Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Khi Kha Nguyệt chuẩn bị xoay người đi về phòng thì Lục Niên lại cất giọng nói, gương mặt nho nhã nở nụ cười tự nhiên, ánh mắt thâm sâu khó lường, nhưng nó ở trong mắt Kha Nguyệt lại trở thành điều gì đó xấu xa. 

Đói? Đã trễ thế này... Bỗng nhiên một câu tiểu thuyết kinh điển nhảy vào 

đầu khiến Kha Nguyệt cứng đơ người. Người đàn ông ủy khuất nhìn cô gái: “Anh đói” 

Cô gái quan tâm hỏi, sau đó đứng dậy:“A, vậy anh muốn ăn gì, em sẽ đi mua giùm anh” . 

Người đàn ông kéo cô gái vào lòng, đôi môi mỏng dán sát vào vành tai cô gái, giọng nói thấp khàn khàn:“Anh muốn ăn em!”. 

Sau đó, đèn tắt bên trong phòng chỉ còn cảnh xuân sắc. 

Cả người Kha Nguyệt như bị hỏa thiêu, ánh mắt phức tạo nhìn Lục Niên, ngực như bị điện giật tê dại không có sức, hơi thở hấp gáp, trong gian phòng bao phủ một luồng không khí mập mờ. 

Anh thật sự muốn, thì cô vẫn có thể cho.. 

Nhìn anh từng bước đi về phía cô, mùi hương bạc hà quanh quẩn nơi đầu mũi, Kha Nguyệt thấy chết mà không hề sợ, chỉ nhắm lại chờ chuyện sắp xảy ra. 

Một giọng cười nhạo vang lên trên đỉnh đầu, Kha Nguyệt mở bí mắt, trong ánh nhìn nhỏ có thể thấy gương mặt ranh mãnh của Lục Niên, bên tai là giọng nói rất vui vẻ của anh. 

“Anh muốn ăn khuya”. 

Trợn mắt, Kha Nguyệt căm giận cắn môi: “Lục Niên, anh đùa với em a!” 

Thế nhưng anh lại tỏ vẻ vô tội nhíu mày, gương mặt hờ hững, tự nhiên bình thản áp sát cô, quan sát hai gò má đỏ thắm như trái cà chua, một luồng nhiệt thổi lên môi cô, khiến cho cô rung lên cảnh giác. 

“Em vừa suy nghĩ gì vậy sao mặt lại đỏ như thế? 

Đánh chết cô cũng không thừa nhận cô tưởng anh cùng cô đồng giường. 

“Em suy nghĩ gì đâu, anh đợi một chút, em đi làm đồ ăn." 

Rõ ràng giận đến nghiến răng lại còn cứng rắn gượng cười, cố gắng che dấu tâm trạng bối rối. 

Ánh mắt Lục Niên dán chặt người cô, nhìn cô tức giận đến trợn mắt phồng má đi vào phòng bếp. Sau đó tiếng dao đập xuống thớt rất to, tưởng như đống thức ăn dưới dao cô có thâm cừu đại hận. Cuối cùng anh không chịu được, trong mắt đầy ý cười, lê dép đi vào bếp. 

“Có cần anh giúp không?” 

Kha Nguyệt đang xát gạo, lúc quay đầu lại nhìn dáng người cao ráo đang nghiêng người tựa vào cửa của Lục Niên, tây trang đã cởi đi, áo sơ mi màu trắng đã cởi vài chiếc nút lộ ra vùng xương quai xanh xinh đẹp kết hợp với gương mặt thanh tú tạo nên sự gợi cảm. 

“Không cần đâu!” 

Cơn giận lúc nãy biến mất, đôi môi nhỏ nhắn nhếch lên trừng mắt nhìn anh một cái, cầm lấy chiếc tạp dề treo trên móc mặc vào, là do cô hôm trước đi siêu thị mua được. 

"Để anh giúp em buộc nó." 

Thấy hai tay cô vòng qua sau lưng có chút khó khăn, Lục Niên xung phong đi vào bếp, bước ngắn tới sau lưng cô, đón lấy sợi dây buộc trong tay cô. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận