Lục Trạch Khải đột nhiên nói, lời nhắc nhở khiến nụ cười Kha Nguyệt cứng đơ. Sau đó cười khổ, sao cô lại quên mất, cô vẫn còn người nhà, nhớ đến hai mẹ con Hồng Lam từ tâm trạng mừng rỡ lại biến mất, thay vào đó là cảm giác phiền muộn.
Trên mu bàn tay bao phủ bằng bàn tay trắng nõn, hai mắt Kha Nguyệt nhướng lên thấy rõ gò má của Lục Niên, anh tuấn mà nho nhã, ánh mắt nhìn bà Lục khiêm tốn nói: "Dạ, con biết mẹ."
Lục Niên bước vào cuộc sống của cô, trở thành một phần sinh mạng của cô, dù là thiên ý hay tình cờ, Kha Nguyệt cũng không muốn tìm hiểu, bởi vì mỗi một giây trong đầu cô đều hiểu, lấy Lục Niên cô thấy hạnh phúc.
Ánh mắt nhìn thiệp mừng, thanh lịch cao quý giống như anh mang cao sang mà không kiêu ngạo, dáng vẻ thanh nhã.
Nắm chặt tay trái Lục Niên, hai mắt Kha Nguyệt dịu dàng nhìn Lục Niên, vẻ mặt chăm chú, tưởng chừng như có một dãy cầu vồng lấp lánh khiến cô không thể rời mắt khỏi, trong lòng lại càng thêm tin tưởng.
Bên Kha Gia không thuận buồm xuôi gió cũng không sao, có Lục Niên bên cạnh, tất cả khó khăn sẽ hóa giải
“Em có tính đi tuần trăng mật ở đầu chưa?”.
Lục Niên đột nhiên hỏi khiến động tác trên tay Kha Nguyệt dừng lại, lông mày vừa nhíu, gương mặt khổ não, Lục Niên để bút xuống ngón tay thon dài nhéo lấy chóp mũi cô, thân mật cưng chìu.
“Masdives, Hy Lạp, Ý hay là Australia?”
Nghe Lục Niên nói liên tiếp tên các nước, Kha Nguyệt càng thêm rối rắm, hai mắt khó xử không ngừng nghĩ.
Bà Lục nhìn hai người gắn bó với nhau, như thấy được nỗi khổ Kha Nguyệt liền hảo tâm nhắc nhở:“A Niên lần này con cũng được nghỉ mười ngày, Tiểu
Nguyệt muốn đi đâu cũng không cần băn khoăn, chọn rồi để mẹ kêu người ở công ty đi sắp xếp.”
Kha Nguyệt luôn vì Lục Niên mà suy nghĩ, bà Lục trước mặt cũng thầm khen, chú ý đến vẻ dao động trên mặt Kha Nguyệt liền bổ sung:“Trong nhà mấy ngày qua có bận rộn, mẹ sẽ đưa Bảo Bảo về bên ngoại giúp chúng ta trông mấy ngày, các con lo chuẩn bị đám cưới là được.”
Đứa trẻ nhỏ bị xem nhẹ, nghe tin mình bị gửi đi, liền từ trên ghế nhảy xuống đất, hai chân đạp xuống sàn giấy về phía Kha Nguyệt, mỗi chu lên, khóc to:
“Bảo Bảo muốn ở với mẹ, Bảo Bảo không muốn về nhà ngoại.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!