Dịch: Anh Đào.
Beta: HP.
Người đàn ông liếc nhìn số ‘20’ duy nhất còn sáng đèn, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, dựa vào trí nhớ mình đã xem qua: “Thượng Tri Ý?”
Dùng giọng phổ thông hỏi cô.
Thượng Tri Ý lập tức ngây người: “Anh biết tôi sao?”
Người đàn ông lấy chiếc kính râm ở trên mũi xuống, “Từng nhìn thấy ảnh ở trên CV của cô.” Anh tự mình giới thiệu, “Tưởng Ti Tầm.”
Thượng Tri Ý vẫn chưa kịp phản ứng lại thì thang máy đã dừng lại ở tầng 20.
Tưởng Ti Tầm ấn nút thang máy, đợi cô ra trước.
Thượng Tri Ý không có thời gian sắp xếp lại câu chữ, trước khi bước ra khỏi thang máy chỉ chào sếp của mình, không khỏi liếc nhìn chiếc áo màu đỏ rượu trên người ông chủ lần nữa.
Tưởng Ti Tầm sải bước chân dài của mình, đi mấy bước đã đi qua người cô, không khí xung quanh lưu lại mùi mát lạnh của tuyết tùng.
“Luna,” Anh gọi một người phụ nữ trẻ đến, dặn dò đơn giản rõ ràng, sau đó quay mặt nói với cô: “Người hướng dẫn cô là Luna, bất cứ chỗ nào không hiểu có thể hỏi cô ấy.”
Sau đó lại nói thêm, “Luna biết tiếng Trung, nói chuyện đơn giản không vấn đề gì.”
Sau này Thượng Tri Ý mới biết, Luna là con lai Trung – Anh, cũng là người đồng nghiệp duy nhất trong nhóm của Tưởng Ti Tầm biết nói tiếng Trung.
Có điều tiếng Trung của Luna toàn dùng để đi hóng chuyện với cô.
Chỗ ngồi tạm thời của cô bên cạnh Luna, ngày đầu tiên đi thực tập cô đã làm tốt công tác làm chân sai vặt, chuẩn bị làm mấy việc lặt vặt. Tuy nhiên Luna cũng không hề lãng phí thời gian, sau khi làm xong các thủ tục và báo cáo làm quen với công ty đã bắt đầu sắp xếp công việc cho cô, ôm một chồng tài liệu để lên bàn cô, vỗ vỗ: “Trước giờ tan làm ngày mai đưa cho tôi.”
Để bày tỏ lòng cảm ơn, cô định mời Luna uống cà phê.
Luna cười, nói cô không có cơ hội mời, bởi vì ở đây ngày nào cũng có người mời uống trà chiều.
Thượng Tri Ý lấy một tập tài liệu mở ra xem, điều chỉnh và sắp xếp bản thảo dự án là lần đầu tiên cô tiếp xúc vậy nên có hơi khó khăn.
Hơn 3 giờ chiều, trên bàn cô có thêm một cốc cà phê và một miếng bánh ngọt.
Cô vội vàng ngẩng đầu.
Luna nói: “Của cô đó, trong công ty ai cũng có phần.”
“Cảm ơn cô.” Thượng Tri Ý nhớ đến câu nói ‘Ngày nào cũng có người mời uống trà chiều’, tò mò: “Là ai ngày nào cũng mời thế?”
Luna đổi giọng phổ thông không tính là tiêu chuẩn nói: “Một cô gái vừa xinh đẹp vừa cởi mở vừa gợi cảm đang theo đuổi sếp, hai người thông qua gia đình sắp xếp quen nhau. Cô gái xinh đẹp đó đang là thành viên trong nhóm dự án ở London, không có thời gian theo đuổi trực tiếp, chỉ có thể thông qua cách này bày tỏ tình yêu.”
Thượng Tri Ý nhớ đến tin tức trước đó liên quan đến Tưởng Ti Tầm, có một cô gái nhà giàu ở Hồng Kông vì để theo đuổi anh mà bảo người nhà thành lập quỹ gia tộc giao cho Viễn Duy quản lý.
Nói không chừng người mời trà chiều chính là vị trong tin đồn đó.
Kết thúc thời gian trà chiều, Luna hẹn khắc gặp mặt, trước khi rời đi đưa cho Thượng Tri Ý một bản tài liệu dự án đã hoàn thành từ lâu, dặn cô trước 4 rưỡi đưa cho sếp.
Còn chuyện vì sao bây giờ không đưa qua luôn, Luna có lòng tốt truyền thụ một số kỹ năng sinh tồn ở chỗ làm việc: Có thể chèn ép mình đừng chèn ép đồng nghiệp khác trong nhóm, sếp yêu cầu đưa đến trước 5 giờ thì chỉ cần đưa đến trước nửa tiếng là được, không cần phải đưa đến trước quá sớm làm gì.
Trong câu nói có ý, để Thượng Tri Ý từ từ hiểu ra.
Thượng Tri Ý lo lắng mình xem tài liệu sẽ làm lỡ thời gian, đặc biệt cài báo thức lúc 4 rưỡi.
Lúc báo thức kêu, ánh dương chiều tà vừa vặn chiếu xuống bàn làm việc qua khung cửa sổ, cô kéo rèm, cầm tài liệu ra ngoài.
Lúc này, trong văn phòng của Tưởng Ti Tầm.
Hứa Ngưng Vi qua đây, lấy vé vào cửa của buổi concert, để ba vé khách mời vào trong túi: “Em hỏi mẹ em rồi, mẹ nói không đi. Anh Ti Tầm, hay là anh đi cùng bọn em? Xem xong sẽ đến chỗ anh trai em ăn khuya.”
Tưởng Ti Tầm nhìn máy tính, gật đầu: “Được.”
“Anh Ti Tầm, anh làm việc đi, em ra ngoài đi dạo.”
“Đi dạo ở đâu? Bảo tài xế đưa em đi.”
“Không cần, mẹ em đến đón em.”
Hứa Ngưng Vi cáo từ, bước chân nhẹ nhàng, không quên mang cả cốc cà phê đã nguội trên bàn Tưởng Ti Tầm ra ngoài.
Cô ta vừa đi vào thang máy vừa mở nắp cốc cà phê, đột nhiên bước chân dừng lại, trước mắt đập vào một bóng lưng cao ráo, người đó cũng ngẩng đầu nhìn qua bên này, ánh mắt hai người cứ như vậy không kịp phòng bị chạm nhau.
Rõ ràng Thượng Tri Ý cũng giật mình.
Không ai chào hỏi ai, coi như không quen nhau, thu hồi tầm mắt.
Chả mấy chốc hai người lướt qua vai nhau.
Tâm trạng Hứa Ngưng Vi hơi hoảng loạn, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Không ngờ được sẽ gặp Thượng Tri Ý ở Vốn Viễn Duy, đối phương đeo thẻ làm việc của Viễn Duy, có lẽ là thực tập ở đây.
Nghĩ chắc chắn là bố sắp xếp.
Trong lòng cảm thấy khó tả, cô ta đóng nắp cà phê lại.
Quên mất mình đi đến chỗ thang máy thế nào, đi vào thang máy kiểu gì.
Mà bên này, Thượng Tri Ý sải bước chân dài, văn phòng của sếp ở gần phía Nam nhất.
Gõ cửa được cho phép vào, cô đẩy cửa đi vào, sự chú ý của cô rất dễ bị hai cửa sổ sát đất với tầm nhìn rộng rãi thu hút. Tưởng Ti Tầm ngồi trước máy tính, màu đỏ rượu của anh vô cùng nổi bật trên nền trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, không nói gì, ra hiệu cô để tài liệu lên trên bàn.
Thượng Tri Ý để tài liệu xuống, đóng cửa rời đi, hành lang đã không thấy bóng dáng của Hứa Ngưng Vi.
Dưới sảnh lớn tòa nhà, Hứa Ngưng Vi đứng dưới gốc cây đợi Hà Nghi An.
Trong tay cầm cốc cà phê đã nguội lạnh, suy nghĩ đã chạy đi xa, mãi đến khi xe dừng lại trước mặt cô ta không suy nghĩ gì cầm lên uống một ngụm.
Cửa sổ xe hạ xuống, Hà Nghi An cười: “Ngưng Vi, lên xe đi.”
Hứa Ngưng Vi hoàn hồn, lên chỗ bên cạnh mẹ nuôi, vội vàng ngồi xuống, tủi thân nói: “Mẹ, hôm nay mẹ không cần tăng cao sao?”
“Ừ, không tăng ca nữa.” Hà Nghi An sờ đầu con gái nuôi.
Đến New York mấy ngày, bà đã dần dần bình tĩnh lại, câu nói ‘Chỉ là cảm thấy người bố ruột như tôi đích thân đưa con gái ruột của mình về nhà bố mẹ nuôi, cảm thấy vô cùng có lỗi với con bé’ khiến bà áy náy suy nghĩ rất nhiều.
Cộng thêm trước đó vợ chồng Thượng Thông Hú ở đây, ngày đầu tiên đến New York bà cũng chỉ ở cùng với Ngưng Vi một buổi sáng, sau đó bắt đầu bận rộn công việc, cũng mượn cớ để điều chỉnh lại bản thân.
“Có đói không?” Hà Nghi An hỏi.
Hứa Ngưng Vi nói: “Vốn dĩ không đói, nhưng mẹ hỏi con lại thấy đói.”
“Mẹ đặt chỗ rồi, dẫn con đi ăn món Ý.”
“Vâng ạ.”
Hứa Ngưng Vi suy nghĩ có nên chủ động nhắc đến Thượng Tri Ý, dù sao thì cũng là bố sắp xếp cô ta đến Viễn Duy thực tập, vậy mẹ chắc chắn cũng biết.
“Con thấy Thượng Tri Ý ở Viễn Duy rồi, mẹ không đi thăm cô ấy sao?”
Hà Nghi An ngạc nhiên: “Tri Ý thực tập ở Viễn Duy?”
Hóa ra mẹ không biết, Hứa Ngưng Vi gật đầu trả lời.
Chuyện đi thực tập Hà Nghi An có nghe chồng nhắc đến trong điện thoại, còn chuyện Thượng Tri Ý đi thực tập ở đâu bà cũng không hỏi. Ý của chồng là nếu như Tri Ý đã nhận được offer, cuối cùng cũng có nơi đi chốn về, sau này có thực tập nữa thì đến công ty nhà mình.
Bây giờ bà đã ở dưới tầng của Viễn Duy, đương nhiên cũng muốn đi thăm con gái của mình.
Mấy ngày nay, lúc bà yên tĩnh ở một mình sẽ nhớ đến Tri Ý, nếu như con cái từ nhỏ đã lớn lên ở bên cạnh bà, cô gái xinh đẹp như vậy đã được bà nuông chiều thành như nào.
Đợi mười mấy phút, Thượng Tri Ý tan làm ra khỏi tòa nhà.
“Tri Ý.” Hà Nghi An gọi cô.
Con gái ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng thắt khăn choàng phối với váy kaki dài, không có bất cứ trang sức gì. Bởi vì chân dài, da lại trắng phát sáng, một bộ quần áo bình thường như vậy lại được cô mặc lên trông vô cùng xinh đẹp và dịu dàng.
Chất lượng quần áo có vẻ tốt, được làm rất tỉ mỉ, nhưng lại không phù hợp với khí chất của cô, màu sắc quần áo không được chọn đúng, bình thường có lẽ Tiêu Mỹ Hoa rất ít khi dạy cô làm thể nào để nâng cấp gu ăn mặc của mình lên.
Thượng Tri Ý nhìn qua, Hà Nghi An xuống xe.
Dưới công ty gặp được mẹ ruột của mình, Thượng Tri Ý có hơi ngạc nhiên, tiếng ‘mẹ’ bị mắc trong cổ họng không thể nào gọi ra được.
Có một số người trời sinh đã mang trong mình khí chất lạnh lùng, có thể vô tình tạo khoảng cách xa cách với mình và người khác, Hà Nghi An thuộc kiểu người này.
Trong tiềm thức của cô, Hà Nghi An chính là sếp Hà, là vợ của người giàu nhất, là người ngoài tầm với của cô, muốn thân thiết nhưng lại có cảm giác xa lạ ở giữa, rất khó vượt qua.
Hà Nghi An đi đến gần, dịu dàng nói: “Nghe Ngưng Vi nói con thực tập ở đây.”
“Ừm, ở Vốn Viễn Duy.”
“Đúng là trùng hợp thật, sơ yếu lý lịch của con tình cờ lại nộp ở công ty của Ti Tầm, Ti Tầm rất quen thuộc với nhà chúng ta.”
Thượng Tri Ý đoán được, nếu không Hứa Ngưng Vi sẽ không xuất hiện ở văn phòng của anh.
Hà Nghi An nhìn kỹ con gái mình, gầy hơn nhiều với lúc ở bệnh viện, dưới mắt hiện lên quầng thâm màu xanh nhàn nhạt, “Đừng để mệt quá, phải chú ý đến sức khỏe. Vốn dĩ định đợi con điều chỉnh xong tình trạng lệch múi giờ mới đi thăm con, nào biết được hôm nay con đi làm rồi.”
Bên ngoài rất nóng, bà chỉ vào xe bên đường, “Chúng ta lên xe nói, Ngưng Vi cũng ở trong xe. Tối nay mẹ đưa hai đứa đi ăn nhà hàng Ý mới mở.”
Nếu như Hà Nghi An đặc biệt đến đón cô đi ăn cơm, dù Hứa Ngưng Vi cũng ở đây, cô cũng sẽ đi. Nhưng bây giờ tình hình không giống nữa, Hà Nghi An là đến đón Hứa Ngưng Vi, trùng hợp biết cô thực tập ở Viễn Duy, nếu như cô đi cùng, tương đương với việc phá hỏng kế hoạch của người ta.
Thượng Tri Ý từ chối: “Con không đi đâu, hẹn bạn cùng phòng đi ăn cơm rồi.”
Đã nói như vậy, Hà Nghi An cũng không miễn cưỡng: “Vậy đợi con nghỉ ngơi xong mẹ sẽ đặc biệt đến đi ăn cùng con.”
Lại hỏi: “Con định đi đâu? Đưa con đi trước.”
Thượng Tri Ý không cả suy nghĩ: “Không cần đâu, con ngồi tàu điện ngầm rất tiện.”
“Bên ngoài nóng, mẹ mau lên xe đi.” Cô tạm biệt.
Trùng hợp lúc này xe của Tưởng Ti Tầm lái qua.
Nhìn thấy Hà Nghi An anh đi xuống chào hỏi.
“Bác gái.”
Hà Nghi An cười: “Hôm nay tan làm sớm. Cuối tuần rảnh đến nhà bác chơi.”
“Vâng, rảnh cháu sẽ qua.”
Nói chuyện mấy câu, Hà Nghi An giới thiệu Thượng Tri Ý.
Thật ra không cần giới thiệu nhiều, với vẻ ngoài của hai người khi đứng cùng nhau Tưởng Ti Tầm liền biết Thượng Tri Ý là ai. Anh lại nhìn kỹ Thượng Tri Ý, có mấy phần giống Hứa Hành, sáng nay ở trong thang máy không cảm thấy giống.
Thượng Tri Ý cũng nghiêng mặt nhìn anh, hai người nhìn nhau nửa giây.
Tưởng Ti Tầm nói với Hà Nghi An: “Tri Ý giống bác Hứa, lại càng giống bác hơn.”
Hà Nghi An cười: “Bác cũng thấy thế, bác Hứa con cứ nói giống ông ấy nhiều hơn.”
Không biết thế nào mà cuộc nói chuyện của hai người lại chuyển đến cô, mà cô giống như một người ngoài cuộc, giống như đang nghe chuyện của người khác.
Một bên là người mẹ ruột không thân quen, một bên là sếp xa lạ, Thượng Tri Ý đứng giữa hai người, mỗi giây đều cảm thấy khó chịu, vậy là mượn cớ tạm biệt: “Vậy con đi trước đây.”
Tưởng Ti Tầm đề nghị tối nay ăn cơm cùng nhau, anh sắp xếp.
Hà Nghi An không làm khó con gái, từ chối: “Tri Ý còn có việc, lần sau để bác Hứa con mời.”
Thượng Tri Ý nhìn Tưởng Ti Tầm, “Tạm biệt sếp Tưởng.”
Tưởng Ti Tầm gật đầu, sau đó lại nhớ ra gì đó, hỏi: “Đi về thế nào?”
Thượng Tri Ý: “Ngồi tàu điện ngầm.”
Tưởng Ti Tầm: “Tôi đưa em đi. Lên xe đợi tôi trước.”
Hà Nghi An cũng phối hợp theo: “Vậy tốt quá, ngồi xe anh Ti Tầm con về đi.”
Thượng Tri Ý vốn dĩ muốn từ chối, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của anh, không từ chối nữa.
Đợi con gái lên xe, Hà Nghi An lại dặn: “Tri Ý giống bác, tính cách có lúc hơi ngang bướng, không muốn làm phiền người khác.”
Bởi vì không quen, Tưởng Ti Tầm không tiện đánh giá.
Hà Nghi An nhìn Tưởng Ti Tầm trưởng thành, trước giờ không khách sáo với anh, “Vậy con đưa Tri Ý về nhà hộ bác.”
Điện thoại bà kêu, có điện thoại gọi đến, Tưởng Ti Tầm mượn cớ này lên xe.
Chiếc xe chầm chậm lướt qua trước mặt bà, bà vẫy tay với người trong xe, nhìn mãi cho đến khi chiếc xe đi xa.
Nhìn chiếc xe đi xa, Hứa Ngưng Vi ở trong chiếc xe còn lại rất khó chịu nhìn bà.
Chuông điện thoại kết thúc, rất nhanh lại gọi lần nữa, lúc này Hà Nghi An mới nghe điện thoại, xoay người đi về phía xe của mình.
Chồng gọi điện thoại đến, bà tính chênh lệch múi giờ, trong nước bây giờ đang là 5 giờ 15 phút sáng.
“Ông dậy sớm thế?”
“Không ngủ được.” Hứa Hướng Ấp ngồi trong sân hút thuốc, “Đợi xử lý gần xong chuyện ở công ty, tôi đi thăm Tri Ý.”
Có lẽ chồng nhớ con gái, Hà Nghi An: “Ông cứ qua thẳng đây đi, chuyện công ty bận mãi không xong đâu, cứ để đó đã. Đợi ông qua đây chúng ta dẫn Tri Ý đi ăn cơm, con bé thực tập ở công ty của Ti Tầm.”
Hứa Hướng Ấp ngạc nhiên, nhả khói: “Tri Ý ở Viễn Duy?”
“Ừ.”
Hà Nghi An dừng lại cách ghế lái phụ bảy tám mét: “Sao ông không sắp xếp tài xế cho Tri Ý, hay là bận quên mất? Con đi làm tan làm đều ngồi tàu điện ngầm.”
Giọng Hứa Hướng Ấp trầm khàn: “Không quên, con bé không muốn nhận gì hết.”
Hà Nghi An im lặng.
Hứa Hướng Ấp dập điếu thuốc: “Tuần này tôi đi thăm Tri Ý.”
“Được.” Hà Nghi An hơi nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt đang mong đợi ở trong xe, bà cười với Hứa Ngưng Vi, nói với điện thoại: “Không nói nữa, Ngưng Vi đang đợi tôi đi ăn cơm.”
Vừa nói vừa đi qua.
“Là bố sao ạ?”
“Ừ.”
“Con nói với bố mấy câu.”
Hà Nghi An đưa điện thoại qua.
“Bố, bố dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa, bố nhớ chú ý sức khỏe.”
Qua hai ngã tư, cuộc điện thoại của Hứa Ngưng Vi mới kết thúc.
Trả điện thoại lại, cô ta dựa vào vai Hà Nghi An.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi Hà Nghi An tận mắt tiễn Thượng Tri Ý, trong lòng đau xót.
Hà Nghi An ngẩng đầu: “Sao con không nói chuyện?”
Hứa Ngưng Vi ôm chặt lấy cánh tay bà, im lặng một lúc: “Mấy hôm nay lúc không ngủ được lại nghĩ sao hai người đột nhiên lại không phải bố mẹ con nữa, quả thật đau lòng không chịu được, con phải nói với chính mình chỉ là đang nằm mơ, tỉnh lại sẽ tốt thôi.”
“Nhưng con biết đây không phải là mơ.”
Hà Nghi An quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim như bị d a o c ứ a.
Tri Ý thì sao?
Có phải cũng không nỡ bố mẹ nuôi mình như vậy.
Trong chiếc xe khác, Thượng Tri Ý ngồi thẳng lưng, im lặng nhìn dòng xe cộ và biển người ở bên ngoài.
Xe sắp rẽ trái, cô quay mặt nói: “Sếp Tưởng, tôi xuống ở phía trước, vừa hay có trạm tàu điện ngầm, tôi ngồi tàu điện ngầm về rất tiện.”
Tưởng Ti Tầm đang trả lời tin nhắn, ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô, “Bây giờ là thời gian tan làm, không cần phải xem tôi là sếp, yên tâm ngồi đó đi.”
Hoàn toàn không có ý cho cô xuống xe, Thượng Tri Ý không làm trái ý tốt của anh nữa.
Tưởng Ti Tầm tiếp tục trả lời tin nhắn, hỏi cô: “Có cần cho em nghỉ mấy ngày không?”
“Không cần.”
“Hôm nào muốn xin nghỉ phép cứ tìm thẳng Luna. Em với bác Hứa quá xa lạ, tìm kỳ nghỉ dài cố gắng ở chung với nhau nhiều hơn.”
Thượng Tri Ý im lặng mấy giây, chỉ nói: “Cảm ơn anh.” Không phải là cố tình xa lạ, cũng không phải không muốn ở chung, cô và mẹ đẻ đã bỏ lỡ nhau quá nhiều năm, bọn họ đã có những tình cảm không nỡ buông bỏ.
Trạng thái như bây giờ cũng rất tốt, bọn họ biết cô lớn lên không tồi, cô cũng biết họ là ai, thân thể có khỏe mạnh hay không, lại trải qua cuộc sống bình lặng như nào.