“Các người làm gì ở đây?”
Mặt Thẩm Hàn Phong hằm hằm lao vào, phong thái đã hừng hực lên vẻ tức giận.
Hắn đã kết nối camera vào thẳng màn hình ô tô để tiện giám sát cô, vậy mà chưa kịp đến nơi để xử lý công việc đã thấy Lý Tuyết dẫn theo vệ sĩ đến. Hắn kích động tới mức lao như bay trên đường nhựa, không màng đến bất cứ phương tiện xung quanh. Thậm chí, suýt chút nữa gây tai nạn nghiêm trọng.
Lý Tuyết kinh ngạc, hoảng hốt đứng phắt dậy: “Không phải sáng nay có cuộc họp quan trọng à, sao anh lại quay về?”
“Cút ra khỏi đây!”
Hắn gầm lên, nét mặt hằm hằm không một giọt cảm xúc, đôi mắt đen ngòm như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh.
Lý Tuyết tròn mắt run sợ, cô ta thẹn quá hoá giận, đứng phắt dậy đẩy mạnh Thẩm Thư ra: “Tôi phải làm rõ chuyện này.”
“Pằng.”
Thẩm Hàn Phong vội lao đến đỡ lấy cô, mặt lãnh khốc, tức giận rút khẩu súng bên thắt lưng ra, nhằm thẳng vào cánh tay phải của Lý Tuyết mạnh tay bóp cò.
Thẩm Thư tròn mắt, giật mình trước tiếng súng, cô vội vàng giữ lấy cổ tay hắn: “Hàn Phong, anh làm cái gì vậy?”
“Bất cứ ai cũng đừng hòng làm tổn thương cô ấy.”
“Aaa…cứu mạng.”
Lý Tuyết mặt mày tái mét kêu thất thanh, ôm cánh tay chảy đầy máu, chới với ngã bịch xuống sàn. Hai tên vệ sĩ hốt hoảng trợn tròn mắt.
“Tiểu thư…mau gọi xe cứu thương.”
Thẩm Hàn Phong từ từ thu cánh tay lại, ánh mắt vằn tia máu, ôm lấy eo cô. Cô ta dám đẩy cô, trong khi trong bụng cô đang mang đứa con bảo bối của hắn.
“Cút khỏi đây trước khi tôi giết chết cô!”
Hắn gầm lên. Thanh âm băng lãnh, chắc nịch khiến tất cả mọi người đều run sợ, hoá đá. Giúp việc không khỏi há hốc mồm, trợn trừng mắt, suýt ngất trước cảnh tượng kinh hoàng.
“Đặt vé máy bay về nước, ngay lập tức!”
Hắn không chút mảy may quan tâm đến chuyện bản thân vừa nổ súng bắn người, thậm chí còn điềm nhiên gọi điện cho vệ sĩ, ra lệnh đặt vé máy bay.
“Hàn Phong, anh điên rồi sao?”
Hắn trừng trừng mắt nhìn cô: “Tất cả những người muốn hại em, đều sẽ chỉ có một kết cục, công việc không cần xử lý nữa, bản hợp đồng này cũng không cần nữa, chúng ta về nước.”
Dứt lời, hắn nắm chặt cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo đi. Hắn thật sự đang vô cùng mất kiểm soát, nếu không có cô ở đây, có lẽ không phải là cánh tay mà là một viên đạn chí mạng.
Luồng khí lạnh buốt toả ra từ người hắn khiến cô không sao thốt lên nổi một lời, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn, cùng hắn về nước.
“Hàn Phong, chuyện huỷ hợp đồng là thế nào?”
Còn chưa kịp đặt người xuống sofa nghỉ ngơi, Thẩm Chí Tường đã mặt cau mày có chất vấn Thẩm Hàn Phong.
“Con đơn phương huỷ, con sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm…”
“Tại sao…tại sao con lại huỷ hợp đồn?”
Thẩm Chí Tường gắt lên, dường như ông đang mất bình tĩnh vô cùng.
Bàn tay đang nắm cổ tay cô bỗng siết chặt, Thẩm Thư không khỏi hoảng loạn thì Thẩm Hàn Phong đã kích động gầm lên: “Con gái ông ta tìm đến tận nhà muốn xâm hại Thẩm Thư, ba bảo con làm sao để yên chuyện này, trong bụng cô ấy còn đang mang thai con của con.”
“Hàn Phong!”
Thẩm Thư vội vàng thốt lên, cô căng thẳng đến tột đột, tròn mắt, hoá đá trước những lời kích động của hắn.
“Gì cơ? Con nói cái gì cơ?”
Lưu Ký Hoa ngờ ngợ đứng lên, chân tay bỗng trở nên chậm chạm.
“Con muốn kết hôn với Thẩm Thư.”
“Cạch.”
Ly trà trên tay Thẩm Thiên Tâm rơi xuống sàn vỡ tan, mọi người đồng loạt bàng hoàng ngước lên nhìn Thẩm Hàn Phong.
“Anh à, anh có biết anh đang nói cái gì không?”
Hắn chỉ liếc Thẩm Thiên Tâm một cái rồi nghiêm túc nhìn ba mẹ: “Thẩm Thư đã mang thai con của con, con muốn kết hôn với cô ấy.”
“Nhưng mày là anh trai của nó cơ mà.”
Thẩm Chí Tường phẫn uất gào lên.
“Con và Thẩm Thư không cùng huyết thống.”
“Thì sao? Nhưng trong mắt thiên hạ, làm gì có ai biết hai đứa không cùng huyết thống, hai đứa không cần thể diện nữa sao, không cần cái gọi là luân lý trong mắt thiên hạ nữa sao.”
Lưu Ký Hoa dùng hết sức gào lên, mặt dì ta đỏ như trái gấc, tuyệt vọng nhìn đứa con trai đã trưởng thành đang đứng đây hiên ngang đề nghị một chuyện vô cùng vô lý.
Thẩm Thư không ngừng run sợ, cô biết đây là chuyện tày trời, nhưng cô và hắn đã lỡ rồi, không thể quay đầu được nữa. Thẩm Hàn Phong cố gắng hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh, vòng tay ôm eo cô chặt hơn như thể muốn che chở, có hắn ở đây rồi, cô không cần phải sợ.
“Ba chỉ cần mở họp báo nói với mọi người, Thẩm Thư là con nuôi của Thẩm gia, từ nhỏ đã định sẵn sau này sẽ trở thành con dâu của Thẩm gia.”
“Nhưng chúng ta cũng đã gặp hai bên gia đình, con kêu ba mẹ phải giải thích sao với họ?”
Thẩm Chí Tường lúc này thật sự đã bất lực.
“Buổi gặp mặt đó chỉ là tiện thể, đâu nói rõ mục đích là xem mắt, người yêu cầu là họ, người chủ động không phải chúng ta, hoàn toàn có thể giải thích được.”
Thẩm Chí Tường hít một hơi sâu, đưa bàn tay xoa xoa thái dương: “Con có dự định gì rồi?”
“Ba tháng sau con muốn tổ chức hôn lễ.”