CHƯƠNG 31.
Từ cơn mê man, Chấn Phong từ từ mở mắt ra. Đôi mắt nặng trĩu, ánh sáng từ ngoài cửa sổ, dù Phương Hân đã che chắn rồi, nó vẫn khiến Chấn Phong bị chói mắt. Anh khẽ đưa tay lên che mặt nhưng cánh tay phải đau nhói, phần vai đã bị thương nặng, mất rất nhiều máu. Chấn Phong khẽ kêu lên một tiếng, tuy không lớn nhưng cũng đủ khiến cho Phương Hân tỉnh dậy khi đang ngủ gật.
“Chấn Phong, anh tỉnh rồi sao? Anh có thấy khó chịu ở đâu không?”
Chấn Phong chớp chớp mắt, đôi mắt dần mở to ra, khuôn mặt Phương Hân hiện lên. Nhìn thấy cô, anh cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Cả đêm hôm qua, sau khi tìm được Chấn Phong, Phương Thảo cùng Phương Hân đã phải cố gắng hết sức mới đưa được anh vào bên trong nhà, tất cả ướt như chuột lột. Phương Hân còn lo sợ tới mức vừa làm vừa khóc sướt mướt, Phương Thảo cũng sốt ruột theo. Dưới đất, bông, khăn dính rất nhiều máu, mùi thuốc sát trùng bay khắp căn phòng, mùi nồng nặc. Chấn Phong khẽ cử động, nói với Phương Hân.
“Anh không sao, nhìn anh vẫn còn khỏe như thế này cơ mà?”
Bị như này rồi anh còn hay đùa nữa. Nhìn đôi môi khô rát và nứt nẻ như đồng ruộng mùa hạn hán đến đáng thương của anh, Phương Hân lấy một chiếc khăn ẩm, lau qua bờ môi của Chấn Phong rồi lấy một cốc nước ấm, cô giúp anh uống nước. Động tác của Phương Hân thuần thục khiến cho Chấn Phong nhìn cô không rời mắt, anh buông ra một câu.
“Em đích thị chính là vợ tương lai của anh!”
Phương Hân lườm Chấn Phong.
“Đến bây giờ còn đùa được à? Nói nữa là môi của anh nó chảy máu đấy, nẻ môi cực kỳ đáng sợ.”
“Nhìn thấy em là chẳng có gì đáng sợ cả!”
Phương Hân đúng là hết cách với Chấn Phong, cô kéo ghế lại gần đầu giường, cô ngồi xuống, tiện tay gọt hoa quả để lát nữa Chấn Phong ăn.
“Rốt cuộc cả ngày hôm qua anh đi đâu vậy? Còn chuyện bị đánh nữa? Ai cũng lo lắng cho anh đấy, anh biết không?”
Chấn Phong chớp chớp mắt.
“Đương nhiên là anh biết chứ? Nhưng mà anh đã thay quần áo cho anh? Không phải là …?”
Phương Hân chấn tĩnh bản thân, Chấn Phong là người bị bệnh, có lẽ đã bị một số chấn thương ở đầu rồi vì vậy nên mới nói lắm như vậy, còn nếu anh bình thường, Phương Hân sẽ nhét cả quả táo này vào miệng của anh.
“Đương nhiên là chị Thảo rồi, chị ấy từng học y mà, vết thương của anh chị ấy đều lo cả.”
Chấn Phong thất vọng ra mặt, anh bĩu môi. Ai đời nào Phương Thảo lại chăm sóc cho anh cẩn thận như thế? Thấy Chấn Phong không tin, Phương Hân bổ sung thêm.
“Chị ấy thức cả đêm trông anh kìa, giờ vẫn đang nấu cháo ở dưới bếp. Đúng là một người em gái dễ thương, một người vợ tuyệt vời, ai lấy được chị cũng là phúc ba đời. Anh thấy đúng không? Em là con gái em còn mê nữa mà?”
Không thấy Chấn Phong trả lời, Phương Hân ngẩng mặt lên, khuôn mặt anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Phương Hân cười trừ, may mắn Phương Thảo bước vào, không có cô không biết phải làm như thế nào nữa.
“Chấn Phong, anh tỉnh rồi sao? Còn đau quá ở chỗ nào không?”
Phương Thảo mang bát cháo nóng hổi nhẹ nhàng đặt lên bàn. Giờ cô rất bận, tài liệu đêm qua còn chưa kịp làm, cả đêm cùng Phương Hân chăm sóc cho Chấn Phong vậy nên giờ này phải tới công ty gấp, không có thời gian hỏi han Chấn Phong nhiều, tất cả chỉ đành giao lại cho Chấn Phong. Chuyện này cô cũng không nói cho ông bà hay bố, đợi Chấn Phong tỉnh, cô tin anh trai mình có thể tự giải quyết tất cả.
“Anh cần gì cứ nói với Phương Hân nhé, Phương Hân chăm sóc anh giúp chị nhé, giờ chị phải tới công ty, còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết. Hai người ở nhà nhé, em đi đây.”
Chẳng đợi Chấn Phong kịp phản ứng, Phương Thảo đã đi như bay ra khỏi phòng. Cũng phải thôi, Phương Thảo còn rất nhiều việc. Phương Hân bưng bát cháo lên, cô chu mỏ thổi cho nó nhanh nguội, Chấn Phong không còn việc gì khác ngoài nhìn cô. Đôi môi không tô son nhưng rất hồng hào, theo cảm nhận biến thái của Chấn Phong, nó còn rất căng mọng và quyến rũ nữa.
Đang bị thương mà suy nghĩ tầm bậy gì vậy không biết, Chấn Phong?
Phương Hân không thèm nhìn anh, cô lại kéo rèm cửa lên, mở cửa ra cho thông thoáng mặc dù trời hơi lạnh. Cơn mưa kéo dài tới khi trời sáng, giờ đã tạnh, mọi người bắt đầu ra đường, đi làm đi học.
“Phương Hân, anh đói!”
“Chờ em một chút!”
Phương Hân đi lại chỗ Chấn Phong, cầm bát cháo, đưa cho Chấn Phong.
“Này, đói thì ăn đi.”
Chấn Phong lắc đầu, mặt anh méo xệch.
“Phương Hân à, tay anh đang bị thương nhé. Cho dù trái tim sắt đá tới đâu thì cũng nên đút cho anh ăn.”
Phương Hân thở dài, cô đặt bát xuống rồi giúp Chấn Phong ngồi dậy, vì vết thương nên Phương Hân không mặc áo cho anh. Nhìn vết thương cô lại thấy đau lòng.
“Lạnh này em đóng cửa vào nhé?”
“Không, anh không thấy lạnh, cứ để như vậy Phương Hân mới thương anh mà chăm sóc cho anh. Nhỉ?”
Phương Hân phải quỳ lạy trước sáng kiến của Chấn Phong. Cô mặc kệ ý tưởng điên rồ của anh, lại đóng cửa lại. Ánh mắt của Phương Hân vô tình đặt vào một chiếc ôtô màu đen đậu ở bên kia đường, chiếc xe đó đem lại cái cảm giác cảnh giác cho cô. Phương Hân vẫn quyết định đóng cửa lại nhưng không hề kéo rèm.
“Nào, ăn đi!”
Cô ngồi xuống ghế, đút từng thìa cháo cho Chấn Phong ăn, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc. Chẳng mấy chốc mà hết bát cháo, Phương Hân lấy khăn lau miệng cho Chấn Phong, anh nhân lúc cô đang không chú ý, anh nói nhỏ.
“Phương Hân, chỗ này vẫn chưa sạch, em lau lại đi!”
“Đâu, chỗ nào?”
Phương Hân cúi người sát vào người Chấn Phong, anh cúi xuống hôn vào môi của Phương Hân một cái khiến cô giật mình. Đúng như suy nghĩ của anh, môi cô rất mềm.
“Chấn Phong, aaaaa, anh làm cái gì vậy? Nụ hôn đầu của em …”
Phương Hân sốc nặng, gìn giữ bao nhiêu lâu cuối cùng bị Chấn Phong cướp một cách trắng trợn. Cô phồng má, nhìn anh với ánh mắt hàng ngàn viên đạn.
“Chấn Phong, em phải đâm cho anh vài nhát nữa!”
“Rồi làm gì được anh? Em vừa cướp nụ hôn đầu của anh rồi đấy? Ôi trời đất ơi, em phải chịu trách nhiệm với nó, anh không biết đâu.”
Vừa ăn cướp vừa la làng là đây. Cãi qua cãi lại chỉ mình Phương Hân thiệt, nói thật là chính cô còn chưa thấy vị gì vì Chấn Phong hôn rất nhanh. Tức quá tức.
“Không nói chuyện với anh nữa!”
Chấn Phong cười nhếch mép.
“Xuống mở cửa cho vị khách quý đi rồi lên nói chuyện tiếp, không nói là không nói thế nào? Nhanh lên nhé, anh muốn đi vệ sinh rồi!”
Tiếng chuông cửa dưới nhà kêu lên từng hồi, vị khách đó hẳn là đang rất nóng lòng. Phương Hân cũng không đôi co với Chấn Phong nữa, cô nhanh chân chạy xuống dưới nhà. Phương Hân nhìn thấy Ngọc Anh qua màn hình, không chần chừ mà mở cửa cho Ngọc Anh vào. Cô bước ra cửa đợi Ngọc Anh, vừa trông thấy cô, Ngọc Anh đã vui vẻ chào hỏi.
“Phương Hân, Chấn Phong về rồi sao? Chị vừa nghe nói cậu ấy bị thương nặng nên liền tới đây hỏi thăm.”
Tay Ngọc Anh xách theo một giở hoa quả không khỏi khiến cho Phương Hân nghi ngờ.
“Ai nói cho chị biết vậy?”
Ngọc Anh ậm ừ vài giây rồi nói, ánh mắt ngó nhìn xung quanh.
“À, chị có gặp Phương Thảo, Phương Thảo đã nói cho chị biết, em dẫn chị lên Phòng của cậu ấy được không?”
Phương Hân gật đầu, cô dẫn Ngọc Anh lên phòng của Chấn Phong. Chấn Phong không nằm xuống mà vẫn dựa vào vào thành giường.
“Chấn Phong, chị Ngọc Anh tới thăm anh!”
Chấn Phong mỉm cười chào Ngọc Anh, Phương Hân còn đi lấy ghế cho Ngọc Anh ngồi.
“Cậu bị làm sao vậy, vết thương có vẻ rất nghiêm trọng!”
Chấn Phong nói chuyện với Ngọc Anh còn Phương Hân tranh thủ dọn dẹp căn phòng, hy vọng Ngọc Anh sẽ không chê cười khi căn phòng bừa bộn như thế này.
“Em không sao, chỉ là va chạm nhỏ với mấy anh em giang hồ thôi, một mình không đánh lại nên bị thương cũng là điều dễ hiểu.”
“Vậy cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé, hôm qua tôi đi tìm cậu nhưng không thấy. Chuyện là, Nam Minh đang muốn chủ tịch Triệu hủy hợp đồng với một số diễn viên và ca sĩ đã gắn bó với công ty từ lâu rồi. Chủ tịch có hỏi tại sao thì Nam Minh lấy đủ mọi lý do, hơn hết đó chính là muốn tìm nguồn nhân tài khác. Điều này đã làm cho giá cổ phiếu của công ty rớt giá thảm hại. Có vẻ như chủ tịch vẫn chưa nhận ra…”
Chấn Phong thở dài.
“Ông ấy làm tì ông ấy sẽ phải chịu trách nhiệm với việc làm của mình. Dù sao ông ấy cũng là người đã gắn bó với J từ rất lâu, tự bản thân ông ấy biết phải làm gì. Nhưng nếu Nam Minh lừa ông ấy, em nhất định sẽ tiễn anh ta một đoạn đường, cùng với Giang Diệu Minh.”
Ánh mắt sắc lẹm của Chấn Phong khiến cho Ngọc Anh không khỏi gợn sóng trong lòng. Hai tay Ngọc Anh nắm chặt lại, cả người hơi căng thẳng. Chấn Phong nói một câu cũng khiến cho Ngọc Anh giật mình.
“Phương Hân, anh muốn đi vệ sinh!”
“Chân anh không có bị thương mà?”
Phương Hân đứng ở ngoài cửa phòng nói vọng vào.
“Nhưng anh không tự đứng dậy được, không cởi quần được!”
Chấn Phong nói một câu mà Phương Hân thấy ngại giùm anh, nếu không có ai, Phương Hân có thể chịu được tính biến thái của anh, đằng này Ngọc Anh cũng đang ở đây, thật là xấu hổ, nếu có cái hố ở đây, cô tình nguyện nhảy xuống.
Phương Hân lù đù đi vào. Ngọc Anh thấy vậy liền giúp cô đỡ Chấn Phong dậy.
“Vậy tôi đi về đây, khi nào tôi sẽ lại tới.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!