Lý Nhàn và Thẩm Thư bất giác giật mình khi cửa ghế lái phụ bật mở. Hứa Nạm Kiên một bộ dạng bức bối ngồi vào trong xe, đôi mắt lạnh lẽo của hắn trở nên đen ngòm, sắc lạnh.
“Nạm Kiên, xảy ra chuyện gì?”
Hắn liếc nhìn Lý Nhàn qua gương, khuôn mặt càng băng lãnh: “Mẹ chỉ cần ngồi ở đây chờ ba là được.”
“Chúng ta không nên gặp lại nhau.”
Đôi mắt Hứa Quách Lâm đầy vẻ căm phẫn. Bàn tay cầm khẩu súng nổi đầy gân máu, hắn dường như chỉ muốn ra tay giết chết Thẩm Chí Tường ngay lập tức.
“Thả Thẩm Thư ra, tôi lập tức sẽ rời đi ngay.”
Thẩm Chí Tường cũng gan dạ chẳng kém, ông không hề nhượng bộ trước phong thái băng lãnh của Hứa Quách Lâm một chút nào.
“Bùm.”
Thẩm Thư giật mình tròn mắt. Một tiếng nổ lớn khiến tim cô suýt chút nữa rớt hẳn ra ngoài, tại sao lúc này phản xạ của cô lại nhạy cảm đến vậy, rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Chiếc xe cuối cùng của đoàn xe mà Thẩm Chí Tường dẫn đến bỗng nổ tung, bất ngờ bùng lên ngọn lửa rực cháy.
Thật nực cười! Năm xưa Thẩm Chí Tường tác oai tác quái, cậy quyền thế mà cướp đi Lý Nhàn một cách trắng trợn, thậm chí còn đoạt mất cơ hội làm cha của hắn. Vậy mà bây giờ, ông vẫn dám đứng đây ngông cuồng đòi hắn thả Thẩm Thư ra, đúng là kẻ ăn to nói lớn không bao giờ biết sợ mà.
Thẩm Hàn Phong đứng hình nhìn chiếc xe đang bị cháy. Đám thuộc hạ đồng loạt mở cửa, nhanh chóng chạy ra khỏi xe, một nhóm chạy lại gần nơi Thẩm Chí Tường đanh đứng, còn lại đứng bên ngoài cửa xe, bộ dạng đầy vẻ phòng vệ, ánh mắt không khỏi đề phòng nhìn ra khắp nơi.
Thẩm Chí Tường thật không ngờ, Hứa Quách Lâm lại bất ngờ động thủ, xem ra đã chọc tức hắn thật rồi. Một kẻ ở vị trí cao như hắn, chắc chắn không thể đàm phán, thậm chí hắn chỉ cần phất tay một cái, cả đoàn xe đều sẽ bốc cháy trong nháy mắt cho xem.
“Hàn Phong, chúng ta về thôi.”
“Không, Thẩm Thư…”
“Rút!”
Thẩm Chí Tường dứt khoát gầm lên, ông quay phắt lưng, mở cửa ngồi vào trong xe. Chưa đến ba mươi giây, đoàn xe đã bắt đầu di chuyển rời khỏi địa bàn của Hứa Quách Lâm.
Ông không thể liều được, không thể coi mạng sống của thuộc hạ như cỏ rác được. Hứa Quách Lâm chắc chắn sẽ không làm hại Thẩm Thư. Ông sẽ nghĩ cách để đưa cô ra khỏi đây bằng một cơ hội khác.
Thẩm Hàn Phong một bộ dạng nhăn nhó, bất mãn lái xe rời khỏi. Hắn chưa từng thấy ba hắn phải nhún nhường trước bất cứ ai, nhưng tại sao hôm nay lại không một lời giải thích, chấp nhận rút lui như vậy.
“Chí Tường, Thẩm Thư đâu, có đưa được Thẩm Thư ra ngoài không.”
Lưu Ký Hoa ở nhà lo lắng tới mức đứng ngồi không yên. Vừa thấy Thẩm Chí Tường trở về, dì ta đã sốt sắng lao ra ngoài hỏi han rối rít.
“Tại sao ba không để con cứu cô ấy?”
Thẩm Hàn Phong dường như có vẻ mất bình tĩnh, nét mặt của hắn lộ rõ vẻ căm phẫn vô cùng.
“Con không phải đối thủ của hắn ta, chúng ta cũng không thể nào đấu lại được với hắn.”
Vừa định quay vào nhà, ông bỗng dừng khựng, quay phắt lại, nghiêm mặt nhìn Thẩm Hàn Phong: “Ba cấm con không được bén mảnh đến địa bàn của hắn, nếu còn dám tự ý hành động, cả đời này con cũng đừng mong gặp lại Thẩm Thư thêm một lần nào nữa.”
Thẩm Thư và Lý Nhàn bị nhốt ở trong xe, hoàn toàn không hề biết người khi nãy đến cản đường là Thẩm Hàn Phong. Chỉ thấy một đống tro tàn đã dập tắt khi đi qua đó.
Một toà lâu đài nguy nga, tráng lệ dần hiện rõ trước mắt. Trời đã tối, nơi này thật xa xôi, vậy mà Hứa Quách Lâm cũng không quản ngại, dẫn theo nhiều thuộc hạ đi theo suốt chặng đường dài như vậy.
Nhưng bây giờ ngẫm lại cô mới thấy lạ. Con đường hắn đi không có bất cứ phương tiện nào qua lại, đường nhựa nhẵn nhụi không khác gì phố xá, nhưng hai bên đường chỉ là cây cỏ và rừng rậm. Suốt cả chặng đường cũng không xuất hiện một bóng người, chẳng lẽ cả chặng đường đó đều là địa bàn của hắn sao? Hay đây là con đường riêng, chỉ hắn mới có thể qua lại được.
“Mẹ, đây là đâu?”
“Đối thủ xứng tầm của ba con.”
Hứa Nạm Kiên hơi liếc ra sau khi cô hỏi Lý Nhàn. Như cảm nhận thấy sự nguy hiểm, khoé miệng cô hơi giật giật. Đối thủ? Tức là Hứa Quách Lâm đang đi vào hang cọp sao? Câu trả lời này cho cô biết, không sớm thì muộn cũng sẽ diễn ra một màn lửa đạn kịch liệt ngay tại nơi này. Thảo nào, hắn mang theo nhiều thuộc hạ đến vậy.
“Hứa lão đại, Hứa phu nhân, hoan nghênh, hoan nghênh, hai người đúng là nể mặt gia chủ của chúng tôi, nào nào, mời vào trong.”
“Hứa thiếu gia, mời.”
“Đây là thiếu phu nhân tương lai của Hứa thiếu gia sao, đúng là nhan sắc tuyệt trần, hai người đẹp đôi quá.”
Thẩm Thư một bộ dạng cứng ngắc đi bên cạnh Hứa Nạm Kiên, còn mẹ cô thì đang khoác tay Hứa Quách Lâm, hiên ngang đi vào trong theo chỉ dẫn của người tiếp đón.
Thế giới ngầm lạnh lẽo, đa đoan, vậy mà mấy người gác cửa lại lẻo mép, lanh lợi, thân thiện đến vậy sao, đúng là khó lường.
Cô không ngừng quan sát nhất từng biểu cảm của Hứa Quách Lâm, hắn có vẻ đang tập trung cao độ về một vấn đề gì đó, không hé môi nửa lời nói chuyện với bất cứ ai. Hắn đi đến đâu, mọi người liền đứng hình, ngước nhìn đến đó, người đàn ông này thật sự rất có quyền thế tại nơi đây.
“Ba…” Đột nhiên cô tiến lên phía trước, chủ động kề sát Hứa Quách Lâm khi xung quanh đang vắng lặng, không có vị khách nào tiếp xúc gần.
Chân mày Hứa Quách Lâm hơi nhíu lại, Hứa Nạm Kiên cũng bất ngờ trước hành động của cô, thậm chí còn rất tự nhiên gọi hắn là ba.
Cô từ tốn, thấp giọng nói: “Ba muốn con điều tra thứ gì đó, phải không?”