Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Ngay lúc Kha Nguyệt mỉm cười thì bị Lục phu nhân nhìn thấy, ánh mắt chớp tắt, mi mắt cụp xuống. Lục phu nhân xem như không có chuyện gì cầm lấy khăn lau tay, sau đó đi ra ngoài đình lịch sự cười. 

“Kha tiểu thư, cô vào đi”.

Bảo mẫu nhắc Kha Nguyệt, đi trước cởi giày chỉ mang vớ vào đình ngồi xuống bên bàn trà bắt đầu dọn dẹp dụng cụ. 

Lần đầu tiên thấy các vị tiền bối Lục gia Kha Nguyệt hơi khẩn trương, cẩn thận cởi giày đi nhẹ về phía Lục phu nhân, đến trước khay trà cũng không dám tự ý ngồi xuống, tính chào hỏi Lục phu nhân thì bà lại mở miệng trước: 

“Kha tiểu thư, nếu cô không ngại cứ gọi tôi một tiếng dì Lục, mạo muội mời tiểu thư tới xin cô đừng trách.” 

Thái độ khiêm tốn khiến áp lực trong lòng Kha Nguyệt càng lớn, Lục phu nhân tuy ôn nhu hiền hào những lời nói sắc bén không hề thua Lục Niên, nếu như đem bà Kha nhà cô so với Từ hi Thái hậu thì Lục phu nhân lại là Thái Hậu Hiếu Trang, tuy không sắc bén bằng 

mẹ Kha nhưng lại cơ trí, vô hình trung có thể tạo ra đòn sát thương cho đối thủ. 

Chuyện cô và Lục Niên, Lục Niên không thể không nói qua với người nhà, nếu không bà Lục cũng không chủ động tìm cô. Nhưng nếu biết sự thật, bà Lục lại kêu cô gọi là dì điều này chứng minh Lục gia chưa thừa nhận cô là con dâu sao? 

Kha Nguyệt hơi nản lòng, không dám thể hiện ra mặt, thái độ lễ phép gọi một tiếng “dì Lục”, sau đó mỉm cười. :”Di Lục cứ gọi cháu là Tiểu Nguyệt, không cần gọi là Kha tiểu thư đầu ạ!” 

Bà Lục hiểu ý mỉm cười, bàn tay bạch ngọc chỉ vào chỗ đối diện. “Nếu Kha tiểu thư không chê thì ngồi xuống giùm bà lão này” 

Thấy bà Lục gọi mình như thế, Kha Nguyệt hơi lúng túng, cũng không dám không nghe lời bà Lục, ngoan ngoãn ngồi đối diện khay trà, đợi bà Lục lên tiếng. 

Bảo mẫu thu dọn xong thì bà Lục cũng dịu dàng cất giọng: “Dì Lan, dì lui xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với Kha tiểu thư.”. 

“Vâng, phu nhân.” 

Bảo mẫu gọi là dì Lan không nói thêm, bưng bộ trà xuống. Trong đình chỉ còn còn Kha Nguyệt và Lục phu nhân, Kha Nguyệt khẩn trương tới mức thở mạnh cũng không dám.. 

Bà Lục thanh nhã mím môi, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, cầm lấy ấm tử sa rót một chén trà đẩy tới trước mặt Kha Nguyệt: “Đây là do ta vừa ngâm, Kha tiểu thư nếu không ngại xin nếm thử 

Kha Nguyệt xưa nay không hiểu trà đạo, hơn nữa trà vào miệng cô như bò nhai mẫu đơn, phí của trời, giống như uống nước lọc. 

Nhìn vẻ mặt cười mỉm của bà Lục, Kha Nguyệt như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, bưng chén trà nhỏ uống một ngụm, trước ánh mắt dò hỏi của bà Lục cô nuốt xuống, xấu hổ hạ giọng nói: “Di Lục, cháu không hiểu về trà, cho nên...” 

Bà Lục nghe vậy hơi nhíu mi nhưng không có vẻ giận, chỉ an ủi cười: “Không sao, đây chẳng qua là sở thích thôi, không biết thưởng thức trà không có gì phải ngại cả” 

Bà Lục hẳn nhiên đang an ủi cô, nhưng ở trong tai Kha Nguyệt lại trở nên khó chịu, nếu nói Cố Minh Triệt trực tiếp làm cô mất mặt mũi thì bà Lục lại trấn áp tinh thần cô từ trên cao. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận