An Tử Song thu về ánh mắt có phần hung ác của mình dành cho Chu Đạt.
Lạc Băng là của anh, hiện tại anh chưa thể chạm đến cô thì tất cả bọn người này không được phép, dù là chào hỏi cũng không cho.1
Bàn tay xinh đẹp kia anh khát khao muốn nắm lấy là biết bao.Ai cho bọn họ cái quyền lợi vốn dĩ chỉ thuộc một mình anh...1
Lạc Băng hắng giọng làm cho không khí bớt căng thẳng hơn..
- Tử Song, có chuyện gì sao? Có cả luật sư của anh đến đây.Định trao đổi với em chuyện gì à?.
An Tử Song trấn tĩnh lại cảm xúc, cũng không còn sắc mặt lạnh lẽo như vừa rồi mà là sự ôn nhu hơn rất nhiều.
- Là chuyện kết hôn của chúng ta, anh thấy chọn ngày không bằng gặp ngày.Chúng ta chỉ cần kí tên,mọi thủ tục còn lại cứ để Chu Đạt xử lý.Em thấy thế nào..?1
Lạc Băng nháy mắt nhìn anh rồi cười khẽ.
- Chọn ngày không bằng gặp ngày,cứ làm theo ý anh đi...
Vẻ ngoan ngoãn của cô khiến An Tử Song vui vẻ, anh nhìn qua Chu Đạt.
Ông ta hiểu ý đưa hồ sơ qua cho Lạc Băng, rồi nói.
- Mời cô Lạc đọc qua và kí tên, nếu có thắc mắc gì xin cứ hỏi.
Ba người đàn ông chăm chú quan sát hành động của cô.Không ngờ Lạc Băng lật ngay trang cuối, lấy cây bút Chu Đạt chuẩn bị sẵn,thoắt tay kí thật nhanh..
Khiến Mộ Lâm và cả Chu Đạt có phần thắc mắc..
Cô vốn không đọc gì cả..?
An Tử Song cũng hơi ngạc nhiên..
- Sao em không đọc qua, lỡ như trong đó có nhiều thứ bất lợi cho em thì sao?
Đẩy nhẹ phần hồ sơ về phía anh, Lạc Băng mỉm cười.
- Em lười đọc lắm,với lại...
Lạc Băng nhếch môi, đôi mắt to tròn xinh đẹp đầy giảo hoạt..
- Không phải có anh, là em có tất cả rồi sao..1
Mộ Lâm thật không rõ Lạc Băng suy nghĩ gì, nếu là người phụ nữ trên thương trường nắm cả cơ nghiệp của Lạc Thị. Được liên hôn với An Thị xem như là một may mắn.Chắc chắn phải nắm bắt cơ hội từng chút một,nhất là về khoản tài sản hôn nhân.
Không phải nắm giữ được An Tử Song sẽ đồng nghĩa với việc sẽ có tất cả.
Nhưng mà câu nói của cô lại không phải vô lý nhưng chỉ đúng khi trái tim của An Tử Song và cô cùng đập một nhịp..
Nhưng sẽ gian nan đây, chủ tịch của anh ta đâu giống như những người đàn ông khác, nói yêu đương là yêu đương..
Mà cô gái này có đủ nhẫn nại hay không?
Khác với sự suy đoán lung tung hay ngờ vực của bọn họ.An Tử Song lại vì câu nói của Lạc Băng mà cả trái tim cũng mềm nhũng. Qua đều này anh thấy rất rõ cô thật sự có tình cảm với anh, muốn cùng anh đi đường dài chứ không phải vì quyền lợi của Lạc Thị hay bản thân mình.
An Tư Song nhận hồ sơ từ cô, anh dùng cây bút của chính mình,cũng rất nhanh kí một nét rồng phượng thật đẹp lên đó..
Rồi đẩy về phía Chu Đạt,sau đó nói với Lạc Băng.
- Lần này sử dụng ảnh có sẵn.Đợi khi nào anh khỏe hẳn chúng ta hãy chụp một bộ ảnh cưới thật đẹp khác.Địa điểm do em chọn...
Lạc Băng dường như không quan trọng nhưng lại nghĩ đến dáng vẻ anh và cô nắm tay nhau chụp ảnh cưới trong lòng liền nôn nao...
- Anh nói đấy nhé.
Nhìn ánh mắt chờ mong của cô trong lòng anh cũng ngọt ngào rồi lại thương tiếc..
Anh phải nhanh chóng chữa khỏi bệnh còn cho cô có cuộc sống tốt đẹp nhất mà bất cứ người phụ nữ nào cũng ao ước. Vốn ở bên cạnh một người có tâm lý không bình thường như anh cô đã rất thiệt thòi.Nếu anh vẫn không hết bệnh chắc chắn cô sẽ thất vọng.
Anh phải làm được....1
....
➡️➡️➡️👍👍👍