Có lẽ... có lẽ rằng chính từ lúc ấy chỉ một người
đặt tâm tư trong mối quan hệ này thì đã phá huỷ, phá huỷ đi hoàn toàn những tình cảm đơn thuần trước đây của hai người
Kha Nguyệt từ trong mơ tỉnh lại, cô xoa mắt
Nhanh xoay lại nhìn đồng hồ, đồng hồ chỉ tám giờ, cô hoảng hốt chạy xuống nhà nhưng vừa bước xuống giường người cô đã gục xuống, Kha Nguyệt cảm tưởng như cơ thể không còn là của mình nữa, người cô nàng như đeo chì
Đúng lúc này mẹ Kha bế cháo lên, thấy con gái chật vật ngồi dưới thảm thì nhanh chóng đặt cháo xuống, tiến đến đỡ Kha Nguyệt dậy, vừa đỡ vừa trách mắng:“Rốt cuộc sao lại ra nông nỗi này, hôm qua con còn bình thường cơ mà” .
Kha Nguyệt yếu ớt đáp: “Con không sao đâu mẹ, chút cảm mạo thôi mà.”.
Mẹ Kha cốc vào đầu cô: “Cảm mạo gì mà sốt tận 3 độ, sáng nay bố con tức giận lắm đấy”
Kha Nguyệt cũng gượng cười đáp lại: “Ai da phu nhân Kha đánh tôi đau quá đấy”
Bà Kha thấy con gái rốt cuộc cũng có tinh thần liền cười, bà vừa thổi cháo vừa hỏi: “Mà đêm qua, mẹ thấy con cứ nói mớ gì mà đau đau thế, nếu khó chịu ở đâu thì nhất định phải nói với mẹ” .
Kha Nguyệt liền nũng nịu ôm tay mẹ:“Được rồi, được rồi con còn cái gì mà qua mặt được phu nhân Kha nhà chúng ta chứ?”
Mẹ Kha được dỗ vui liền véo mũi Kha Nguyệt: “Con
bé này, giờ tìm lý do để nói với bố con đi, sáng nay đi làm sắc mặt ông ấy cứ như ai nợ nhà ta 100 vạn vậy” nói xong liền bê bát rời đi, đến cửa lại dừng lại quay đầu nói:“A phải rồi, chuyện con bị bệnh mẹ báo nhà trường rồi, còn Triệt Triệt con đã bảo nó chưa, đừng làm nó lo lắng” .
Nghe mẹ Kha nói đến Cố Minh Triệt, Kha Nguyệt liền cười khổ anh sẽ lo lắng cho mình sao? Không đời nào
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!