Mặt trời lặng lẽ rời đi, chẳng mấy chốc bóng tối chiếm trọn cả bầu trời vốn trong xanh lúc đầu.
Ánh trăng ngoài của sổ đêm nay đặc biệt sáng hắt lên khuôn mặt hoàn mỹ của người con trai đang nằm trên chiếc giường bệnh trắng tinh.
Ngoài trời gió lại nổi, thổi tung chiếc rèm cửa vốn đang khép kín. Anh vẫn im lìm nằm đó giống như một pho tượng không có sự sống, sắc mặt nhợt nhạt hơn cả vầng trăng trên cao kia, đã được hai ngày hai đêm.
Không gian một mực tĩnh lặng, hai mắt anh nhắm nghiền, cổ tay ghim ống truyền dịch, từng giọt, từng giọt chất lỏng trong suốt chảy vào cơ thể, lồng ngực của anh nhấp nhô rất khẽ, giống như hơi thở có thể ngưng lại bất cứ lúc nào.
Vân Hà viền mắt đỏ hoe, hàng mi đen nhánh như vẫn đọng vết tích của những giọt nước mắt. Cô nhìn miếng vải trắng dày cộm băng chặt vết thương trên khắp tay anh mà không khỏi cảm thán về sinh mệt trên thế gian này.
Rõ ràng mấy hôm trước còn là một người con trai vô cùng khỏe mạnh, vậy mà chớp mắt một cái mà đã thành ra bộ dạng thê thảm thế này.
Cậu ấy có bệnh mà còn tự hành hạ bản thân mình như vậy, chẳng khác nào tự sát.
Tuy đã qua khỏi cơn nguy hiểm, nhưng có tỉnh lại được hay không, phải dựa vào ý chí của cậu ấy.
Chúng tôi phát hiện, chí ý sinh tồn của cậu ấy rất yếu nên đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu.
Từng lời mà bác sĩ đã nói như mũi kim đâm vào lòng cô, Vân Hà tựa lưng vào tường, đau đớn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hai hôm nay, trong lòng cô không phút giây nào không dâng lên cảm giác hối hận cho hành động ích kỷ trước kia của mình. Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì cô thà rằng ngay từ đầu đã không đóng giả Phương Ly, không chấp nhận lời cầu hôn đó, cũng không vội vàng định tội Lâm Hạo khi chưa tìm hiểu kĩ càng, như thế thì toàn bộ bi kịch trước mặt sẽ không xảy ra.
Nhưng đáng tiếc…mọi chuyện đi đến nước này, dù cho có phép màu cũng không cứu vãn được nữa.
Gây ra tội lỗi lớn đến như thế, vậy mà việc cô có thể làm được cho anh chỉ là thế này thôi…
Mang anh vào bệnh bệnh và khẩn xin ông trời cho anh sớm ngày tỉnh lại…
Nhưng đáng tiếc, cô không phải là người có năng lực khiến anh tỉnh lại.
Ngay cả việc khẩn xin ông trời ban phước lành cho anh, cô cũng không có tư cách…
Vân Hà thẫn thờ mãi cho tới khi có người đẩy cửa bước vào
– Cô nên về nghỉ ngơi đi, tối hôm nay tôi sẽ ở lại trông chừng Lâm Hạo cho, hai đêm rồi cô chưa chợp mắt chút nào cả ! – Lời lẽ của Lăng Thiếu Dương chứa đầy sự quan tâm
– Bác sĩ Lăng, nếu anh muốn tốt cho tôi, thì xin anh hãy để tôi ở lại đây…- Vân Hà nhẹ nhàng đáp
– Tôi biết cô thấy có lỗi với cậu ấy nên mới thế này, nhưng tôi chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy, cậu ấy chưa kịp tỉnh lại thì cô đã…
– Sức khỏe của tôi bình thường rất tốt, sẽ không sao đâu, nhưng ngược lại tôi rất lo về cái người tên Lưu Nhã Đình đó. Hôm trước lúc tôi vừa chuẩn bị đưa Lâm Hạo đến bệnh viện cô ta đột nhiên xuất hiện, còn nhất quyết muốn tôi giao anh ấy cho cô ta. Bác sĩ Lăng, tôi chỉ sợ cô ta sẽ vào đây để mà gây chuyện, làm phiền đến Lâm Hạo.
Sở dĩ trước kia Lưu Nhã Đình không thể xuất hiện sau cánh cổng của Lâm gia là vì Lâm Hạo lúc nào cũng cho vệ sĩ đứng canh gác, nhưng kể từ sau khi Phương Ly rời đi, thứ quý giá nhất cần gìn giữ bảo vệ cũng không còn nữa thì anh đã cho họ nghỉ việc. Sau đó không biết là ai đã cho hay, Lưu Nhã Đình lập tức nắm được tin tức này và liền xuất hiện.
– Chuyện này hôm trước cô đã nói rồi mà. Cô không nhìn thấy hai người đang canh ở trước cửa à. Ngoại trừ cô, tôi và y tá bác sĩ bệnh viện ra bất cứ ai cũng không được phép vào đây, à, tất nhiên kể cả Ngọc Mai (^^) nên đừng lo lắng gì cả…
– Cảm ơn anh. – Vân Hà thấy yên lòng hơn
– Có gì mà cô phải cảm ơn, Lâm Hạo là bạn thân của tôi mà, chỉ tiếc tôi không thể giúp gì được hơn cho cậu ấy.
– Phải rồi, anh có điều tra được gì về Phương Ly và Lạc Lạc…?
– Tôi đã cho người điều tra rồi nhưng chưa có kết quả gì cả. Có thể Phương Ly không ở chỗ Giang Tuấn hoặc là cậu ấy đã che giấu hết tất cả manh mối để chúng ta tra ra được, nhưng tôi sẽ tiếp tục…
– Mong là sẽ sớm gặp lại Phương Ly. Không biết bây giờ con bé và Lạc Lạc thế nào rồi ? – Vân Hà ngậm ngùi, hai mắt rưng rưng
– Mọi chuyện sẽ ổn thôi, cô đừng lo. Vậy tôi ra ngoài trước, một lát nữa tôi sẽ lại vào, nếu cô thấy mệt thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào nhé.
– Cảm ơn anh, bác sĩ Lăng.
Trước khi bước ra khỏi phòng, Thiếu Dương ngoái đầu lại nhìn một lần. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô gái giống Phương Ly như đúc dành bạn thân mình đang nằm trên giường bệnh, anh chợt thấy xót xa, giá như đó là Phương Ly thì tốt quá, nếu là Phương Ly, cậu ấy nhất định sẽ vì người con gái mình yêu thương nhất mà tỉnh lại…
Anh tin ông trời rất công bằng, một khi ban cho con người ta thứ gì thì sẽ đồng thời lấy đi của họ một thứ khác. Nhưng ông trước nay chỉ toàn lấy đi những người thân bên cạnh Lâm Hạo, lấy đi ánh sáng của cuộc đời cậu ấy chứ chưa từng cho cậu ấy cái gì cả…
Vậy nên…cậu ấy nhất định sẽ không có chuyện gì đâu…
…………….
– Này, anh đứng lại đó ! – Thiếu Dương mới đi được mấy bước thì một giọng nói vang lên từ phía sau lưng
Thiếu Dương khẽ quay đầu. Bình thường anh rất thích con gái gọi mình, nhưng với đối tượng này thì hoàn toàn không !
Lưu Nhã Đình cùng trợ lý của mình tiến lại, vẻ mặt chứa đầy sự căm hận và phẫn nộ
– Lâm Hạo bây giờ thế nào rồi ? Tại sao anh lại để cho Phương Ly đó ở chung với anh ấy mà không cho tôi vào. Anh không biết cô ta là ngôi sao chổi sao ? Những người bên cạnh cô ta không ai có kết cục tốt cả. Sắp kết hôn còn đi “ve vãn” người đàn ông khác, chính vì cô ta Lâm Hạo mới thành ra thế này, nếu cứ tiếp tục anh ấy sẽ chết mất…
Đến người hiền như Lăng Thiếu Dương cũng phải nổi cáu, nhịn không nổi giận dữ quát
– Cô câm miệng lại đi ! Cô đang trù ẻo bạn thân tôi đấy à ? Cậu ấy còn đang sống sờ sờ ra đó ! Cả Phương Ly nữa, trước khi mở miệng nói về người khác làm ơn nhìn lại bản thân mình dùm cái !
Lưu Nhã Đình ráng đè cục tức trong bụng
– Tóm lại, anh mau cho tôi vào đó đi, tôi phải xem thử anh ấy thế nào ?
– Cô nghĩ mình là ai, vợ cậu ấy chắc ? Lý gì một câu nói của cô tôi lại phải nghe theo ? – Thiếu Dương cười giễu cợt – Miệng cô thối quá, bệnh này không nhẹ đâu, đến cuối hành lang rẽ trái sang khoa tai mũi họng mà khám đi ! Không chừng là ung thư giai đoạn cuối đấy !
– Anh…- Lưu Nhã Đình nắm tay siết chặt cứng ngắt – Nếu Lâm Hạo có mệnh hệ nào, tôi sẽ không bỏ qua cho Phương Ly đó đâu, kể cả anh, các người cứ chờ xem…
– Chị à, chị đừng giận nữa, tên đó làm bác sĩ mà chẳng ra sao, nói năng linh tinh, hẳn là năng lực kém, đút lót mới được vào làm bệnh viện này thôi ? – Trợ lý an ủi cô
(Hẳn là đút lót^^)
– Hôm trước em bảo, chị họ em làm y tá ở đây có đúng không ? – Lưu Nhã Đình xác nhận lại
– Đúng là vậy. Nhưng thế thì sao chị ? – Trợ lý thắc mắc
– Hình như em có kể, hoàn cảnh cô ta không tốt lắm, đang cần rất nhiều tiền…
– Vâng ạ…- Trợ lý lờ mờ đoán ra chuyện gì đó
– Thế thì…hãy nói với cô ta, chị có một việc nhỏ muốn nhờ cô ta làm…
………………………….
Facebook tác giả : https://www.facebook.com/profile.php?id=100024727483299
……….
Cánh cổng cao lớn biệt thự rộng mở, tài xế cho xe tiến vào khuôn viên lấp lánh ánh đèn về đêm rồi dừng lại, Giang Tuấn đẩy cửa xe bước xuống.
Tới đại sảnh, anh cởi áo khoác đưa cho quản gia rồi mệt mỏi day mạnh huyệt thái dương.
Mấy hôm nay lại bận rộn việc chuẩn bị cho đám cưới.
Anh rất muốn nghe được ý kiến của Phương Ly, bất kể là cô muốn gì thích gì anh cũng sẽ làm theo, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn thờ ơ không bận tâm, cứ như chuyện này chẳng hề can dự gì đến cô cả, cô dâu cũng là một người khác…
– Thiếu gia, cậu không sao chứ ?
Trước sự quan tâm của bà lại chỉ hờ hững trả lời
– Tôi không sao. Phương Ly thế nào rồi, chiều nay cô ấy có ăn cơm không ?
Đáp lại anh vẫn là cái lắc đầu quen thuộc và giọng nói ngập ngừng do dự
– “Thiếu phu nhân” trước mặt “tiểu thiếu gia’’ ăn được vài ba muỗng, sau đó thì…cô ấy đang ở bên phòng dạy “tiểu thiếu gia’’ học bài.
Không kiên nhẫn nghe bà nói thêm nữa, Giang Tuấn sải bước lên lầu.
Đứng trước phòng Lạc Lạc, thông qua cánh cửa khép hờ anh có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Căn phòng chỉ phát ánh sáng vàng nhạt dìu dịu của chiếc đèn bàn, đằng kia là người con gái cả đời anh tâm niệm, là người anh không cách nào buông bỏ được.
Giang Tuấn đờ đẫn đứng yên không nhúc nhích.
Thứ hạnh phúc mà khao khát từ rất lâu, trong mỗi giấc mơ rõ ràng đang ở ngay trước mắt nhưng cứ như là ảo giác, dường như nó cách anh rất xa rất xa mà vĩnh viễn cũng không cách nào chạm tay tới được.
Chẳng phải chỉ ít ngày nữa thôi cô sẽ là vợ của anh, còn Lạc Lạc là con trai anh, một cách danh chính ngôn thuận, vậy thì lý do gì anh lại có cảm giác hoang đường đó ?
– Mẹ ơi…con rất nhớ ba, ngày mai chúng ta về nhà có được không ? Chúng ta đi lâu như vậy ba sẽ lo lắng lắm ! Hơn nữa, ba đã nói là sẽ dẫn mẹ con mình ra ngoài chơi. Lạc Lạc muốn đi công viên với ba và mẹ !
Tiếng nói non nớt của Lạc Lạc vang lên.
Phương Ly ngây người thẫn thờ, bàn tay cô tê cứng, trái tim trong lồng ngực không sao thở, cổ họng nghẹn ứ lại mãi, vùi chôn những âm thanh nức nở, dù có ép bản thân thế nào cô cũng không thể bình tĩnh mà trả lời con trai được…
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Phương Ly giật mình nhìn ra bóng dáng xuất hiện, gương mặt nhanh chóng trở lại trạng thái lạnh nhạt.
– Lạc Lạc, thôi tối rồi con ngủ đi, mẹ về phòng đây ! Con ngủ ngon nhé !
– Mẹ ơi, Lạc Lạc ngủ dậy rồi chúng ta sẽ cùng về nhà gặp ba đúng không ạ ?
– Con…
Phương Ly hít một hơi thật sâu, gắng gượng nở nụ cười
– Ừm…- Âm thanh của cô vang lên rất khẽ – Giờ thì con mau ngủ đi !
– Mẹ ngủ ngon, chú Giang Tuấn ngủ ngon ! Ba ở nhà cũng ngủ ngon ! Ngày mai là con được ngủ với ba rồi !
Nhìn nụ cười và những lời yêu thương dành cho anh ấy của con trai mình, cõi lòng Phương Ly đớn đau vô cùng, giống như bị ai hung hăng giẫm nát.
Làm sao cô đành lòng nói cho nó biết sự thật đây…
Rằng sẽ mãi mãi không còn một ngày nào giống như thế nữa…
Rằng chỉ có trong giấc mơ con mới được nhìn thấy ‘’một nhà ba người” chúng ta sánh bước bên nhau…
Lúc Phương Ly bước ra khỏi phòng, Giang Tuấn đến cạnh cô, trong hơi thở của anh chất chứa sự suy sụp và phiền muộn.
Bởi vì lúc này đây anh mới được nhìn rõ, buổi tối hôm nay tiết trời vẫn rất lạnh, vậy mà cô, dáng người gầy gò chỉ khoác lên mình một chiếc áo thun mỏng. Quầng mắt của cô càng lúc lại càng sâu giống như đã mấy đêm rồi không được ngủ ngon, nét mặt nhợt nhạt không sức sống. Xung quanh là nỗi buồn và sự cô đơn còn dày đặc hơn màn đêm đang giăng kín bên ngoài kia.
Dù cô có đâm anh một nhát cũng không khiến anh sợ hãi bằng việc chứng kiến cô tự hủy hoại bản thân mình…
– Anh có mua cho em mấy cái áo khoác dày để trong tủ, sao em không mặc nó, hay là…
– Không phải tôi không thấy, mà là nó không hợp với tôi. – Không đợi anh nói đến vế sau, cô lạnh lùng đáp lại – Phải nói là những thứ trong căn biệt này, tất cả đều không hợp với tôi…
Con ngươi sâu thẳm của Giang Tuấn ánh lên vẻ đau đớn
– Anh biết dù giờ mình có nói gì thì em cũng không để tâm nữa. Có thể em hận anh, nhưng xin em đừng tổn thương đến mình, nếu ghét anh, em cứ đến đánh anh, mắng anh, chỉ xin em đừng làm tổn thương bản thân mình. Em muốn thứ gì chỉ cần mở miệng nói ra, anh nhất định sẽ thực hiện nó cho em…
Trái tim Phương Ly lạnh lẽo như bị bỏ vào hầm băng, cô không do dự dứt khoát đáp lại
– Được, tôi không muốn kết hôn, tôi muốn tự do, tôi muốn ra khỏi nơi này…anh có thể cho tôi không ?
Là con gái ai mà chẳng muốn trong đời được một lần mặc váy cưới trắng muốt tinh khiết thiêng liêng, cùng người mình yêu bước vào lễ đường, trao nhau thề hẹn rồi bên nhau suốt đời suốt kiếp.
Cô cũng vậy.
Mùa hè năm mười sáu tuổi, khi chứng kiến cặp cô dâu chú rể trong lễ cưới trao nhẫn cho nhau trước sự chúc phúc của mọi người thì cô đã có ước mơ đó rồi. Cho dù có phải chờ đợi bao lâu, trước mặt còn bao nhiêu chông gai thử thách cô nhất định sẽ cùng người con trai đứng bên cạnh mình ngày hôm ấy nắm chặt tay nhau vượt qua.
Nhưng thật không ngờ…
Thời gian không sai, chỉ là con người đã sai rồi…
– Sao em phải làm như vậy ?
Câu hỏi này cứ liên tục xuất hiện trong đầu Giang Tuấn, trái tim đau buốt, anh không hiểu vì sao cô thà chọn tự dày vò bản thân mình, thà chọn kẻ xấu xa đê tiện đã từng gây cho cô biết bao tổn thương đó còn hơn là sống hạnh phúc với anh, làm cô dâu của anh.
Anh nghĩ mãi cũng không hiểu, nhưng sự thật thì chính là anh không muốn hiểu.
Không để tâm đến biểu cảm như rơi xuống vực thẳm của anh, cô dõng dạc nói tiếp
– Anh không thể làm được chứ gì ? Tôi biết mà, anh lúc nào cũng sợ tôi sẽ hóa thành chim mà bay đi mất khỏi cái lồng xa hoa đẹp đẽ này, sợ một lễ cưới không có cô dâu, sợ rằng tôi sẽ bỏ trốn để về bên anh ấy hoặc anh ấy sẽ đến đón tôi đi. Đó là thứ anh gọi là tình yêu sao ? Một tình yêu ích kỉ như thế, tôi không dám nhận và cũng không cần.
Anh nào biết mỗi khi màn đêm buông nỗi lo sợ trong lòng cô lớn đến nhường nào. Cô sợ loại chuyện kia sẽ xảy đến với mình, sợ cảm giác trống trải trong căn biệt thự to lớn này, càng sợ những cơn ác mộng ập đến trong mỗi giấc mơ.
Cô muốn ôm con trai vào lòng để vơi bớt nỗi sợ hãi nhưng lại không muốn thằng bé nghe được những tiếng nức nở về đêm, nhìn thấy những dòng nước mắt trào ra không ngừng trên gương mặt của mẹ mình.
Giang Tuấn choáng váng, đầu anh đau như búa bổ, khuôn mặt trắng bệch như bị mất máu.
Trước giờ anh không hề biết mình đã ích kỉ như thế, nhưng anh đã không còn con đường khác. Anh rất sợ nếu để cô bước qua cánh cửa đó, để cô đi rồi, thì cô sẽ không về nữa.
Mất tất cả trong hạnh phúc còn thống khổ hơn mất tất cả khi chưa từng được hạnh phúc.
Rõ ràng anh đã từng rất hạnh phúc, ngày hai mươi tháng này, cô sẽ trở thành cô dâu của anh…
– Phương Ly, cả cuộc đời anh chỉ mong được nắm tay em đi hết đoạn đường. Không chỉ kiếp này mà còn kiếp sau, kiếp sau nữa. Anh biết mình đã gây cho em bao đau khổ, anh nguyện dùng tất cả tình yêu của mình bù đắp cho em cả quãng đời còn lại, em không nhớ lại được cũng không sao, anh cũng không cầu mong được đáp trả, chỉ mong em đừng rời xa anh là được.
Vế cuối giống như lời van xin.
Cuộc đời anh đã từng bao giờ van xin người khác ?!!
Phương Ly không đáp, biểu cảm hờ hững như không hề nghe thấy mấy lời trên của Giang Tuấn, làm mọi hy vọng của anh phút chốc tan thành mây khói .
Cô rất nhanh lướt qua anh rồi mở cửa phòng mình, rồi cũng rất nhanh đóng kín cửa giống như vạch ra ranh giới vĩnh viễn không muốn anh bước vào.
Giang Tuấn đứng đó rất lâu, nỗi đau đớn như nước biển lạnh giá từng đợt từng đợt dâng trào nhấn chìm hủy diệt trái tim anh dưới đáy biển sâu.
Cô thật lạnh lùng tuyệt tình, cô đã vứt bỏ anh không mảy may quay đầu lại, cô tự hành hạ bản thân mình để phản kháng chống đối anh…
Anh không thể tiếp tục chứng kiến cảnh tượng này thêm nữa…
Xem ra phải tiến hành chuyện đó ngay trong tối nay.
Giang Tuấn bước vào bếp thấy người làm đang pha sữa cho Phương Ly uống. Là do anh mấy hôm trước đã căn dặn họ, có thế nào cũng phải thuyết phục được cô uống, vì cô ăn quá ít không đủ chất dinh dưỡng. Vẫn may là lần nào lúc mang trở ra ly sữa cũng vơi đi hơn phân nửa.
Cô bé giúp việc tên Ngọc Nhi vừa thấy anh thì vội hỏi anh có cần gì không. Anh không nói không rằng lấy trong túi ra một gói bột màu trắng đổ vào ly sữa.
Ngọc Nhi nhìn thấy thì chợt hoang mang lo lắng, nhưng mà không dám hé răng bất kì câu gì. Quy tắc ở nhà này, lúc mới đến được hai ngày cô đã thuộc nằm lòng.
– Yên tâm, mấy đêm rồi cô ấy không ngủ được, tôi chỉ muốn giúp cô ấy ngủ ngon hơn thôi. Đem lên cho cô ấy uống đi. – Anh khuấy ly sữa rồi đưa lại, còn kèm thêm một câu – Nhớ thuyết phục cô ấy uống hết
Ngọc Nhi không dám không nghe lời, với lại dù sao cũng là vợ chồng sắp cưới, thiếu gia nhất định sẽ không làm gì hại đến thiếu phu nhân đâu.
Với suy nghĩ đó, cô cầm ly sữa nhanh chóng tiến lên lầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!