Cơ bản ngày hôm đó Bác Thanh cùng Tô Trục Lâm chỉ ở khách sạn để xử lí tin tức yêu đương cũng như ngồi nhận tin nhắn chúc mừng tới từ các vị tiền bối nhưng trong số đó không có Nhạc Tư Truy. Bác Thanh rất không hiểu. Chỉ mới yêu đương đã được mọi người để ý, vậy nếu sau này cô kết hôn thì sẽ như nào?
Mãi cho đến tối, Bác Thanh mới nhận được tin nhắn từ Quân Dao. Là một tin nhắn chúc mừng bọn họ nhưng xem chừng có vẻ rất thích thú. Người chị dâu này hình như là thuyền trưởng ủng hộ cô với Tô Trục Lâm. Bác Thanh cũng rất tranh thủ, tiện Quân Dao đã chịu xuất hiện liền tìm cách dụ dỗ cô đi ăn tối với mình.
Sửa soạn từ sớm, đến gần giờ hẹn Bác Thanh dặn dò Tô Trục Lâm vài điều rồi rời đi.
Địa điểm 'hẹn hò' của chị dâu em chồng chính là một nhà hàng bán lẩu cay Trùng Khánh. Cả hai đều rất thích ăn lâu.
Đợi một lát thì Quân Dao tới. Bộ dạng không quá thiếu sức sống như Bác Văn nhưng nét mặt cũng không gọi là quá vui vẻ. Đồ ăn gọi xong, Bác Thanh mới tìm cách lân la hỏi chuyện:
"Bữa em tới tìm chị chơi nhưng anh trai nói chị tới thành phố C từ sớm rồi. Thế mà chẳng rủ em, em cũng được mời dự lễ trao giải mà. Mà sao chị tới sớm vậy?"
"À, muốn tận hưởng không khí ở đây nhiều một chút nên đi sớm. Em tới đây từ bao giờ?"
"Từ.. Từ hôm qua, chính là cái ngày paparazzi chụp được ảnh đấy." Bác Thanh gãi gãi đầu nói dối.
"Thấy không, chị rõ ràng nhìn thấy em với anh Trục Lâm có gì đó mà. Không ngờ OTP chị đu lại đến với nhau thật nha!"
Hai chị em cười ha hả với nhau. Giải quyết xong bữa lẩu, bọn họ còn muốn đi dạo vài vòng cho tiêu bớt số calories vừa nạp vào người. Cũng là thời điểm thích hợp để Bác Thanh nói chuyện với Quân Dao vì ban nãy ở quán lẩu quá đông người tới lui, không thích hợp để tâm sự.
"Quân Dao, em nghe anh trai nói hết rồi. Bác Thành Trung đã nói với chị những gì? Anh trai đã nói với chị những gì?"
Quân Dao cũng không giấu diếm, cũng không cần phải giấu diếm điều gì. Từng bước đi của bọn họ dần trở nên nặng nề hơn. Quân Dao không nhịn được mà lén thở dài, cô thực sự đang rất rối não, trong lòng cũng rối ren không kém.
"Ba nói những gì hẳn cả em và Bác Văn đều biết. Còn Bác Văn, anh ấy nói anh ấy đúng là có mục đích nhưng khi gặp chị thì không còn nghĩ gì tới mục đích gì đó mà chỉ muốn được ở cạnh chị. Nếu có một người đàn ông một mực đối xử tốt với em rồi bất ngờ một ngày lòi đuôi chuột, liệu em có tin những lời người đó nói không?"
"Nếu là người khác em chắc chắn sẽ không tin. Nhưng nếu là anh trai, em tin tưởng anh ấy. Quân Dao, em không hề bênh gì anh trai cả, chỉ là biết ngày đó điều anh ấy nói đã khiến chị có thêm hiểu lầm. Em rất hiểu tâm trạng của chị hiện tại, càng hiểu anh em sai khi ngay từ trước lúc cưới chị đã không nói rõ mọi chuyện. Giờ em muốn thay anh mình nói rõ sự tình, còn sau này anh chị như nào em sẽ không can thiệp vào nữa..."
"Ừm, em nói đi."
"Như chị cũng biết Bác Thị có tiêng nói trong thị trường kinh doanh như thế nào. Bác Thị là tâm huyết cả đời ông nội em gìn giữ và xây dựng. Vốn ý định của ông nội là trao lại Bác Thị cho Bác Thành Trung nhưng khi trao rồi thì phát hiện ông ta cặp kè hất bỏ mẹ em ở nhà, ngang nhiên ra ngoài cặp kè với người đàn bà khác, thậm chí là họ còn có với nhau một đứa con mà khi ấy em mới có 6 tuổi. Ông nội tuy rất yêu thương Bác Thành Trung nhưng lại càng yêu thương mẹ em hơn, ông nội không chấp nhận chuyện này nên muốn để Bác Thành Trung lui về. Tiếc là thời điểm đó ông ta đủ lông đủ cánh liền muốn làm phản với ông nội. Trước đây thì không sao nhưng bây giờ nội bộ của Bác Thị dần có chút lung lay, tuy bề ngoài thì vẫn hùng mạnh nhưng mấy ai biết được nội thế bên trong ra sao... Anh trai đối với Bác Thành Trung từng rất tôn thờ nhưng biết ông ta ngoại tình liền căm ghét, luôn tìm cách chống đối nên đó là lí do anh ấy làm cảnh sát chứ không phải theo sau ông ta học cách quản lý công ty..."
Ngừng một lúc, Bác Thanh mới tiếp tục câu chuyện: "... Những năm gần đây sức khỏe ông nội chuyển biến xấu. Ông biết người duy nhất có thể đối phó với con trai mình chỉ có thể là Bác Văn. Ông nội thực sự rất tin tưởng anh trai, muốn anh quay trở về kế thừa Bác Thị đè Bác Thành Trung xuống. Anh trai đương nhiên hiểu chuyện liền đồng ý, nhưng ông nội cũng còn muốn anh trai yên bề gia thất nên điều kiện tiên quyết trước khi kế thừa Bác Thị phải là có vợ sinh con đuề huề. Ban đầu anh trai vẫn luôn tìm kiếm một đối tượng để giả vờ kết hôn, sau khi trấn áp được Bác Thành Trung sẽ ly hôn hòa bình. Nhưng đấy chỉ là ý định ban đầu, cho tới khi gặp chị thì mọi chuyện đều thay đổi. Lúc đầu chính em còn nghi ngờ anh trai nhưng ngày hôm chị đi, bộ dạng suy xụp mệt mỏi của anh trai, lần đầu em thấy anh trai rơi nước mắt khi chị bỏ đi, em đã hiểu tình cảm anh ấy dành cho chị vốn chưa từng đùa cợt hay đem chị ra làm thứ để lợi dụng. Quân Dao, em nói đến đây mong chị có thể hiểu được, anh trai em thật sự rất yêu chị. Cũng mong chị đừng vì lời nói của Bác Thành Trung mà phân tâm, ông ta hèn hạ sợ mất chỗ đứng nên mới phải bày kế li gián. Chính vì ông ta tin tưởng chị có năng lực giúp Bác Thị nên mới bày ra trò này, mục đích của ông ta chính là cưới cho anh trai một người vợ không có năng lực giúp đỡ gì như là Đường Bích Như chẳng hạn?"
Hai chị em dừng bước, ngồi nghỉ ở ghế đá một lúc. Bàn tay Quân Dao đan chặt vào nhau, trong mắt hiện lên tia bối rối. Cô nghe Bác Thanh kể chuyện, cô hiểu vấn đề nhưng cô không biết mai kia quay trở về sẽ phải làm gì, nói gì với anh nữa.
"Vậy bây giờ ông nội đang ở đâu?"
"Ông nội được mẹ đưa tới bệnh viện nước ngoài để chữa trị. Ông từng nói với mẹ không có ích nhưng mẹ vẫn luôn muốn thử, muốn kéo dài thêm sự sống của ông."
Quân Dao gật đầu không nói thêm gì. Bác Thanh cũng biết cô đang cần yên tĩnh để sắp xếp lại sự việc nên cũng không nán lại quá lâu. Ngồi nghỉ thêm chút nữa rồi ai quay trở về nhà nấy.
Hôm sau là ngày lễ trao giải diễn ra, được tổ chức vào buổi tối. Sáng đó Quân Dao còn tới shop bán váy dạ hội tự mua cho mình một chiếc, không mang đồ gì theo cũng không liên hệ với nhà thiết kế nên phải chấp nhận.
Trong lúc thử đồ, Quân Dao bất ngờ nhận được tin nhắn của Bác Văn. Kể ra cũng vài ngày từ hôm Quân Dao nói bọn họ nên tách ra, anh mới nhắn tin cho cô.
[Quân Dao, tối nay anh lên đường làm nhiệm vụ. Anh vẫn muốn báo trước cho em một tiếng... Chờ anh về, anh sẽ giải thích cho em toàn bộ sự việc! Còn nữa... Chúc em thành công mang giải thưởng về nhà.]
Đọc tin nhắn Bác Văn gửi, không hiểu sao lần này cô sinh ra cảm giác bất an. Cũng là đi làm nhiệm vụ nhưng so với lần trước Quân Dao không hề cảm thấy bất an lo lắng như này. Cô nắm chặt điện thoại trong tay mà ngây người. Mãi cho tới khi nhân viên mang đồ ra Quân Dao mới bình thường trở lại, trước khi đi thử đồ chỉ nhắn lại cho anh vỏn vẹn một tin nhắn ngắn ngủi.
[Giữ an toàn... Em chờ anh về!]
Tối đó, Quân Dao khoác lên mình bộ váy dạ hội cúp ngực xả tà cao với màu đen quyền lực, mái tóc được búi cao, đôi môi được tô son đỏ khiến cô trở nên vô cùng quyến rũ, thu hút ánh nhìn cùng máy ảnh của các cánh nhà báo.
Cô tiến vào bên trong, đây là giải thưởng điện ảnh Hồng Kông, một giải thưởng điện ảnh nổi tiếng vô cùng. Quân Dao khong phải lần đầu tham dự lễ trao giải nhưng lại là lần đầu chứng kiến quy mô lớn như vậy. Chụp ảnh một hồi thì cô thấy bóng dáng của Bác Thanh tiến tới. Cô nàng trái ngược với phong cách mặn mà quyến rũ của Quân Dao, diện lên mình bộ váy trắng bồng bềnh như một nàng công chúa. Quân Dao với Bác Thanh không hẹn mà lại giống một cặp bài trùng, còn được mời vào đứng chụp chung với nhau.
Trùng hợp là ghế ngồi của Bác Thanh cùng Quân Dao cũng được xếp cạnh nhau. Buổi lễ trao giải chính thức bắt đầu. Quân Dao ngồi kế bên Bác Thanh, nghiêng người sang hỏi:
"Bác Văn nhắn cho chị tối nay anh ấy lên đường đi làm nhiệm vụ, em biết chưa?"
"Biết chứ. Trước chưa cưới vợ, mỗi lần đi làm nhiệm vụ anh ấy đều nhắn cho em với mẹ. Trừ phi gấp gáp quá mới không nhắn thôi. Chị lo à?"
"...Ừ, không hiểu sao lần này tâm can cảm thấy bất an..."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!