Hứa An Lăng chợt nắm lấy cổ tay cô, ngón trỏ bỗng dừng hẳn lại, cô ngước lên nhìn anh ta, anh ta liền kéo tay cô đi về một hướng.
Ở đây chắc chắn có rất nhiều camera, nhưng lối mà anh ta dẫn cô đi dường như không có một thiết bị giám sát nào cả.
“Mở khoá thành công!”
Cô giật mình, bất giác động tay khiến Hứa An Lăng hiểu nhầm rằng cô đang muốn thoát ra khỏi tay anh ta, anh ta liền dùng lực, nắm cổ tay cô chặt hơn rồi kéo cô vào bên trong khi cánh cửa bằng đá đồ sộ mở ra.
Nơi đây không có người canh gác, không gian được thắp sáng bằng những bóng đèn vàng yếu ớt, có chút yếu ớt, có chút ngột ngạt mặc dù nơi đây có vẻ rất rộng lớn, nhưng vũ khí chất đống nhiều vô kể khiến không gian bị thu hẹp hơn. Súng ống, đạn, bom, thuốc nổ số lượng lớn khiến cô không khỏi choáng ngợp.
Cô liếc nhìn cổ tay đang bị Hứa An Lăng nắm chặt rồi lại thoáng nhìn nét mặt lạnh tanh của anh ta. Giữa một biển vũ khí thế này, cô sẽ mất bao lâu để tìm ra khẩu FN đây?
Khẩu súng đó ắt hẳn bây giờ rất khó có thể sở hữu được, hoặc phải có quan hệ tốt với nguyên thủ quốc gia tới mức nào thì may ra mới có cơ hội sở hữu được một chiếc. Tại sao Hứa Quách Lâm không khẳng định là Hứa Cầm ám sát mẹ cô, mà vẫn khoan nhượng muốn điều tra thật chính xác. Không phải nguyên tắc trong thế giới ngầm luôn là giết nhầm còn hơn bỏ sót hay sao.
Hơn nữa, Hứa Cầm còn là đối thủ của Hứa Quách Lâm, việc hắn lên kế hoạch tiêu diệt Hứa Cầm là chuyện bình thường chứ sao lại để chuyện này những ba tháng trời, bây giờ mới có ý định điều tra.
Cô mặc kệ Hứa An Lăng vẫn một mực nắm chặt lấy cổ tay cô, cô vẫn ra sức tìm khẩu FN để lấy mẫu vân tay. Người ám sát phải chăng rất tàn nhẫn nên mới dùng khẩu súng có mức độ sát thương cao đến vậy. Liệu có phải vì lý do này mà Hứa Quách Lâm mới muốn tìm cho ra kẻ đã cầm súng ngày hôm đó.
Cô chỉ có mười lăm phút để hành động, nãy giờ đã mất mười phút rồi, rốt cuộc khẩu FN ở đâu trong không gian bị vũ khí vây kín như mê cung này.
“An Lăng, anh biết khẩu FN ở đâu chứ?”
“Chúng tôi chưa từng sử dụng khẩu FN.”
Thẩm Thư đứng hình trước lời khẳng định chắc nịch, cô cúi xuống nhìn đồng hồ, không nhiều thời gian cho cô nữa. Hứa Quách Lâm nói khẩu súng đó ở đây thì chắc chắn nó sẽ ở đây, phải chăng kẻ ám sát đã bí mật giấu vào đây mà người trong Hứa gia lại không hề hay biết. Thì ra, đây chính là lý do Hứa Quách Lâm chưa thẳng tay xử lý Hứa Cầm.
Thẩm Thư liều mạng rút cổ tay khỏi tay Hứa An Lăng, cô chạy một mạch đến tận cùng hầm vũ khí. Nếu có kẻ lén để vào thì chắc chắn sẽ không nằm ở vị trí để súng, rất có thể là ở nơi đặt những món đồ trông có vẻ vô dụng như ở phía tận cùng căn hầm.
Mắt Hứa An Lăng đột nhiên loé sáng, anh ta nhìn quanh quanh rồi lắc đầu một cái để lấy lại tỉnh táo. Chân mày anh ta đột nhiên nhíu chặt, mắt sắc như dao lam tìm kiếm khắp căn hầm.
Chuyện gì thế này? Sao anh ta lại ở đây?
“Cạch.”
Bỗng một tiếng động vang lên, Hứa An Lăng phát giác ra tiếng động cực kỳ nhạy bén. Đôi giày da di chuyển từ từ đột nhiên chuyển thành chạy, thân hình cao lớn cùng bộ vest trắng lịch thiệp lao thẳng về phía cuối hầm.
Thẩm Thư tròn mắt nhìn khẩu FN bị chôn vùi dưới một mớ hỗn độn, thính giác báo hiệu cho cô biết, tiếng giày của Hứa An Lăng đã bước đến thật gần.
Cô không còn thời gian nữa.
“Xoẹt.”
Tấm lục của phần chân váy bị cô mạnh mẽ xé rách, cô bọc khẩu súng vào trong để vân tay không bám lên đó rồi buộc cả bọc lụa vào bên trong chân váy.
“Cô có mục đích?”
Thẩm Thư giật mình khi đã giấu được khẩu súng thì bị Hứa An Lăng chặn đứng ngay trước mặt.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, hoàn toàn đều là sự tỉnh táo, có toàn thây thoát ra khỏi nơi này không thì phải dựa vào tạo hoá rồi.
“Tập hợp, chuẩn bị xuất phát!”
Thanh âm thật dứt khoát của Hứa Nạm Kiên đã được truyền đến tất cả các thuộc hạ thông qua thiết bị kết nối không dây được giấu trong cổ áo.
Hứa Quách Lâm cùng Lý Nhàn cũng âm thầm tiếp cận lối ra gần nhất.
Bên trong căn hầm, Hứa An Lăng rút ra một thiết bị nhỏ như máy ghi âm, kề sát lên miệng. Cô chết chắc rồi, anh ta chuẩn bị thông báo cho thuộc hạ đến tóm gọn cô lại.
Cô nhanh như cắt nhảy bổ đến trước mặt anh ta, hất thiết bị văng xuống mặt đất.
“To gan!”
Anh ta còn chưa kịp kết nối thì thiết bị đã rơi khuất tầm mắt.
“Tôi không có ý định làm ảnh hưởng gì đến hầm vũ khí nhà anh cả.”
Dứt lời, cô chạy thục mạng về phía trước. Hứa An Lăng nhếch mép, cởi bung chiếc cavat, thứ chân yếu tay mềm như cô, để xem hôm nay cô chạy được đi đâu.