Tần Hữu nghe vậy chỉ đưa tay lên xoa chiếc bụng nhô lên của Diệp Ngọc Khanh: "Giận gì chứ? Đừng làm bảo bối của anh kinh sợ."
"Con mới ba tháng thì hiểu gì chứ! Vậy anh bao giờ mới bỏ con nhỏ kia hả?"
Gương mặt hắn hiện lên nụ cười lạnh: "Rất nhanh thôi, đợi cô ta giao toàn quyền quản lí của tập đoàn Tống thị cho anh thì anh sẽ ly hôn rồi cưới em."
Diệp Ngọc Khanh nghe được lời này của hắn, trong lòng như mở cờ, miệng cười lớn, cô ta còn cố ý chọc ngoáy cô.
"Tống Cẩm Đan đúng là con đàn bà ngu! Bị lừa bao lâu nay lại không hay biết."
"Em yêu, thêm hiệp nữa."
Tống Cẩm Đan nghe những lời này của hắn và ả đàn bà kia trong lòng ngập tràn cảm giác buồn nôn, ghê tởm. Những gì bọn họ nói ra đều bị thu lại trong điện thoại của cô, đây sẽ là bằng chứng để cô ly hôn tên tra nam kia.
Cô lặng lẽ đi ra khỏi căn biệt thự, ngoài trời đã đổ cơn mưa lớn. Nước mắt cô cũng theo đó mà tuôn trào, trên gương mặt cô hiện lên ý cười. Một tia chớp hiện qua khiến nụ cười ấy càng thêm đáng sợ, Ngô Châu cầm ô che cho cô cũng lạnh vài phần trước điều đó.
"Mình chắc chắn sẽ đào hố để chôn hai người tiện nhân kia!"
"Cậu thông suốt thế rồi là tốt. Ngay từ đầu mình đã không ưa anh ta rồi. Giờ cậu tính thế nào? Hay là trực tiếp ly hôn."
Ly hôn có thể sao, hắn đồng ý chắc? Tống Cẩm Đan bây giờ chẳng khác gì miếng thịt béo bở, hắn chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để cắn lấy, miếng ăn đã dâng đến miệng hắn không thể nhả.
"Anh ta sẽ không đồng ý dễ vậy đâu! Cái anh ta nhắm đến là tập đoàn nhà họ Cố."
Ngô Châu trong lòng thầm mắng chửi tên tra nam Tần Hữu kia thậm tệ, "ĐM, tên hám lợi! Đâm trăm nhát cũng chưa hả giận."
Bây giờ nếu muốn hạ bệ hắn hoàn toàn, Tống Cẩm Đan phải bắt tay với kẻ thủ của bọn họ. Theo cô biết, nhà bọn họ còn một đứa con riêng bằng tuổi với Tần Hữu. Cô chưa từng gặp qua anh, ngay cả đám cưới của cô và Tần Hữu anh cũng không xuất hiện. Cô mới chỉ nghe qua, nghe nói từ nhỏ anh đã được gửi sang Anh để học tập, chưa từng trở về nhà họ Tần.
"Ngô Châu, cậu giúp mình tra thông tin về đứa con riêng của nhà họ Tần. Anh ta năm nay 30 tuổi!"
"Sao cậu lại hứng thú đứa con trai khác nhà họ Tần?"
Cô lắc đầu, ánh mắt nhìn nhìn xa xăm: "Tớ vẫn cần có đồng minh, đặc biệt càng muốn nhìn cảnh gia đình bọn họ tương tàn."
"Đan Đan, cậu bây giờ cứ như thiếu nữ ngây thơ hắc hoá vậy đó!"
…
Tống Cẩm Đan không trực tiếp trở về nhà mà đến sở cảnh sát. Cho dù là đêm tối, sở cảnh sát chỉ còn vài người nhưng cô không thể đợi đến ngày mai. Chuyện ba cô không đơn giản là như vậy, ông ấy xảy ra chuyện ở căn biệt thự mà cô sang tên cho Tần Hữu, cũng ở nơi đó có bắt gian được đôi gian phu *** phụ thì chắc chắn đêm hôm đó ba cô đã nhìn thấy gì đó. Bọn họ có thể muốn giết người diệt khẩu.
"Cảnh sát, vụ án của ông Tống Hải Thành tôi muốn lật lại. Chắc chắn là có người đứng sau khiến ba tôi bị như vậy?"
"Cô có căn cứ gì không?" Viên cảnh sát đó bắt đầu lấy giấy bút ra.
"Bằng chứng lúc này tôi chưa có! Nhưng camera cùng hỏng hết trên đoạn đường như vậy rất đáng nghi."
Viên cảnh sát đó lắc đầu, "Căn cứ này vẫn chưa đủ thuyết phục."
"Xin các anh, chỉ cần các anh lật lại vụ án…tiền với tôi không thành vấn đề."
"Cục trưởng cục cảnh sát là bạn ba tôi."
Nghe đến Cục trưởng, viên cảnh sát đó liền thay đổi sắc mặt: "Cô Tống, vụ án này chúng tôi sẽ tra thật rõ."
Ra khỏi cục cảnh sát, Tống Cẩm Đan bước đi trong màn mưa. Cô lấy tay hứng mấy giọt nước từ ô chảy xuống, trong lòng cô tràn ngập suy lo. Nếu như Tống Cẩm Đan không phát hiện ra Tần Hữu ngoại tình thì cô đã đưa hết quyền quản lí cho Tần Hữu không?
Cô cảm thấy bản thân thật dễ dãi, lại quá tin người! Đây chắc chắn sẽ là lần đầu cũng như lần cuối cô mắc phải.
Ngô Châu ngồi trong xe thấy cô thẫn thờ liền tít còi xe ôtô một tiếng. Tống Cẩm Đan mới giật mình mà bước nhanh về phía xe.
"Đan Đan, tối nay qua nhà mình đi. Lâu lắm chúng ta chưa nhậu cùng nhau rồi. Đồ nhậu mình mới đi mua ở siêu thị đủ rồi."
Hoá ra vừa rồi, khi cô vào cục cảnh sát Ngô Châu đã lái xe đi mua đồ để nhậu cùng cô. Tống Cẩm Đan không chút do dự mà đồng ý, đây cũng coi như lời chúc mừng cho bước tiến mới của cô.
Nhà của Ngô Châu là một căn hộ cao cấp rất rộng rãi, lại gọn gàng. Xuất thân của cô ấy lại không phải dạng vừa, bố mẹ đều là các doanh nhân thành đạt phát triển sự nghiệp bên Ý. Còn cô ấy từ nhỏ đều sống với bà nội, ngoài quản lí cho cô còn là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Những trang phục Tống Cẩm Đan đang mặc trên người đều do cô ấy thiết kế.
Tống Cẩm Đan uống rất nhiều rượu. Hai má cô đỏ ửng, hết nói lớn, cười rồi lại mếu.
"Châu Châu… mình đúng là… đúng là… đồ ngu. Ực… có mắt như mù.''
Ngô Châu vẫn chưa say, cô ấy vỗ lưng an ủi Tống Cẩm Đan: "Cậu vừa rồi phải đối mặt với rất nhiều tin xấu, sự thật vừa rồi cũng khiến cậu khó chấp nhận. Nhưng cậu rất mạnh mẽ, cậu phải đứng lên "vả" từng người bọn họ!"
"Huhu… mình vô dụng, không thể bảo vệ ba… khiến ông ấy lâm vào tình cảnh như bây giờ … Còn tập đoàn họ Tống… mình sợ… không đủ năng lực … để gánh vác."