“Con chào chú Kha, sao hôm nay bố mẹ lại sang nhà chú dì Kha vậy?”
Tử Nhiễm nhìn hai người ngồi trên bàn ăn có chút bất mãn trầm trọng chất cấn, oán hận nhìn bố Cố vẫn thản nhiên gắp thức ăn, bỏ lại một mình Cố Minh Triệt.
Trên bàn ăn, hai mắt Kha Nguyệt hờ hững giống như Kha Tùng tiếp tục ăn cơm của mình. Nhưng đôi mắt lạnh lẽo đến thấu xương kia cứ chiếu thẳng vào mặt khiến tay đang cầm đũa của cô trở nên căng thẳng, tưởng chừng như có thể bẻ gãy nó.
„com “Ăn từ từ thôi, coi chừng khó tiêu.”
Lục Niên không lạnh lùng như Cố Minh Triệt, anh mãi mãi tựa như một dòng suốt mát nhẹ nhàng xoa dịu trái tim lạnh lẽo của cô, anh gắp miếng cà chua để vào chén cơm của cô, quan tâm chăm sóc.
“Ăn cà chua đi, vị của nó không tệ.” “Được!
Cô cười ngọt ngào rất tự nhiên, dùng đũa gắp miếng cà chua anh vừa để vào cho vô miệng, tinh tế nhau, nuốt xuống, lông mày nhướng lên tỏ vẻ hài lòng, cũng không quên gắp một miếng cho Lục Niên:“Không tệ đâu, anh cũng thử đi.”
Một loạt những động tác không hề có gì gọi là diễn, tưởng như hai người vốn dĩ là thế, giống như đôi vợ chồng già quan tâm lẫn nhau, săn sóc lẫn nhau.
“Triệt, sao anh không ngồi đi?”-Tử Nhiễm thấy Cố Minh Triệt vẫn đứng bên bàn ăn, thân hình cao lớn rắn rỏi, hơi thở lạnh lùng vẻ mặt tuấn tú phi phàm cũng phủ một màn sương lạnh.
Kha Tùng cũng không mở miệng mời Cố Minh Triệt ngồi xuống, nghe thấy Tử Nhiễm nói vậy cũng không nhiều lời, tiếp tục thản nhiên ăn cơm.
Dù sao một người con trai của bạn thân ông và một bên là con gái của ông đều có khúc mắc, là kẻ lừa tình cảm của một đứa trong suốt mười lăm năm. Chỉ cần là đàn ông đều không thể nuốt trôi cơn giận này.
Đương nhiên, muốn ông có thái độ tốt với Cố Minh Triệt là điều không thể, ít nhất vào lúc này ông không thể cười nổi.
Trong không khí bất thường, mẹ Kha bước xuống lầu, ngồi xuống đối diện Kha Hải, dì Mai lập tức bưng bát đũa lên chia thành ba bộ đặt vào ba chỗ, sau đó liền lui về sau bếp.
Trên bàn ăn hết sức tĩnh mịch chỉ âm thanh chất chúa của bát đũa va vào nhau, CỐ Minh Triệt cũng không mau chóng nhập bàn, Kha Nguyệt cũng chẳng nhìn tới cứ như bình thường mà ăn cơm.
Nhưng dường như có người không muốn mọi chuyện suông sẻ như thế, một giọng nói chỉ trích sắc bén cất lên, sự im lặng duy trì đến cuối cùng vẫn bị phá vỡ.
“Cha, cái kia là của con và Triệt, sao cha lại đem tặng hai người họ?!”
Cô con dâu Tử Nhiễm nói ra những ủy khuất nhưng vẫn dịu dàng, đôi mắt rưng rưng oán hận nhìn chằm chằm Kha Nguyệt, giống như Kha Nguyệt đoạt đi thứ gì dành riêng cho cô ta.
Bố Cố cũng không quan tâm, liếc nhìn người còn đứng một bên, tiếp tục ăn:“Tiểu Nguyệt và Lục Niên lâu lâu về ăn một bữa, con không thể nhường nhịn một tí sao?”
“Nhường nhịn?”. Trên gương nhỏ nhắn trang điểm xinh đẹp của Tử Nhiễm liền trở nên khó coi, tức giận chỉ vào Kha Nguyệt quát lớn: “Nó giành mất bạn trai con suốt mười lăm năm, cha sao cho có thể nói con nhường nhịn? Ngay cả lúc này, người đàn ông ngồi bên cạnh nó cũng không biết là từ đâu giành được.”
Kha Nguyệt dùng đũa, quay đầu nhìn gái đang nói ra những lời khó nghe về mình.