Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Là Hũ Mật Của Anh

"Cốc cốc cốc"

"Cô Tống đến rồi sao? Mời vào!"

Người đàn ông trẻ tuổi bên trong ra mở cửa cho Tống Cẩm Đan và Bevis vào. Người đàn tuy trẻ tuổi nhưng lại rất tài giỏi, anh ta đã từng giải cứu thành công con tim trong 12 tiếng, phá giải một vụ án cướp ngân hàng, thậm chí ngăn một băng đảng có ý định giết người.

"Cảnh sát Trần, không biết vụ án của ba tôi thế nào rồi? Tính ra đến giờ cũng đã nửa năm rồi mà bên các người vẫn chưa thể tìm ra hung thủ sao?"

Cảnh sát Trần lắc đầu, có lẽ đội cảnh sát của họ đã quá yếu kém nên lâu như vậy vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

"Cảnh sát Trần, chúng tôi vừa phát hiện ra một id lạ! Anh mau xem."

Một viên cảnh sát trực tiếp đẩy cửa xông vào phòng làm việc cảnh sát Trần. Nhưng khi cậu ta thấy bên trong phòng có khách liền ngại ngùng lùi ra sau.

"Xin lỗi, tôi tưởng trong phòng không có ai nên mới tự ý xông vào đây. Lát tôi sẽ quay lại báo cáo sau, không làm phiền mọi người."

"Chờ chút, là việc liên quan đến cố chủ tịch Tống sao?" - Cảnh sát Trần bất ngờ hỏi khiến động tác đóng cửa cậu ta dừng lại.

"Vâng! Là phát hiện mới!"



"Mau vào đây, cô Tống đây chính là người nhà của nạn nhân."

Cậu ta cầm chiếc laptop vẫn đang sáng màn hình đưa cho cảnh sát Trần xem. "Tôi đã dùng một vài thủ thuật tìm ra được một nguồn id lạ nhưng lại hoàn toàn trùng khớp với camera bệnh viện và ở biệt thự nơi cố chủ tịch Tống xảy ra chuyện. Theo suy đoán, tôi nghĩ là cùng một kẻ làm."

Cảnh sát chăm chú nhìn loạt ký tự lạ trên màn hình, lại hỏi: "Cậu không thể tìm được vị trí của nguồn id này sao?"

Cậu ta ngượng ngùng lắc đầu, trong đội, kỹ năng máy tính của cậu ta là đỉnh nhất. Nhưng với cái id này cậu ta lại chẳng thể tìm ra.

Hy vọng trong lòng Tống Cẩm Đan cũng dần vụt tắt.

Không khí trong phòng rơi vào trầm lắng.

Bevis lại chủ động cất lời: "Hay là để tôi thử đi!"

Cảnh sát Trần e ngại nhìn người đàn ông ngoại quốc lạ mặt kia. Tống Cẩm Đan cũng nhìn thấy sự cảnh giác hiện rõ trên gương mặt của hai vị cảnh sát, cô thở dài một hơi và đảm bảo:

"Anh ta khá giỏi trong lĩnh vực này, thử một chút chắc là không có vấn đề gì đâu!"

"Nếu cô Tống đã lên tiếng thì tôi cũng yên tâm." Cảnh sát đẩy chiếc laptop kia cho Bevis.

Bevis thành thục thực hiện một đống thao tác. Trong phòng, không ai dám thở mạnh, chỉ dám tập trung nhìn Bevis, những tiếng lạch cạch vang lên khắp căn phòng.

Mười phút đã trôi qua,

Lại qua hai mươi phút,

Không khí yên lặng trong căn phòng bị phá vỡ bởi tiếng cười sảng khoái của Bevis. Cô đoán, anh ta đã thành công.



"Ba mươi phút, tôi đã phá mã thành công. Nhưng kẻ đó có vẻ rất giỏi, có thể khiến tôi hao tâm tổn sức lâu như vậy. Các người mau xuất phát đi, hắn vẫn đang cố gắng tăng cường hệ thống bảo vệ. Mười phút sau, vị trí của hắn sẽ dần dần biến mất!"

"Cậu, huy động khoảng mười viên cảnh sát trang bị vũ khí hạng nhẹ. Chúng ta tìm đến theo vị trí này!" - Cảnh sát Trần ra lệnh cho viên cảnh sát bên cạnh.

Cậu ta gật đầu, vội vã đi ra ngoài chấp hành mệnh lệnh.

Bevis và Tống Cẩm Đan cùng ngồi trên xe của cảnh sát Trần đến vị trí được hiển thị bên màn hình.

"Là khu ổ chuột ở phía bắc thành phố. Hắn đang ở trong một toà chung cư bỏ hoang!"

Những chiếc xe cảnh sát đã được ngụy trang thành những chiếc xe thông thường. Những chiếc xe dừng lại cách nhau cả đoạn để không bị chú ý. Bọn họ vây quanh bốn phía toà nhà và tiến vào.

"Hai người tốt nhất vẫn nên đợi ở trong xe đi!" - Cảnh sát Trần căn dặn Bevis và Tống Cẩm Đan trước khi tiến vào tòa chung cư.

***

A Hảo ngồi nhìn máy tính nhấp nháy liên tục hiện dấu chấm đỏ thì hắn ta đã biết muộn rồi. Màn hình bị vô hiệu hoá, dù có điên cuồng nhập mã cũng không được.

"Thuốc? Thuốc đâu rồi?" - Hắn ta điên cuồng đứng dậy, lục tìm quanh căn phòng.

"Thuốc! Đây rồi!" Hắn ta vồ vập cầm lấy như một con thú hoang mất đi lý trí.

Sau khi A Hảo dùng thuốc xong, cơ thể gã mới đầu có rất thoải mái trở lại, nhưng khi hắn ta cho hết số thuốc vào chiếc cặp nhỏ và chuẩn bị rời đi thì cơ thể gã đã bắt đầu rơi vào trạng thái mơ màng, hơi thở gấp gáp, rối loạn, lồng ngực liên tục phập phồng, hắn ta ngã xuống nền đất và lên cơ co giật.

Đến khi cảnh sát Trần tiến vào khu chung cư, lúc cảnh sát phá cửa ra thì chỉ thấy một thân thể của đàn ông đa nằm bất tỉnh trên nền đất.

Cảnh sát Trần phất tay ra hiệu cho mọi người đứng im, một mình chủ động cầm súng tiến lên kiểm tra hiện trường.

Đến khi không có phát hiện gì thì cảnh sát mới vẫy tay để từng người tiến vào, vây quanh hiện trường.

"Hắn ta thế nào?"

"Trong ba lô hắn có giữ một lớn chất cấm. Hắn vẫn còn thở, đây có lẽ là hiện tượng sốc thuốc do dùng quá liều lượng!" - Một viên cảnh sát vừa kiểm tra hiện trường trả lời.

"Gọi cấp cứu! Những người còn lại phong tỏa hiện trường, tìm vài người có chuyên môn đến đây để điều tra!"

Tống Cẩm Đan ngồi ở trong xe của cảnh sát Trần, cô thấy bất an khi thấy tiếng còi xe cấp cứu chạy qua xe cô.

Cô đang định mở cửa xuống xe xem tìm hình thị bị Bevis giữ tay lại.

Anh ta hỏi: "Cô định đi đâu vậy?''

"Tôi muốn xem tình hình!"

"Cô nên ngồi yên trên xe đi, vào đó chắc gì đã an toàn. Cô đừng làm vướng chân bọn họ. Bọn họ dù sao cũng là cảnh sát có đào tạo chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!". ngôn tình hay

Bàn tay cô đang nắm vào chỗ mở cửa cũng dần buông lỏng ra.
Nhấn Mở Bình Luận