Có tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Căn phòng ấm áp, rất thích hợp cho những cuộc trò chuyện dài.
Bùi Doanh Khê ôm gối, thấp giọng nói: “Thật ra trước khi về nhà, tui có rất nhiều ý kiến về em.”
Tôi áy náy: “Xin lỗi chị.”
Cô nói: “Đừng xin lỗi nữa. Trước khi gặp em, tui nghĩ, nếu em giống như các thiên kim giả đầy mùi trà xanh khác muốn nhắm vào tui, tui sẽ hỏi 100 vạn cư dân mạng để bày vài chiêu cho tui."
“Nhưng em không mang theo gì cả, cứ rời đi như thế, còn sẵn sàng về thôn giúp bà nội làm việc.”
Cô sờ cằm, giả vờ ghê tởm: “Cô gái, cô rất khác biệt.”
Cô nhích tới, đôi mắt sáng lấp lánh: “Có thể bị ôm nhầm, nhưng chúng ta rất có duyên với nhau.”
Tôi gật đầu, cong khóe môi: “Ừ.”
Xác suất rất nhỏ để tôi tình cờ đi đúng quỹ đạo cuộc đời cô.
Cô nói: “Nhưng hình như mẹ ruột của tui không hài lòng về tui…… Tui đã học hơn một tháng mà cũng không chắc có thể vào công ty.”
Tôi an ủi: “Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Trước đây chị có thể quản lý mấy trăm con gà, đương nhiên có thể quản lý người. Bây giờ em vẫn còn bị gà mổ……”
Bùi Doanh Khê bật cười.
“Với trạng thái của em, không phải muốn giết con nào hay sao?”
Tôi nói: “Tuy là như vậy, nhưng em không thể giết chín tộc gà mỗi ngày……”
Cô nói: “Nói đi thì cũng nói lại, em có bằng lòng cùng tui vào công ty học không? Tui không hiểu một số vấn đề, ví dụ như giờ có mười hai lãnh đạo nhưng chỉ có mười một chén nước…… Giúp tui đi gái, tui chỉ là một bác sĩ thú y yếu đuối đáng thương mà thôi."
“Về phần bà nội, tui sẽ thuê người phụ."
“Em không thể cứ cho heo ăn suốt đời phải không?” Tôi do dự một lát, gật đầu.
15.
Lúc xem kết quả xét nghiệm ADN, tôi hoang mang thật lâu, suốt đêm không ngủ yên.
Tôi không biết nên bắt đầu cuộc đời lại như thế nào. Tôi vốn đã làm theo từng bước.
22 tuổi, học xong quản lý thông tin doanh nghiệp, tiến vào công ty của gia đình mình để học.
Vài năm sau, kết hôn với Tần Du Lễ.
Mọi kế hoạch đã bị tờ xét nghiệm ADN phá hỏng.
Tôi không thể ở lại công ty, không biết phải làm gì tiếp theo.
Trong lúc bối rối, chỉ có thể trở về thôn, quản lý mấy trăm con gà.
Sau đó thương lượng giá với người mua heo.
Bà nội luôn xoa tay, mỉm cười khen ngợi tôi có chút xa cách và khách sáo: “Giản Chi từng học đại học ở nước ngoài, thông minh lắm, có thể bán thịt heo mười mấy tệ một cân.”
Tôi chỉ có thể nở nụ cười đáp lại. Suy nghĩ lại lang thang.
Sau này tôi sẽ làm gì?
Nên hoàn toàn buông bỏ tính kiêu căng trước đây, tìm một công việc bình thường để nuôi sống bản thân như thế nào.
Tôi không biết.
Bây giờ, Bùi Doanh Khê đã ngỏ lời. Cô cảm thấy tôi có thể giúp cô.
Tôi giống như người chết đuối, đột nhiên chộp được một khúc gỗ trôi dạt.
Mắt tôi đỏ hoe, nghẹn ngào: “Cảm ơn chị, Doanh Khê.” Cô nói: “Tui nên cảm ơn em, gái à. Được rồi, ngủ đi.” Cô kéo chăn, đắp cho cả hai chúng tôi:
“Ngủ ngon, Makka Pakka.” 16.
Tôi không ngủ.
Đêm khuya, tôi rón rén rời giường, khoác áo bông có hoa lớn, đi ra ngoài.
Tôi kéo Tần Du Lễ ra khỏi danh sách đen, sau đó gửi giọng nói thoại với đôi tay run rẩy.
Anh trả lời ngay lập tức.
Giọng nói rất dịu dàng như thường lệ, âm cuối hơi cao, kèm theo chút ý cười: “Tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, lòng anh cũng thế. Vị hôn thê của anh lại dội nước lạnh vào người anh hay sao?”
Tâm trạng rối bời.
Tôi nhất thời không biết nói như thế nào, chỉ có thể hỏi: “Anh mua vé về Luân Đôn chưa?”
Anh nói: “Mua rồi.”
Chỉ có hai chữ.
Tôi đã có đáp án trong lòng: “Hạng phổ thông à?”
Anh im lặng ba giây, sau đó mỉm cười, nói: “Em đoán đúng rồi.”
Anh lại nói như đang tranh công: “Anh canh chừng thật lâu mới mua được vé, chỉ có một ngàn sáu.”
Tôi thở dài: “Tuổi trẻ không có giá, ngồi ê mông mới tới được Luân Đôn.”
Anh giả vờ thoải mái: “Có lẽ anh sẽ không về trong dịp lễ Phục sinh, lần sau anh về sẽ là sau khi tốt nghiệp. Khi đó anh đã cứng cáp, ba anh sẽ không quản anh được nữa.”
Sau đó, giọng nói nhỏ dần: “Không rời xa nhau, được không em?”
Tần Du Lễ đã tiến 99 bước về phía tôi. Tôi nghe thấy mình nói: “Được.”
17.
Vài ngày sau, heo nái trong nhà đẻ.
Bùi Doanh Khê đích thân đỡ đẻ, còn chăm sóc heo nái sau khi đẻ.
Sau khi làm xong mọi việc cô muốn làm, cô muốn dẫn tôi trở lại thành phố.
Tôi lại lên xe của gia đình.
Bùi Doanh Khê ngồi cạnh tôi.
Bởi vì căng thẳng và hưng phấn, bàn tay đang nắm chặt góc áo của cô hơi run rẩy: “Tui muốn mở một bản sao mới, Giản Chi.”
Tôi cười nói với cô: “Cố lên, Doanh Khê.” Xe từ từ chạy ra khỏi thôn.
Tôi quay đầu lại, nhìn nơi tôi đã ở một thời gian ngắn.
……
Sau khi Bùi Doanh Khê trở về, nhà họ Bùi vẫn chưa chính thức công bố thân phận của cô.
Nhưng mọi người đều biết.
Khi hai chúng tôi cùng bước vào công ty, ánh mắt mọi người đều đầy ẩn ý.
Tôi không quan tâm.
Thật tốt khi cô để tôi đến công ty làm việc, tôi không quản được suy nghĩ của người khác.
Chức vụ của tôi là thư ký của Bùi Doanh Khê.
Tôi ở trong công ty với ba nuôi từ nhỏ, mưa dầm thấm đất, tôi biết cách đối nhân xử thế, biết những khách hàng mà công ty thường hợp tác.
Tôi đã đặt nhà hàng cho Bùi Doanh Khê gặp khách hàng lần đầu tiên.
Mỗi một món ăn đều được tôi đích thân lựa chọn sau khi hỏi thăm sở thích của khách hàng.
Tôi liệt kê những việc cần chú ý và nói cho cô biết.
Trên hành lang của khách sạn.
Tôi tình cờ gặp lại Hạ Ngữ, người đã từng là bạn.
Để giúp gia đình mình hợp tác thành công với nhà họ Bùi, cô ta đã từng chủ động kết bạn với tôi, ăn nói rất khép nép.
Nhưng hiện giờ, cô ta khoanh tay, trịch thượng giễu cợt: “Bùi Giản Chi, tôi thật không ngờ, bây giờ cô đã trở thành người làm công cho người ta.”
Tôi hiểu tâm lý của cô ta.
Cô ta đã từng mất mặt ở đây, muốn lấy lại mặt mũi khi tôi sa sút.
Không cần tranh cãi với kẻ ngốc.
Tôi nhàn nhạt liếc cô ta, xoay người rời đi.
Cô ta ngăn tôi lại, giọng điệu không chịu buông tha: “Sếp Tiểu Bùi trả lương cho cô bao nhiêu? Tôi có thể thêm nhiều hơn, làm công cho tôi cũng tương tự.”
Cô ta lại bổ sung một câu đầy ẩn ý: “Hơn nữa, chúng ta không có thù hận nhau đến vậy.”
Cô ta cảm thấy tôi và Bùi Doanh Khê thù hận nhau dữ dội lắm hay sao?
Tôi bật cười vì tức giận, đang định mắng cô ta, Bùi Doanh Khê đã đi tới.
Cô đứng yên trước mặt Hạ Ngữ, nói lớn hơn cô ta: “Cô lấy vốn ở đâu ra mà muốn thuê em gái tôi làm công cho cô?
“Cô nên trồng nấm trong hầm đất, nếu không có hầm thì quên đi.”
Từ trước đến nay cô luôn ăn nói sắc sảo.
Phải mất vài giây mới có thể hiểu câu chửi này.
Hạ Ngữ sửng sốt vài giây, sau đó gương mặt đỏ bừng.
Bùi Doanh Khê thân mật nắm tay tôi: “Đừng quan tâm đến mấy người thích đâm thọc. Đi thôi gái, hãy dạy tui trả lời bằng EQ cao. Tui thật sự không đối phó được với mấy người lớn tuổi đó.”
Tôi mỉm cười: “Được.” 18.
Tôi thuê nhà gần công ty.
Bùi Doanh Khê đề nghị tôi về nhà sống cùng cô nhiều lần nhưng lần nào tôi cũng khéo léo từ chối.
Tôi sợ mẹ nuôi lại so sánh hai chúng tôi.
Điều này sẽ khiến Bùi Doanh Khê buồn lòng.
Kể từ lần cô mắng người ta vì tôi, thái độ của các đồng nghiệp đối với tôi cũng khá hơn.
Có lẽ bọn họ đã phát hiện ra rằng thiên kim thật và giả không hề như nước với lửa.
Tôi nói giỡn với cô: “Cái gì đây? Chị ơi, cho em ôm đùi với.”
Cô cười đáp lại: “Giản Chi, tui che lại rồi.” Tần Du Lễ đã quay lại nước Anh để đi học.
Anh bắt đầu tay làm hàm nhai, tự lực cánh sinh.
【Trời đang mưa ở Luân Đôn, anh rất nhớ em.】
【Em đang làm gì?】
Hình ảnh kèm theo là cơm tây đơn sơ vô vị, nhưng vứt thì tiếc.
Tôi nói: 【Xin đừng mưa, không phơi bắp được.】 Tần Du Lễ: 【O.o Em lại làm việc đồng áng à?】
Tôi trả lời: 【Em giỡn, ha ha. Em đang giúp Doanh Khê sắp xếp lại các mẫu đơn.】
Sau đó chuyển cho anh 5000.
Ghi chú: 【Ăn chút đồ ngon nhé.】
Bùi Doanh Khê trả lương cho tôi rất cao.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!