Buổi chiều, Bùi Doanh Khê đeo găng tay len cũ của cô, tới tìm tôi đắp người tuyết.
Cô vừa đắp tuyết, vừa câu có câu không trò chuyện với tôi: “Gái, vì sao em không ở cùng Tần Du Lễ?”
Gió hơi lạnh.
Tôi dùng khăn quàng cổ che nửa khuôn mặt dưới, trầm giọng nói: “Bởi vì nhà họ Tần chú trọng môn đăng hộ đối.”
Cô nói: “Hai đứa thích nhau là được rồi.”
Tôi không muốn dây dưa với anh, sau đó lại bị cha mẹ chia cắt ở phút cuối cùng.
Hơn nữa, Tần Du Lễ vốn nên cùng Bùi Doanh Khê là đôi bạn thân từ thời thơ ấu.
Tôi không biết nên nói những chuyện này với cô như thế nào.
Chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Khi nào gia đình anh ấy cắt đứt tiền bạc, anh ấy sẽ thành thật.”
Khi nhắc tới Tần Du Lễ, tôi cảm thấy hơi nghẹn ngào.
Giống như có một tấm lưới trong lòng, khó trút được nỗi buồn.
Bùi Doanh Khê: “Được rồi, tui không hiểu. Chúng ta vẫn nên nói về heo nái đi.”
Heo nái trong nhà sắp đẻ.
Cô bắt đầu đếm ngón tay nói cho tôi biết cách chăm sóc heo nái sau khi đẻ.
Khi cô nói những chuyện này, cô chăm chú nhìn tôi: “Giản Chi, em đừng nghĩ rằng trước đây tui rất khổ.
Thật ra tui rất vui, tui là con một trong nhà, người lớn hiếm khi để tui làm việc, nhưng tui muốn phụ giúp. Tui học đại học chuyên ngành thú y là để quay lại thôn đỡ đẻ cho heo nái.”
Cô dừng một chút, nắm tay tôi:
“Đừng nghĩ lung tung.” Tôi gật đầu, xót mũi:
“Cảm ơn chị, Doanh Khê.” 10.
Mới vừa đắp người tuyết xong, Tần Du Lễ đến.
Trong sân không có chỗ cho chiếc xe thứ hai, anh phải đậu xe ở đầu thôn, sau đó đi bộ trên lớp tuyết không mỏng không dày vào.
Bùi Doanh Khê lập tức đứng dậy, xoay người chạy vào nhà: “Hai người nói chuyện đi, tui đi trước.”
Tôi đã không gặp anh ba tháng rồi.
Trên lông mi anh có dính tuyết mịn, gương mặt trắng trẻo lạnh lùng bị gió thổi hơi ửng đỏ.
“Giản Chi"
“Anh không biết lái thuyền. Nhưng nếu em ở nơi ven biển xa xôi, anh vẫn sẽ bất chấp giông bão để tìm kiếm kho báu như em.”
Anh đã từng nói những lời âu yếm như thế này với tôi rất nhiều lần.
Nhưng hiện giờ tâm trạng của tôi hoàn toàn khác.
Lái thuyền cái gì, lần sau về nước cứ thành thật ngồi hạng phổ thông.
Tôi nói: “Không hiểu, anh nói tiếng người đi.”
Tần Du Lễ chịu thua: “Cho dù em ở trong thôn, anh cũng tới tìm em."
“Chúng ta nói chuyện đi, Giản Chi.” 11.
Chúng tôi đang đi trên con đường quê.
Giọng anh tinh khiết như rượu, lọt vào tai:
“Đây là lần đầu tiên anh thấy em mặc áo khoác hoa, cũng rất đẹp.”
Tôi thở dài.
“Hiện giờ em không còn là con gái của nhà họ Bùi nữa."
“Từ nhỏ em đã được dạy rằng, cho dù yêu đương cũng phải môn đăng hộ đối, không thể giúp đỡ người nghèo.
“Ừm…… Tuy rằng em đã trở thành người nghèo, nhưng đạo lý cũng tương tự. Nếu cố trèo cao, em vẫn luôn luôn thấp hơn anh."
“Trong khi anh đang ngắm đèn thiên thần bật sáng ở
Luân Đôn, em đang cho gà ăn trong chuồng.” Tần Du Lễ: “Cục tác, cho anh ăn đi.”
Tôi: “……”
Anh đã làm gián đoạn câu thần chú của tôi một cách khéo léo như thế.
Tôi vốn đã sẵn sàng khóc trong tuyết.
Bây giờ, nỗi buồn đang âm ỉ cũng biến mất.
Anh đút tay vào túi áo khoác, thản nhiên nói: “À, anh quả thật không có khiếu hài hước."
“Nhưng mà, Giản Chi, chúng ta yêu nhau là đủ rồi.” Giọng tôi hơi khàn: “Anh luôn lý tưởng hóa như thế.”
Anh cúi đầu, nhìn tôi chăm chú: “Ngôn ngữ của em vẫn còn yêu anh.”
Có cảm giác như đang đấm vào bông.
Anh nói: “Anh chỉ quen em thôi, Giản Chi. Mặc kệ em cho gà ăn, hay là bón phân.”
Tôi hỏi: “Nếu ba mẹ anh không ủng hộ anh và thiên kim giả ở bên nhau, muốn treo thẻ anh thì sao? Việc du học của anh sẽ rất khó khăn.”
Tần Du Lễ: “Anh có học bổng toàn phần, học phí không thành vấn đề. Anh đã tính toán trước rồi. Anh sẽ chọn phương thức di chuyển an toàn nhất và tiết kiệm nhất. Anh có thể đi xe buýt về phía tây bắc, sau đó đi bộ một trăm km mỗi ngày. Vượt qua eo biển Anh hơi rắc rối, anh sẽ đeo phao bơi trên cổ, em cứ yên tâm, anh mua loại phát sáng, buổi tối cũng bơi được. Bơi bao lâu thì tùy vào hướng gió và sức gió, ở trên biển còn có hải sản tự phục vụ miễn phí, anh có thể chấp nhận sashimi."
“Đừng lo lắng về chỗ ở, anh có thể làm người vô gia cư, sẽ được nhận trợ cấp cho người vô gia cư.”
Anh nói một hơi thật dài.
Tôi cần chút thời gian để suy nghĩ.
Khi tôi nghe nói về việc đi bộ một trăm km, não tôi bắt đầu co lại.
“Có phải anh đã lấy đầu heo trong viện bảo tàng đeo lên cổ mình hay không?”
Anh mỉm cười: “Không có, anh chỉ muốn cho em thấy tấm lòng chân thành của anh.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra: “Cho em thêm chút thời gian đi.” Đã đến lúc bắt đầu lại cuộc sống.
12.
Tần Du Lễ muốn xem những việc tôi làm thường ngày.
Tôi dẫn anh tới chuồng heo, sau đó đeo tay áo vào, thành thạo đổ thức ăn vào máng.
Heo nái sắp đẻ, cần được cho ăn thuốc để đuổi côn trùng.
Mùi trong chuồng heo không dễ chịu, nhưng trên mặt anh không hề có chút chán ghét nào.
“Sau này, anh cắt cỏ phấn hương, em cho heo ăn, chúng ta sẽ hạnh phúc cả đời.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh: “Anh chưa biết đường núi khó khăn nhường nào nhỉ?”
Tần Du Lễ: “Anh đã học leo núi.” Tôi: “……”
Một cú đấm khác vào bông.
Anh nói: “Ý anh là, cho dù sông núi ngăn cách tình yêu, sông núi vẫn có thể bị san bằng.”
Tôi xoa thái dương: “Đừng san bằng sông núi, không có việc gì làm thì quét phân heo đi.”
Anh đi đến góc tường lấy cái chổi tre, thật sự bắt đầu quét sàn.
Quét xong, anh nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Có cần gánh phân ra ruộng không?”
Tôi lắc đầu: “Không cần. Đang là mùa đông.”
Anh đặt cây chổi về chỗ cũ: “Tuy rằng đang là mùa đông, nhưng lòng anh không lạnh.”
Những con heo gần đó đang rầm rì, gà đang kêu cục tác. Nhưng giọng anh vẫn lọt vào tai tôi rất rõ ràng.
Giống như hòn đá được ném xuống hồ, trong lòng dấy lên muôn ngàn lớp sóng.
Tôi quay đầu qua chỗ khác, cố gắng bình tĩnh lại: “Em đã ở trong thôn cho gà ăn một tháng rồi, tim em đã cứng hơn phân gà đông lạnh hai ngày.”
Anh nhàn nhạt thở dài: “Có người đang yêu nhau, có người ngắm biển vào ban đêm, có người vượt biển theo đuổi hôn thê nhưng thất bại.”
Tôi lẩm bẩm ở trong lòng: Có người dậy sớm cho gà ăn còn bị gà mổ.
……
Tần Du Lễ ở trong homestay đầu thôn.
Hôm nay Bùi Doanh Khê cũng muốn ở lại trong thôn.
Cô nói cô có cảm tình với heo nái, phải đích thân đỡ đẻ cho nó mới yên tâm.
Không biết cô đã thuyết phục mẹ nuôi như thế nào. Trước khi mẹ nuôi rời đi, trông bà có vẻ bất lực.
Nhưng không trách cô. 13.
Buổi tối, Bùi Doanh Khê ôm gối qua ngủ chung phòng với tôi.
Chúng tôi quây quần quanh bếp lò kiểu cũ để sưởi ấm. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng gương mặt cô.
“Gái, thực ra lúc em vừa rời khỏi, nhà họ Tần lập tức nhắc tới hôn ước.”
Tôi có chút buồn bã: “Em đoán được.”
Cô nói: “Tui chắc chắn sẽ không cướp đối tượng của em. Nhưng ba của Tần Du Lễ cứ đẩy WeChat của anh ta cho tui.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!