Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Không Cần Anh

Nguyễn Văn Văn và Tống Viện là bạn thời đại học, sau khi tốt nghiệp, Tống Viện thành công bước vào giới giải trí, Nguyễn Văn Văn vào công ty theo yêu cầu của gia đình.

Hai người là bạn bè tốt kiêm khuê mật của nhau.

Nguyễn Văn Văn đối xử với Tống Viện vô cùng tốt, giống như đào cả tim phổi ra để đối đãi với cô.

Tống Viện vừa thức dậy, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo, hơn nữa hình như Nguyễn Văn Văn đang ở trong tiệc rượu gì đó, xung quanh tương đối ồn làm cô không thể nghe rõ, điều chỉnh lại tư thế nằm, hỏi: "Cái gì?"

Nguyễn Văn Văn mang điện thoại đi đến nơi không có ai, dựa vào lan can nói: "Người đàn ông của cô, Chu Diễn, đi cùng với Ngô Hà."

Tống Viện mở to mắt, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng kì lạ, cô không quan tâm đau đớn trên người, từ trên giường ngồi dậy, thấp giọng nói: "Ai?"

"Chu Diễn, Ngô Hà." Nguyễn Văn Văn có chút tức giận: "Thật không ngờ Chu Diễn sẽ là loại người như vậy."

"Làm sao cậu biết được?" Tống Viện sẽ không tin tưởng vào mấy lời đồn vô căn cứ, trừ khi là tận mắt cô nhìn thấy, cô từng gặp qua Ngô Hà, một tiểu mĩ nhân nhưng lại thiếu khí chất, Chu Diễn không thích loại phụ nữ như vậy.

Nói đến đây Nguyễn Văn Văn dừng lại một chút, biết được quá trình để biết câu chuyện này liền cảm thấy đau đầu, không biết nên nói gì nữa.

Tống Viện lại hỏi: "Ai nói với cậu?"

Nguyễn Văn Văn sắp xếp lại các mối quan hệ trong đầu: "Cậu nghe cho rõ này."

Tống Viện nói: "Được, cậu nói đi."

Giọng nói của Nguyễn Văn Văn truyền qua bên tai, nhưng càng nghe hắn nói càng nhiều, lông mày Tống Viện càng chau lại, cuối cùng không thể không cắt ngang lời hắn nói.

"Dừng dừng, cậu nói lại lần nữa xem."

Nguyễn Văn Văn ho nhẹ một tiếng: "Em dâu của chị gái của bạn gái của em trai họ của vợ của anh con chú con bác của con gái của dì họ mình đang làm thợ trang điểm cho Ngô Hà, chuyện này là do cô ta nói." (1)

(1) Raw: 我表姨的女儿的堂哥的媳妇的表弟的女朋友的姐姐的弟媳妇在给吴霞当化妆师

Cv: Ta biểu dì nữ nhi đường ca tức phụ biểu đệ bạn gái tỷ tỷ đệ tức phụ tự cấp Ngô Hà đương chuyên viên trang điểm

Toi phải nhờ 7749 anh em mới dịch được câu này mà dịch xong tui hiểu con mẹ gì tui chớt liền luôn á mọi người:(((((

Tống Viện bị một tràng danh sách dòng họ gia phả làm cho sững sờ, nhíu mày: "Nguyễn Văn Văn, cậu gọi cho mình là để diễn xiếc khỉ?"

Đừng nói Tống Viện, ngay cả Nguyễn Văn Văn cũng bị chóng mặt, nhưng hắn không phải gọi để diễn xiếc với Tống Viện, hắn chỉ muốn nhắc nhở cô, tình cảm cô dành cho Chu Diễn căn bản là không đáng.

"Như thế nào?" Nguyễn Văn Văn nói: "Không lẽ cậu chưa từng nghi ngờ Chu Diễn?"

"Nghi ngờ cái gì?" Trong mắt Tống Viện, Chu Diễn là tốt nhất, mặc kệ anh làm việc gì chắc chắn cũng sẽ có lí do riêng.

Nếu cô yêu anh, thì nhất định phải tin tưởng anh.

"Nhân phẩm của anh ta nha." Nguyễn Văn Văn muốn nói những lời này từ lâu rồi: "Cậu và Chu Diễn quen nhau cũng được một thời gian, anh ta có mang cậu về gặp người nhà không? Mang cậu đi giới thiệu với bạn bè của anh ta không? Có bao nhiêu người bên cạnh anh ta biết đến sự tồn tại của cậu? Viện Viện mình biết là cậu yêu anh ta, nhưng có một số việc cậu phải dùng lí trí suy xét cho cẩn thận."

Những lời này Nguyễn Văn Văn và Tống Viện đã từng nói qua vài lần, nhưng lần nào Tống Viện cũng lãng sang chuyện khác, lần này cũng không ngoại lệ, Tống Viện nói: "Làm sao vậy? Đường tổng lại chọc giận cậu sao?"

"Đừng nhắc đến người đó với mình." Nguyễn Văn Văn không muốn nghe bất cứ điều gì về người nọ: "Chúng ta đang nói đến việc của Chu Diễn, Tống Viện."

"Mình và Chu Diễn rất tốt." Tống Viện khẽ nói: "Tối qua bọn mình ở cùng nhau."

"Làm cả đêm sao?" Nguyễn Văn Văn trêu chọc.

Sắc mặt Tống Viện đột nhiên đỏ lên, cô thật lòng bội phục khả năng thoải mái tùy ý nói bậy của cậu ta: "Không phải."

"Không phải?" Nguyễn Văn Văn tặc lưỡi:"Chu Diễn chắc là không thể, phải không?"

Tống Viện khuôn mặt đỏ bừng, đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy nước rửa mặt, cô nghe Nguyễn Văn Văn nói: "Mặc kệ là thế nào, nếu Chu Diễn dám bắt nạt cậu, mình sẽ người đầu tiên không bỏ qua cho anh ta, anh ta có tập đoàn Khang thị lớn mạnh, Nguyễn thị của mình cũng không kém đâu."

Tống Viện nghe xong rất cảm động: "Văn Văn, cảm ơn cậu."

"Đừng có nói suông, muốn cảm ơn mình thì dùng hành động đi."

"Được, lần tới gặp nhau mình sẽ làm cậu."

"Fuck, Viện Viện, cậu hư lắm rồi."

"..."

Sau khi nói chuyện xong, Tống Viện rửa mặt sạch sẽ rồi đi ra khỏi phòng tắm, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là Khương Ngọc Doanh gọi tới.

"Thế nào? Tâm trạng tốt chứ?"

Tống Viện ngồi trên ghế sofa, với tay lấy gối ôm vào trong ngực, giọng nói uể oải: "Thật xin lỗi."

"Làm sao phải xin lỗi?" Khương Ngọc Doanh hỏi.

"Không đoạt được giải thưởng." Tống Viện nói: "Ông chủ Khương, đã làm ngài thất vọng rồi."

Tống Viện là nghệ sĩ trực thuộc của công ty Khương Ngọc Doanh, lúc trước Khương Ngọc Doanh định kéo cô về làm cùng công ty, Tống Viện phụ trách bên ngoài, cô ấy phụ trách ở trong, nhưng Tống Viện lại từ chối, cô nói cô chỉ muốn đóng phim.

Khương Ngọc Doanh cũng không miễn cưỡng cô, sau khi thuyết phục cô hai lần đều thất bại thì cũng không nhắc lại chuyện này với cô nữa.

"Cậu đã làm rất tốt rồi." Khương Ngọc Doanh cố ý gọi tới là để an ủi cô, sợ cô buồn: "Lần sau cậu vẫn còn cơ hội."

Tống Viện chống cằm lên gối, đôi mắt ngấn nước: "Được."

Khương Ngọc Doanh lại hỏi qua chuyện khác: "Gần đây cậu có gặp Chu Diễn không?"

"Có gặp." Tống Viện nói: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Khương Ngọc Doanh lại nói: "Gần đây cậu cũng mệt mỏi, có muốn nghỉ mấy ngày không?"

Tống Viện vẫn còn vài hợp đồng chưa kí, tạp chí thời trang, chương trình giải trí, mặc dù cô rất muốn nghỉ ngơi nhưng thời gian lại không cho phép.

"Thôi bỏ đi, trước tiên vẫn nên hoàn tất các công việc cho xong đi đã." Còn một nguyên nhân nữa làm cô không muốn nghỉ ngơi, đêm qua sau khi cùng Chu Diễn hành sự, có người gọi điện đến cho anh, anh sẽ đi công tác trong một tháng tới.

Tháng sau mới trở về.

Nếu không có anh, Nam thành giống như bị thiếu thứ gì đó, cô không muốn ngây ngốc ở nhà khi mà không có anh.

"Tháng sau là sinh nhật của cậu, cậu định ăn mừng như thế nào?" Khương Ngọc Dao nói: "Có cần mình chuẩn bị trước không?"

"Không cần đâu." Mi mắt Tống Viện cong cong: "Mình muốn ở cùng Chu Diễn."

Từ khi cùng Chu Diễn quen biết nhau, bọn họ chưa từng cùng nhau trải qua ngày sinh nhật, giống như mỗi lần đều vì một chuyện gì đó mà bỏ lỡ một sự kiện hoàn mĩ vậy.

Nhưng lần này cô không muốn bị bỏ lỡ nữa, cô muốn chúc mừng sinh nhật cùng anh.

Vừa mới dứt điện thoai, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Tống Viện đứng dậy ra mở cửa, Tiểu Thôi mang theo đoàn người bước vào: "Tống tiểu thư, đây là lễ vật của ông chủ, mời cô xem qua."

Tiểu Thôi bảo người phía sau mang hộp quà để xuống.

Tống Viện cụp mắt liếc nhìn qua, mỗi lần gặp Chu Diễn, anh đều sẽ mang lễ vật đến cho cô, nhưng lần này lại khác, dường như có nhiều lễ vật hơn trước.

Còn có một số đồ trang sức.

Tống Viện đến gần, tùy ý mở ra một hộp, một chiếc vòng phỉ thúy hiện ra, toàn thân bằng ngọc sáng bóng, vừa nhìn liền biết giá trị rất cao.

Cô khẽ nhíu mày, trong lòng có chút không vui.

Tiểu Thôi bên cạnh không ngừng khoa trương: "Những món quà này đều do đích thân Chu tổng tự mình lựa chọn, suýt chút nữa khiến chúng tôi bỏ lỡ một cuộc họp, Chu tổng nói, chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ là được."

Tiểu Thôi là một thư kí xuất sắc, am hiểu lòng người, làm việc mọi mặt đều chu đáo, trong vòng hai phút ngắn ngủi đã thuyết trình một cách sinh động tình cảm của một người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình."

Nếu chuyện này để người phụ nữ khác nghe chắc chắn sẽ rất cảm đông, nhưng phản ứng của Tống Viện lại có chút đặc biệt, quá mức bình tĩnh.

Tiểu Thôi: "Tống tiểu thư, Tống tiểu thư."

Tống Viện định thần lại, lịch sự mỉm cười rồi đóng nắp lại: "Cảm ơn Chu tổng giúp tôi."

Tiểu Thôi lại khách sáo thêm vài câu liền mang theo đoàn người rời đi.

Trong phòng an tĩnh trở lại, Tống Viện lại cầm chiếc hộp lên xem xét cẩn thận, lông mày Tống Viện nhíu chặt lại, nếu cô nhớ không lầm thì cô đã từng nói với Chu Diễn là mình không thích bất kì loại trang sức bằng ngọc bích nào, không thích không vì lí do gì cả.

Cô còn nhớ rõ, lúc ấy anh nắm lấy tay cô, nhẹ cắn một cái, khóe môi khẽ cười nói: "Được, nếu em không thích thì anh sẽ không mua."

Lời nói vẫn còn lẳng lặng bên tai, nhưng đồ vật lại ở ngay trước mặt.

Chu Diễn tặng cho cô món quà cô không thích.

Nhưng lại nghe nói là anh tự mình mua.

Đột nhiên Tống Viện không rõ ý của Chu Diễn là như thế nào, lấy điện thoại ấn vào Wechat muốn hỏi một chút, nhưng mới đánh một chữ cô liền xóa đi.

Quên đi, chắc là anh đang rất bận.

Cả chục chiếc hộp được để ở trên bàn trà, Tống Viện cũng không thèm kiểm tra, liếc nhìn một cái rồi đi vào phòng ngủ.

Tiểu Thôi về đến công ty, Chu Diễn đang xem văn kiện, cầm bút lên, anh hỏi: "Đã đưa hết rồi?"

Tiểu Thôi: "Vâng, đều đã đưa hết rồi."

Chu Diễn đặt bút xuống: "Cô ấy nói cái gì?"

Tiểu Thôi nói đúng nguyên văn: "Tống tiểu thư nhờ tôi cảm ơn Chu tổng."

Chu Diễn khẽ nhướng mày, có vẻ hài lòng với câu trả lời của Tống Viện.

Tiểu Thôi lại nói: "Chẳng qua..."

"Hửm?"

"Tôi nghĩ là Tống tiểu thư có vẻ không vui, không biết những món quà tôi chọn có phải không vừa ý với cô ấy hay không?"

Chu Diễn không để ý nói: "Còn chưa đủ thì kêu người mang tới thêm đi."

"Vâng." Tiểu Thôi bước ra khỏi phòng.

Hôm nay Tống Viện muốn nghỉ ngơi, cứ tưởng đã có thể nằm xuống, chông cửa lại vang lên lần nữa, giống như cũ là tới để đưa lễ vật, người đưa đến đều nói là của Chu tổng tặng.

Còn làm trò ở trước mặt cô mở từng hộp quà ra.

Thật trùng hợp, lại là trang sức bằng ngọc bích khác, gồm vòng tay, bông tai, vòng cổ trong cùng một bộ, có tới sáu bộ được đưa tới.

Thấy vậy, sắc mặt Tống Viện dần trầm xuống, nếu lần đầu là do sơ xuất thì lần này là như thế nào đây?

Tâm tình cô lại đang không tốt, lần này cũng không thèm đứng dậy, sau khi bọn họ rời đi, cô đem hộp quà ném vào trong túi, xoay người bước vào trong phòng thay đồ.

Thật ra Tống Viện không thích ngọc bích cũng là có nguyên do, hồi nhỏ cô có lỡ làm vỡ một chiếc vòng của mợ, bị mợ trách mắng một lúc lâu, còn chưa đủ, cậu còn đánh cô, phạt cô đứng dưới mưa cả một đêm.

Cô nhớ mang máng ngày hôm đó mưa rất lớn, cô bị nước mưa xối lên ướt hết cả người run rẩy, nửa đêm còn bị sốt cao, lăn lộn một thời gian dài mới khỏi bệnh.

Từ ngày đó, cô đối với ngọc bích mang thù rất sâu, nhìn thấy nó sẽ làm cô nhớ đến ngày đó, cô cũng chưa từng đeo trang sức làm bằng ngọc bích.

Chu Diễn...

Anh là cố ý?

Tống Viện lấy điện thoại ra định nhắn Wechat cho anh thì Chu Diễn lại gọi điện thoại tới.

"Ở đâu?"

"Ở nhà."

"Chờ ở nhà, anh cho Tiểu Phùng qua đón em."

"Để làm gì?" Không phải anh muốn đi công tác sao?

"Muốn gặp em."

Một câu, mọi bực bội trong lòng Tống Viện đều tan biến mất, chút khó xử trong lòng đều không còn, khóe môi nhếch lên, khẽ nói: "Được, em chờ anh."

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô lại vào phòng thay đồ, mở tủ quần áo ra, một dãy sườn xám đủ màu sắc hiện ra trước mắt.

Chu Diễn từng nói, cô mặc sườn xám rất đẹp, anh rất thích, những chiếc sườn xám này là vì anh mà chuẩn bị.

Đầu ngón tay chạm vào một chiếc sườn xám màu hồng nhạt, cô lấy ra mặc vào, chọn tư thế đứng trước gương chụp một vài kiểu ảnh, chọn một tấm đẹp nhất rồi gửi đi.

Một nơi khác, Chu Diễn cùng Ngô Hà cùng nhau đi ra từ một quán cà phê, nụ cười nhạt hiện ra trên mặt người phụ nữ, nhẹ giọng nói: "Lần này thật sự cảm ơn Chu tổng."

"Ngô tiểu thư khách sáo rồi." Chu Diễn nói: "Nếu Ngô tổng đã đích thân giải thích, tôi nhất định phải làm rõ mọi chuyện."

Ngô Hà cúi người ghé sát vào: "Chu tổng khách sáo rồi."

Trong khi hai người nói chuyên, điện thoại Chu Diễn vang lên, có người gửi Wechat đến cho anh.

Hắn click mở, nhìn lướt qua, là Tống Viện gửi tới, cô hỏi: [Đẹp không?]

Chu Diễn không trả lời, anh tắt màn hình điện thoại, ngước mặt lên nhìn Ngô Hà.

Ngô Hà cười nói: "Bạn gái anh?"

Chu Diễn không biểu cảm nói: "Bạn bè thôi."

Ngô Hà bước xuống cầu thang, thản nhiên nói: "Chu tổng biết Tống Viện không?"

Bước chân Chu Diễn không dừng lại, khóe môi giật giật, trầm giọng nói: "Không quen biết."

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

[Rải hoa rải hoa.]

Editor có lời muốn nói:

Bởi vì không có nhiều thời gian rảnh và một chương cũng hơn 2k chữ nên mọi người cho tui xin phép một chương có thể delay hơi lâu so với dự kiến nha.

Tui sẽ tranh thủ edit để hoàn bộ này sớm, mọi người nhớ bình chọn sao cho tui biết mọi người cũng hóng để tui có động nhá.
Nhấn Mở Bình Luận