Đám giúp việc mặt mày xanh lét, tay chân run rẩy lượm nhặt, quét dọn từng mảnh thuỷ tinh sắc nhọn, những món đồ đổ vỡ bên trong phòng ngủ của Thẩm Hàn Phong.
Không biết tối qua xảy ra chuyện gì mà khiến hắn tức giận tới nỗi đập nát tất cả đồ đạc trong phòng như vậy, thậm chí sàn nhà bày bừa tới mức không có nổi một lối đi.
Thẩm Hàn Phong bất ngờ bước ra khỏi phòng thay đồ. Đám giúp việc đồng loạt cúi thấp đầu xuống trước phong thái uy phong lẫm liệt của hắn. Bọn họ không dám ngẩng đầu nhìn hắn vì sợ hắn sẽ tức giận mà ném bọn họ từ tầng cao nhất đáp xuống mặt đất ngoài kia.
Họ không còn lạ gì với tính cách nóng nảy, tàn độc của hắn, nhưng chưa lần nào thấy hắn tức giận tới mức khủng khiếp như thế này. Nguyên nhân rốt cuộc là do đâu?
“Hàn Phong, xảy ra chuyện gì mà con bỏ về giữa chừng, con có biết bản hợp đồng đó quan trọng đến mức nào không?”
Thẩm Thư giật mình khi cô vừa ra khỏi phòng ngủ đã nghe thấy Thẩm Chí Tường lớn tiếng quát tháo, cô tròn mắt nhìn xuống phòng khách từ dãy hành lang. Mặt Thẩm Chí Tường đỏ gay, hùng hổ chất vấn Thẩm Hàn Phong, đứng ở đây cô đều nghe rõ mồn một những lời ông ấy nói.
Là công việc tối qua ư? Hắn vì biết cô ra ngoài nên mới không màng công việc, tức giận phóng xe về.
“Cạch.”
Cô kinh ngạc, quay phắt lại nhìn về nơi vừa phát ra tiếng động: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô không nhịn được mà thốt lên. Đám giúp việc xách túi lớn túi nhỏ đầy những mảnh vụn ra khỏi phòng ngủ của Thẩm Hàn Phong.
“Thưa tiểu thư, sáng lên dọn phòng tôi đã thấy phòng của thiếu gia như vậy rồi.”
Cô bất giác lùi lại, bám chặt tay vào cầu thang. Gì thế này, từ bao giờ mà con người hắn lại nóng nảy, mất kiểm soát tới mức đó.
Đột nhiên, đám giúp việc nháo nhác lên, vội vàng mang những món đồ đổ vỡ ra khỏi phòng ngủ của Thẩm Hàn Phong. Thẩm Thư cũng giật mình ngước lên, thân hình cao lớn của hắn lạnh lùng lướt qua, đám giúp việc sợ hãi, rụt đầu rụt cổ lại, run nhong nhóc, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của hắn.
Hắn vào phòng nhưng không đóng cửa.
“Lạch cạch”.
Lại một tiếng động nữa vang lên, Thẩm Thư không tự chủ được mà lao vào phòng hắn ngay khi đám giúp việc vừa rời đi.
Cô nhìn hắn đang ngồi bất động trên mép giường, mu bàn tay được băng bó bằng một tấm gạc trắng, hắn bị thương ư? Bị thuỷ tinh cứa vào chăn.
Mặt cô hơi nhăn lại vì tâm can len lỏi một chút sót cảm, một lát sau cô mới nhẹ giọng lên tiếng: “Xin lỗi anh, xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến công việc tối qua của anh.”
Đột nhiên mắt hắn trừng lên, bàn tay siết chặt, đứng bật dậy, không nói không rằng, bước chân lao thẳng đến trước mặt cô. Cô chủ động xin lỗi hắn ư? Vậy thì cô chết chắc rồi.
Thẩm Thư ngơ ngác tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị Thẩm Hàn Phong giữ chặt gáy, miệng bị hắn khoá lại bằng nụ hôn cuồng bạo, thô lỗ vô cùng.
“Ưm…buông ra.”
Mùi hương bạc hà đặc trưng xộc thẳng vào cổ họng khiến cô cơ hồ cảm nhận được vị the mát. Đầu lưỡi bỗng mỏi như hắn vừa mới ép khuôn hàm của cô phải mở ra.
Hắn siết cổ cô, bước chân lùi lại, ôm ngang eo, ném cô lên giường rồi tiếp tục đè ra hôn cô ngấu nghiến. Thẩm Thư ra sức vùng vẫy, cơ thể hắn càng thêm hưng phấn, mắt đỏ ngàu vì dục vọng. Hắn giữ lấy hai cổ tay cô kéo lên đầu, cố định thật chặt người cô, dùng một tay lột váy ngủ của cô từ trên xuống dưới.
“Buông…buông ra…anh điên rồi…cửa vẫn chưa đóng.”
Hắn khúc khích cười thích thú: “Chưa đóng thì sao, em kêu lên đi.”
“Anh…”
Hắn càng ngày càng bỉ ổi. Hai tay lao tới xoa nắn bộ ngực của cô không chút thương tiếc, rồi lại di xuống thăm khám nơi tư mật. Cô không ngừng quằn quại, uốn éo. Nhưng miệng nhất quyết mím chặt, không dám phát ra bất cứ thanh âm nào.
Da thịt bắt đầu ngứa ngáy, nhiệt độ cơ thể tăng dần lân, hơi thở rối loạn, dồn dậy, tim đập rộn rã như muốn lao ra khỏi lồng ngực, mồ hôi bắt đầu xuất hiện những hạt lấm chấm li ti trên khắp cơ thể, cô đã hoàn toàn vô lực dưới thân hình cao lớn, khoẻ mạnh của hắn.
Hắn quậy phá trong miệng cô tới mức khiến đầu óc cô đảo lộn, quay cuồng. Đột nhiên tay hắn di chuyển xuống, tách hai chân cô ra, ngón tay len lỏi, mon men vào vùng nhạy cảm nhất.
Một ngón. “Ưm…”
Cô ưỡn người, ngửa cổ vì sự kích thích đột ngột.
Hai ngón. “Ưm.”
Người cô càng cong hơn, khuôn ngực căng tròn cứ thế vút cao trước mặt hắn.
“Hàn Phong…anh…”
Hắn từ từ vào ra sau đó nhanh dần nhưng cũng ngay lập tức chậm dần rồi rút ra khi cô chưa đạt tới sự thoả mãn.
Hắn lặp đi lặp lại hành động đó, khoé miệng nhếch lên thích thú chiêm ngưỡng dáng vẻ chật vật, quằn quại của cô, cô muốn kêu nhưng không dám kêu, cô muốn hơn thế nhưng hắn cố tình không cho cô thoả mãn.
Cô không ngừng tách hai chân ra để hắn có diện tích rộng rãi hơn nhưng hắn lại chỉ dùng hai ngón tay đặt vào bên trong cô.
“Hàn Phong…” Cô khó chịu đến cùng cực, cô cần một cảm giác chân thật hơn thế nhưng hắn nhất quyết không động người, vẫn dùng tay xử lý cơ thể cho cô. Thậm chí quần áo trên người hắn vẫn chỉnh tề, đầy đủ. Còn cô đã trần như nhộng, trớ trêu hơn là đang ở trong phòng ngủ của hắn, cửa phòng vẫn mở toang, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện.
Hắn vừa buông cổ tay cô ra, cô đã dùng tay bịp chặt miệng để ngăn lại những âm thanh rên rỉ, mờ ám.
“Hàn Phong…” Cô tiếp tục gọi tên hắn, người quằn quại như thể đang làm nũng để đòi hỏi thứ gì đó, hai chân vẫn không ngừng dang rộng ra, mời gọi hắn.
Hắn đột nhiên rút tay ra khỏi cơ thể cô. Trao cô một nụ hôn sâu rồi đứng bật dậy, phủ tấm chăn lên cơ thể cô rồi bước vào phòng tắm. Bỏ lại cơ thể cô thể loã lồ của cô dưới tấm chăn.
Chết tiệt! Hắn đấm mạnh lên bức tường. Hắn muốn thử thách sức chịu đựng của cô nhưng cơ thể hắn còn phản ứng mãnh liệt hơn gấp vạn lần cơ thể cô. Hắn xả nước lạnh, ngâm mình, tự xử.
Còn Thẩm Thư, cô nghệt mặt, ngơ ngác nằm bất động trên giường, mắt hướng thẳng trần nhà, cảm giác rỗng tuếch bao lấy cơ thể, nơi đó trống rỗng vẫn đang giật giật liên hồi, cô cần được khoả lấp, ngay lập tức nhưng Thẩm Hàn Phong lại không mảy may có ý định như vậy. Hắn thật quá đáng, hắn kích thích cô đến cùng cực sau đó lại không làm gì cô cả. Hắn muốn thách thức, trêu đùa với cơ thể của cô sao?