_ Mẹ ơi, hộp đêm Blue Eagle là tâm đắc của con, mẹ giúp con lấy lại nó đi!
_ Mẹ mặc kệ mày.
Có người dẹp nó, mẹ thấy rất yên tâm.
_ Mẹ, sao mẹ có thể nhẫn tâm như vậy với con chứ? Hộp đêm Blue Eagle là nơi con quản mấy năm nay, bây giờ lại vì một người phụ nữ, lại khiến nó bay màu.
Con không cam tâm.
Ẩn Doanh vừa nghe Diệp Thượng Phong nhắc đến một người phụ nữ, liền kinh ngạc quay sang, vui vẻ hỏi:
_ Người phụ nữ con vừa nói, là ai vậy?
_ Mẹ hỏi làm gì? Cô ta đáng nhắc đến sao? Uổng công con có chút tình cảm với cô ta.
_ Phong, vậy con theo đuổi con bé đi, biết đâu con vừa có thể lấy lại hộp đêm vừa có thể có vợ thì sao?
_ Hừ, con nghĩ lại rồi, có chết cũng không lấy cô ta làm vợ.
Ẩn Doanh liếc xéo Diệp Thượng Phong, sau đó nghiêm nghị lên tiếng, giọng nói uy quyền của bà khiến anh ta phải rén đôi chút!
_ Thượng Phong, mẹ không cần biết con ăn chơi thế nào! Nhưng con phải lấy vợ cho mẹ, đừng suốt ngày la cà nữa!
_ Mẹ, nói vậy là không giúp con thật sao?
_ Không giúp.
Có chết cũng không giúp.
_ Mẹ như vậy còn xứng làm mẹ con không?
Ẩn Doanh lơ đi, không để tâm đ ến Diệp Thượng Phong nói gì! Anh ta tức giận nhưng không thể làm gì! Về mách mẹ cũng không được bênh, còn bị phản ngược lại.
Diệp Thượng Phong rời đi, sự tức giận như một đứa trẻ, khiến Ẩn Doanh lắc đầu bất lực.
...
Diệp Thượng Phong đến Tập đoàn DT, dù sao thì hộp đêm đã không còn, ngoài nơi này thì anh ta chẳng biết đi đâu!
Diệp Thượng Phong vừa vào sảnh, đã đi thẳng đến bàn lễ tân, nhìn lễ tân xinh đẹp như vậy, lại khiến hắn muốn trêu chọc:
_ Cô gái, em xinh đẹp như vậy, mà chỉ đứng ở đây thôi sao? Có nhã hứng không, về làm cho công ty nhà anh, đảm bảo em sẽ được ngồi văn phòng.
_ Diệp thiếu, nơi này cũng tốt mà, không cần phải chuyển đi!
_ Là cũng tốt chứ không phải rất tốt.
Có phải em giấu năng lực của mình, nên chỉ có thể đứng ở đây không?
Lễ tân mỉm cười, vừa định đáp lại thì thấy cô ta cúi đầu, nhỏ giọng lên tiếng:
_ Phu nhân.
Diệp Thượng Phong bất ngờ, quay người nhìn người mà lễ tân vừa gọi là "phu nhân".
Anh ta mỉm cười, nhướn một bên mày, nhỏ giọng hỏi:
_ Yo, cô gái nhỏ Ánh Yên, em không lên lớp sao? Nghe nói em học toàn buổi chiều mà! Có phải trốn học rồi không?
_ Không có, em được giáo sư giao cho giáo án của cả bốn năm.
Nên là em không cần phải lên lớp, cũng không cần phải thi.
Chỉ việc nghiên cứu bài trong giáo án, sau đó giáo sư kiểm tra, e có thể tốt nghiệp rồi!
_ Cái gì? Em còn là người sao? Gom bài của cả bốn năm lại, nghiên cứu chỉ để tốt nghiệp thôi á? Ôi trời, vừa nghĩ đến anh đã đau đầu rồi!
Lâm Ánh Yên mỉm cười, chỉ tay về phía thang máy rồi quay người đi! Diệp Thượng Phong cũng nối đuôi theo, không ngừng hỏi chuyện cô.
_ Ánh Yên, vậy em định tốt nghiệp trong năm nay luôn sao? Anh thấy học cả bốn năm, kiến thức sẽ vững hơn.
_ Trước kia em học luật là vì gia đình, bây giờ em thấy em tốt nghiệp sớm, sau đó học thêm ngành thiết kế thời trang mà em thích.
Như vậy sẽ không phải nuối tiếc.
_ Em đỉnh thật đó, có thể cân được nhiều nhìu ngành như vậy! Nhưng em bây giờ không học, vẫn có Triết Phàm lo cho em mà!
_ Em còn gia đình, đâu thể để anh ấy lo mãi được! Với lại, phía sau người đàn ông thành công, chẳng phải luôn là người phụ nữ thành đạt sao?
Diệp Thượng Phong nhíu mày đầy khó hiểu.
Vậy là anh ta không thành công là do không có người phụ nữ thành đạt ở phía sau sao? Anh ta lắc đầu đầy bất lực, ra khỏi thang máy cùng Lâm Ánh Yên.
Cả hai đến trước văn phòng của Dương Triết Phàm.
Chân Mãn vừa nhìn thấy Lâm Ánh Yên, đã vui mừng khôn xiết, đi đến nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói:
_ Yên Yên, em mau vào đi, bên trong sắp trở thành bắc cực rồi!
_ Có chuyện gì sao?
_ Là kế toán ăn chặn tiền của Tập đoàn, Dương tổng đang truy cứu bên trong.
Lâm Ánh Yên vừa nghe xong, đã vội đi vào trong.
Tiếng mở cửa quá mạnh, khiến Dương Triết Phàm tức giận quát lớn:
_ Không biết gõ cửa sao?
_ Là...là em.
Làm phiền rồi sao?
_ Yên Yên, anh xin lỗi, em ngồi ghế đi!
Lâm Ánh Yên lắc đầu, vừa đi đến cạnh hắn vừa đưa mắt nhìn sang hai cô kế toán đứng trước bàn làm việc.
Dương Triết Phàm kéo cô nhanh ngồi vào ghế, hắn đứng bên cạnh tiếp tục hỏi chuyện.
_ Hai người có khai hay không, nếu không tôi đưa cho cảnh sát giải quyết.
_ Dương tổng, anh tha cho chúng tôi đi mà, nhất định sẽ không có lần sau đâu mà!
_ Còn có lần sau? Các người nghĩ tôi thiếu người thế vào chỗ vừa hai người sao? Tôi bây giờ đưa cho Diệp Thượng Phong làm, cậu ta cũng có thể làm tốt hơn hai người đấy!
_ Dương tổng, anh tha cho tôi đi mà! Tôi còn gia đình đang chờ chu cấp nữa!
Lâm Ánh Yên không nhịn được, liền bình tĩnh lên tiếng, không lạnh lùng cũng không bức người, chỉ đơn giản là đọc điều luật cho họ biết!
_ Ăn chặn tiền của Tập đoàn được xếp vào hàng chiếm đoạt tài sản của người khác.
Nhiều thì phạt tù đến mười hai năm, ít thì phạt tiền từ hai mươi ngàn đến hai trăm ngàn nhân dân tệ, bị cấm đảm nhiệm chức vụ, cấm hành nghề hoặc làm công việc nhất định từ 01 năm đến 05 năm hoặc tịch thu một phần hoặc toàn bộ tài sản.
Tất cả đều ngơ ngác nhìn Lâm Ánh Yên, cô đang chăm chú ăn bánh vừa nãy Chân Mãn đem vào! Cô ngước nhìn khi không thấy ai trả lời, nhíu mày nhìn Dương Triết Phàm, hỏi lại:
_ Em nói sai rồi sao?
_ Không sai, em học luật, em luôn đúng.
Hai người đã nghe thấy chưa? Chân Mãn, giao cho cảnh sát đi!
_ Được!
Cả ba cùng rời đi, Dương Triết Phàm quay sang chăm cho Lâm Ánh Yên, từng miếng ăn miếng uống, đúng là kiếp thê nô hiện rõ trước mắt.
Diệp Thượng Phong đi đến ngồi đối diện với đống cơm chó trước mắt, vừa nhìn đã no, không còn chỗ chứa cho cơm tối luôn.
Anh ta nhìn Lâm Ánh Yên, nhỏ giọng hỏi:
_ Ánh Yên, em tốt nghiệp sớm, vậy cái cô bạn của em có như vậy không?
_ Không có.
Cậu ấy trung thành với ngành luật, không có ý định tốt nghiệp sớm.
_ Vậy cô ấy đã có bạn gái chưa? Nếu chưa, vậy giới thiệu cho anh đi!
Lâm Ánh Yên ngước nhìn Diệp Thượng Phong, ngơ ngác một lúc rồi khẽ gật đầu, nhưng lời nói lại trái ngược với hành động của cô.
_ Nhưng hai người biết nhau rồi mà, còn hay cãi nhau như vậy! Em thấy không hợp đâu!
_ Tại sao lại không? Cũng giống như em và Dương Triết Phàm, tuổi cũng y như nhau mà!
_ Không giống.
_ Không giống chỗ nào chứ?
Lâm Ánh Yên im lặng, tiếp tục ăn bánh, không phải cô không trả lời, mà là không biết nên trả lời thế nào cho đúng.
Dù sao Hàn Tử Châu cũng không thích đàn ông phong lưu như Diệp Thượng Phong.
Cô có dâng đến miệng, chưa chắc gì cô ta đã hả miệng ăn.
Diệp Thượng Phong tức giận, nhìn Lâm Ánh Yên hỏi lần nữa:
_ Ánh Yên, rốt cuộc là bọn anh không hợp chỗ nào?
_ Sao hôm nay anh hỏi chuyện này nhiều vậy? Cần không, em hẹn cậu ấy cho anh, anh trực tiếp hỏi là được! Đỡ phải mất thời gian của nhau!
_ Ơ...anh...!thôi không cần!
Lâm Ánh Yên gật đầu hài lòng, nhìn sang Dương Triết Phàm mỉm cười một cái, rồi tiếp tục ăn bánh uống nước.
Diệp Thượng Phong thì suy nghĩ lại rồi, muốn lấy lại hộp đêm, phải nghe lời mẹ.
Vừa lấy lại được sự nghiệp, vừa có thể có vợ đẹp.
Nhưng tính cách của Hàn Tử Châu lúc nắng lúc mưa, không thể nắm bắt được! Anh ta cũng chỉ đành bắt đầu từ Lâm Ánh Yên.