CHƯƠNG 33.
Mãi không thấy động tĩnh gì của Phương Hân, Chấn Phong cười tủm tỉm, anh nói vọng ra một lần nữa.
“Phương Hân ời?”
Tiếng gõ cửa vang lên, Chấn Phong mở cửa rồi thò đầu ra, Phương Hân giơ đống quần áo trước mặt anh.
“Này, anh mau mặc đi!”
Chấn Phong chìa tay ra, Phương Hân cứ ngỡ anh muốn lấy quần áo mà cô đưa nhưng không, anh kéo cả người cô vào bên trong phòng tắm. cả người Phương Hân thuận thế mà ôm vào người anh. Không như ý nghĩ đen tối trong đầu cô, Chấn Phong đã lấy khăn quấn nửa thân dưới lại. Ma của cô áp vào cơ bụng sáu múi quyến rũ đến chết người trên cơ thể anh, mặt cô bỗng nhiên chuyển từ màu hồng sang hồng đậm, tim trong lồng ngực đập liên hồi. Bản thân cô nhìn thì cũng nhìn nhiều rồi, có mấy lần động chạm đến cơ thể Chấn Phong, nhưng chưa có lần nào chạm vào như thế này.
“Này, má em sao nóng quá vậy, em bị sốt à?”
Phương Hân lắc đầu, cái cảm giác áp má vào nơi quyến rũ chết người này quả thật không còn từ nào có thể miêu tả. Chấn Phong xoa đầu Phương Hân.
“Vậy thì đã say nắng cơ bụng cuồn cuộn của anh rồi, thật là…”
Bị nói trúng tim đen, Phương Hân đứng thẳng dậy, ném quần áo vào tay anh, nói trong sự thẹn thùng.
“Này, mặc đi, đi tắm thì mang quần áo.”
Nói xong rồi cô bước ra bên ngoài, còn không quên bổ sung.
“Nhanh lên, ra em có chuyện muốn nói.”
Không để cho người con gái của mình phải chờ đợi lâu, mặc dù có chút khó khăn và đau đớn khi mặc quần áo nhưng Chấn Phong đã cố gắng mặc nhanh nhất có thể. Anh bước ra ngoài, thấy cô đang ngồi trên giường, đang cười một mình, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó rất vui.
“Anh đã xong, nào có chuyện gì muốn nói với anh nào?”
Phương Hân nhìn thấy Chấn Phong thì lại bày ra bộ mặt hết sức nghiêm túc, cô vòng ra đằng sau lưng Chấn Phong, kiễng chân lên rồi lấy hai tay bịt mắt anh lại.
“Bí mật không thể bật mí, giờ anh theo em đi xuống dưới nhà, em sẽ nói cho anh biết.”
Chấn Phong ngoan ngoãn nghe lời, bước từng bước chậm rãi theo Phương Hân xuống nhà. Xuống đến phòng khách, Phương Hân bỏ tay ra khỏi mắt của Chấn Phong, trước mặt anh bây giờ là rất nhiều bóng bay, hoa hồng và có một chiếc bánh, bên trên đó là một dòng chữ lớn mà Phương Hân đã nắn nót hết sức, “chúc mừng sinh nhật anh”.
Cuộc sống anh lúc nào cũng quay cuồng trong công việc, nhiều lần anh còn quên cả sinh nhật của mình. Có năm, Phương Thảo nhắc anh mới nhớ ra, cũng chỉ là đi ăn cùng em gái hoặc là ra ngoài cùng một số người bạn. Từ khi đi làm đến giờ cũng không tổ chức ở nhà, lần sinh nhật này Phương Hân khiến cho anh thực sự bất ngờ, xúc động. Khóe mắt anh cay cay, hai tay anh nắm lấy tay Phương Hân rồi ôm cô vào lòng.
“Cảm ơn em, Phương Hân.”
Phương Hân cười tít mắt, ngày hôm nay chính là ngày của anh. Phương Hân đẩy Chấn Phong ra, cô vẫn còn một bất ngờ nữa còn chưa bật mí với anh. Hoàng thượng giờ này vẫn ngủ ngon lành trong phòng của cô, cô cho hoàng thượng mặc một chiếc áo khủng long nhỏ, trong nhà không lạnh như ngoài trời nhưng vẫn phải giữ ấm cho cơ thể. Phương Hân bế hoàng thượng lên, nó vẫn còn ngái ngủ, chỉ kịp kêu "meo meo". Chấn Phong đợi Phương Hân mang món quà bí mật ra, nhìn thấy Phương Hân bế hoàng thượng Chấn Phong lại hiểu lầm là cô đang bế em bé. Chiếc đuôi của hoàng thượng không biến đã biến mất đâu rồi. Phương Hân nhìn khuôn mặt hoang mang của Chấn Phong, cô lập tức dập tắt nụ cười trên môi.
"Ơ anh sao thế?"
"Phương Hân, thế này là sao…?"
Phương Hân tròn mắt, hỏi ngược lại Chấn Phong.
"Sao là sao? Em không hiểu anh nói gì hết."
Chấn Phong nhìn vào hoàng thượng rồi lại nhìn Phương Hân.
"Thì trên tay em đó?"
Phương Hân vẫn chưa hiểu trong lòng người đàn ông trước mặt suy nghĩ xấu gì.
"Đây là món quà em tặng anh, em biết anh sẽ thích nó mà."
Phương Hân bế hoàng thượng lại gần Chấn Phong. Nhìn thấy một chú mèo con chứ không phải là một em bé, Chấn Phong mới thở phào nhẹ nhõm, nếu Phương Hân biết vừa rồi anh nghĩ gì chắc chắn cô sẽ xé xác anh ra. Hoàng thượng nằm trong lòng Phương Hân, khuôn mặt hài lòng và hoàn toàn thư giãn nhưng nó đâu biết rằng người đàn ông điển trai và biến thái đứng trước mặt nó sẽ cướp đi cô gái này, ngay cả đến việc được cô gái này ôm lúc ngủ cũng chẳng thể được.
Chấn Phong giơ tay ra đón hoàng thượng vào trong lòng. Mèo con nhìn thấy Chấn Phong liền cảm thấy sang chấn tâm lý, người đàn ông này sẽ trở thành chủ của mình hay sao? Chấn Phong nhìn nó cười nhếch mép, hoàng thượng không thể nào đẹp trai và quyến rũ như bản thân anh, không thể nào tranh sủng với anh được, hoàn toàn không có cửa. Tuy nhiên, Phương Hân đã tạt gáo nước lạnh vào suy nghĩ vừa rồi của anh.
"Tay anh đang bị thương, để em bế hoàng thượng cho. Nào, nào."
Con khủng long giả này đã cướp mất Phương Hân của Chấn Phong, anh vô cùng thấy bất công.
"Đáng lẽ ra chỗ của con mều đó là chỗ của anh chứ? Em không được thiên vị nó đâu, anh đang là người bị thương mà?”
Phương Hân nhăn nhó, nhìn Chấn Phong khó hiểu. Khi yêu đàn ông thường có những hành động như trẻ con như vậy hay sao?
“Nó bé bỏng như thế này? Anh to như voi sao mà em bế được?”
“Không sao, anh bế em.”
Phương Hân cười trừ.
“Thôi, thôi, em xin, đang bị thương khắp cơ thể thế kia thì bế ai?”
“Em không tin à? Qua đây anh thử cho mà xem.”
Phương Hân lắc đầu nguầy nguậy. Chưa cắt bánh chưa gì cả mà anh lại muốn như vậy sao?
Phương Hân thắp nến rồi tắt hết điện đi. Trong không khí lãng mạn của buổi tối đặc biệt, Phương Hân cầm bánh đặt trước mặt Chấn Phong, cùng anh thổi nến và hát bài chúc mừng sinh nhật. Ánh nến lung linh, hoa hồng lãng mạn, trừ con khủng long giả đang chờ ăn bánh ra thì ai cũng vui vẻ. Phương Hân còn mang một chai rượu vang đỏ mà mình mới săn được ra để hai người cùng thưởng thức. Chấn Phong cùng cô uống nhiệt tình, hai người còn nói ti tỉ thứ trên đời rồi đến cả việc nhân viên gợi ý cho cô mua rắn tặng cho anh nữa, Chấn Phong quay sang nhìn người con gái đang hăng say kể chuyện, trong lòng anh cảm thấy rất yên bình. Và, anh nhận ra một điều, thanh xuân của người con gái này vẫn còn dài phía trước, không nên để cô quanh quẩn mãi ở nhà như thế này được.
“Nào, cạn ly!”
Chai rượu trên bàn sắp cạn, Phương Hân hai má đỏ bừng bừng nhưng vẫn hăng hái cùng với Chấn Phong uống thêm nữa. Chấn Phong cũng say ngà ngà rồi, còn một chút ý thức còn lại, anh cướp lấy ly rượu trong tay Phương Hân.
“Không được uống nữa, em say rồi.”
“Không, em không say! Trả… trả lại cho em, hức!”
Không cướp được ly rượu, Phương Hân bèn nằm dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh. Hai tay cô ôm lấy cổ Chấn Phong, mắt nhắm lại.
“Chấn Phong?”
“Có anh!”
Chấn Phong cố gắng đặt ly rượu xuống bằng một tay.
“Tại sao anh lại dễ thương đến vậy, hả?”
Chưa có ai khen anh như Phương Hân cả, bình thường có người khen anh đẹp trai hay lạnh lùng gì đó, khen nhà giàu rồi sát gái anh cũng từng nghe qua, tuy nhiên chưa có ai khen anh đẹp trai ngoài Phương Hân.
“Bởi vì… anh là người đàn ông của em!”
Chấn Phong nói xong rồi tự cười một mình, anh cho rằng cô đã say rồi, ngày mai sau khi tỉnh dậy cũng chẳng nhớ được gì nữa cả. Tuy nhiên, Phương Hân vẫn nghe được những lời anh nói. Cô còn gây bất ngờ cho anh, Phương Hân chủ động hôn lên bờ môi hơn hai mươi năm vẫn chưa được bóc tem kia. Chấn Phong giật mình và vô cùng bất ngờ, lúc đầu còn chưa phản ứng được gì, Phương Hân ở trên thế chủ động. Ngay sau đó, Chấn Phong không còn bị động nữa, anh đáp trả nụ hôn của cô một cách nồng nhiệt nhất. Hai người không rời khỏi nhau cho đến khi bước vào trong phòng của Phương Hân, Chấn Phong đặt cô ngồi xuống, cô giúp anh cởi áo vì vai anh đang bị thương, cơ bắp quyến rũ ấy dần hiện ra. Bị cả hơi rượu và hơi tình nắm lấy lý trí, vết thương cũng không còn là vấn đề với Chấn Phong, Phương Hân thì khác, cô cố gắng không chạm vào nơi tổn thương ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!