Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Buổi tối lúc bảy giờ, hai người hoàn tất xong công việc sẽ nấu cháo điện thoại, có khi anh bận nhiệm vụ chỉ kịp nói vài lời rồi ngắt máy, nhưng không có ngày nào quên gọi. 

“Ăn cơm xong chưa?” 

Câu hỏi thân thiết, cố che giấu đi sự mệt mỏi, có lẽ cô cố ý không để anh phát hiện, giọng nói dịu dàng khiến anh nhíu mày, lòng đau như cắt. 

Anh biết Kha Nguyệt đã từ bỏ việc vẽ tranh quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô cũng đồng ý thỉnh cầu của Kha Hải tiếp quản Kha thị, trở thành chủ tịch mới. Hôm nay, việc cô cần làm là tăng thêm kiến thức về quản lý công ty, sau này nó sẽ giúp cô rất nhiều. 

“Em mệt lắm sao? Mau nghỉ ngơi sớm đi” 

Những điều muốn nói đều chuyển thành câu nói quan tâm cô.Anh có thể tưởng tượng ra cô đang mệt mỏi nằm trên giường, mắt bên cao bên thấp cố gắng nghe điện thoại của anh, không đành lòng để cô chịu khổ, anh thúc giục cô ngủ đi. 

Nếu có ai đi ra nhìn vị huấn luyện viên độc ác của họ lại dịu dàng, ánh mắt ôn Tiểu Nguyệt như thế nhất định sẽ bị làm cho kinh ngạc nhanh chóng thông báo cho toàn quân doanh. 

Hai tháng ở chung, ai không biết huấn luyện viên Lục đối đãi với thủ hạ rất nghiêm khắc, mỗi lần nhắc tới Lục Niên binh sĩ nào cũng nghẹn lại.Anh bị phân công vào quân doanh Aus, lúc đầu cũng có một vài tin đồn bậy, nhưng chân tướng thế nào cần phải trải nghiệm trực tiếp 

Nhưng thủ đoạn huấn luyện của Lục Niên vang dội khắp nơi là điều không thể phủ nhận, không nói đến việc quản binh của Lục Niên, riêng xem cách anh huấn luyện sắp xếp binh ngũ nhìn mà còn thấy sợ, cuối cùng mọi người tổng kết huấn luyện viên Lục một câu: 

“Huấn luyện viên Lục anh minh thần dũng, những kẻ lười biếng, nói nhiều không có, thể lực càng thêm cường tráng, tự tin từ trong ra ngoài” . 

Vì vậy có không ít bộ đội đặc chủng nghe mấy vị tiền bối than khóc tán dương, quyết tâm cuốn chăn nệm nằm chết dí ở phòng làm việc của chỉ huy, không sợ chết nắm lấy ống quần chỉ huy, thì thào nói: 

“Chỉ huy xếp tôi vào đội huấn luyện viên Lục, tôi sẽ...” 

“Sẽ gì hã?”. 

Tân binh run rẩy cả người, chỉ thấy một cơn gió lạnh quét qua, nghe giọng nói hiền lành phía sau hỏi liền gấp gáp nuốt nước miếng, vẻ mặt thiên biến vạn hóa, cuối cùng buông lỏng quần chỉ huy, nhắm hai mắt chịu chết nói to: 

“Tôi sẽ nhớ kĩ đại ân đại đức này" 

Người này dưới ánh trăng cười thản nhiên, ánh mắt lưu luyến dịu dàng như vậy chỉ có thể là huấn luyện viên Lục, thật là hiếm thấy, nói cách khác quả thật rợn cả người! 

Ở doanh trại, Lục Niên là ai, là sói đội lốt cừu, lúc ban đầu còn nở nụ cười ấm áp như mùa xuân với mọi người, nhưng những ngày sau đối diện với họ là gương mặt lạnh lẽo nghiêm khắc, làm sao giống với nụ cười đơn thuần lúc này! 

“Sao vậy? Anh không có gì muốn kể với em sao? 

“Có chứ, nhưng không cần nói ra, tâm trạng anh bây giờ rất tốt”. 

Bên kia điện thoại, Kha Nguyệt không hề có ý cúp điện thoại, bỗng nhiên có tiếng cười khúc khích từ đầu bên kia, ánh mắt lạnh lẽo của Lục Niên liền trở nên ấm áp, nụ cười sáng rực, hai mắt mở to nhìn ánh trăng, nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng, càng như vậy càng thấy da anh đen đi không ít. 

Anh nhớ cô, không lúc nào không nhớ, còn có con của hai người, mới vừa sinh ra anh đã đi bộ đội sang Tây Tạng, ở một mức độ nào đó anh vẫn cảm thấy áy náy. 

Khi một người con gái chịu sinh con cho mình, cô ấy 

đã từ bỏ rất nhiều thứ, từ bỏ tuổi xuân xinh đẹp của mình, nhớ lại lúc ở phòng bệnh, Kha Nguyệt quan sát hai đứa bé ngủ say, đôi mắt toát lên tình mẫu tử khiến trái tim Lục Niên cảm thấy hạnh phúc. 

“A Karma Curragh” (*tiếng Tạng “Anh Yêu Em” 

Một từ cổ quái phát ra từ miệng Lục Niên, trong bóng đêm yên tĩnh, anh có thể nghe thấy tiếng thở rất rõ. Lục Niên khẽ cười, bên đầu dây kia là giọng nói nghi hoặc hỏi: 

“Cái gì? A Niên, anh vừa nói gì, em không hiểu, anh nói lại được không?”. 

Lục Niên nhướng mày, giọng nói rõ ràng nghiêm túc hướng vào điện thoại nói: 

“A Karma Curragh, bà xã” 

Tiếng ồn ào bao trùm cả điện thoại, anh không rõ là do bên đây anh ầm ĩ hay bên kia đang có tiếng động lớn, như cảm nhận được gì đó, anh quay đầu, đập vào mắt là bóng đêm tĩnh lặng. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận