Trái tim Kha Nguyệt xáo động, xoay người nhìn về phía cửa, trên gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười kiều diễm ngay cả bản thân cô cũng không biết. Lúc nhìn thấy Lục Niên mặc đồ tây trang xuất hiện thì đôi môi đỏ mọng cong lên nở nụ cười hạnh phúc.
Lục Niên đưa cặp cho dì Mai, thong thả đi vào phòng khách, gương mặt ung dung cao quý khiến người ta có cảm giác như gió xuân thổi qua mặt, giữa hai hàng lông mày có vẻ rất thoải mái.
Đôi mắt đen trong sạch rung động khi nhìn về phía Kha Nguyệt đang ngồi bên cạnh bà Lục, trên môi nở nụ cười, giữa hai người không cần nhiều lời chỉ cần một cái nhìn cũng hiểu tâm ý đối phương.
“Hừ, miệng của cháu cũng ngọt quá!”
Lục Trạch Khải ngoài miệng không khen ngợi Lục Niên, nhưng trên gương mặt nghiêm nghị cũng không thể che dấu sự đắc ý, ở trên thiệp mừng có thể long phi phượng múa.
“Ba ba."
Bảo Bảo ngoan ngoãn gọi to, Lục Niên ngồi xuống bên Bảo Bảo, sờ sờ cái đầu nấm đáng yêu, ánh mắt nhìn đống thiệp cưới trên bàn
“Sao chưa gì đã viết thiệp cưới, ảnh cưới vẫn chưa chụp mà?”
Ánh mắt bà Lục liếc nhìn về phía Lục Tranh Manh mải mê viết, ý tứ rõ ràng, nhưng miệng lại dùng lí do khác để thoái thác.
“Hôn lễ cũng đã tới gần, sợ đến lúc đó không kịp, vừa hay gia gia con tính luyện thư pháp nên đem thiệp cưới ra viết”.
Kha Nguyệt ở Lục gia vài ngày, tính tình Lục Trạch Khải cô cũng biết đại khái, sĩ diện cũng không để mất vẻ uy nghiêm chính trực, không ai dám ý kiến, khi cô gả vào Lục gia, ông ngay cả một câu nặng lời cũng không nói.
Lúc trước khi bà Lục can thiệp vào chuyện hôn nhân giữ cô và Lục Niên, Lục Trạch Khải không hề biết, lão gia tử trời sinh hiếu động, mấy tháng trước cùng vài người bạn già đến quân khu diễn trò căn cứ, cắt đứt mọi liên hệ bên ngoài.
Sau khi về nhà, nghe đối thủ một mất một còn là Thẩm lão gia nói móc, ông không nhịn được, chuyện chỉ đơn giản thế cũng không bỏ qua, ép Lục Niên về nhà. Khi Lục Niên kiên quyết cùng cô sống bên ngoài, lão gia tử cảm thấy bị sỉ nhục, nên trên bàn ăn giận dữ.
“A Niên, anh tới giúp gia gia viết đi, tuy gia gia có thể một mình làm, nhưng anh cũng nên chia sẻ một chút.”
Kha Nguyệt lựa lời nói cho lão gia tử không bị hạ thấp, cũng thuận lý do để Lục Niên gia nhập đội ngũ viết thiệp, bà Lục quay đầu lại, ánh mắt nhìn cô ẩn chứa sự hài lòng.
Lục Niên nhíu mày cười, để Bảo Bảo lên ghế sô pha, ngồi xuống bên Kha Nguyệt, cánh tay dài ôm lấy eo Kha Nguyệt thân thiết ôm lấy cô, cô vì mất tự nhiên mà gương mặt đỏ bừng tiếp đó nụ hôn lại rớt xuống.
“Lời của bà xã đại nhiên, anh sao dám không nghe.”
Tiếng cười đùa bao hàm sự yêu thương, Kha Nguyệt hờn dỗi liếc nhìn anh, ánh mắt cũng quét về hai vị trưởng bối, đỏ mặt hối thúc.
“Còn không mau đi?”
Lục Niên làm hành động thân mật không kiêng dè ai khiến Kha Nguyệt không biết làm sao ngăn lại, khi anh cúi xuống tính hôn lên mặt cô, cô liền bối rối quay đầu đi, xấu hổ đá vào chân anh.
“Lục Niên”