Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất

Chương 28.
Xin lỗi mọi người vì dạo này lên muộn ạ 😞

 

Câu hỏi vừa nói ra, Chấn Phong ngay lập tức muốn Giang Diệu Minh, ít nhất cũng nói ra mối quan hệ của ông ta và mẹ anh. Tuy nhiên, câu trả lời của Giang Diệu Minh lại khiến anh thất vọng hoàn toàn.

 

“Tôi không hề quen biết hai người phụ nữ đó, chỉ là Chấn Phong có đến nhờ tôi tìm hiểu, có lẽ cậu ấy cũng không tha thiết gì về hành động của bố mẹ và ông bà cậu ấy vì mẹ cậu là nạn nhân mà.”

 

Thế là quá rõ ràng, Giang Diệu Minh thực chất chỉ muốn lợi dụng người cháu đáng thương này để từng bước trở thành người có tiếng tăm, quyền lực và tiền bạc. Có điều, thực hiện được hay không lại là một chuyện khác.

 

Chấn Phong cuộn tay thành nắm đấm, đến mối quan hệ giữa hai chị em cũng bị Giang Diệu Minh phủ nhận. Phương Hân để đôi bàn tay nhỏ bé và mềm mại của mình vào tay anh, cô không muốn anh như vậy. Chấn Phong kiềm chế lại bản thân, anh nở nụ cười dịu dàng, không để Phương Hân phải lo lắng nhưng trong sâu thẳm, lòng anh đang nổi sóng.

 

Chấn Phong không nghe nữa, anh để Phương Hân ngồi đó rồi ra ngoài, chiếc điện thoại trên tay không ngừng rung lên. Ông Nam chắc giờ cũng đã xem trong bài phỏng vấn ấy trên mạng, Chấn Phong hy vọng bố mình ít nhất thì cũng nhận ra được mối nguy hiểm đang cận kề bên mình.

 

“Alo, con nghe.”

 

Tiếng nói của ông Nam cất lên, mang theo sự hoài nghi cùng sự mệt mỏi.

 

“Tên Giang Diệu Minh kia là em trai của mẹ con đúng không?”

 

Chấn Phong ngạc nhiên, từ trước tới giờ anh cứ nghĩ rằng bố anh đã biết chuyện này rồi chứ, không ngờ rằng bố anh lại không biết Chấn Phong còn một người cậu nữa. Mục đích hỏi thăm lần này của ông chỉ là xác minh thân phận thật sự của Giang Diệu Minh kia, ông hoàn toàn không có ý định gọi Chấn Phong về cùng nhau giải quyết chuyện công ty.

 

“Đúng rồi, đó là cậu của con. Bố không biết cậu ấy hay sao?”

 

Ông Nam cứng đờ người, quả thật ông không hề biết chuyện này. Xác nhận xong ông lập tức cúp máy mà không nói năng gì nữa. Chấn Phong không còn nghe được âm thanh gì từ đầu dây bên kia, anh thất vọng, cánh tay buông xuống như bị gãy. Cuối cùng ông vẫn không chịu tin tưởng một đứa con trai hơn là người ngoài. Phương Hân bước từ phía sau lại gần anh, cô nắm lấy tay anh, nhìn anh với vẻ mặt dễ thương, cô động viên anh.

 

“Dù sao đi nữa em vẫn tin tưởng anh sẽ lấy lại được công ty, cố lên!”

 

Chấn Phong ánh mắt buồn rười rượi nhưng đôi môi vẫn mỉm cười hạnh phúc, anh ôm lấy người con gái bé nhỏ vào lòng, bên cạnh anh luôn có một người dõi theo và ủng hộ như thế này, anh không thể không thắng cuộc chơi này.

 

“Được rồi, giờ anh sẽ đến công ty để làm việc, Huy Hoàng đi nước ngoài, nên công việc ở công ty khá nhiều, ai cũng phải cố gắng hơn bình thường.”

 

“Huy Hoàng anh ấy đi công tác sao?”

 

Chấn Phong bối rối, anh không cho Huy Hoàng tiết lộ về tình hình của bác Lâm cho Phương Hân, mọi chuyện chưa rõ ràng nên anh càng không muốn cô có bất cứ sự lo lắng nào. Vả lại, Phương Hân còn chưa gặp lại bác Lâm sau khi biết sự thật, bác Lâm cũng vậy.

 

“Ừm, anh ấy đi công tác vài ngày sẽ nhanh về thôi. Anh đi đây, tối em và Phương Thảo cứ ăn tối trước đi, không cần chờ anh đâu, có thể là anh sẽ về muộn.”

 

Phương Hân gật đầu, dặn dò Chấn Phong.

 

“Anh đừng làm khuya quá, nhìn anh mệt mỏi lắm, nghỉ một lúc rồi hãy đi?”

 

Chấn Phong lắc đầu, anh vào phòng lấy một số tài liệu rồi ra ngoài.

 

“Không sao, anh ổn.”

 

Phương Hân tiễn Chấn Phong ra ngoài cửa. Anh ấy thật sự bận bịu tới nỗi không còn nhớ sinh nhật của bản thân nữa. Lúc ở nhà, Phương Hân vô tình phát hiện ra sinh nhật Chấn Phong, đó chính là ngày mai. Cô sợ mai anh lại đi với bạn bè của mình hoặc bận công việc mà về vào ban sớm như hôm nay nên cô đã chuẩn bị ra ngoài mua quà cho anh. Ngày mai gặp anh cô sẽ tặng luôn, nếu tối có thời gian thì sẽ chuẩn bị buổi tiệc nhỏ sau. Nghĩ là làm, Phương Hân thay quần áo rồi đi xuống phố dạo quanh, mua quà cho Chấn Phong. Vì không biết anh thích cái gì cả, vả lại xung quanh anh chẳng thiếu thứ gì. Điều đó khiến cho Phương Hân cảm thấy khó xử. Cô đi loanh quanh nhiều nơi nhưng vẫn không chọn được món đồ ưng ý. Ngoài đường trời lạnh cắt da cắt thịt, Phương Hân đi bộ ngoài đường sắp đóng băng luôn rồi. Mấy đồ như cà vạt, đồng hồ hay đồ thể thao thì Chấn Phong đều có, không có gì đặc biệt lắm. Phương Hân nhìn xung quanh, đi hết cả con phố lớn rồi nhưng vẫn không có chỗ nào dừng chân được lâu. Chợt cô nhìn thấy phía xa xa, một cửa hàng đã lọt vào tầm mắt của cô. Phương Hân cười đắc ý rồi nhanh chóng bước tới đó.

 

Phương Hân bước vào bên trong cửa hàng, đây là một cửa hàng thú cưng lớn nhất ở con phố này cũng như thành phố. Vừa vào, nhân viên đã bước tới, niềm nở chào hỏi.

 

“Kính chào quý khách, chị tới đây với mục đích là đặt mua hay là làm gì ạ?”

 

Nhìn độ hoành tráng của cửa hàng, Phương Hân không thể không ngưỡng mộ. Nhìn mấy chú cún nhỏ trong chiếc quây lớn ở giữa sảnh, Phương Hân vẫy tay chào chúng. Những vị hoàng thượng thì đang nhìn người khách mới tới bằng nửa con mắt, chỗ nào cũng có thể trông thấy hoàng thượng, những bạn nhân viên ở đây rất chú ý quan sát nên không có em nào trốn đi được.

 

“Chào bạn, mình muốn tìm mua một em thú cưng. Mình có thể xem qua được không?”

 

Nhân viên cười tươi, dẫn Phương Hân đi tất cả mọi nơi để có thể xem xét kỹ và đưa ra quyết định của mình.

 

“Đây là chuột hamster, mấy em này nhỏ nhỏ xinh xinh không hề đáng sợ như mấy em chuột nhà. Ngoài ra thì còn có, đây ạ, đây là rùa bụng vàng, rất xinh đẹp.”

 

Phương Hân trong bé nào cũng đáng yêu hết nên rất phân vân. Nhân viên nhìn Phương Hân rồi cười ranh.

 

“Nếu chị mua tặng bồ thì có thể tham khảo bạn rắn ngô này, nó không hề đáng sợ mà vô cùng dễ thương, đảm bảo bồ chị rất thích.”

 

Phương Hân vừa nhìn thấy rắn ngô có hoa văn đẹp mắt liền cười trừ. Với tính cách của Chấn Phong thì anh sẽ nuôi rắn độc chứ không đụng tới bé này. Dạo quanh một hồi cô quyết định tặng anh một hoàng thượng mèo mà cô cảm thấy rất thích, cô chọn hoàng thượng vì một lý do, nếu anh không có thời gian chăm, thậm chí là không thích thì cô nuôi luôn, cô rất có thiện cảm với hoàng thượng tai cụp màu xám tro này.

 

Trong lúc chờ các bạn nhân viên lấy đồ cần thiết cho mèo con, Phương Hân ngồi đợi bên ngoài. Bỗng nhiên có tiếng nói từ ngoài cửa khiến Phương Hân chú ý, cô ngẩng đầu lên.

 

“Chị Tử Nhiên, lâu lắm mới thấy chị tới đây, nào để em bế bé cho.”

 

“Không cần, cục cưng của tôi không muốn bị người khác động vào, trừ khi đó là chị Lan. Chị Lan đâu?”

 

Vừa vào trong cửa hàng đã mở giọng hống hách chảnh chọe, Phương Hân ngao ngán trước cái thái độ này của Châu Tử Nhiên. Cô cúi xuống, lấy cuốn album ảnh của cửa hàng ra xem, tránh được Châu Tử Nhiên lúc nào thì nên tránh lúc đó.

 

Nhân viên nhún nhường, dù sao đây cũng là khách quý, không nên đắp tội. Ngược lại nếu Phương Hân là Châu Tử Nhiên thì đã bị đuổi không thương tiếc rồi. Thật may cho Châu Tử Nhiên giờ này không có ai, nếu không cô ta sẽ sáng nhất đêm nay. Trong miệng của nhân viên liên tục nghiệm thần chú: khách hàng là thượng đế.

 

“Dạ, hôm nay chị Lan không có ở nhà ạ, hay chị để bạn nhân viên …”

 

Lời nói còn chưa được nói ra hết, bạn nhân viên đã bị Châu Tử Nhiên chặn lại. Cô ta mang nguyên vẻ mặt khó chịu trưng ra bên ngoài.

 

“Vậy để tôi phải ngồi đây tới khi nào chị ta về hay sao?”

 

“Nhưng …”

 

Cũng vừa lúc đấy, một bạn nhân viên khác đã cho mèo của Phương Hân vào trong ba lô cùng mấy đồ như quần áo, hạt, cát ra cho Phương Hân thì sự chú ý của Châu Tử Nhiên đã va vào Phương Hân và chú mèo trong ba lô phi hành gia.

 

“Ôi trời, thiên kim tiểu thư hàng pha ke nhà họ Triệu đây mà, giàu như vậy mà lại mua con mèo rẻ tiền như vậy à? Lại còn xấu hoắc nữa?”

 

Phương Hân nhìn Châu Tử Nhiên đầy thách thức, máu cô đang dồn lên não, trong đầu lập tức nảy ra suy nghĩ sẽ lao vào mà đánh nhau với Châu Tử Nhiên.

 

“Đúng là cái miệng xinh xinh kia chỉ hát được thôi, ngoài ra không nói được câu nào tử tế cả. Tôi ra sao và con mèo có như thế nào thì cũng tốt đẹp hơn Châu Tử Nhiên cô, hiểu không? Ăn nói không có một chút duyên nào?”

 

Mấy bạn nhân viên cảm thấy tình hình căng thẳng nhưng không ai dám lên tiếng, một bên là khách hàng như thượng đế, một bên thượng thượng đế nữa, không thể để mất bất kỳ ai được. Nhưng ai cũng đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, cuối cùng họ nhắn tin cầu cứu bà chủ và sau đó quyết định đứng xem kịch trong tâm trạng bất an.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận