Edit by Shmily#Do not reup#------------------------------Sau khi Vân Chức về nhà thì chỉ mở đèn phòng ngủ, nơi huyền quan phòng khách này hoàn toàn dựa vào ánh trăng và pháo hoa bên ngoài ban công chiếu sáng vào, hiện tại đèn cảm ứng ở hành lang cũng đã tắt, tầm nhìn của cô chỉ còn có một mảnh lớn đen kịt.
Trên người Tần Nghiên Bắc có mang theo hàn khí từ bên ngoài, nhiệt độ cơ thể bị tuyết thổi cho hỗn loạn chậm rãi hòa tan cảm giác lạnh lẽo, thời điểm anh dựa tới đây liền đem cô bao phủ đến che trời lấp đất.
Thị giác của Vân Chức biến mất, thính giác cùng xúc giác đều trở nên mẫn cảm, những tiếng tim đập cùng tiếng hít thở không được bình thường thuộc về một người khác đột nhiên được phóng đại vô hạn, gần trong gang tấc đánh vào cảm quan của cô.
Phản ứng của cô có chút rối loạn, hai tay giơ lên muốn đẩy, lại bị khuỷu tay của Tần Nghiên Bắc gắt gao giam cầm.
Anh giống như đang ôm, cũng giống như đứng không vững muốn mượn lực, giống như coi cô trở thành hòn đảo cứu sinh suy nhất trên mặt biển rộng vô tận, muốn dùng tất cả khí lực nắm chặt trong tay mình.
Vân Chức hơi chút quay mặt qua là làn da có thể đụng tới tóc của Tần Nghiên Bắc, sống lưng anh cúi thấp, trán đặt ở trên vai cô, tóc ngắn cũng không có cứng như trong tưởng tượng, ngược lại còn có chút mềm mại mà chọc chọc vào má cô.
"Tần Nghiên Bắc, anh đứng lên..." Giọng nói Vân Chức gáp gáp, giãy giụa không được, đẩy cũng không xong, lại bởi vì bình thường tính tình quá tốt cho nên dẫn tới việc muốn giận dữ hét lên cũng không hô được thanh âm quá lớn, "Tôi còn chưa tới 90 cân*, căn bản không đỡ nổi anh!"
*Khoảng 45kgAnh cao hơn một mét tám lăm, đứng thẳng ép người quả thực là không thể ngẩng đầu lên, cứ như vậy dựa vào cô, cô sắp ngã rồi.
Một tay Tần Nghiên Bắc đặt ở trên lưng Vân Chức, một tay ôm ở eo cô, vô ý thức mà không ngừng tăng thêm, đem người siết vào trong ngực, mặc kệ bản thân bị hơi thở của cô bao phủ.
Trước khi ôm lấy cô, anh miễn cưỡng còn có thể nhịn, làm bộ dường như không có việc gì, cho rằng có thể khống chế được hành vi cùng cảm xúc đang chảy loạn, nhưng một khắc thật sự đụng được vào cô, anh mới ý thức được cái gì cũng không thể nhịn.
Cho dù không muốn thừa nhận đi chăng nữa thì sự thật cũng được bày ra rõ ràng trước mắt.
Chia tay nhiều ngày như vậy, anh nhớ cô.
Nhớ đến mức vào một khắc phát bệnh này, anh chỉ hận không thể đem cô nuốt vào bụng, cưỡng ép cô mềm lòng với anh, vẫn giống như trước đây để ý anh.
Nhưng nhìn biểu hiện của Vân Chức, vẫn cứ như cũ không quan tâm tới anh! Cô có thể tức giận, chờ anh chủ động tới dỗ dành cũng không sao, anh nguyện ý.
Nhưng vì cái gì vào lúc ôm lấy nhau như vậy rồi, cô còn có thể bình tĩnh không chút phập phồng, có phải hay không sau khi dọn ra khỏi Nam Sơn Viện, tâm cô liền cứng như vậy, trừ bỏ hai ngày đầu khổ sở vì anh ra thì những ngày sau căn bản là không hề nhớ tới anh?!
Đường cong bên má Tần Nghiên Bắc căng chặt, khàn giọng lặp lại: "Anh nói, anh không đứng được."
Vân Chức đã thu lại nỗi lòng đang tán loạn của mình, nghĩ cách giải quyết khốn cục trước mắt.
Châm phong bế mà Tần Nghiên Bắc dùng có thể là đã dần mất đi hiệu lực, hiện tại phỏng chừng là đau đến nghiêm trọng hơn so với mọi ngày, anh hẳn là thật sự không đứng được.
Vân Chức đã ý thức được, tình trạng tâm lý hiện tại của anh không quá ổn định, có khả năng là lại phát bệnh rồi, có nói đạo lý gì đi nữa thì cũng vô dụng, hơn nữa trọng lực của anh đè xuống, mạnh mẽ chống cự cũng chỉ càng phản tác dụng hơn thôi.
Cô nỗ lực nâng Tần Nghiên Bắc dậy, đỡ anh về phía sofa bên cạnh, tính để cho anh ngồi xuống, nhưng Tần Nghiên Bắc hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của cô, vừa mới chạm tới cạnh sofa đã đột nhiên túm chặt lấy tay cô, kéo cô ngả về phía sau.
Anh ngã dựa vào trên lưng sofa, mà Vân Chức mất đi cân bằng, theo sát ngã lên người anh.
... Người này cứng quá.
Không khí kiều diễm còn chưa kịp có, cái sofa chỉ có 1 mét 8 này còn chưa dài bằng chiều cao của thái tử gia đã phát ra tiếng vang kẽo kẹt khác thường, giống như nó không chịu được khi bị đè ép xuống như vậy, chỉ muốn gãy làm đôi.
Lòng bàn tay Vân Chức nỗ lực chống lên ngực Tần Nghiên Bắc, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Động tác Tần Nghiên Bắc cũng dừng lại, vỗ về cái gáy của cô, nửa cưỡng ép mà đè xuống hõm cổ anh: "Vân Chức, em không thể tiêu tiền mua thứ gì đó tốt hơn một chút sao? Bỏ nhà trốn đi liền ở lại khách sạn bốn, 500 tệ một đêm, thuê nhà ở lại mua thứ nội thất này, là anh để em thiếu tiền sao?"
Vân Chức nhắm hai mắt điều chỉnh hô hấp.
Anh nói, anh mới là sủng vật, nói cô bỏ dở nửa chừng, những lời anh nói ra đều có sự thân mật khó có thể nói rõ, đều chứng tỏ rằng, có gì đó đang dần lệch ra khỏi quỹ đạo như trong dự đoán của cô.
Vân Chức ỷ vào việc Tần Nghiên Bắc đang nằm dưới người mình, tương đối dễ thoát thân, vì thế liền nhân lúc anh không cảnh giác, quyết đoán chống lên người anh đứng lên, cùng anh kéo ra chút khoảng cách, bật đèn.
Hai tay Tần Nghiên Bắc vẫn còn duy trì tư thế ôm cô, cứ như vậy trống không, anh chậm rãi rũ xuống, ngón tay nắm chặt.
Phòng khách chỉ nhỏ có mười mét vuông, bởi vì sự tồn tại của anh mà có vẻ hơi chút chật chội chen chúc.
Vân Chức nhẹ nhàng hít khí: "Tần tiên sinh, anh rốt cuộc có ý gì, những gì nên nói tôi đều đã nói rồi, tôi không tin là anh không hiểu, anh ở ngoài hành lang ở Tần gia nói cái gì, tôi cũng đã nghe rất rõ ràng, những cái đó không phải giả."
Sau khi Tần Nghiên Bắc ngồi xuống, quần tây thoáng co lên trên, mơ hồ lộ ra những lỗ kim đỏ thẫm ở trên mắt cá chân của anh, bên trên vẫn còn lưu lại vết máu đã khô.
Vân Chức nhìn thấy, nhíu nhíu mày, không nói chuyện.
Tần Nghiên Bắc ngẩng đầu nhìn cô: "Anh thừa nhận, những lời ngày đó anh nói rất quá đáng, nhưng mà Vân Chức, em dám khẳng định từ ban đầu liền không có bất cứ mục đích gì với anh sao?"
Vân Chức theo bản năng muốn trả lời, nhưng lời muốn nói ra lại ngừng lại.
Cô đương nhiên là có mục đích, chính là báo ân, để anh hồi phục, để thân thể cùng bệnh tâm lý của anh có thể tốt lên.
Vân Chức nói: "Mục đích xấu thì chưa từng có, mục đích chính thì là báo đáp, chiếu cố anh, hy vọng anh tốt lên."
Tần Nghiên Bắc gật đầu, hiện tại tình trạng tinh thần của anh không quá ổn định, cực lực duy trì vẻ ngoài bình thường, tự động sàng lọc mấy chữ mà Vân Chức nói ra, dễ dàng được đến một kết luận.
Mục đích chính của cô là anh.
Tuy rằng cô là tai mắt của Tần Chấn, nhưng từ sau khi tới bên cạnh anh, cô chưa bao giờ làm ra bất cứ chuyện gì bất lợi với anh, một lòng nhào vào trên người anh, cái gọi là tâm cơ thủ đoạn đều dùng trên việc yêu đương, dùng nó để đổi lấy tình cảm cùng sự chú ý của anh, vì để thực hiện tâm nguyện nhiều năm yêu thầm anh mà cô có thể bất chấp tất cả.
Những lời ngày đó, là anh quá đáng.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm vào mắt cô, muốn tìm đến tình yêu được che giấu trong đó, nặng nề nói: "Ngày đó Tần Chấn nói em là sủng vật, đó là ý định của ông ta, anh chỉ nói theo mà thôi, mục đích cũng là để cho một mình ông ta nghe, không phải là sự thật, tính cách của Tần Chấn không phải em cũng hiểu sao?"
Vân Chức không hiểu, sao cô có thể hiểu được tính cách của chú Tư nhà họ Tần được, nhưng mà cô cũng không muốn truy cứu chi tiết, nghĩ tới mấy từ "ý định" cùng "một mình ông ta nghe", đó hẳn là những tranh chấp trong gia tộc, nhìn như có vẻ đang nói cô nhưng kỳ thật lại chẳng có quan hệ gì tới cô cả, thậm chí cô cũng không hỏi, chuyện đó rốt cuộc là như thế nào.
Tần Nghiên Bắc gắt gao nhìn chăm chú vào phản ứng của cô, nhưng cũng không có tìm được sự dao động như trong dự đoán, chỉ có an tĩnh như tâm đã chết.
Trong cổ họng anh giống như có lưỡi dao tinh tế đang mài qua mài lại, hỏi cô: "Vân Chức, em không muốn biết sự thật sao?"
Trên người Vân Chức mặc quần áo lông màu trắng ở nhà, tóc dài ngoan ngoãn rũ ở trước ngực, màu mắt nhàn nhạt, không có bất cứ tính công kích gì, nhưng chính là loại thỏ nhỏ lông nhung mềm mại này gân cốt lại dị thường cứng cỏi, có thể khiến cho những người duỗi tay chạm tới phải đổ máu.
"Có biết hay không, không có gì khác nhau."
Cô lắc đầu.
"Tần tiên sinh, trước kia là tôi lỗ mãng, ý thức được bản thân không biết tự lượng sức mình đi báo ân, nhưng kỳ thật lại mang đến phiền phức cho anh, thực tế cũng không thể giúp được gì, còn được hưởng thụ tài nguyên anh cho, mặc kệ đến cùng là anh nghĩ thế nào, tôi cũng sẽ không làm chuyện này lần thứ hai đâu."
Chuyện này.
Ý thức được.
Đáy mắt Tần Nghiên Bắc nổi lên nhiệt ý khó có thể khắc chế.
Yêu sâu đậm như vậy, có thể tùy tiện nói bỏ là bỏ sao, trái tim cô là bị tổn thương tới bao nhiêu mới có thể có thái độ quyết tuyệt như vậy.
Lông mi Vân Chức đè thấp, ngăn trở tròng mắt, nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh hôm nay đã đặc biệt tới tìm tôi, nói cho tôi biết những lời này, nghe được anh không có thật sự coi tôi như vậy, tôi rất vui vẻ, ít nhất thì đoạn thời gian quấy rầy anh trước kia cũng không phải là không đáng một đồng."
Cô chỉ cách anh có vài bước, nhưng lại tùy tay vẽ ra một vệt Ngân Hà như giới hạn, vẫn là thái độ ôn hòa như thuận đó, nhưng nội dung của nó lại khác biệt một trời một vực với sự thân mật trước kia: "Thang máy hẳn là đã sửa được rồi, nếu không thì tôi gọi cho dì Trịnh, hoặc là bác sĩ Phương nhé. Bảo họ tới đây đưa anh về nhà nghỉ ngơi, đã khuya rồi, tôi cũng muốn đi ngủ."
Vân Chức trầm mặc một chút, lại nói: "Tần tiên sinh, chúc anh năm mới vui vẻ."
Cô quay người lại, muốn đi tới cửa lấy điện thoại trên ngăn tủ, mới bước được một bước, đột nhiên nghe thấy sofa phía sau truyền đến động tĩnh.
Người đàn ông cố chấp đứng lên, hô hấp nặng nề ẩn ẩn vụn vỡ, rốt cuộc cũng không thể bảo trì sự trấn định, bước chân có chút lảo đảo đi về phía cô.
Ngực Vân Chức cứng lại, trong nháy mắt quay đầu nhìn anh, liền bị anh từ phía sau ôm chặt lấy eo, cánh tay cứng rắn của anh không ngừng thu lại, làm cô kín kẽ bị đè ở trước ngực đang kịch liệt nảy lên của anh.
Anh gục đầu xuống, giống như lúc lần đầu phát bệnh trước mặt cô, hơi thở gấp gáp trầm thấp, cắn lấy bên gáy trắng nõn của cô.
Vân Chức vừa đau vừa ngứa, nhịn không được phát run, anh còn làm trầm trọng thêm, so với trước kia càng thêm làm càn mà đắm chìm cắn mút.
"... Tần Nghiên Bắc!"
Mạch máu trên mu bàn tay của Tần Nghiên Bắc căng cứng, giống như đang hưởng thụ, nghe thấy cô rốt cuộc cũng gọi tên của anh, mà không phải là câu Tần tiên sinh khách sáo kia.
Anh ở trong phòng khách hẹp này cắn cô, rõ ràng là hành vi làm càn, nhưng thanh âm vẫn trầm thấp lạnh lẽo như cũ, giống như đang vô cùng thanh tỉnh.
"Vân Chức, sự thật là gì, em nhất định phải nghe."
"Em không phải đơn phương tình nguyện, không có không biết tự lượng sức mình, là anh... anh đã không thể quay đầu nữa, là anh cần em."
"Từ lúc em đi cho tới bây giờ, bệnh của anh chưa từng tốt lên, anh là người hiểu rõ mình nhất, anh chưa có một khắc là bình thường."
"Mấy ngày em rời đi, buổi tối anh không thể ngủ được, người ở Nam Sơn Viện đều bị anh đuổi đi hết rồi, anh không muốn thời điểm người khác xuất hiện phát ra tiếng động lại khiến anh lầm tưởng là em đã trở về."
"Mấy cây rau ở nhà kính của em ngày nào anh cũng tưới nước cho chúng, bây giờ chúng lớn lên rất tốt, có mấy cây đã có thể ăn, nếu em còn không đi xem, chúng nó có khả năng sẽ không nhận ra em nữa."
"Bản thảo của em anh đã dọn dẹp cẩn thận, những bức vẽ chưa hoàn thiện anh đều đã giúp em tu sửa lại, thuốc màu đã hết, anh lại mua mấy hộp để ở trong phòng em, em tới chọn màu mình thích có được không?"
Anh vẫn không nghe thấy Vân Chức có bất cứ lời đáp trả nào, cánh tay nhịn không được thu lại càng chặt hơn, vây lấy người có thể tùy thời biến mất trong ngực mình, môi răng nóng rực từ cổ cô chuyển tới xương quai xanh, không hề kiêng nể run run.
"... Vân Chức, có phải em muốn anh cầu xin em không."
Anh thấp giọng lạnh lẽo cắn từng chữ, có chút cuồng vọng kiêu ngạo ngày thường xen lẫn trong thanh âm, giống như giây tiếp theo sẽ trào phúng Vân Chức suy nghĩ vớ vẩn.
Nhưng mà trên thực tế, là chính anh tự đem những sự kiêu ngạo đó bẻ gãy, đặt ở trước mặt cô bạn gái đang giận dỗi của mình.
"Chỉ cần em chịu theo anh về nhà, đối xử với anh như trước đây."
"Vậy anh cầu xin em."
"Xin em đừng đi."
-------------------Shmily: Ngược quá! Buồn quá! Ngược thêm chục chương nữa cho bớt buồn mới được:))))