Kha Nguyệt không ngờ Lục Niên lại mở lời, kinh ngạc nhìn theo anh.Vẻ mặt Lục Niên toát lên sự đau khổ, hai hàng lông mày thanh mảnh uốn nếp, đôi mắt đen vẫn dịu dàng lại âm u giống như đang trốn tránh gì đó.
“Chỉ còn một tháng, nó sẽ theo Bộ Binh đặc chủng
giải ngũ.” - Hai tay Lục Niên trắng bệch, từng lời nói ra cũng đều phải cố hết sức khiến tim Kha Nguyệt đau nhói.
“Nó chỉ cần bàn giao công việc là được, sau đó an tâm chờ điều về thành phố A, trở về bên cạnh người vợ đang mang bầu chín tháng, nhưng mà...”
Giọng nói Lục Niên trở nên nghẹn ngào, gương mặt tuấn tú đầy vẻ trầm tư tự trách:“Nhưng anh chỉ vì những thứ trước mắt, để cho Phong Tư đang không được khỏe đi bộ đội, hoàn thành nhiệm vụ lần cuối trước khi nó giải ngũ...”
“Không cần kế tiếp!”
Kha Nguyệt lên tiếng ngăn lại, tay vươn ra bao phủ lấy mu bàn tay không còn hơi ấm của anh, như sợ hãi gì đó, vuốt nhẹ giống như trước đây anh làm, mang lại ấm áp cho Lục Niên.
“Phong Tư không về,Yến Thanh rất lo lắng, người trong nhà cũng gạt cô ấy, mãi đến một ngày, sắc mặt cô ấy tái nhợt xỉu ngay bên cạnh điện thoại. Sau khi đưa cô ấy tới bệnh viện mới biết cô ấy đã nghe lén chuyện điện thoại đi bộ đội.”
“Lục Niên.”
Cô không biết nên an ủi anh thế nào, đối với Lục Niên mà nói đau khổ nhất là phải nhớ lại, giống như cô không muốn nhớ tới mẹ mình, Lục Niên làm sao không
muốn quên đi nó nhưng cảm giác áy náy, tự trách bản thân đã ép anh tới không thể thở.
“Yến Thanh sau khi sinh bị rong huyết, nhóm máu Orh không thể tìm thấy trong kho máu, sau đó...”
Giọng nói khàn đạc ẩn chứa nỗi đau sự tuyệt vọng cùng cực, lòng Kha Nguyệt xoắn chặt khó chịu không thể thở nổi, dùng hết sắc, nắm lấy tay anh muốn giảm bớt đi cảm giác tự trách nơi Lục Niên.
“Bốn năm rồi, anh chưa từng tới một lần, chỉ sợ Phong Tự chỉ trích, sợ Yến Thanh oán giận anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!