm quà và phiếu vote cho truyện của tại hạ với nghen. Đa tạ đa tạ 😍