Chương 30.
Ngoài trời, cơn mưa lớn xối xả trút nước xuống thành phố, lạnh càng thêm lạnh nhưng không còn buốt nữa. Trong khi mọi người đang sốt sắng đi tìm kiến bản thân mình, Chấn Phong ngồi nhàn nhã, anh dựa lưng vào ghế, nhìn người phụ nữ trước mặt. Họ chỉ có đúng ba mươi phút để nói chuyện nhưng đã hơn mười lăm phút trôi qua, người phụ nữ trước mặt vẫn không chịu mở lời, chị ta quyết định im lặng đến cùng. Chấn Phong thở dài, anh ngồi thẳng dậy, nhìn vào đồng hồ với vẻ sốt ruột.
“Không còn nhiều thời gian nữa, thời gian cho chị suy nghĩ cũng đã hết lâu rồi, chị có gì muốn nói với tôi không? Tôi thừa nhận mình không còn đủ kiên nhẫn nữa.”
Người phụ nữ trước mặt anh chính là hung thủ đã ra tay sát hại dã man dì Bích. Chị ta đã bị cảnh sát lấy cung nhiều lần nhưng hoặc là chị ta nhận tội, hoặc là im lặng mà không nói gì hết. Ngay lúc này, Chấn Phong đến hỏi mối quan hệ giữa chị ta và Giang Diệu Minh, có phải ông ta là người chỉ đạo chị ta làm hay không, chị ta vẫn không chịu mở lời. Tuy nhiên, Chấn Phong biết rằng anh vẫn còn hy vọng, bởi vì ý chí của chị ta đang lung lay, nếu không chị ta từ chối gặp anh ngay từ đầu rồi.
“Hai người nói nhanh lên, sắp hết giờ rồi.”
Một người cảnh sát bước vào nhắc nhở hai người, Chấn Phong chỉ tùy ý trả lời một tiếng. Anh ngồi quay lưng lại phía vị cảnh sát kia, ánh mắt của chị giúp việc khi vị cảnh sát kia vào có sự phản ứng tuy không dữ dội nhưng cũng đủ làm Chấn Phong chú ý. Lúc căng thẳng, khi lại sợ hãi, lo lắng. Chấn Phong đợi vị cảnh sát đi ra ngoài, anh khoanh tay trước ngực, nói lớn.
“Chị này, tốt nhất chị nên nhận tội và khai ra người đó. Người cha già yếu của chị không hề được người đó đưa tới bệnh viện, tôi gặp ông ấy khi ông ấy vừa ho một trận, không phải ho bình thường mà đã ho ra máu. Và cũng chẳng có cuộc nhập viện điều trị nào đã diễn ra cả. Tôi đã lường trước được kết quả của ông lão nếu như tôi nói cho lão biết, con gái lão đã giết người và ngồi tù. Nếu chị bằng lòng nói ra kẻ phía sau chủ mưu, tôi hứa với chị sẽ chăm sóc ông lão sống nỗi quãng đường còn lại vui vẻ nhất, điều mà một người con như chị không làm được.”
Giang Diệu Minh tìm đến chị ta khi bố của chị vừa mới mắc bệnh, một người không được học hành tử tế, không có công ăn việc làm ổn định, nay làm việc này, kia làm việc khác. Chỉ cần vào đó làm việc, làm những điều mà Giang Diệu Minh sai khiến, chị sẽ có tiền nuôi và chữa bệnh cho bố, chị cũng rất vui vẻ nhận lời. Những ngày đầu thì không có gì quá đáng. Rồi chị nhớ lại, bỗng một ngày nọ, Giang Diệu Minh đến tìm chị, yêu cầu cho chị một việc lớn, đó là mặc quần áo của Phương Hân và giết dì Bích, người vẫn hay thường xuyên giúp đỡ chị. Trong giây phút đó, chị đã một mực từ chối yêu cầu cầm thú này của ông ta. Tuy nhiên, ý chí này kéo dài chẳng được bao lâu, ông ta đem cho chị xem bố chị - một ông lão già, gầy nhom, ốm yếu, xanh xao đang ho lên từng cơn dữ dội, nằm ở trong căn nhà dột nát. Chỉ cần chị làm việc, bố chị có thể được đưa vào viện điều trị rồi sẽ tới một căn nhà tốt hơn, sống vui vẻ.
Chị tin ông ta, chị đã giết người.
Chị giúp việc mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế rơi xuống, chị đứng bật dậy, hai tay đập xuống bàn, sự phẫn nội trong ánh mắt, Chấn Phong biết nó chẳng hề dành cho mình.
“Đừng nói gì nữa, tao ghét bà Bích, tại sao bà ta luôn được ông bà chủ yêu quý, có phòng riêng, được tất cả mọi người yêu quý? Còn tao, tao phải ở chung với một đám nữa, làm tốt thì không bao giờ được khen, làm sai một tí là đánh là đập? Là quỳ xuống thủy tinh? Tao không chấp nhận. Tốt nhất mày nên về đi, ha ha tao đã tự tay giết nó rồi.”
Chị giúp việc bước ra khỏi ghế, vô tình đùi chị đập vào bàn, cả người chúi về phía trước. Chấn Phong phản ứng nhanh, anh bước ra dùng hai tay đỡ cho chị ta khỏi ngã. Chị ta không những không cảm ơn mà còn đẩy Chấn Phong ra chỗ khác.
“Tránh ra!”
Hai người cảnh sát vào đưa chị ta về lại phòng giam, Chấn Phong còn nhìn thấy chị ta quay đầu lại lúc bị đưa đi, ánh mắt đầy khẩn cầu và tuyệt vọng. Chấn Phong cũng không còn việc gì ở đây, anh bước ra ngoài. Khi đi qua vị cảnh sát vừa rồi, anh cố tình đi sát lại gần người cậu ta, nói một câu rất nhỏ vào tai nhưng cũng đủ khiến cậu ta thực sự khiếp sợ.
“Về nói với Giang Diệu Minh, chuẩn bị quan tài bằng vàng cho mình sẵn đi!”
Nói rồi Chấn Phong cười quỷ dị bước ra ngoài. Ngồi vào trong xe, anh từ từ mở tờ giấy trong tay mình ra, tờ giấy nhàu nát nhưng vẫn đọc được chữ viết nguệch ngoạc viết trên đó. Chấn Phong lái xe rời đi, tới địa điểm viết trên tờ giấy.
Cảm ơn vì chị vẫn còn một chút lương tâm cuối cùng.
***
Trời mưa lớn không thôi, hai chiếc cần gạt mưa hoạt động hết công suất. Chấn Phong ngồi trên xe, máu từ trên vai anh chảy xuống, dù đã dùng hết khăn giấy trong xe để cầm máu nhưng không được, Chấn Phong quyết định lấy chiếc áo sơ mi xé ra làm hai, khó khăn băng chúng lại. Hệ thống sưởi trên xe đã được bật nhưng hình như vẫn không đủ, môi Chấn Phong nhợt nhạt, chân màu anh cau lại, môi mím chặt. Vết thương trên cơ thể anh rất nghiêm trọng, anh cũng không phải anh hùng mà không thấy đau. Không chỉ vai, mặt và chân của anh mặc dù không chảy máu nhưng những chỗ đó tím lại, nhức nói. Nước từ trên tóc chảy xuống, nhói.
Cảm thấy cả cơ thể không ổn, Chấn Phong không muốn về trong bộ dạng này khiến Phương Hân và Phương Thảo lo lắng nhưng không được rồi, cơ thể anh đang sắp không trụ được, đã hơn hai giờ sáng. Chấn Phong cầm lấy điện thoại, bấm vào dãy số quen thuộc.
“Phương Hân, cứu anh.”
Trong cơn mê man, Chấn Phong nhớ lại buổi tối đẫm máu đó. Anh theo những gì viết trên giấy, lái xe ra ngoài ngoại ô thành phố, tới căn nhà dột nát của chị giúp việc. Bố của chị ấy đã được anh đưa tới viện từ hôm qua nên không có ai ở đó cả. Đến nơi, đây là một nơi ít dân cư, có phần vắng vẻ. Đứng bên ngoài, Chấn Phong đã cảm nhận có gì đó nhưng anh vẫn một mực bước vào bên trong. Trong nhà chỉ có một cái đèn duy nhất được treo trên tường, ánh sáng không đủ để Chấn Phong có thể tìm được bằng chứng. Anh bật cả đèn pin mà mình mang theo, tìm từng ngóc ngách trong nhà. Chỗ này có dấu hiệu đã có người tới đây tìm kiếm, đồ đạc bị lật tung cả.
Chấn Phong mở chiếc tủ cũ kĩ ra, tuy nhiên bên trong chỉ có giấy tờ, không còn gì cả. Tiếp theo là trên giường, dưới gầm giường, trong bếp đều không có. Chấn Phong tiếp tục lật tung căn nhà cũ nát một lần nữa, nhưng không hề có kết quả. Anh ngồi trên chiếc ghế gỗ đã cũ, châm lửa hút một điếu thuốc. Anh vừa hút thuốc vừa soi đèn xung quanh tường, soi đi soi lại và cuối cùng dừng ở bức ảnh hai người cũ nát, được treo ở cạnh chiếc tivi cổ.
Chấn Phong vứt điếu thuốc xuống chân, đứng dậy dày nát nó rồi tiếng lại chỗ bức ảnh. Chấn Phong dùng miệng để giữ chiếc đèn pin, hai tay gỡ chiếc ảnh ra khỏi bức tường. Quả nhiên, phía sau bức ảnh có một chiếc điện thoại cũ rích. Anh không có nhiều thời gian để xem xét, chỉ có thể nhanh chóng cho nó vào túi rồi đi ra ngoài, anh biết ngoài cổng có rất nhiều người đang mong ngóng mình như ngóng mẹ đi chợ về. Thứ anh đang giữ cũng là thứ mà bọn chúng mong muốn có được.
Chấn Phong thuận tay lấy một cây củi lớn trong bếp rồi đi ra ngoài, không thể nào mà tay không đánh giặc được. Bên ngoài mưa lớn nhưng có rất nhiều người đợi Chấn Phong ở đây, nếu anh không đếm sai thì có tới sáu tên, chúng đều bịt khẩu trang đen. May mắn xe anh để ngoài đường nên có ánh đèn của đường, nếu không có đèn anh cũng không biết đánh nhau như thế nào nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!