Tống Cẩm Đan dứt khoát rời đi, ngay cả ngoảnh đầu cũng không thèm. Không ai biết, trong lòng cô hận Tần Hữu đến chừng nào, mỗi khi nhìn thấy hắn cô chỉ muốn một đao kết liễu hắn. Nhưng hận thì sao, cô cũng chẳng thể động đến hắn khiến cô vô cùng khó chịu.
Bevis im lặng rất lâu, kể từ lúc anh ta vào đại sảnh, bây giờ mới mở miệng lên tiếng:
"Cô Tống, nhìn không ra đã có một đời chồng."
"Ừ!"
"Tinh" một tiếng, thang máy mở ra. Tống Cẩm Đan đi trước, Bevis theo phía sau cô, anh ta vẫn không bỏ được thói trăng hoa mà nháy mắt với một vài mỹ nữ xinh đẹp.
Cô được phục vụ đưa đến một căn phòng rộng lớn, ước tính chứa được phải vài trăm người. Trên sân khấu, những món đồ đước đấu giá đã được đặt trong tủ kính ngay ngắn và phủ vải đỏ che kín vật phẩm bên trong.
Cô hỏi người phục vụ: "Tôi muốn quyên góp đi đường nào?"
"Mời cô đi bên này!" Người phục vụ cúi đầu, chỉ hưởng tay cho Tống Cẩm Đan.
Cô được người phục vụ dẫn ra căn phòng phía sau sân khấu. Vị phu nhân với gương mặt phúc hậu, ăn mặc vô cùng giản dị đã chào đón cô.
"Cô Tống, rất vinh hạnh khi cô đến buổi đấu giá ngày hôm nay.''
"Phu nhân quá lời. Tôi hôm nay cũng muốn quyên góp một bộ trang sức ngọc trai, liệu có được không?"
Lam phu nhân mở hộp trang sức ra, bên trong là vòng cổ, hoa tai, vòng tay và nhẫn được chế tác tỉ mỉ, trông rất tinh tế. Ước tính bộ trang sức này của phải nửa triệu USD.
"Cái này quý quá, cảm ơn cô Tống đã ủng hộ. Toàn bộ số tiền sẽ được quyên góp cho cô nhi viện, lũ trẻ sẽ biết ơn cô lắm." - Lam phu nhân nói với cô bằng giọng cảm kích.
Tống Cẩm Đan cười: "Không có gì, chuyện nên làm. Phu nhân không cần khách khí." Cô chỉ nói thêm vài câu với Lam phu nhân rồi cũng rời đi.
Cô ngồi lên vị trí hàng đầu, sát với trung tâm sân khấu nhất. Đây là khu vực vip được sắp xếp dành riêng cho những người có tầm ảnh hưởng. Tống Cẩm Đan vừa ngồi xuống, Bevis lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, anh ta chiếm lấy vị trí bên cạnh.
"Đi đâu vậy?"
"Tôi đứng ngoài phòng đợi cô, lúc cô đi ra lại không để ý tôi!"
Nói như vậy là Bevis vừa đi theo cô, chỉ có cô là không để ý. Tống Cẩm Đan vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh không trả lời.
Thời gian buổi đấu giá diễn ra, người bên ngoài nườm nượp tiến vào vị trí của mình. Chỗ của Tần Hữu ở hàng thứ tư, điều đó có nghĩa vị trí càng xa càng thể hiện rõ thân phận của người tham gia đấu giá.
Các vị trí đều đã kín chỗ, duy chỉ có chiếc ghế bên tay phải của cô chưa có người ngồi.
Chỉ một phút nữa buổi đấu giá mới diễn ra, cánh cửa phòng đấu giá lại một nữa rộng mở. Phó Tử Sâm bước vào, khí chất của anh đã thu hút được mọi ánh nhìn, anh bước lại vị trí chỗ trống phía bên phải Tống Cẩm Đan và ngồi xuống.
Thân phận của Phó Tử Sâm chỉ những người trong giới kinh doanh mới rõ, những bài viết của cánh nhà báo cũng theo đó mà bị thế lực của anh chèn ép xoá đi. Một vài vị phu nhân không biết Phó Tử Sâm là ai mà tò mò hỏi:
"Người đó là ai vậy? Ngồi hàng ghế vip chắc không phải là người tầm thường!"
"Thân phận anh ta là Conal, người đứng đầu sáng lập ra Chance bên nước Anh."
"Quả nhiên là tài giỏi, không biết đã có bạn gái hay vợ chưa?" - Một vài vị phu nhân hứng thú hỏi. Phó Tử Sâm đã đáp ứng đủ yêu cầu có thể trở thành rể nhà họ.
"Hình như có qua lại với Tống tổng của Tống thị. Cái này tôi cũng không rõ."
Bọn họ nhỏ giọng nói với nhau nên cũng chẳng ảnh hưởng đến buổi đấu giá là mấy. Mở đầu, Lam phu nhân sẽ là người diễn thuyết bắt đầu buổi đấu giá.
Phó Tử Sâm thỉnh thoảng liếc Tống Cẩm Đan mấy cái, cô cũng mỉm cười đáp lại anh. Nhưng không khí này quá mờ ám khiến Bevis nghi ngờ: "Hai người đang liếc mắt đưa tình đấy à?"
"Ngậm miệng vào!" Tống Cẩm Đan trừng mắt nhìn Bevis, cô chỉ dám nhỏ giọng quát sợ ảnh hưởng đến vài lời phát biểu của Lam phu nhân.
"Tôi chỉ hỏi thôi mà, chẳng lẽ cô có tật giật mình!"
"Có tin tôi gọi người đến tống anh ra khỏi đây không?"
Phó Tử Sâm nhìn cô và Bevis, hai người nói chuyện có chút cọc cằn nhưng không khí lại rất vui vẻ, khác hẳn với cách cô và anh nói chuyện.
Anh kéo lấy tay Tống Cẩm Đan, nhưng giây tiếp theo anh lại chẳng biết nói gì.
"Sao vậy?"
"Cô và anh ta quen nhau sao?"
Bevis và cô cùng đồng thanh trả lời. Bevis thì trả lời "quen", còn cô lại lắc đầu phủ nhận "không quen". Anh ta lại bắt đồ dở bộ dạng ngốc nghếch, làm cô nghiếng răng quay sang trừng mắt.
Chính động tác mạnh vừa rồi đã khiến cô làm lộ ra vết thương được dán bằng băng keo trên cổ. Hôm nay cô đã cố tình thả tóc để che đi vết thương, đoán rằng sẽ không có ai nhìn thấy nhưng Phó Tử Sâm đã tinh tế phát hiện ra.
Anh vén mái tóc cô ra sau, lộ ra vết thương đã được dán bằng băng keo. Anh cất giọng hỏi: "Bị sao vậy?"