Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Triệu Thuỷ Quang về nhả ở cả đêm, sáng hôm sau mới quay lại trường học.Sáng sớm, ký túc xá còn rất yên tĩnh, Triệu Thuỷ Quang mở cổng đi vào, dì lao công trong ký túc xá đang giặt quần áo ở sảnh trước, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thuỷ Quang, Triệu Thuỷ Quang lễ phép chào, “Chào dì!” Cũng không nhìn mặt bà ấy đã hấp tấp chạy lên lầu.

Mấy dì lao công lớn tuổi này rất khó tính, xếp mền cũng bắt phải gọn gàng, hồ nước cũng phải được giữ sạch sẽ, trưa thì lại không bao giờ ngủ đến hai giờ, cái gì cũng muốn trông nom quản lý, không có việc gì làm thì lại còn tám phét với mấy sinh viên trong ký túc xá.

Ánh nắng ban mai rọi chiếu khắp hành lang, Triệu Thuỷ Quang một đường đi thẳng về phòng, có người đã thức dậy bắt đầu rửa mặt, có người thì ôm mền ra phơi nắng ở lan can, có người thì ôm tập vở, chắc là đi học.

Triệu Thuỷ Quang đi đến trước cửa phòng ký túc xá của mình, đã nghe giọng Hứa Oánh cất lên, “Dương Dương, bạn đi căn tin phải không? Vậy mua dùm mình cái bánh bao đi, tiền để trên bàn mình đó.”

Triệu Thuỷ Quang thấy Dương Dương đang định đi ra ngoài, cô hỏi, “Đi sớm vậy, mua đồ ăn sáng hả?”

Dương Dương nói “Ừ”, gật đầu đại. Triệu Thuỷ Quang thấy vậy cũng lờ mờ đoán được có chuyện gì rồi, không nói thêm gì, đi vào trong phòng.

Bành Hiểu Hiểu đang ở trên giường đọc sách, ngẩng đầu thấy Triệu Thuỷ Quang, cười gượng gạo, “Về rồi à?”

Triệu Thuỷ Quang cười toe toét, “Ở nhà không có việc gì làm, nên tranh thủ về sớm.” Quay đầu lại thì thấy Hứa Oánh đang xếp mền, Hứa Oánh thấy cô liền hỏi thăm, “Răng hết đau rồi chứ?”

Triệu Thuỷ Quang gật đầu đáp, “Ừ, nhổ rồi.” Cô ngồi xuống giường của mình, mọi người đều không biết nói cái gì, căn phòng bỗng chốc trở nên yên lặng lạ thường.

Triệu Thuỷ Quang biết rõ chuyện này không thể trách ai cả, mọi người ở chung một phòng đều đã rất thân nhau, cái gì cũng kể cho nhau nghe cả, như cô biết rõ bạn trai của Hứa Oánh học ở Ninh Ba, Dương Dương có một người bạn trai chơi từ nhỏ đến lớn, Bành Hiểu Hiểu tất nhiên không cần phải nói, bạn trai của bạn ấy là bạn cùng phòng với Đằng Dương.

Con gái nhờ việc trao đổi bí mật mà thân thiết và hiểu nhau hơn, đương nhiên tiêu chí hàng đầu chính là hiểu rõ chuyện tình cảm của nhau, chuyện này và việc con trai không đánh không quen biết thì khác nhau một trời một vực.

Triệu Thuỷ Quang thừa biết đã nghe được bí mật của người khác cũng đồng nghĩa mình phải trao đổi bí mật của mình, nhưng cô không phải muốn đi nghe, huống chi bí mật của cô còn là bí mật không thể nói ra được. Được rồi, cô tự mình an ủi bản thân, Triệu Thuỷ Quang, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi!

Một lát sau, Dương Dương mua bữa sáng trở về, mọi người trong phòng tụm lại ở bàn, yên lặng ăn bữa sáng, còn cô lặng lẽ lấy quyển sách ra đọc.

Sau nửa ngày, Dương Dương thật sự không chịu được nữa, giựt cuốn sách của Triệu Thuỷ Quang ném sang một bên, gào lên, “Mình nhịn hết nổi rồi, Tiểu Quang, rốt cục là chuyện gì hả?”

Hôm qua buổi chiều, Hứa Oánh đi với Triệu Thuỷ Quang đến phòng y tế, sau đó lại trở về một mình, các cô tò mò hỏi, “Người đâu rồi?” Hứa Oánh cũng thờ ờ trả lời, “Về nhà rồi.” Lúc tối, mấy sinh viên cùng ký túc xá đến chơi, còn nhắc đến chuyện này, còn hỏi, “Ủa, các bạn không biết sao, không phải chứ?”

Ban đầu Dương Dương không tin, cho rằng họ nói giỡn mà thôi, Triệu Thuỷ Quang tuy là không xinh đẹp bắt mắt, tính tình cũng rất tốt, nhưng tuyệt đối không có khả năng cặp kè với Đàm Thư Mặc tựa như thiên thần, nhưng thấy ánh mắt của Hứa Oánh thì bọn họ cũng đã hiểu hơn phân nửa.

Giận thì chắc chắn phải giận, mỗi ngày bốn người quấn nhau như sam, chuyện tốt chuyện xấu cũng chẳng hề giấu diếm, các cô thật tình với người ta, mà người ta lại che giấu chuyện động trời như vậy, Dương Dương là người thẳng thắn, nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao.

Khi con gái ở cùng với nhau sẽ luôn tám hết chuyện này đến chuyện khác, nói chuyện trên trời dưới đất, bảy mồm tám miệng rất xôm tụ, đến nỗi từ một người tốt bụng cũng bị nói đến xấu không còn chỗ nào để xấu hơn, từ chưa thân với nhau cũng dần dần cũng gắn bó như keo sơn.

Triệu Thuỷ Quang đang coi sách tiếng Anh, nhìn tới nhìn lui, nhưng chẳng có chữ nào trong đầu cả, nghe Dương Dương nói thế, cô chợt sửng sốt, thấy Dương Dương vẫn gọi mình là “Tiểu Quang”,cô thầm mừng trong bụng rằng mọi chuyện không tệ như mình nghĩ, vẫn còn cứu vãn được, cô vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, được rồi, thưa các đại nhân, tội thần xin nhận tội của mình, được chưa nào?”

Vừa nói vậy, ba người bật cười khanh khách, Hứa Oánh chạy tới, đánh vào ót Triệu Thuỷ Quang một cái, “Không được cười tí tửng, nói mau.” Ánh mắt ai nấy đều hiện lên sự vui vẻ, nhưng vẻ mặt lại nghiêm trang.

Hứa Oánh là người kỹ tính, vào ngày đầu tiên khai giảng, cô chạy đông chạy tây chuẩn bị đồ đạc thì thấy Triệu Thuỷ Quang ngồi ở trước cửa nhắn tin, khi đó cô còn nghĩ Triệu Thuỷ Quang vốn là người thành thị lại phải ra tận ngoại thành học đại học, chắc hẳn đang rất khốn đốn, nhất định là tiểu thư đài các không chịu được cực khổ.

Tuy nhiên, cô gái mười tám tuổi này lại chẳng hề như mình nghĩ, hai người cùng đi tắm, cùng cười giỡn với nhau, cô bỗng cảm thấy thì ra cô gái này cũng rất đáng yêu.

Sau này ở chung, mọi người từ từ thân nhau hơn, Triệu Thuỷ Quang mỗi lần về nhà đều mang tùm lum đồ ăn về ký túc xá, sau khi khai giảng được mấy tháng, Hứa Oánh và những người ăn đồ ăn do mẹ Triệu nấu còn nhiều hơn do chính mẹ các cô làm, nhớ đến suy nghĩ vu vơ của mình lúc đó mà Hứa Oánh cảm thấy xấu hổ.

Trong ký túc xá, ban đầu, Triệu Thuỷ Quang hay hỏi cô, “Hứa Oánh, ăn hạnh nhân không?” Một túi bánh hạnh nhân đưa đến trước mặt cô, lúc đầu thì Hứa Oánh cũng rất lịch sự chỉ ăn chừng mực, đều là Triệu Thuỷ Quang khuyến khích cô ăn nhiều vô cả thôi. Về sau lại đến lượt Hứa Oánh hỏi, “Triệu Thuỷ Quang, mình đói bụng, bánh hạnh nhân của bạn đâu rồi?” Mặt mo của cô đã chai lì rồi. Thế nhưng Triệu Thuỷ Quang cũng có qua có lại, sẽ hỏi cô, “Hứa Oánh, khoai tây chiên của bạn đâu, cho mình ăn đi.”

Nếu có gì không bực bội thì chỉ có chuyện Triệu Thuỷ Quang rất lười, mượn đồ đạc của cô thì không vấn đề gì, nhưng nhất định phải để lại chỗ cũ cho cô, nếu không thì cô sẽ lầm bầm lầu bầu cả buổi, quần áo cũng bắt Triệu Thuỷ Quang về nhà mà tự giặt.

Chính vì sống chung với nhau như thế, các cô mới không hiểu vì sao Triệu Thuỷ Quang lại giấu diếm chuyện ấy trong lòng, tất cả mọi người không phải thân thiết như chị em rồi sao?

Nhưng nghĩ đến mình cũng phải nghĩ cho người ta, Hứa Oánh biết nếu đặt mình vào trường hợp đó, cô cũng chẳng dễ dàng mở miệng kể cho bất cứ ai nghe.

Suốt cả một đêm, mọi người ngồi tụm lại, Triệu Thuỷ Quang đành phải đem hết mọi chuyện từ sau khi tốt nghiệp nghỉ hè quen Đàm Thư Mặc đến lúc bây giờ kể cho mọi người nghe, thật ra Triệu Thuỷ Quang cũng không muốn kể chuyện này ra làm gì, nhưng đâu còn cách nào khác.

Nghe xong, Dương Dương cầm chặt tay Triệu Thuỷ Quang, hùng hồn nói, “Bạn Tiểu Quang, ngài thật tài năng, chúng tôi sau này sẽ đồng cam cộng khổ cùng ngài.”

Triệu Thuỷ Quang nhìn vẻ mặt Bành Hiểu Hiểu cũng kích động không thôi, thật sự là hết biết nói gì luôn, dù sao cô bạn này của cô chẳng phải người thường, mà mọi người chung phòng cũng không phải người bình thường. Triệu Thuỷ Quang tuyệt đối tin tưởng vào điểm này.

Triệu Thuỷ Quang sau này vẫn nhớ như in buổi sáng hôm ấy, một buổi nắng sớm mai óng a óng ánh ấm áp chiếu rọi khắp phòng.

Đàm Thư Mặc và ban lãnh đạo trường phụ trách tiếp đón Ban Thanh Tra, và dẫn họ đi tham quan trường, lúc đi ngang sân vận động, vô tình nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy cô bé con kia mặc đồng phục thể dục màu trắng, đang tập Thái Cực cùng những người khác.

Anh nhớ đến lần trước, sau khi Triệu Thuỷ Quang học thể dục xong thì đến văn phòng anh chơi, nằm trên ghế sofa vừa bóp chân mình, vừa phàn nàn, “Sớm biết vậy em chẳng chọn học Thái Cực rồi, nói anh biết, thầy giáo ác độc lắm, mới vô đã bắt chạy tận 4 vòng, rồi còn bắt nhảy cóc nữa chứ! Nhìn nè, em bị thầy ấy huấn luyện đến nỗi sắp biến thành Arnold Schwarzenegger rồi! Cả người đều cơ bắp không!”

Anh biết chỉ chạy marathon cự li dài thôi cô đã mệt bở hơi tai, nhìn cô ngồi xoa xoa hết vai đến chân, anh mỉm cười, đặt bút xuống và nói, “Chỗ nào có cơ bắp, đưa anh nhìn thử!” Sau đó đi đến trước mặt cô, giả bộ như muốn vén quần áo cô xem, Triệu Thuỷ Quang sợ tới mức vội nhảy dựng lên, hô, “Thầy Đàm, đây, em chỉ anh luyện Thái Cực.” Cô dang hai chân ra, “Vẽ trái dưa hấu”, cô vẽ một hình tròn trong không trung, lại lẩm bẩm nói, “Một nửa cho anh”, một tay đưa lên cắt thẳng xuống, đưa một nửa bên trái cho anh, còn nói tiếp, “Một nửa cho em.” Chưa làm xong đã la lên, “Thôi chết rồi, em đi tắm đây!” Y như con chuột khoét kho thóc chạy ù ra cửa.

Đàm Thư Mặc ngồi trên ghế sofa bụm mặt mà cười, cô bé con này thế mà lại nhát gan đến vậy, lại còn nghĩ không cố gắng hết sức, sợ sẽ tổn thưởng lòng tự trọng của anh sao? Đúng là buồn cười mà!

Dù chuyện đã qua, Đàm Thư Mặc giờ nhớ lại, trong lòng lại vui vẻ không thôi, anh đứng ở đằng xa, nheo mắt, nhìn xem cô bé ra dáng vẽ trái dưa hấu trong không trung, bất chợt anh nở nụ cười rạng rỡ, giờ thì cô đã tập tốt hơn rất nhiều rồi.

Dù chuyện đã qua, Đàm Thư Mặc giờ nhớ lại, trong lòng lại vui vẻ không thôi, anh đứng ở đằng xa, nheo mắt, nhìn xem cô bé ra dáng vẽ trái dưa hấu trong không trung, bất chợt anh nở nụ cười rạng rỡ, giờ thì cô đã tập tốt hơn rất nhiều rồi.“Là cô bé đó sao?” Đàm Thư Mặc xoay đầu, nhìn thấy viện trưởng tướng tá mập mạp đang đứng ở phía sau, tủm tỉm cười nhìn theo hướng sân vận động lúc nãy anh nhìn, Đàm Thư Mặc gật đầu chào, “Chú Tiền”, Tiền viện trưởng là bậc cha chú của anh, lúc không có ai, anh thường gọi ông ấy là “Chú Tiền”.

Tiền viện trưởng năm nay đã hơn năm mươi tuổi, có thể giữ được chức vị như ngày hôm nay, chứng tỏ ông cũng là người rất tài giỏi, trải qua bao sóng gió cuộc đời, kinh nghiêm tích luỹ đầy mình, dáng vẻ ung dung tự tại.

Tiền viện trưởng lúc học ở Bắc Kinh, được ông nội của Đàm Thư Mặc là Đàm Trung Kì nhận làm học trò, có thể được làm học trò của một nhà văn hàng đầu giới văn học chính là phần phước của ông, cả đời Tiền viện trưởng mãi không quên công ơn đó.

Sau này biết được Đàm Thư Mặc là cháu của ông Đàm Trung Kì, Tiền viện trưởng không tiếc công sức đề bạt Đàm Thư Mặc, có ơn ắt phải đền đáp, lại không ngờ tới Đàm Thư Mặc rất cứng cỏi, báo cáo đề tài hay nghiên cứu luận văn đều dựa vào thực lực của chính bản thân, không nhờ vả bất cứ ai, ông bùi ngùi hiểu được rằng sinh ra trong hào môn thế gia là như thế nào, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử.

Tiền viện trưởng cũng không hấp tấp, một nhân tài như vậy nhất định phải chiêu nạp về học viện của ông, việc công thành danh toại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, không ngoài dự đoán, Đàm Thư Mặc liên tiếp phát biểu luận văn ở nước ngoài, Tiền viện trưởng biết Đàm Thư Mặc cũng đang làm cố vấn cho các nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh, người ta bảo Trường Giang sóng sau đè sóng trước quả nhiên chẳng sai.

Thật không ngờ, một người đĩnh đạc như thế lại có ngày khốn đốn vì những lời đồn thế này, Tiền viện trưởng vốn là không tin những lời đồn đó, nhưng ông là người từng trải, nhìn thấy ánh mắt Đàm Thư Mặc nồng nàn trìu mến nhìn về nơi xa xa đó, ông thoáng sững sờ.

Tiền viện trưởng nói, “Tiểu Mặc, con coi như chú nhiều chuyện đi, nhưng gần đây có nhiều lời đồn đãi không tốt về con.”

Ánh mắt Đàm Thư Mặc vẫn bình tĩnh trước sau như một, “Chú Tiền, con biết chừng mực.” Anh cười, nói tiếp, “Trường học không có quy định thầy giáo không thể yêu nhau với học trò mà?”

Tiền viện trưởng hắng giọng, nhìn xem khuôn mặt trẻ tuổi ranh mãnh của Đàm Thư Mặc, ông đáp, “Tiểu Mặc, chú cũng là người từng trải, con cớ gì phải làm vậy? Tương lai của con đang rộng mở, khi không để lại một vết nhơ, trở thành đề tài cho người ta bàn tán.”

Đàm Thư Mặc không hề do dự trả lời, “Chú Tiền, con hiểu ý chú muốn nói, con chỉ là một người bình thường có những lựa chọn cho chính bản thân mình, nếu quả thật như lời chú nói, thì cái mọi người thích xem chính là chuyện đời tư của con chứ không phải là học vấn hay bằng cấp, vậy thì tốt hơn khui ra hết bí mật để thoả lòng họ.” Nghĩ lại, anh nói tiếp, “Chú Tiền, cám ơn chú, con biết cái gì là đáng quý nhất.”

Đàm Thư Mặc ban đầu cũng không định trở thành giáo viên, nhưng lại luyến tiếc Triệu Thuỷ Quang, anh vốn là người ngạo mạn, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, chuyện xảy ra ngày hôm nay chính anh cũng đã dự tính trước rồi, nếu như không thể trở thành giáo viên, với kinh nghiệm của anh, không sợ không tìm được công việc khác.

Tiền viện trưởng nhìn vẻ điềm tĩnh của Đàm Thư Mặc, ông nhức đầu không thôi, điều khó giải quyết nhất chính là gặp phải người không sợ vinh nhục, ông cũng chẳng biết phải nói gì hơn ngoài vỗ vai anh, ôn tồn nói, “Tiểu Mặc, chú cũng không phải có ý đó, nhưng đối phương chỉ là một cô bé, vậy đáng sao?”

Thời của Tiền viện trưởng là do cha mẹ quyết định chuyện kết hôn, có một người vợ đảm đang, chưa nói tới chuyện yêu hay không, nhưng đời người là thế, người ta bảo an cư thì lạc nghiệp, đàn ông có gia đình rồi thì khiến người ta cảm thấy bản thân có trách nhiệm hơn, sự nghiệp cũng theo đó mà phát triển vù vù, ông thật sự không hiểu giới trẻ hiện nay nghĩ gì, yêu hết người này đến người khác, ông vốn tưởng rằng Đàm Thư Mặc là người khôn ngoan sắc sảo, không nghĩ tới cũng lại như vậy, ông vốn định nói rằng một cô bé như thế biết cái gì chứ, nhưng nghe xong những lời của Đàm Thư Mặc, tất nhiên ông cũng hiểu rõ cô bé ấy có vị trí nhất định trong lòng của Đàm Thư Mặc.

Đàm Thư Mặc đứng hiên ngang, tay bỏ vào túi quần, nhìn Triệu Thuỷ Quang đang tập thể dục cách đó không xa, tiếng ồn ào trong sân thể dục dường như loãng đi, nắng vàng óng ả bịn rịn đổ dài trên những cành cây xanh mơn mởn, xuyên qua mái hiên và in trên mặt đất loang lỗ những hoa nắng nhỏ li ti, tay của cô không ngừng vẽ vời trong không trung, ánh nắng sặc sỡ toả sáng trên mái tóc mềm mại của cô, chiếu lên bàn tay xinh xắn đang múa may, khuôn mặt mịn màng non nớt, khiến cô trông thật thuần khiết và ấm áp. Ánh mắt đó, nụ cười đó đã khiến con tim anh rung động và liêu xiêu, hạnh phúc trào dâng ngây ngất.

Đàm Thư Mặc nhắm mắt lại, nói, “Chú Tiền, chú là tiền bối lão làng trong giới văn học, chú có nhớ nhà thơ Nhiếp Lỗ Đạt từng nói rằng ‘Khi chiếc lá xanh mơn mởn héo úa, mới thấy cuộc sống đáng quý biết bao’”.

Anh chỉ về nơi xa kia, chậm rãi nói, “Cô bé ấy giống như những mầm cây ở phương Bắc, trưởng thành trong gió bão và mùa đông lạnh buốt, dù bị vùi dập vẫn kiên cường, hiên ngang ngẩng cao đầu.”

Rất nhiều đã từng hỏi anh tại sao yêu một đứa con nít, anh chỉ cười trừ.

Từ nhỏ anh lớn lên ở Bắc Kinh, sau đó thì đến Anh quốc học tập, trở về thì làm việc ở Giang Nam. Hai mươi tám năm vào Nam ra Bắc, chứng kiến biết bao đường đời trắc trở, trải qua bao sóng gió, anh cũng từng gặp gỡ nhiều cô gái, rất ít khi nào quan tâm đến bối cảnh hay diện mạo của họ, với anh mà nói chỉ cần yêu và hiểu nhau thế là đủ, nhưng anh là loại người khôn ngoan, cũng nhìn thấu được lòng người đa đoan thế nào. Anh rất mệt mỏi khi phải yêu nhau với những loại người như thế, chỉ cần kiếm một người để yêu thật lòng là đủ rồi. Đương nhiên anh cũng không phải trâu già gặm cỏ non, nếu thế thì lúc còn trẻ anh đã sớm lựa chọn rồi.

So với những bạn bè đồng trang lứa, Triệu Thuỷ Quang nhanh nhạy hơn rất nhiều, lúc đầu cô giống như những cái cây ở phương Nam đâm chồi nảy lộc, vui vẻ, yêu đời. Sau khi tiếp xúc, mới phát hiện thì ra cái cây trẻ trung, yêu đời này lại là một cô bé lại rất nhạy cảm nhưng cũng rất kiên cường mang đến những niềm vui cho người khác. Và khi yêu cô rồi, anh mới thể chạm vào thân cây mảnh mai ấy, để ý từng ánh mắt, cử chỉ, động tác nhỏ nhất của cô, lúc cô phấn khởi thì sẽ tươi cười rạng rỡ, hoa chân mua tay biểu lộ sự vui sướng của mình, còn lúc buồn bã thì lại ngồi yên lặng, cô cũng không nói nhiều để tránh tổn thương đến người khác, tất cả những điều này đều xuất phát từ sự quan tâm chân thành tận đáy lòng anh.

Yêu một người là luôn quan tâm tới người ấy, hình ảnh người đó luôn luôn hiện hữu trong tâm trí bạn và yêu một người là khi bạn nhận ra rằng người đó có ý nghĩa với bạn như một món quà của cuộc sống trao tặng. Anh nhìn cô, đột nhiên nhớ đến lúc nhỏ có lần ông nội dẫn anh ngồi xe lửa đến Thiên Tân, ngày ấy là một ngày đông giá rét, nhìn những cái cây lướt qua khung cửa sổ tàu hỏa, những đám trẻ vẫy vẫy tay, không hiểu sao lòng anh lại xúc động vô cùng.

Tuổi càng lớn càng biết che dấu chính mình, học được cách nghĩ một đằng, nói một nẻo, học được cách không ép bản thân làm những chuyện mình không thích, tâm niệm rằng cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, đôi khi còn tự khen bản thân mình quá giỏi nữa chứ, sau này khi gặp một người nào đó tính tình cố chấp thì lại cho rằng họ không bình thường, cũng quên mất bản thân cũng từng có tuổi trẻ bồng bột.

Cuối cùng thì cái gì đáng quý, cái gì không đáng, anh chưa từng so đo cân nhắc qua, anh vẫn kiên trì quan điểm của mình, còn về chuyện của Triệu Thuỷ Quang, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Đàm Thư Mặc đứng tự tin, vẫn nhìn chằm chằm vào nơi xa kia, rành rẽ trả lời, “Không có gì đáng hay không đáng, đối với cô bé đó, con bằng lòng cam chịu!”

Tiền viện trưởng không thêm gì, thở dài, chấp tay ra sau lưng, lững thững đi xa.

Đàm Thư Mặc đứng sững nơi đó, mỉm cười hạnh phúc, anh nghĩ, Triệu Thuỷ Quang à, Triệu Thuỷ Quang, vì em, ngay cả những lời nói sến súa nhất anh cũng có thể nói ra cả!

Buổi chiều có tiết của Đàm Thư Mặc, Triệu Thuỷ Quang vừa bước vào phòng đã mặt tròn mặt dẹt, há hốc mồm, bình thường phòng học ghế xếp theo hình bậc thang giờ đã chật cứng người, ai nấy phải chen chúc mới kiếm được chỗ ngồi, Dương Dương nháy mắt nhìn cô nói, “Thấy chưa, chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu lại đồn xa, chuyện của các người y như bệnh cảm cúm lan truyền nhanh như tên lửa!” Mới nói hết, Dương Dương đã bị Hứa Oánh nhéo một cái, “Cái gì mà chuyện xấu, đừng có nói bậy.”

Triệu Thuỷ Quang cười lắc đầu, dưới ánh nhìn của mọi người, cô tìm chỗ rồi ngồi xuống.

Học kỳ này Đàm Thư Mặc đảm nhiệm môn Tài Chính Quốc Dân, không để ý có nhiều người đến học, anh cứ giảng theo bổn phận, cuối cùng nói, “Hai tuần nữa là thi cuối kỳ, nội dung là từ đầu khai giảng đến chương 9, bốn mươi câu trắc nghiệm, năm câu tự luận, có vấn đề gì thì thứ năm đến văn phòng tìm tôi.” Nói xong, thu dọn sách rời đi.

Đột nhiên, căn phòng ồn ào hẳn lên, tràn ngập tiếng oán than, Đàm Thư Mặc nổi danh là ra đề khó, không ai dám kêu anh rút ra trọng tâm, cũng không dám cò kè mặc cả.

Triệu Thuỷ Quang cầm sách đi ra ngoài, đi ở phía sau, nghe sinh viên nữ ở phía trước nói, “Hình như đó là Triệu Thuỷ Quang ban một.”

Triệu Thuỷ Quang vẻ mặt bình thản đi lướt qua hai sinh viên cùng ký túc xá, cô cảm giác như bản thân đã tôi luyện thành kim cương, cứng rắn vô cùng! Chỉ là không thể tránh khỏi buồn phiền, nhưng ngặt nỗi cuộc sống vốn là như thế rồi.

Sinh viên nữ phía sau nói vọng lên, “Ồ, cũng chẳng có gì đặc biệt cả.”

Hứa Oánh nghe xong liền xoay đầu hung hãn trừng mắt nhìn cô ta, Dương Dương và Bành Hiểu Hiểu cũng liếc cô ta đến nỗi tròng mắt xém tí lọt ra ngoài.

Hứa Oánh nhìn Triệu Thuỷ Quang, Triệu Thuỷ Quang đang cầm điện thoại coi tin nhắn, vẻ mặt thản nhiên không hề sợ hãi, nhưng cáu kỉnh bấm bàn phím liên tục đã bán đứng Triệu Thuỷ Quang, Hứa Oánh không hiểu tại sao, đám con gái đó đúng thật trông mặt mà bắt hình dong, xem ra, dù bọn họ có đẹp đến mấy nhưng lại không thể thành người đẹp được, bởi họ chỉ đẹp vẻ bề ngoài mà bên trong lại mục rữa, chẳng hề đẹp đẽ tí nào. Nhưng có những cô gái không hẳn là xinh đẹp mĩ miều, nhưng lại rất có khí chất, có tấm lòng thiện lương, đó tuyệt đối mới được xem là đẹp.

Triệu Thuỷ Quang thuộc về loại cô gái thứ hai.

Một sinh viên nữ phía trước đúng lúc đang nói về Triệu Thuỷ Quang, “Bạn gái của Đàm Thư Mặc xem ra chắc khỏi lo vụ thi cử, khẳng định 100 điểm cho xem!”

Hứa Oánh thực sực tức giận, tức tối mắng, “Có một số người bản thân sợ thi không được, còn bày đặt viện cớ này nọ.” Sinh viên nữ phía trước sợ sệt quay đầu lại.

Triệu Thuỷ Quang kéo Hứa Oánh đi, cô không phải không màng đến những gì người khác nói, cũng bực tức muốn tát cho bọn họ vài cái, nhưng miệng là mọc trên người của người ta, cô càng để ý, thì họ càng mặc sức mà nói.

Nếu cô thi không tốt, có người sẽ nói bạn gái Đàm Thư Mặc sao lại học tệ thế, còn nếu cô thi tốt, thì người ta lại nói Đàm Thư Mặc thiên vị.

Ai quy định người quen thân thuộc gì với giáo viên nhất định phải học giỏi, ông nội nó chứ, bực mình thật! Cuối tuần này không thể rong chơi được, vì Đàm Thư Mặc, cô sẽ ngoan ngoãn đến thư viện.

Triệu Thuỷ Quang ra khỏi cổng trường, tách ra khỏi những lời nhảm nhí của mọi người trong ký túc xá, trong ánh mắt mở to như hạt châu của mọi người, cô leo lên xe 530LI của Đàm Thư Mặc.

Đàm Thư Mặc ngồi ở ghế lái hỏi cô, “Sao nãy lại đồng ý cho anh đến đón?”

Đàm Thư Mặc tới đón Triệu Thuỷ Quang đến bệnh viện truyền nước biển, anh đó giờ đều đứng cách trường rất xa để chờ cô, lúc nãy hết tiết học, anh gửi tin nhắn cho cô: Ở trước cổng trường chờ em.

Cứ tưởng rằng cô sẽ khước từ, ai ngờ cô nhắn tin lại: Ừ. Anh không hiểu tại sao nữa.

Triệu Thuỷ Quang bỏ túi sách ra băng ghế sau, nói, “Em ngồi xe anh thì cũng có người xầm xì bàn tán, không ngồi cũng sẽ nói này nói nọ, thôi thì tiết kiện hơi sức đi bộ ngồi xe tốt hơn.” Hờn dỗi liếc anh một cái, mấy thứ này đều lại tại anh mà ra.

Đàm Thư Mặc để một tay lên tay lái, một tay gác lên cửa sổ xe, miệng nở nụ cười, Triệu Thuỷ Quang ảo não vô cùng, huých khuỷ tay vào anh, nào ngờ bị anh bắt được, còn nhướng mày thích thú hỏi, “Giận à?”

Triệu Thuỷ Quang rút tay về, thở dài nói, “Không có, người xưa thường nói tính soi mói nhiều chuyện là bản tính thiên bẩm của con người, em cũng tính trước cái ngày này rồi. Không sao cả!”

Cũng đâu phải là phim thần tượng gì, cô đâu có khờ khạo để ý đến lời người khác phán xét mình, mặc dù thế giới này rộng lớn, nhưng ngoại trừ người thân và bạn bè thân thiết thì có mấy ai thật sự quan tâm cô chu đáo như vậy chứ, họ muốn nhiều chuyện thì cứ để họ nhiều chuyện. Nói chứ, Triệu Thuỷ Quang cô có ngốc đến nỗi trăn trở vì điều đó, đánh mất một người tốt như anh!

Sực nhớ điều gì, cô liền hỏi anh, “Anh không bị sao chứ?” Đàm Thư Mặc nghiêng đầu, cười nói, “Anh có thể bị sao chứ.”

Cô bé này, thế mà lại lo cho anh, anh thì có bị sao đâu nào.

Đàm Thư Mặc có thể lường trước được cô bé con này thế nào cũng sẽ chịu khổ, nhưng với tư cách một người bạn trai, và tư cách một người thầy, anh không thể vì cô mà lên tiếng được, có nhiều thứ chính cô phải tự đối mặt! Anh chỉ có thể ở bên cạnh ủng hộ.

Đối với cô, cái này xem như một sự rèn luyện, anh bằng lòng buông tay để cô nếm trải, giờ thì tốt rồi, cô cuối cùng có thể tự mình ứng phó.

Nhìn đường nét điển trai trên khuôn mặt anh, Triệu Thuỷ Quang mỉm cười nói, “Ít ra bây giờ em có thể quang minh chính đại ngồi xe anh, sau này còn có thể trực tiếp đến văn phòng tìm anh, rảnh rỗi có thể cùng anh ăn trưa, anh có thời gian cũng có thể cùng em tản bộ trong sân trường, vậy cũng đủ rồi.”

Bằng lòng và chấp nhận thực tại, cô hiểu được đạo lý này. Thú thật, cô biết cô đã có rất nhiều rồi.

Đàm Thư Mặc nhìn vẻ mặt cười thoả mãn của cô, anh bỗng đỗ xe ở ven đường.

Anh chưa từng học qua đại học ở trong nước, cũng không hiểu rõ chuyện tình nam nữ ở đại học là như thế nào, hôm nay mới hiểu được thì ra cô muốn có một mối tình như thế, nhưng vì chuyện của cả hai, nên không nói ra mà thôi.

Hoá ra, chuyện mà các đôi tình nhân thường hay làm lại việc vô cùng xa xỉ đối với cô.

Trong lòng anh mang bao nuối tiếc, vươn tay ra, khẽ nắm lấy mặt cô, ngón tay ấm áp tinh tế vuốt đôi má mềm mại của cô, làn da cô dưới bàn tay bỗng đỏ ửng lên, anh dìu dàng trìu mến vén mái tóc trên trán cô.

Triệu Thuỷ Quang nhìn thấy tình cảm thắm thiết trong mắt anh, tim cô đập thình thịch, xẩu hổ muốn rúc vào một xó, nhìn đôi môi gợi cảm của anh hôn mình, cảm giác lành lạnh áp vào trán, giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy trán mình bị ai kia in dấu nóng ran cả lên.

Trên con phố tấp nập người qua lại, những chiếc xe như lướt trên mặt đường, qua lớp cửa kính màu trà, đôi môi mỏng quyến rũ của anh nồng nàn hôn lên trán cô.

Trong ánh ráng chiều chiếu rọi muôn nơi, chiếc xe màu bạc ngòn ngọt vàng ruộm trong niềm hạnh phúc ngây ngất.
Nhấn Mở Bình Luận