Chỉ còn một tuần nữa là đến lễ hội mừng ngày thành lập trường, sẽ có rất nhiều tiết mục ca hát, nhảy múa, diễn kịch, biểu diễn thời trang, mỗi lớp đều phải chuẩn bị ít nhất một tiết mục biểu diễn. Hội học sinh cũng phải đặc biệt chuẩn bị một tiết mục riêng.
– Được rồi, thế thì quyết định diễn kịch cô bé lọ lem. – Lâm Hạo thống nhất ý kiến của mọi người sau một hồi bàn bạc thảo luận
– Vui đó, hoàng tử cứ để tôi diễn cho, tôi mới nhậm chức cũng nên muốn đóng góp một chút.
Giang Tuấn vừa nói xong cả phòng đều ồ lên, bao nhiêu mắt mong chờ và hào hứng đều hướng về phía anh.
– Thế em để cử chị Lạc Anh diễn lọ lem. – Nữ sinh 1 giơ tay lên
– Chị Lạc Anh và anh Giang Tuấn là xứng đôi nhất. – Nữ sinh 2
– Hai người trai tài gái sắc, chúng ta nhất định sẽ đạt giải nhất. – Nữ sinh 3
– Các em quá lời rồi, hạng nhất gì chứ, chị không biết mình có đảm đương nổi không? – Lạc Anh vờ khiêm nhường nhưng thực chất trong lòng vô cùng thích thú
– Lọ lem không cần xinh đẹp. – Giang Tuấn lạnh lùng thốt lên làm gương mặt của Lạc Anh tối hẳn đi, không khó để nhận ra là anh hoàn toàn không muốn diễn chung với cô.
– Nhưng lọ lem lúc mặc dạ hội phải xinh đẹp thì hoàng tử mới chú ý, còn ai thích hợp hơn chị Lạc Anh chứ. – Nữ sinh 1 vẫn tiếp tục ý kiến
– Đủ rồi đấy. Lạc Anh, cô không thích hợp diễn lọ lem. – Lâm Hạo nghiêm giọng nói kết thúc tranh cãi
– Tại sao vậy hội trưởng? Tại sao em không hợp. – Lạc Anh bức xúc
– Bởi vì cô không hợp. – Lâm Hạo buông một câu có cũng như không làm Lạc Anh cứng họng
– Tôi diễn hoàng tử cũng được, nhưng tôi muốn Phương Ly diễn lọ lem.
Nãy giờ Phương Ly cô buồn ngủ suýt gục đi khi nghe họ tranh cãi, nhưng Giang Tuấn nói xong thì giật thót người bật dậy rồi hoàn toàn tỉnh táo, hai mắt mở to cực độ
– Khoan đã. Tại sao, tại sao là tôi!
Giang Tuấn ngẩng mặt cười trêu cô
– Chẳng lẽ em muốn anh nói thật là em có “khí chất” của lọ lem?
Giang Tuấn, cứ cho là ý của anh cũng đúng nhưng mà có cần phải thẳng thừng vậy không? Hết thảy mọi người đều đang trừng mắt về phía cô, ai bảo anh dám gạc bỏ Lạc Anh để chọn cô cơ chứ. Tại sao cây muốn lặng mà gió cứ chẳng ngừng thế này!
– Hội trưởng, cậu thấy đề xuất của tôi thế nào. – Giang Tuấn hỏi ý kiến Lâm Hạo
Lâm Hạo chần chừ trong giây lát rồi nói
– Thế cũng được.
– Dù là hội trưởng hội phó cũng không thể tùy tiện ra quyết định mà không thông qua sự đồng ý của mọi người. Với lại em thấy em ấy không hợp. – Lạc Anh ra sức phản đối ý kiến, trong lòng căm hờn. Tại sao cô không được mà con bé quê mùa bẩn thỉu này lại được.
Giang Tuấn khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý
– Vậy thế này, nếu Phương Ly không diễn tôi cũng không diễn, bây giờ ai đồng ý tôi cùng em ấy diễn thì giơ tay.
Thật không ngờ phần đông đều giơ tay. Lạc Anh cũng không còn lời nào để nói được nữa, chỉ có thể đem ngọn lửa giận dữ giấu vào lòng.
Chẳng trách được, sức ảnh hưởng của Giang Tuấn trong trường rất lớn, fans hâm mộ cũng đông như kiến, chưa cần biết anh diễn gì chỉ cần phần nhìn thôi cũng đủ để mọi người bầu chọn. Hơn hết ai cũng muốn anh diễn vai này. Với lại dẫu sao thì Lạc Anh cũng đã bị hội trưởng gạch tên, theo cô ta chính là chống đối hội trưởng rồi cả hội phó nữa.
– Thế thì cứ như thế mà làm. – Lâm Hạo nói xong lật hồ sơ chuẩn bị họp vấn đề khác
Phương Ly nhớ lại khi nãy trong lúc mơ màng có nghe một ai đó đề cử kịch bản “hoàng tử ếch”, may là cuối cùng biểu quyết không thông qua. Thôi thì tự nhủ với bản thân được diễn lọ lem may mắn hơn nhiều so với việc lên sân khấu hôn ếch vậy ‼
– Xin chào tất cả mọi người.
Một giọng nói thánh thót vang lên, cánh cửa mở ra, bước vào là một người con gái trẻ trung xinh đẹp, nhưng đáng tiếc ý định cô ta đến đây lại không đẹp như cái vẻ ngoài đó.
Là Phương Du, mọi người ngơ ngác nhìn nhau vì không biết ngọn gió nào đưa người con gái này đến đây.
– Em tình cờ đi ngang, nghe được cuộc nói chuyện của mọi người nên có điều muốn nói với hội trưởng hội phó. Nghe nói hội học sinh mỗi năm đều đạt hạng nhất trình diễn, nên em có chút góp ý nhỏ cho năm nay.
Thấy xung quanh yên lặng Phương Du tiếp tục
– Hình như mọi người đang có ý định để Phương Ly diễn cô bé lọ lem. Không lẽ mọi người không biết nó từng là giúp việc nhà em lại ăn cắp không biết xấu hổ, cho lên sân khấu biểu diễn chính là một điều cực kì sỉ nhục hội học sinh, bôi nhọ trường ta, chưa kể bộ dạng quê mùa khi khiêu vũ cùng anh Giang Tuấn. Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến người ta cười đến sái quai hàm luôn.
Phương Du định tiếp tục thì Lâm Hạo cười nhạt chặn lại
– Tôi đã nói, bình thường không được mở cửa để ruồi muỗi sâu bọ bay vào mà.
Câu vừa thốt ra khỏi miệng anh khắp phòng vang lên những tiếng cười khúc khích. Phương Du tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Nói thế khác nào bảo cô ta là ruồi muỗi sâu bọ phá hoại.
– Bình xịt, ai có bình xịt cho mượn đi, thảo nào nãy giờ cứ nghe ong ong hết lỗ tai. – Giang Tuấn vừa nói làm động tác ngoáy ngoáy tai phụ họa vờ đuổi muỗi
– Cơ hàm có vấn đề thì đi bác sĩ chỉnh hình, lẽ nào đến mắt cũng có vấn đề nên đi nhầm đến đây? – Lâm Hạo rõ ràng từng tiếng một
– Tôi nghe nói sái quai hàm chỉ cần tát một cái sẽ không sao? Tôi đang rảnh để tôi giúp cho, lại đây. – Giang Tuấn tiếp lời
Tiếng cười lại càng vang to hơn đến mức ngoài hành lang cũng nghe thấy. Hội trưởng một câu, hội phó một câu, song kiếm hợp bích làm Phương Du bẽ mặt mà cứng họng. Biết mình không nói lại được cô ta bèn ngúng nguẩy bỏ đi, trước khi đi vẫn không quên bỏ lại một câu
– Để tôi xem hội học sinh sẽ thất bại và mất mặt thế nào khi không nghe tôi.
Phương Ly chợt cảm thấy áp lực lần này thực không hề nhỏ chút nào. Cô chưa từng lên sân khấu,phải diễn kịch trước toàn thể học sinh trong trường và những nhân vật quan trọng. Lại còn…danh dự và thể diện của cả hội học sinh.
Liệu có ổn không đây???
Dạo gần đây cũng vì chuyện diễn kịch mà Phương Ly thường hay đi sớm về trễ vì bận ở lại trường tập luyện, buổi tối thì ngủ mất trước khi đọc truyện cho Ân Ân, nhưng được cái là đang giúp cho hội học sinh nên Lâm tiểu nhân cũng không có ý kiến. Nếu bình thường mà như vậy chắc anh đã đuổi cô đi lâu rồi.
Nhưng đến gần sát ngày công diễn thì vấn đề mới xảy ra. Phương Ly mạo hiểm xông vào phòng người nào đó vì cô gõ cửa mấy lần anh ta vẫn không có phản ứng.
– Hội trưởng, tôi có chuyện quan trọng muốn nói.
Lâm Hạo nheo mắt nhìn cô chằm chằm
– Cô là oán phụ à? Lúc nào cũng có chuyện than vãn bên tai người khác.
Oán phụ ‼!
Cô sốc đến đơ người chỉ thẳng tay vào anh
– Anh…anh bảo ai là oán phụ???
– Được rồi, có chuyện gì?
Ngập ngừng một lát Phương Ly nói tiếp
– Anh có công nhận với tôi là truyện cô bé lọ lem có nhiều chỗ rất vô lý không?
– Chỗ nào? – Lâm Hạo vẫn lạnh lùng
– Ờ…thì cô bé lọ lem từ nhỏ nghèo khó sao lại biết khiêu vũ, còn rất thuần thục nữa, đặc biệt là trên đôi giày cao gót cao như vậy?
Lâm Hạo ánh mắt sắt lạnh hướng thẳng vào cô
– Nói tóm lại là cô không đi được giày cao gót và cũng không biết khiêu vũ.
Phương Ly mếu máo gật gật đầu, lúc nhận vai cô quên mất mình không biết khiêu vũ, “hoàng tử” Giang Tuấn gần đây lại không tham gia họp, cũng không tham gia tập nên cảnh đó không phải diễn thử. Ngọc Mai không biết khiêu vũ nên không giúp cô được. Còn anh Minh Khải, không thể chuyện gì cũng nhờ đến anh ấy.
Thật ra cô không hề hay biết rằng bọn người trong hội bị Lạc Anh sai khiến đang bày nhau để cô hôm ấy làm trò cười cho toàn thể khán giả ở đó, vì họ nhìn tướng người cũng như xuất thân của cô thì đoán là cô thể nào cũng không biết nhảy, cuối cùng sẽ đem hết đổ lên đầu cô với tội danh “không biết cũng không nói”.
– Thế sao từ đầu cô không nói. – Lâm Hạo nhìn thẳng cô chau mày khó chịu
– À, tôi…lúc đó không nghĩ đến.
– Không nghĩ đến hay cố ý?
– Cố ý cái gì? – Cô ngẩng đầu lên thắc mắc hỏi lại
– Dùng cách này để tiếp cận tôi.
Phương Ly đơ mất mấy giây, tên này quả nhiên quá tự tin về bản thân mình đây mà!
– Không giúp thì thôi, bữa đó có thế nào cũng không trách tôi được. – Cô mím môi
– Không trách cô thì trách ai, nói cô biết hội học sinh chưa từng thất bại. – Từng câu từng chữ của Lâm Hạo hệt như một lời đe dọa làm cô rùng mình
– Tóm lại tôi không nhảy được, tôi…Á, cái gì…
Phương Ly giật mình nhìn lên thì thân ảnh trước mặt đã xoay người đứng dậy từ lúc nào, tay cô còn nằm gọn bàn tay to lớn của anh. Cô la lên một tiếng rồi thu tay mình về, thoáng bối rối, mặt hơi đỏ cúi xuống, dùng bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay vừa bị anh nắm, thật không hề nghĩ anh sẽ làm vậy.
Lâm Hạo chợt thất thần nhìn cô, một hình ảnh mờ nhạt hiện ra trong tâm trí. Đã từng có người mang dáng vẻ này đứng trước mặt anh. Đã từng…
– Tôi mới nắm tay, chưa làm gì cô mà, cô như vậy lên sân khấu thì diễn thế nào? – Anh xua tan suy nghĩ trong đầu mình, lớn giọng nói khiến Phương Ly có cảm giác như anh là đạo diễn đang quát mắng diễn viên kém cỏi
– Khoan, vậy là…anh chịu tập với tôi thiệt hả? – Cô có chút phấn khởi
– Cứ coi như tôi xui xẻo nhảy với vịt.
Vịt??? Sao lại có thể sỉ nhục cô như vậy!
Anh thật chưa hề nghĩ cô gái này lại phiền phức đến như vậy, còn hai ngày nữa là diễn rồi, đành phải giúp một tay, nếu không làm trò cười cho người ta thì mặt mũi của hội học sinh còn để ở đâu chưa kể làm liên lụy đến hình ảnh của trường.
– Được rồi, đi mượn chị Cầm đôi giày cao gót rồi mang đến đây.
– Ừ.
Sau khi cô mang giày vào thì bắt đầu tập, may là chân chị Cầm cùng chân cô có cùng cỡ.
– Có biết tay phải đặt ở đâu không? – Lâm Hạo hỏi
Phương Ly không biết nói gì, chỉ hì hì cười trừ. Lâm Hạo nhìn cô lắc đầu ngao ngán, hỏi kẻ ngốc này chi bằng không hỏi. Sau đó anh đặt một tay của cô lên vai anh, tay trái đặt ngay bờ ngực rắn chắc của anh, còn tay phải của anh đặt lên vai cô, tay trái của anh đặt lên eo cô.
Dù sao đây là lần đầu tiên tiếp xúc với con trai ở khoảng cách gần thế này nên không tránh khỏi việc không thích ứng được, ngượng kinh khủng. Cô không dám nhìn thẳng vào anh mà cứ nhìn xéo đi hướng khác hoặc là nhìn xuống dưới đất, mắt lia bốn phương tám hướng như rada định vị mục tiêu.
– Chỉ cần nghĩ mình là vịt thì sẽ không xấu hổ đâu, ngẩng đầu lên. – Lâm Hạo vừa nói như ra lệnh vừa như đang trêu chọc cô
– Tôi biết rồi.
– Cô cái gì cũng biết mà chẳng làm được cái gì cả. – Anh bực dọc
Trong vài phút cô không biết mình đã đạp chân anh bao nhiêu lần, vẻ mặt “tĩnh” đặc trưng vốn có của anh bây giờ cũng chẳng thể “tĩnh” được nữa.
– Tôi xin lỗi, xin lỗi. – Cô cúi đầu rối rít, cảm nhận được sát khi bao bọc xung quanh mình mỗi lúc một lớn
– Đi mà xin lỗi lũ vịt, cô nhảy còn tệ hơn chúng! – Lâm Hạo cáu lên
Phương Ly chịu nhục vờ như không nghe thấy, hy sinh vì đại cục, hơn nữa chỉ sợ phản ứng lại thì sau tối nay thực đơn mỗi bữa ăn hằng ngày sẽ có thêm món “THỊT VỊT”.
Một hồi Lâm Hạo bất lực nhìn cô rồi ra lệnh
– Đi gọi Ân Ân qua đây.
Dù không hiểu gì nhưng cô vẫn quay về phòng dẫn con bé qua. Vừa nhìn thấy Ân Ân, Lâm Hạo liền đưa cho con bé một tờ giấy và một cây viết, dặn dò
– Lát nữa cô ta đạp chân anh cái nào, em đánh một dấu đỏ vào đây.
– Dạ, anh hai. – Ân Ân ngoan ngoãn nghe lời
– Làm thế chi vậy? – Phương Ly lơ ngơ hỏi, tên này lại giở trò gì?
Khóe môi Lâm Hạo hơi nâng lên
– Lúc nãy coi như bỏ, từ giờ cô đạp chân mỗi lần đều trừ dần vào lương. Tháng này không đủ thì trừ qua tháng sau. Cô tự mà lo liệu đi.
– Tôi phản đối! Kiếp trước anh là đại địa chủ sao? Thật biết cách bóc lột người khác đấy!
– Thế cứ lên sân khấu mà múa vịt, không liên quan đến tôi nữa. – Lâm Hạo bình thản
Ân Ân đứng cạnh cười toe toét
– Múa vịt, có phải là bài một con vịt xòe ra hai cái cánh không chị? Ân Ân cũng biết!
Phương Ly:”…”
Biết thế thì đã không nhận vai này, giờ muốn khóc cũng khóc không được.
Từng bước đi sau đó của cô đều rất rất thận trọng vì mỗi một bước đều tính bằng tiền. Chỉ mong cơn ác mộng này mau chóng kết thúc và từ giờ đến ngày biểu diễn đừng sự cố gì xảy ra nữa nhé…làm ơn đi…haizz.
…………………
Trước khi buổi lễ diễn ra ở một góc khuất trong trường, có ba người bí mật gặp nhau.
– Lát nữa tranh thủ giữa buổi diễn lúc nó chưa quay lại phòng đổi thành hộp phấn này. – Lạc Anh vừa nói vừa chìa ra một hộp phấn trang điểm đưa cho Tú Lan
Tú Lan gương mặt khá hốt hoảng nhưng vẫn đưa tay ra đón lấy, thận trọng hỏi
– Đây…đây là cái gì vậy chị?
– Là phấn ngứa thôi, không sao đâu. – Lạc Anh nở nụ cười, ánh mắt thâm hiểm vô cùng – Lát nữa tráo với hợp phấn trang điểm của nó.
– Dạ. – Tú Lan chợt có cảm giác cực kì bất an
– Mỹ Huệ, còn em, lát nữa lên sân khấu nhớ những gì chị dặn, nhớ là bình tĩnh. – Lạc Anh hướng ánh mắt về Mỹ Huệ nói tiếp
– Dạ, em biết rồi chị. – Mỹ Huệ cúi đầu, nhất mực cung kính nghe lời
Tú Lan và Mỹ Huệ nhanh chóng quay lại phòng hóa trang để tránh bị phát hiện. Chỉ còn lại tiếng cười độc ác của một cô gái vang vọng trong màn đêm.
Hộp phấn đó vốn không phải phấn ngứa thông thường mà nó có chứa một loại hợp chất, nếu sau khi bôi nảy sinh phản ứng mà không được chữa trị kịp thời nhất định làn da sẽ để lại sẹo thật “đẹp mắt”.
Dám cướp vai của cô, thế thì cô sẽ xem nó cướp xong có thể diễn được không? Và cũng để xem kẻ “có công” phá hoại buổi lễ thành lập trường sẽ nhận về hậu quả thê thảm cùng với gương mặt thế nào.
Buổi biểu diễn hôm nay có vẻ sẽ rất vui, rất đáng chờ đợi đây!
Còn ít phút nữa là bắt đầu biểu diễn, sân khấu được trang hoàng rực rỡ, các thiết bị âm thanh ánh sáng đã chuẩn bị sẵn sàng. Từng dòng người lũ lượt kéo nhau vào ổn định chỗ ngồi, gương mặt ai nấy đều rạng rỡ vui cười, hân hoan phấn khởi trong ngày trọng đại của trường.
Bên trong phòng chờ những thành viên của nhóm kịch thì bận chuẩn bị, người thì chỉnh sửa lại trang phục, người đọc lại lời thoại, đi đi lại lại, ai nấy đều không giấu nổi vẻ mặt lo lắng.
Phương Ly đọc đến đoạn kết câu chuyện cô bé lọ lem.
Cô vẫn luôn thắc mắc câu chuyện chỉ dừng ở đoạn hoàng tử tìm được lọ lem rồi đưa nàng về sống cùng mình trong cung điện lộng lẫy xa hoa.
Vậy sau đó nhau nàng lọ lem làm thế nào để thích nghi cuộc sống hoàng gia đầy cao sang và nhiều nghi lễ, với những con mắt đầy đố kị cùng soi mói của hàng tá người xung quanh dành cho xuất thân của nàng, thậm chí mỗi nhất cử nhất động đều phải từng chút thận trọng.
Rồi hoàng tử yêu lọ lem từ ánh nhìn đầu tiên mà không hề biết nàng là ai, đến từ đâu, có tính cách thế nào. Tình yêu đó liệu có thật sự bền vững? Nếu vào đêm vũ hội lọ lem không khoác lên mình một diện mạo xinh đẹp liệu hoàng tử có yêu? Sau khi chung sống chàng sẽ không thay lòng khi gặp một người khác xinh đẹp hơn nàng?
Nhưng dẫu sao truyện cổ tích viết ra để con người ta hy vọng và tin tưởng vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống nên ta cứ nghĩ theo hướng tích cực nhất đi.
– Chị ơi!
Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi quen thuộc Phương Ly ngước mắt lên, một bóng dáng nhỏ bé đang chạy đến chỗ cô ngồi, cười rạng rỡ.
Là Ân Ân!
Cô bỏ kịch bản xuống, nắm chặt lấy hai tay cô bé hỏi
– Ân Ân anh hai đâu, sao em ở đây?
– Anh hai không đến, anh Thiếu Dương đưa em đến đây xem chị diễn, nhưng anh ấy bận quay về lớp chuẩn bị diễn kịch rồi, bảo em chạy vào đây là gặp được chị.
– Nè, con bé này là sao vậy hả? – Mỹ Huệ nhanh chóng bước đến, khoanh tay trước ngực, cất giọng đầy khó chịu
– Dạ, nó…là…
– Là ai cũng thế! Biết đây là nơi nào không, con nít không được vào, dẫn nó ra ngoài ngay! – Phương Ly chưa kịp nói xong Mỹ Huệ đã cao giọng giận dữ quát làm con bé chạy đến nấp sau lưng cô
Không khí căng thẳng bao trùm, ai cũng muốn xem màn tiếp theo là gì, nhưng khi Giang Tuấn bước vào thì cục diện chớp mắt đã thay đổi hoàn toàn.
– A, anh đẹp trai, anh đẹp trai kìa. – Ân Ân nhìn thấy Giang Tuấn từ xa đã reo lên
– Em là bé Ân Ân mà, sao em lại ở đây? – Giang Tuấn khá bất ngờ khi nhìn thấy cô bé
– Em đến để cổ vũ cho chị Ly Ly, nhưng chị kia nói là con nít không được vào muốn đuổi em ra. – Ân Ân ánh mắt sợ sệt nhìn Mỹ Huệ
Mỹ Huệ hốt hoảng lắp bắp xua tay lia lịa
– Anh…anh Giang Tuấn, không phải đâu, em thích con nít lắm, em…
– Em đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám la mắng em đâu.
Giang Tuấn mặc kệ Mỹ Huệ quay sang nhất mực dịu dàng với Ân Ân. Không hiểu vì sao từ lần gặp đầu tiên đã cực kì cảm mến cô bé đáng yêu này, cứ cảm thấy khuôn mặt con bé vô cùng quen thuộc như đã từng nhìn thấy ở đâu đó nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Mãi đến sau này anh mới biết được rằng…mỗi cuộc gặp gỡ trên thế gian đều có ý nghĩa của nó.
– Anh sẽ nhờ “các cô gái của anh” trông chừng em, lát nữa em sẽ ngồi dưới sân khấu cổ vũ cho chị em và anh, chịu không? – Giang Tuấn lại nói với con bé
– Dạ chịu. Em cảm ơn anh. – Ân Ân vừa nhảy lên vừa vỗ tay vui mừng
Phương Ly hơi giật mình, Giang Tuấn nói “các cô gái của anh”, nghe có vẻ…
– Em đi thay đồ đi, giao con bé cho anh. – Giang Tuấn nắm tay Ân Ân rồi quay sang nói với Phương Ly
– Cảm ơn anh nhiều lắm!
– Cảm ơn thì lát nữa cố gắng lên.
Giang Tuấn vỗ vai cô một cái giúp cô lấy lại bình tĩnh, cô tươi cười đáp trả anh.
Khi anh dẫn Ân Ân đi, ai nấy đều nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu cùng bực tức vô cùng, nhất là Mỹ Huệ. Mà thôi kệ, lát nữa tập trung diễn là quan trọng nhất.
…………………
– Tiếp theo là phần thi của hội học sinh trường chúng ta, tiết mục “Cô bé lọ lem”. – Tiếng MC vang lên
Những tiếng vỗ tay từ hàng ghế khán giả vang lên giòn giã, mọi ánh mắt đổ dồn về phía sân khấu chờ đợi màn trình diễn.
Rèm sân khấu từ từ vén lên, Phương Ly vừa xuất hiện là ở dưới một tràng cười rộ lên khắp mọi nơi.
Lý do thực đơn giản, chẳng là cô đang trong trang phục vải thô chỗ rách chỗ vá, chân đi dép gỗ, đầu tóc bù xù, mặt thì trét đầy lọ nghẹ, hình ảnh không thể nào chân thực và sắc nét hơn được nữa.
Nhiều người phải thốt lên “lọ lem trong truyền thuyết là đây”.
“Tao nói rồi, ai quê mùa qua nó chứ” – HS1
“Chắc lúc diễn dạ hội phải đổi người thôi” – HS2
“Hội học sinh chọn người đóng hợp thật, cái mặt nó đúng quê mùa” – HS3
Hhahaha
Tiếng cười mỗi lúc một to khiến Phương Ly cảm thấy xấu hổ, nhưng không được phải cố gắng, chỉ mới khởi đầu thôi mà.
Tiếp theo đó là hai chị gái lọ lem và dì ghẻ bước ra, quần áo đẹp đẽ, cùng những câu mắng chửi xối xả như tát nước vào mặt cô.
“Lọ lem mày …..”
“Mau rót cho tao ly nước đem đến đây”
“Những gì tao dặn mày đã làm hết chưa?”
“Con xin lỗi, con xin lỗi ạ.”
– Đồ ăn hại, có như vậy mà mày làm cũng không xong.
CHÁT
Một cú tát từ Mỹ Huệ à không giờ phải gọi là mẹ kế của lọ lem được giáng thẳng vào mặt Phương Ly, không hề nương tay cũng không chút do dự nào. Lực của cú tát thật sự rất mạnh, đến mức bàn tay của chủ nhân nó rát buốt phải khựng lại một hồi sau đó nắm nắm xoa xoa.
Phía dưới khán đài đều giật mình sững sốt trước màn này
“Diễn thật ghê.” – HS1
“Trời ơi, không nghĩ là tát thật.” – HS2
“Kệ đi, con nhỏ đó bị tát vậy cũng đáng, ủng hộ hội học sinh.” – HS3
Do không lường trước nên Phương Ly ngã xuống, cảm thấy choáng váng. Cô đưa tay lên má, khẽ rên một tiếng trong miệng, rất nhỏ không ai nghe thấy.
Lúc diễn tập không hề có cảnh này, là họ mượn công trả thù tư.
Cô vừa đau, vừa căng thẳng hồi hộp khi đứng ở đây, vậy mà ở dưới giờ còn thêm tiếng cười khúc khích của những kẻ hả dạ khi thấy cô bị đánh. Dù vậy cô vẫn gượng dậy hít một hơi lấy lại bình tĩnh để diễn câu thoại tiếp theo
– Con biết rồi con sẽ đi làm ngay ạ!
CHÁT
Chẳng ngờ nỗ lực không được đền đáp, ngược lại nhận thêm một cú tát bên má còn lại.
Đau đau quá! Cơn đau cộng thêm lớp phấn trang điểm dày khiến mồ hôi trên má rịn ra từng giọt đọng lại nhưng không còn cách nào đành cắng chặt răng nhịn đau diễn nốt phần sau.
Có lẽ vì trước đây thường xuyên bị ăn đòn nên khả năng chịu đựng của cô cũng chai lì hơn nhiều người khác. Tự nhủ mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.
Mỹ Huệ đắc ý tiếp tục cầm giẻ lau ném vào mặt cô
– Lau cho sạch đấy, sàn nhà bẩn như mày vậy! Lát nữa tao quay lại kiểm tra. Không làm thì trưa nay mày không có cơm mà ăn đâu!
Phương Ly chợt nghĩ thế này thật giống bắt nạt công khai. Có điều hết thảy đều giống như cô đang diễn lại cuộc đời của mình vậy.
Mồ côi mẹ, bị hắt hủi bỏ rơi, cả ngày quẩn quanh nơi xó bếp làm việc từ sáng đến tối, kèm theo tiếng mắng chửi cùng những trận đòn quanh năm suốt tháng. Những thứ đẹp đẽ và lấp lánh chỉ là mơ ước hoặc trong trí tưởng tượng.
Cô cũng đã từng là đứa trẻ luôn mong ngóng bà tiên xuất hiện mang đến những điều kì diệu. Nhưng lớn lên mới biết giữa dòng đời khắc nghiệt này mọi thứ đều chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Tới đoạn cả nhà dì ghẻ đi dự lễ hội khiêu vũ, lọ lem một mình ngồi lui thui nơi góc bếp, ánh đèn xung quanh đều tắt hết, chỉ chừa lại một đốm sáng duy nhất vây lấy thân ảnh nhỏ bé gầy guộc lem luốc càng làm tăng thêm sự cô độc thê lương.
Lọ lem đang khóc vì tủi thân cho số phận mình
– Mẹ ơi! Sao mẹ mất sớm bỏ lại con vậy mẹ!
Lời thoại vừa thốt ra, những giọt nước mắt lấp lánh như hạt sương buổi sớm liền vỡ òa khỏi hốc mắt, chảy dọc hai bên gò má kèm theo tiếng nức nở vang vọng
– Mẹ ơi! Con rất nhớ mẹ! Con nhớ mẹ nhiều lắm!
Nước mắt càng chảy càng nhiều hơn. Cô đã diễn…bằng những cảm xúc chân thật nhất của mình.
Liệu có mấy ai biết đây cũng chính là tiếng lòng của cô, và cũng không biết dưới khán đài họ có đồng cảm với cô không? Nhưng ít nhất những tràng cười châm chọc chế giễu khi nãy đã không còn nữa.
…………………
Cuối cùng đã tới phần quan trọng nhất “buổi khiêu vũ với hoàng tử”.
Tất cả đèn đều tắt, rèm sân khấu kéo xuống để mọi người thay quần áo. Vì kịch bản viết lại sao cho đơn giản nhất nên xe kéo, bí ngô…tất cả đều không có.
Biên kịch bảo…chỉ cần có Giang Tuấn là đủ rồi.
Phương Ly phải trang điểm rất kĩ mới giấu được vết đỏ ở hai bên má do cú tát vừa rồi. Quá trình trang điểm còn cực nhọc vô cùng vì cô thường xuyên nhăn mặt khi bị chạm vào chỗ đau.
Mỹ Huệ thì ngược lại, ung dung bình thản lướt ngang qua bàn cô, đến nhìn cũng không nhìn chứ đừng nói đến một câu giải thích cho hành động khi nãy, xin lỗi thì lại càng không dám mơ đến.
Tú Lan ở bàn đối diện liếc mắc sắc sang nhìn thấy người trang điểm đang dậm phấn cho Phương Ly bằng hộp phấn cô ta đã đánh tráo, trong lòng cười vang hả hê đắc ý đếm ngược chờ đợi màn tiếp theo
Một cô gái quay sang nhìn thấy bộ dạng của Tú Lan thì hét toáng lên.
Tú Lan bất giác đưa tay sờ lên mặt mình, nóng quá, ngứa quá, rốt cuộc bị gì thế này? Theo quán tính cô ta cứ đưa tay ra gãi gãi bổng chốc cả gương mặt bị cào đỏ trầy xước nhưng tay vẫn không thể dừng lại.
Hai má nóng phừng phừng, còn ngứa như bị hàng trăm con muỗi chít, vết ngứa lan xuống đến tận cổ.
Cả phòng trang điểm lập tức bật dậy nháo nhào xúm lại xem.
“Hình như là Tú Lan bị dị ứng, mau đưa cậu ấy đi bệnh viện.” – HS1 phán đoán
“Mau tìm người thay thế ra sân khấu mau lên.” – HS2 hớt ha hớt hải
Trong mơ hồ ánh mắt Tú Lan cứ hướng về Phương Ly miệng không ngừng lẩm bẩm “Tại sao, tại sao lại như vậy?”
Đến tận lúc được đưa tới bệnh viện cô ta vẫn không hiểu. Rõ ràng chị Lạc Anh bảo chỉ là phấn ngứa thông thường, sao mặt cô ta lại thành ra thế này, còn nữa…tại sao Phương Ly đó không bị gì mà ngược lại người có chuyện là cô?
Lẽ nào…là ông trời trừng phạt???
…………………
Khi màn sân khấu lại một lần nữa vén lên, quang cảnh xa hoa buổi vũ hội hoàng gia hiện ra, có rất nhiều người tập trung lại nhưng dưới khán đài chỉ hào hứng gọi to tên Giang Tuấn khiến những nam sinh có mặt ở đó rất đỗi ganh tị với anh, thậm chí dù là một nụ cười lơ đễnh của anh cũng làm đám nữ sinh hét lên ầm ĩ.
Đến lượt Phương Ly xuất hiện, thật chậm từng bước đi về phía đám đông, hòa mình vào thứ ánh sáng rực rỡ.
Cả hội trường chìm trong im lặng, hàng nghìn cặp mắt cười chê khi nãy bỗng chốc lại hóa thành những máy quay cỡ nhỏ dõi theo từng bước chân cô, sau đó là những tiếng ồ lên bất ngờ.
Vì sao ư? Bởi vì cô trở nên quá xinh đẹp, một vẻ đẹp trong sáng thuần khiết lại rung động lòng người, cứ như phép màu của bà tiên là có thật trên đời vậy.
Phương Ly lúc này khoác lên người bộ váy màu xanh nhạt, phần thân ôm sát cơ thể để lộ đôi vai trần, chân váy gồm nhiều lớp lụa mềm mại xếp chồng lên nhau, xòe ra lộng lẫy, chân đi giày pha lê trong suốt vừa vặn, mái tóc uốn cong được bới cao lên, cộng thêm một chiếc vương miện đính những viên kim cương sáng lấp lánh ngự trị trên đầu.
Gương mặt trang điểm kĩ lưỡng nổi bật lên từng đường nét, đôi môi được phủ một lớp son anh đào, gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh cùng bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển thanh tao mà bản thân đã phải cố tập rất nhiều lần.
Có thể nói cho dù là diện mạo hay nhất cử nhất động của cô lúc này tất cả đều hoàn hảo tuyệt mỹ.
Những cô gái còn lại trên sân khấu bị lu mờ không chỉ bởi sự thuần khiết mà còn vì khí chất toát ra từ người cô.
Lại nhớ đến lúc tập, Lâm tiểu nhân đã bắt cô đội sách lên đầu để đi và dùng những từ ngữ “không chuyên môn” để nhục mạ cô. Nhưng nếu không có lúc đó, sẽ không thể có lúc này.
Thật ra anh ta cũng không đến nỗi xấu, vụ khiêu vũ đạp chân sẽ trừ lương chỉ là nhắm vào điểm yếu hù dọa để cô cố gắng thôi.
Hoàng tử lập tức bỏ mặt những cô gái muốn cùng anh khiêu vũ trong vũ hội mà bước về phía cô, chẳng ai hay biết rằng Giang Tuấn lúc này đây không phải đang làm theo những gì viết trong kịch bản, mà là…đôi chân tự điều khiển, bởi vì muốn nhìn cô cho rõ hơn.
Anh chưa từng tưởng tượng qua dáng vẻ khi trở thành công chúa của cô là thế này.
Lần trước anh đã nói sai rồi, cô không phải mang khí chất của lọ lem mà là khí chất của một nàng công chúa ẩn sau lớp vỏ bọc thường ngày, lại có thể khiến cho người ta quên mất trước đó mình là cô bé lọ lem ra sao.
Hơn nữa anh bất ngờ còn vì cô giống một người, một người rất gần gũi với anh.
“Giang Tuấn.”
Phương Ly gọi tên anh, cảm thấy ánh mắt anh đang nhìn mình không giống thường ngày, nó chứa đầy sự phức tạp và khó hiểu.
“Tới lúc khiêu vũ rồi.”
Câu nói khẽ thứ hai của cô đã làm cho anh như sực tỉnh mộng, chú tâm vào vai diễn.
– Nàng thật xinh đẹp, ta có thể mời nàng nhảy với ta một điệu không? – Giang Tuấn chậm rãi vươn tay, tao nhã đọc lời thoại cộng thêm nụ cười đúng tiêu chuẩn trên môi
Phương Ly gật đầu mỉm cười, bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng đặt lên tay anh rồi được nắm trọn.
Mọi thứ đang diễn ra thật hoàn hảo nào ngờ Giang Tuấn lại nói thêm một câu làm chân cô đứng không vững, mắt suýt trợn ngược mà phá hỏng hình tượng lọ lem
– Đêm nay nàng ấy là của ta!
Rõ ràng lời thoại gốc là “Đêm nay nàng ấy sẽ nhảy với ta” ‼!
Giang Tuấn này, không học thoại thì đừng có tùy tiện chế theo hướng tối tăm như thế!
Dưới khán đài lại gào thét ầm ĩ.
Anh còn câu nào đưa cô vào chỗ chết không? Nói hết ra đi!
Nhưng thú thật thì cô rất đỗi kinh ngạc khi thấy anh trong trang phục hoàng gia quý tộc ngày xưa thế này, cả thân người cao ráo, tuấn tú hiên ngang, toát khí chất cao quý giống như một hoàng tử, là niềm mong ước của hết thảy những cô gái mới lớn, cộng thêm thần thái cuốn hút khiến cho lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả.
Tiếp theo đó tiếng nhạc hòa tấu mang âm hưởng của thế giới cổ tích vang lên, ai nấy đều chìm đắm thưởng thức màn trình diễn.
Giang Tuấn một tay vòng qua eo cô, kéo cô lại gần anh thêm một chút rồi cùng chuyển động theo điệu nhạc. Chiếc váy đính hạt lấp lánh dưới ánh đèn, bồng bềnh theo từng bước nhảy tạo cảm giác huyền ảo, ánh mắt cả hai luôn hướng về nhau.
Ban đầu còn định dìu dắt cô nhưng anh cũng chẳng ngờ khả năng nhảy của cô cũng không đến nỗi nào, ít nhất là có thể phối hợp được với anh, anh mỉm cười hài lòng.
“Con nhỏ đó học khiêu vũ khi nào mà hay quá vậy?” – HS1
“Thứ quê mùa như nó cũng biết nhảy, không ngờ đấy.” – HS2
“Hay có ai đó đã dạy cho nó.” – HS3
Sân khấu dường như chỉ có duy nhất hai người, trong mắt khán giả họ còn tràn đầy tình cảm giống như tưởng tượng khi đọc truyện vậy. Từng cái xoay người cũng được thực hiện rất tốt. Quả là một màn trình diễn không thể hoàn hảo hơn.
…………………
Đến cảnh cuối cùng khi hoàng tử đã nhận ra lọ lem nhờ đôi giày, Giang Tuấn quỳ trước mặt Phương Ly chân thành nói lời cầu hôn
– Lọ lem xinh đẹp, nàng đồng ý làm vợ ta chứ!
WOAAAAAAAAAA
Dưới sân khấu lại thêm một tràng ngưỡng mộ, ai cũng muốn được thay thế vị trí của cô.
“Ước gì anh Giang Tuấn nói câu đó với mình.” – Nữ sinh 1 hướng ánh mắt đầy mơ mộng
“Con nhỏ đó không xứng, không xứng chút nào hết.” – Nữ sinh 2 bức xúc
“Anh ơi em muốn làm vợ anh!” – Nữ sinh 3
Vẫn biết chỉ là đang diễn nhưng không thể tránh khỏi việc xấu hổ, lúng túng. Hơn nữa Giang Tuấn diễn tự nhiên đến nỗi y hệt như đang cầu hôn cô thật vậy.
Phương Ly cảm nhận được sự hỗn loạn trong lòng, trái tim nhỏ bé đang đập rộn ràng trong lòng ngực. Cô mỉm cười e thẹn gật đầu, giấu khuôn mặt đỏ bừng bừng sau lớp trang điểm.
Vậy mà Giang Tuấn còn bất ngờ đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn khiến cô không phản ứng được gì, nữ sinh ở dưới thì trái lại bị chấn động gào thét hỗn loạn như muốn xông lên tận đây sát phạt, thế nào mà anh Giang Tuấn lại dám hôn cô gái khác trước mặt họ.
Ngày mai cô lại càng nổi tiếng hơn cho xem!!!
“Hôn lễ của hoàng tử và lọ lem được tổ chức rất linh đình. Thế là từ đó, lọ lem được sống cuộc sống sung túc, hạnh phúc mãi mãi về sau.”
Khung cảnh lễ cưới cùng những cánh hoa hồng tung lên cao và lời nói của người dẫn truyện khép lại vở kịch.
BỐP BỐP BỐP
Một tràng pháo tay giòn giã từ phía khán đài, nhiều người còn đứng lên để mà vỗ tay, đi kèm với những lời tán dương.
Cuối cùng cũng hoàn thành vở diễn, cô có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Là con gái có lẽ ai cũng từng một lần mong muốn mình giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích, hoặc là một lọ lem tìm được hoàng tử, nhưng mà Phương Ly cô chỉ được một đêm.
Một khoảnh khắc nữa đây thôi những thứ đẹp đẽ cô đang mang trên người sẽ đồng loạt biến mất, sau đó cũng không có hoàng tử ngày đêm nhung nhớ rồi cầm giày thủy tinh tìm kiếm cô, đón cô về sống hạnh phúc trong tòa lâu đài xa hoa tráng lệ.
Ngày mai mọi thứ lại quay về quỹ đạo vốn có. Có điều thanh xuân của cô đã trải qua một giấc mơ thật đẹp, có một kỉ niệm thật khó quên. Đêm nay cùng với những tiếng vỗ tay này, cô nhất định sẽ ghi nhớ mãi.
Đến phần công bố kết quả, đại diện các đội đứng chung sân khấu.
– Giải tiết mục xuất sắc nhất đêm nay thuộc về…..thuộc về…các em đoán là ai?
Giang Tuấn đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang run lên của cô, truyền cho cô sự an tâm, có lẽ anh cảm nhận được cô đang nghĩ trong lòng.
Điều này nghiễm nhiên trở thành cái gai trong mắt không ít nữ sinh. Cô biết chứ, nhưng lúc này trừ hồi hộp ra thì chẳng nghĩ thêm được gì nữa.
Nếu như lần này thất bại, Phương Du sẽ lại đến văn phòng hội học sinh để châm biếm cười cợt cô, không những vậy đến hai vị hội trưởng hội phó cũng vạ lây. Cả hai cũng đã cố gắng rất nhiều vì tiết mục này, mọi người trong hội nữa.
Cầu mong cho thắng giải đi mà, nếu không cái chân của Lâm tiểu nhân cũng bị hy sinh oan uổng.
– Giải tiết mục xuất sắc nhất: thuộc về ….đó là tiểu phẩm “Cô bé lọ lem” của hội học sinh, chúng ta cùng vỗ tay chúc mừng nào.
Một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, kim tuyến được thả xuống đẹp rực rỡ để chúc mừng đội chiến thắng, cảnh tượng cô cứ ngỡ mình chỉ có thể bắt gặp trong giấc mơ.
Phía dưới đều đồng loạt gào thét tên của Giang Tuấn, khiến Phương Ly hơi chạnh lòng nhưng chỉ là chút xíu.
– Thấy chưa, anh bảo là em khỏi diễn cũng giống cô bé lọ lem rồi mà. – Giang Tuấn quay sang cười nói với cô
– Đây không phải là nằm mơ chứ? – Phương Ly ngước mắt lên, chợt cảm thấy rất xúc động
– Nếu thế thì chúng ta mơ chung một giấc mơ rồi!
Anh vẫn siết chặt tay cô như vậy, nhìn thấy mắt cô sáng lên sự mừng rỡ đẹp như ánh trăng buổi đêm phủ đầy mặt nước, long lanh và huyền ảo lạ thường, đến mức có thể thu hút tất cả mọi ánh nhìn.
Phương Du đứng phía bên cạnh nhìn sang, dù được giải nhì nhưng một chút vui vẻ cũng không có, thậm chí còn oán hận, tức lộn ruột, vậy mà phải cố gắng cười duyên dáng trước bao ống kính phía dưới kia.
Cứ tưởng việc lần trước có thể làm cho Phương Ly này biến mất mãi mãi, nào ngờ nó còn quay lại và khiến cô mất mặt trước bao nhiêu người, hại cô cố ý gây rối trong hội học sinh để rồi lại bị thua thảm hại.
Nỗi nhục nhã ngày hôm nay, nhất định cô sẽ trả lại gấp đôi!
******************************
Sau khi trao giải kết thúc, Phương Ly tẩy trang rồi thay đồ ra. Vừa bước ra ngoài đã gặp ngay Lạc Anh chờ sẵn với nụ cười tươi tắn trên môi.
– Lúc nãy em thể hiện rất “tốt”, hội học sinh chúng ta đạt giải đều nhờ em.
– Chị nói quá rồi, em chỉ làm hết sức mình thôi. – Cô cứ cảm thấy những lời này của Lạc Anh là không thật lòng, với lại từ khi biết quan hệ của Lạc Anh và Giang Tuấn thì cũng có sự dè chừng nhất định
– Má của em dính cái gì kìa?
– Dạ. – Phương Ly đưa tay sờ sờ vào mặt mình
– Để chị giúp cho.
Lạc Anh ân cần lấy ra trong người một chiếc khăn thực chất có phủ một ít chất bột gây dị ứng khi nãy mà cô giữ lại. Tú Lan đó tưởng được việc nào ngờ lại quá ăn hại, thế thì cô phải trực tiếp làm vậy.
– Chị cứ để em tự làm được rồi. – Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, Phương Ly lùi lại một bước cố từ chối khi thấy ánh mắt Lạc Anh hiện tia khác lạ
– Cứ để chị.
Lạc Anh tiếp tục lấn tới, gạt tay cô ra rồi nắm chặt lấy. Chiếc khăn chỉ còn một chút nữa là chạm vào mặt Phương Ly thì có tiếng gọi rất to vang lên
– Chị ơi!
Lạc Anh hớt hải buông tay, giấu chiếc khăn ngược lại vào người.
Chết tiệt! Thật không ngờ con nhỏ này lại tốt số như vậy. Lần sau sẽ không may mắn thế đâu!
Phương Ly nhìn ra là Giang Tuấn đang dắt theo Ân Ân tiến về phía này, còn vẫy tay chào vui vẻ.
Thật kì lạ, khi Giang Tuấn đứng cạnh Ân Ân, dù là dáng vẻ hay diện mạo kể cả nụ cười lẫn tính cách của anh cũng có nhiều phần giống anh trai con bé hơn là Lâm tiểu nhân. Hai anh em họ Lâm ngược lại chẳng thấy giống nhau gì cả.
Chẳng lẽ đây là cái người ta hay gọi là sự trớ trêu của tạo hóa???
– Cảm ơn anh đã giữ giúp con bé. – Phương Ly khẽ gật đầu với Giang Tuấn khi anh đến gần
– Đâu phải anh, là “các cô gái của anh” đó chứ. – Giang Tuấn trêu cô
– Dù thế nào cũng may là nhờ có anh hết.
– Mấy chị ấy đẹp lắm ạ, còn cho em kẹo nữa. – Ân Ân móc túi áo khoác lấy kẹo ra giơ lên khoe
– Em ăn kẹo ít thôi coi chừng sâu răng. – Phương Ly cúi người nhắc nhở
– Chị, khi nãy dì ghẻ đánh chị chắc chị đau lắm phải không? Dì ghẻ thật độc ác, em ghét dì ghẻ! – Ân Ân nhìn vào gò má còn đỏ ửng của cô, mặt đang vui chợt xịu xuống lo lắng
– Không có, chỉ là diễn thôi mà, chị chẳng đau chút nào cả, em không thấy chị đang cười sao? – Phương Ly lắc đầu nguầy nguậy để Ân Ân yên tâm rồi vuốt tóc con bé
Sau đó cả hai chị em cùng nhau cười rất tươi.
Giang Tuấn cứ chăm chú nhìn Phương Ly rồi lại cười thầm khi nhớ đến khoảnh khắc khi nãy. Mặc dù cô đã thay đồ ra, tẩy trang nhưng dáng vẻ công chúa vẫn hiện ra trong tâm trí anh, anh thực vẫn muốn nhìn ngắm cô trong bộ dạng đó thêm một lúc nữa.
Nếu không phải bận đi đón Ân Ân thì đã có thể rồi.
Mà những lời nói cùng hành động vừa rồi, hóa ra cô bé này cũng biết dịu dàng đấy nhỉ?
Lạc Anh đứng bên cạnh có cảm giác bản thân như người tàng hình, từ khi bước vào đến giờ Giang Tuấn không chú ý đến sự hiện diện của cô ta, một câu chào hỏi cũng không có, giờ lại nhìn chằm chằm cô gái khác trước mặt mình, nên cố ý mỉa mai
– Em không ngờ là anh chẳng những đối với Phương Ly tốt mà với em gái của em ấy cũng rất tốt. Xem ra anh với cô gái nào cũng tốt nhỉ?
– Có một số người có nằm mơ cũng không đến lượt mình. – Giang Tuấn thẳng thừng
Lạc Anh giận đến mức hóa thẹn, mặt mày tối đen, đúng lúc này những người khác cũng từ bên trong bước ra.
– Tú Lan bị “DỊ ỨNG HẢI SẢN” may là được đưa vào viện kịp thời nên không sao hết, hội học sinh chúng ta hôm nay đại thắng, cùng nhau đi ăn đi. – Một nữ sinh đề nghị
Giang Tuấn cong môi cười nhạt nhẽo
– Cái cô Tú Lan đó hay thật nhỉ, ngày nào giờ nào không dị ứng lại chọn đúng lúc biểu diễn.
– Bạn ấy chỉ hơi bất cẩn thôi mà anh. – Một người trong hội chống chế
– Bất cẩn? Chúng ta nên mang gì đi thăm cô ta đây? Phấn trang điểm nhé!
Một câu nói của Giang Tuấn đã khiến cho vài gương mặt đang tươi cười lập tức trở nên cứng ngắt, tái mét.
Ting… ting…ting
Phương Ly chưa kịp hiểu gì thì chuông tin nhắn reo vang, cô lật đật lấy điện thoại ra xem
[Dẫn Ân Ân ra cổng phụ số hai mau lên, xe đang chờ, trong vòng 5 phút]
Gửi từ Lâm tiểu nhân.
Cô vội quay sang cúi đầu nói với mọi người
– Xin lỗi nhưng hôm nay nhà em có việc nên em phải về sớm.
– Vậy về đi, không tiễn. – Mỹ Huệ thờ ơ quay mặt sang chỗ khác
– Chào mấy anh chị em đi, chào anh đẹp trai em đi. – Ân Ân chào một lượt rồi quay lại nhìn Giang Tuấn cười rất tươi
– Ừ, hai chị em về cẩn thận. Nhất là em đó Phương Ly, đi chậm chậm thôi kẻo rơi giày để anh nhặt được nhé. – Giang Tuấn lại nháy mắt chọc cô
– Còn lâu, không có chuyện đó đâu! – Cô phồng má rồi nắm tay Ân Ân đi
Khi bóng cô vừa khuất, Giang Tuấn lập tức thu lại nụ cười vừa rồi, phút chốc như biến thành người khác, mắt xoáy sâu vào Mỹ Huệ như muốn nuốt chửng cô ta
– Có người rất có năng khiếu làm diễn viên, tát rất hay!
Mỹ Huệ sóng lưng lạnh ngắt quay sang Lạc Anh như cầu cứu nhưng thấy đối phương bình thản như không liên quan, cô biết bản thân như món đồ vật hết giá trị lợi dụng bị vứt đi nên đành tự mình chống chế
– Là hội trưởng bảo “phải diễn cho chân thật”, anh có gì đi tìm hội trưởng để mà nói chuyện.
Giang Tuấn nhàn nhã khoanh tay trước ngực, chợt hạ giọng
– Vương Mỹ Huệ, lần trước tôi có vô tình xem đơn xin vào hội học sinh của cô, hình như trên đó viết ưu điểm là “Rất có tinh thần ham học hỏi” đúng không?
– Ý…ý anh…là sao? – Mỹ Huệ lắp bắp, cảm nhận được sát khí nên rụt người lại
Giang Tuấn nhếch khóe môi cười một cái
– Thế còn không mau mau đi học hỏi Trình Tú Lan và “người nào đó” đi. Hỏi xem bày kế hại người cuối cùng thành ra tự hại mình có cảm giác như thế nào? Hỏi xem có tin làm việc xấu sớm muộn sẽ bị báo ứng không? Đây là một cơ hội tốt để cô mở mang thêm kiến thức đấy.
Từng câu từng chữ bằng giọng điệu rất đỗi nhẹ nhàng lại trở thành lời đe dọa khiến Mỹ Huệ rùng mình, không dám nói cũng không dám nghĩ gì thêm nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!