Edit by Shmily#Do not reup#----------------------------------* Chương này mình chưa có thời gian beta lại. Bạn thấy sai chính tả hay dịch khó hiểu thì cmt cho mình nha!Lúc Vân Chức chào tạm biệt Tần Nghiên Bắc thì vô cùng lưu loát, nhưng chờ tới lúc cô đi được nửa đường về phía Đường Dao, nghe tiếng bước chân của anh rời xa, vẫn là nhịn không được quay đầu lại nhìn bóng dáng anh.
Anh rất cao, dáng người cao lớn ưu việt, mặc tây trang có vẻ mảnh khảnh, nhưng trên thực tế Vân Chức biết rất rõ, bên dưới vật liệu may mặc đó đều là những đường vân da căng chặt hữu lực.
Trước khi thân ảnh Tần Nghiên Bắc biến mất, anh đột nhiên quay đầu nhìn qua đây, Vân Chức giống như bị dẫm phải đuôi, hoảng loạn lập tức quay đầu về.
Cô sợ là mình điên mất rồi, thật vất vả mới được rời khỏi cái nhìn chăm chú của anh, thế mà cô còn có tâm tư tưởng tượng đến mấy cái khác.
Vân Chức đè nặng hơi thở rối loạn, làm bộ dường như không có việc gì chạy về phía Đường Dao.
Thấy Tần Nghiên Bắc đã hoàn toàn rời đi, Đường Dao mới từ từ hít thở được thông thuận.
Cô nàng bắt lấy tay Vân Chức, nhìn bốn phía xung quanh, đại khái có thể cảm giác được từ phương hướng nào đó có mấy đôi mắt nhìn chằm chằm về bên này, giả vờ ngại ồn, kéo Vân Chức tới ven tường, tìm một cái ghế dựa nơi an tĩnh ngồi xuống.
Vân Chức muốn nói tình huống của mình với Đường Dao, để cô ấy yên tâm, nhưng không tính toán nói cho cô ấy biết chuyện mình chuẩn bị đào tẩu, miễn cho cô ấy bị liên lụy.
Còn chưa có mở miệng, Tần Nghiên Bắc mới vừa đi không lâu đã gọi điện thoại tới, Vân Chức không hoảng, nhưng Đường Dao lại hoảng sợ.
Chờ cuộc trò chuyện cắt đứt, một giây cô nàng cũng không dám lãng phí, ý bảo Vân Chức để điện thoại ra xa một chút, phòng ngừa vạn nhất có nghe lén, sau đó liền đi thẳng vào vấn đề, thấp giọng hỏi: "Chức Chức, rốt cuộc cậu có xác nhận chuyện cứu người năm đó với Tần Nghiên Bắc chưa? Quá trình, chi tiết, đều đã nói rồi sao?"
Đề tài vượt qua dự kiến của Vân Chức, cô ngẩn người, trả lời: "Nhắc qua rất nhiều lần rồi, nhưng mà nếu tớ không hỏi thì anh ấy cũng sẽ không chủ động nói, sao thế?"
Đường Dao nhăn mặt, châm chước một chút, lựa chọn không vòng vo mà nói thẳng: "Giang Thời Nhất chủ động tìm tớ, muốn cùng tớ giúp cậu trốn ra, chuyện xảy ra dưới tầng lầu ngày hôm đó bọn tớ đều có mặt, anh ta chính miệng nói cho tớ biết, Tần Nghiên Bắc không phải người cứu cậu, anh ta... mới chân chính là người năm đó đã cứu cậu."
Tạp âm ầm ĩ xung quanh chợt như bị ấn xuống nút tạm dừng, bị kéo ra một âm thanh chói tai.
Vân Chức quên chớp mắt, không thể tưởng tượng được mà nhìn Đường Dao, chừng mấy chục giây không nói chuyện, lúc bình tĩnh lại mới hỏi: "Giang Thời Nhất chủ động nói thế?! Vậy vì cái gì mà thời gian dài như vậy, bọn tớ có vô số lần gặp mặt, anh ta chưa bao giờ nhắc qua?"
Không chỉ là cơ hội, lần đầu tiên cô ở bệnh viện nói ra chuyện báo ân với Tần Nghiên Bắc, Giang Thời Nhất cũng ở đó, anh ta có khả năng nhịn được không nói một lời sao?!
Sau đó lại nhiều lần bị cô từ chối như thế, anh ta còn suy nghĩ rất nhiều cách gia tăng số lần gặp mặt, thậm chí còn nói cho cô biết rất nhiều tin đồn trái chiều của Tần Nghiên Bắc, lúc đó sao lại không nói chân tướng cho cô biết?
Giang Thời Nhất là một người trầm ổn đến vậy?!
Đường Dao đem những lời Giang Thời Nhất nói lúc đó nói lại cho Vân Chức nghe, nhẹ giọng phân tích: "Rốt cuộc thì giữa người với người đều có tính cách khác nhau, đặt ở trên người Giang Thời Nhất thì thật ra cũng rất hợp lý, anh ta thích cậu đã lâu, vẫn luôn khổ sở theo đuổi, nếu như nhắc tới ân tình thì giống như cưỡng ép cậu quá."
Cô ấy không mang theo ác ý, chỉ thuận miệng nói: "Vậy không phải là sẽ giống như thái tử gia sao..."
Vân Chức theo bản năng cảm thấy kháng cự, kháng cự hành vi cùng cách nói điên đảo cô mấy tháng nay, cũng kháng cự một câu giống nhau cuối cùng này, cô theo bản năng đánh gãy: "Không giống, Giang Thời Nhất với Tần Nghiên Bắc không thể so sánh với nhau được."
Đường Dao ngơ ngẩn, có mấy lời tới bên miệng rồi nhưng vẫn nhịn xuống không có nói tiếp, trịnh trọng hỏi: "Chức Chức, Giang Thời Nhất đã sắp xếp mọi chuyện xong rồi, hôm nay chỉ cần cậu đi theo tớ, trước khi Tần Nghiên Bắc phát hiện, chúng ta tuyệt đối có thể chạy đi, Giang Thời Nhất nói, nếu như cậu muốn biết chân tướng thì chờ gặp mặt rồi, anh ta đều sẽ một năm một mười nói rõ cho cậu, còn sẽ chứng minh cho cậu nữa."
"Chạy?" Vân Chức ý thức được tính nghiêm trọng, nghiêm túc hỏi, "Cậu tới là để đưa tớ đi?"
Đường Dao gật đầu: "Cậu có nguyện ý hay không, thời gian của chúng ta không nhiều lắm đâu, quyết định thì sẽ lập tức xuất phát."
Ngực Vân Chức giống như bị đẩy một chút, không nhịn được mà run lên.
Trong kế hoạch của cô thì không phải là ngày hôm nay, cho nên cũng không có chuẩn bị cho sự biến mất ngay bây giờ, nghĩ tới ánh mắt của Tần Nghiên Bắc, buổi tối cô còn hứa sẽ nướng bánh quy cho anh, cùng với cuộc điện thoại ban nãy của anh... anh đã bắt đầu bất an rồi, đều đang bí mật thử cô.
Vân Chức nhanh chóng bình tĩnh lại, suy xét tình huống của bản thân, bởi vì quay chụp phải đăng ký cho nên giấy tờ cô đều mang ở bên người, thẻ cũng ở trong túi, nhưng tiền từ đoàn phim...
Lúc đang nghĩ ngợ, phó đạo diễn Triệu bỗng gửi tin nhắn tới, nói bộ phận tài vụ chuẩn bị chuyển tiền poster tới cho cô, bảo cô chú ý thông báo.
Ngay cả cái lý do này cũng đều đã ổn thỏa, giống như thúc giục cô nhanh chóng quyết định.
Vân Chức khom lưng, chống đỡ ghế dựa bên cạnh, nhẹ giọng hỏi một câu: "Ý của Giang Thời Nhất là cần phải gặp mặt mới có thể nói ra chân tướng?"
"Phải, anh ta chỉ nói với cậu thôi, trước mắt tớ cũng không liên hệ được với anh ta..." Đường Dao trả lời đúng sự thật, "Lần này anh ta cũng là bỏ vốn gốc, muốn đoạt người trong tay Tần Nghiên Bắc, cậu có thể tưởng tượng là khó khăn nhiều đến mức nào, kế hoạch hôm nay đã được chuẩn bị rất lâu, nếu như không thành công thì lần sau sẽ phi thường khó khăn."
Vân Chức nhìn cô ấy: "Cậu thì sao? Dao Dao, cậu cũng muốn đi theo? Tớ thì có thể đi, nhưng cậu phải ở lại, coi như là tự tớ..."
"Không được!" Đường Dao nghiêm túc nói, "Kế hoạch là tớ với Giang Thời Nhất thống nhất với nhau, tớ vốn dĩ không thể tránh khỏi liên quan, Tần Nghiên Bắc không có dễ lừa như vậy, hơn nữa quan trọng hơn là, Giang Thời Nhất thích cậu, tớ cũng không thể hoàn toàn yên tâm, ít nhất thì tớ phải đưa cậu tới nơi an toàn mới được, đến nỗi bên nhà tớ... ba tớ nói, ông ấy không sao cả, bảo tớ cứ làm những chuyện không thẹn với lương tâm là được."
Vân Chức nắm chặt tay Đường Dao, không hề nhiều lời, trái tim nhảy kịch liệt trong lồng ngực, cô cúi đầu nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Được, cái chân tướng kia, tớ cần phải gặp mặt hỏi rõ Giang Thời Nhất."
Đường Dao nhận được câu trả lời, nắm chặt ngón tay Vân Chức, vẻ mặt như thường mà tiếp tục nói chuyện với cô, đôi mắt lại thời khắc chú ý xung quanh.
Hai ba phút sau, sân vận động vốn đang quay chụp từng bước một bỗng nhiên một cái đèn chụp lớn ở trên nóc nhà bị đứt dây cáp, rơi thẳng xuống bên dưới, trong lúc nhất thời tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, không biết là có rơi trúng người nào hay không.
Vân Chức vội vàng đứng lên, nhanh chân tới xem bạn học, lại bị Đường Dao gắt gao túm chặt, cô lúc này mới phản ứng lại, đèn chụp rơi xuống, là cơ hội mà Giang Thời Nhất đã sắp xếp, muỗn nhiễu loạn hiện trường.
Vân Chức nhìn một vòng từ xa, xác định hẳn là không có ai bị thương, lúc này tâm cô mới thoáng thả lỏng.
Giang Thời Nhất dùng cách này? Không sợ đả thương người khác sao?
Nhưng trường hợp đã xảy ra rồi, hiện trường hoàn toàn rối loạn, cô có thể cảm giác được, những ánh mắt vốn nhìn chăm chú vào cô bị quấy nhiễm nghiêm trọng, trừ bỏ sự cố, còn có người được sắp xếp cố tình ngăn trở, muốn một lần nữa tụ tập đến bên cạnh cô thì cần chút thời gian.
Chỉ như vậy thôi cũng đủ để Đường Dao đưa cô đi.
Vân Chức hít sâu, nắm chặt cái túi nhỏ tùy thân của mình, theo lực lôi kéo của Đường Dao đi ra đằng sau tấm biển quảng cáo lớn, đi nhanh theo bước chân của cô ấy, từ thông đạo nội bộ đi thẳng ra cửa sau của sân vận động, cô đoán nơi đó hẳn là có xe chờ sẵn.
Ánh sáng trong thông đạo không đủ, phá lệ an tĩnh, chỉ có mạch đập nhảy lên cùng tiếng bước chân hỗn loạn vội vàng.
Trong lúc chạy, Vân Chức có quay đầu lại hai lần, lối vào phía sau ngày càng cách xa cô, cho đến khi nhìn không thấy nữa, trong lòng cô lại tựa như có một sợi tơ trong suốt móc nối ở bên kia, chạy trốn càng nhanh, những dây tơ đó cuốn càng chặt, đau nhức đến hốc mắt cô có chút chua xót.
Động tác Đường Dao nhanh nhẹn, kéo cửa xe ra, đẩy Vân Chức đi lên, lúc nhìn qua thấy cô có chút ủ rũ, đuôi mắt hơi hơi đỏ lên, cô ấy hơi giật mình hỏi: "Tớ nhớ là cậu rất ghét bị giam nhốt mà, cảm giác bị giam giữ này, trước kia trường học có hai lần xảy ra việc lớn, phong tỏa ký túc xá trong khoảng thời gian ngắn, lúc ấy cậu còn rất bất an, sao bây giờ lại..."
Hiện tại bị Tần Nghiên Bắc hạn chế, cô còn không có cảm giác đó?
Vân Chức dùng sức nắm lấy tay nắm cửa xe.
Đúng vậy, vì cái gì chứ?
Rõ ràng bị nhốt lại là chuyện cô ghét nhất, vì cái gì mà nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, đi tới chỗ nào cũng bị Tần Nghiên Bắc kè kè bên cạnh không rời, cô lại không có căm thù tới tận xương tủy mà còn vô cùng tín nhiệm anh.
Đặc biệt khi nghe chân tướng từ Giang thời Nhất, cho dù hiện tại vẫn chưa thể xác định thì không phải cô vẫn nên bắt đầu đề phòng với Tần Nghiên Bắc sao?
Sợi tơ quẩn quanh trái tim đang không ngừng hãm sâu vào bên trong, khảm vào càng sâu, bản thân cô cũng sờ không tới nữa.
Đường Dao bỗng nhiên thả chậm ngữ tốc hỏi: "Chức Chức, cậu... có phải đã động tâm với Tần Nghiên Bắc rồi hay không."
Không chỉ có đôi mắt đỏ lên ngày hôm nay của Vân Chức mà còn có lời bảo vệ mà cô buột miệng nói ra nữa.
Từ rất sớm trước đó, cô ấy đã nhận ra thái độ của Vân Chức đã thay đổi, khi nhắc tới vị thái tử gia kiêu ngạo nhạt nhẽo kia, một người không thích nói chuyện như cô lại dường như có rất nhiều đề tài để nói, trong mắt mang theo ý cười và sự tin cậy vô giác.
Hiện tại lúc sắp chia tay, hết thảy giống như đều rõ như ban ngày, rốt cuộc cũng không thể giấu kín được nữa.
Vân Chức bỗng nhiên ngẩng đầu, khàn giọng phủ nhận: "Không có, tớ không có, cậu biết mà, tớ có người mình thích..."
Đường Dao không có vội vã phản bác, chỉ là nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật không khó, cậu chỉ cần suy xét hai việc..."
"Nếu như người cậu thích không tồn tại, tâm cậu không có chỗ nào để dừng chân, liệu có thể yêu Tần Nghiên Bắc không?"
"Nếu như ngay từ ban đầu, người cứu cậu là Giang Thời Nhất, bà nội bảo cậu đi báo ân cũng là Giang Thời Nhất, liệu cậu có thể đi cùng anh ta tới bước này không, những chuyện mà cậu đã nói, đã làm qua với Tần Nghiên Bắc, cậu cũng sẽ làm như vậy với Giang Thời Nhất hay sao?"
Cửa xe "phanh" một tiếng đóng lại, chiếc xe phổ thông có thể thường xuyên gặp ở trong trường học, bình tĩnh rời khỏi sân thể dục và đám quần chúng, trên cửa sổ xe thậm chí còn treo tấm mành che nắng quê mùa.
Vân Chức dựa vào hàng ghế sau, hồi lâu sau cũng không nói gì.
Tạp âm bên ngoài từng đợt rót vào trong tai, giống như là đang đóng băng.
Trong lòng cô biết rõ đáp án của hai vấn đề kia.
Sẽ.
Sẽ yêu.
Và sẽ không làm trên người người khác.
Không đơn thuần chỉ là ngày hôm nay, hiện tại, mà từ trước đó rất lâu rồi, cô cũng có thể đáp như vậy.
Đường Dao thở dài: "Nếu như thế này, tớ cànng không hối hận, nhất định phải đưa cậu chạy thoát, tình cảm của hai người, sao có thể vây nhốt kìm hãm sự phát triển bình thường, cái cục diện bế tắc này cần được phá vỡ, cho dù thái tử gia có bệnh, Chức Chức của chúng ta cũng không thể trầm luân theo anh ta."
Vân Chức cúi đầu, ấn ấn điện thoại, ngón tay có chút run lên, nơi phát tín hiệu lại không có vạch.
Đường Dao nói: "Trong xe có thiết bị che chắn sóng, tạm thời sẽ không nhận được tín hiệu, phòng ngừa Tần Nghiên Bắc đặt định vị trên người cậu, chờ đi xa rồi thì ném điện thoại đi, đổi cái mới là được."
Vân Chức nắm chặt, nhấn mở người duy nhất mà cô có thể chủ động liên lạc.
Bởi vì hiện tại anh không nhận được tín hiệu, cho nên cô không hề cố kỵ nhắn một tin qua cho anh, không quanh co lòng vòng, trắng trợn hỏi: [Tần Nghiên Bắc, có người nói cho tôi biết, từ trước tới nay anh chưa hề cứu tôi, có phải không?]
Nhắn xong, Vân Chức úp ngược điện thoại xuống, chờ một khắc tín hiệu khôi phục thì đoạn tin nhắn này sẽ tự động được gửi đi thôi, nhưng mà lúc ấy, cô đã rời khỏi Thanh Đại rồi, thậm chí còn rời xa cả Hoài Thành.
Coi như là chào tạm biệt, là lý do cô rời đi.
Vô luận anh nhìn thấy tin nhắn này có tức giận hay có cảm giác không được tín nhiệm cũng được, hay là sự thật vốn là như thế cũng được, đều có thể coi như là một dấu chấm hết.
Một khắc xe rời khỏi cổng lớn Thanh Đại, Vân Chức giống như bị cái gì đó lôi kéo, đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn xuyên qua khe hở nhỏ của tấm mành che nắng.
Cô theo bản năng trốn ra phía sau, để bản thân hoàn toàn tránh khỏi phạm vi khe hở đó, nhưng đôi mắt lại gắt gao nhìn, có một chiếc xe màu đen ngược hướng đi vào, nhanh như tia chớp vụt qua bên cạnh, cho dù cách xa nhau hai cái cửa xe và khoảng cách bên ngoài, cô đều có thể cảm nhận được sự nôn nóng run rẩy từ tận trong tim.
Mũi Vân Chức đột nhiên chua xót.
Cô biết, là Tần Nghiên Bắc trở lại.
Anh có dự cảm, lại không biết được anh và cô đã đi thoáng qua nhau.
Tốc độ xe rất nhanh, sau khi ra đường chính xong liền bắt đầu thuần thục vòng đi theo một con đường không có camera, không đi cao tốc, chỉ chọn đường quốc lộ, mục tiêu rõ ràng.
Vân Chức nhìn ra tài xế là người của Đường Dao, cũng không phải bên phía Giang Thời Nhất, cô an tâm hơn chút hỏi: "Giờ chúng ta đi đâu?"
Đường Dao nhẫn mở điện thoại, đưa cho cô xem: "Đây là địa điểm trung chuyển mà bọn tớ đã quyết định, khoảng cách vừa phải, có thể để cậu nghỉ ngơi, hơn nữa Giang Thời Nhất nói những lời đó của anh ta thích hợp nói ở đây, có người có thể chứng minh cho anh ta, chờ những việc này được xử lý tốt, chúng ta lập tức đổi nơi khác."
Vân Chức vừa thấy liền sửng sốt, ngón tay theo bản năng cuộn lên, gắt gao ấn ở trong lòng bàn tay, cảm giác được đau buốt, nhíu mày hỏi: "Sao lại là nhà cha mẹ tớ?"
Đường Dao vỗ vỗ cô trấn an, nghiêm túc giải thích: "Chức Chức, tớ biết cậu chán ghét nơi đó, nhưng mà chính bởi vì cậu ghét cho nên Tần Nghiên Bắc mới sẽ không nghĩ tới cậu sẽ tới đó."
Quan hệ của Vân Chức với gia đình không tốt, tình cảm với cha mẹ cũng lạnh nhạt, ngôi nhà đó là nơi nhiều năm rồi cô không về, ngay cả Từ Khuynh cũng biết bọn họ trọng nam khinh nữ thì sao Tần Nghiên Bắc có thể không biết được.
Vân Chức trốn đi, mặc kệ là đi đâu, đều không thể đến nhờ cậy nhà cha mẹ được.
"Có phải cậu có lý do đặc biệt không thể cấp nhận..." Đường Dao nhíu mày, "Hay là chúng ta..."
Vân Chức lắc đầu, thẳng lưng: "Không sao, đi thôi, tớ không có gì mà không thể đối mặt được với họ, hơn nữa nếu Giang Thời Nhất đã nói như thế thì hẳn là chân tướng trong miệng anh ta cũng có quan hệ với cha mẹ tớ, tớ cần phải đi nghe."
Sau một hồi lâu trầm mặc, cô mới buông ra ngón tay đang gắt gao nắm chặt, bên trên đã tích ra một tầng ứ hồng hơi mỏng, thấp giọng nói: "Chỉ là... không cần đi đường Hoài Giang, đi đường khác đi, tùy tiện đổi đường nào cũng được."
Trên con đường Hoài Giang, có nơi đó.
Nơi mà... khiến cô bước chân lên con đường quỷ môn, thiếu chút nữa đã không thể kiên trì, rơi vào phản ứng kích thích nghiêm trọng đến tính mạng, trong thời gian dài mất đi thính giác và thị giác, không thể ăn cơm, không thể tiếp xúc với sự động chạm của người khác.
Nếu không có Thập Nhất, một mình cô chỉ có thể từng bước đi trên con đường tuyệt cảnh, thẳng đến khi ở trong căn phòng nhỏ đó tiêu hao đi chút sinh mệnh cuối cùng của mình.
Nhà cha mẹ Vân Chức ở Tùy Lương, cách Hoài Thành hai tiếng đi xe, càng tới gần, sắc mặt Vân Chức càng tái nhợt.
Cô chỉ là từ khe hở nhìn ra phong cảnh ngày càng quen thuộc bên ngoài thôi, hô hấp đã trở nên dồn dập, từng chú từng chút thổi mạnh vào trong phế phủ.
Cha mẹ Vân ở trong một khu dân cư xa hoa mới xây ở Lạc Thành, Vân Chức cũng không biết bọn họ chuyển nhà khi nào, dù sao trong cái nhà này cũng sẽ không có nơi nào dành cho cô, nhưng nhớ tới anh trai gần đây vẫn luôn phải vào bệnh viện, cô vẫn là không bỏ xuống được.
Trước khi tiến vào Tùy Lương, điện thoại cũ của Vân Chức đã bị Đường Dao xử lý xong, hiện tại cô nắm chặt điện thoại mới, trên người mặc áo khoác dài, đội mỹ, chậm rãi đi vào cái gọi là nhà kia.
Diện tích nhà ở không nhỏ, phòng khách rất rộng, sofa bên trong có vài người ngồi, Giang Thời Nhất ngồi ở chính giữa, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Nhìn thấy Vân Chức, hắn mới thở phào một hơi, lập tức đi qua đón tiếp, nóng vội muốn nắm lấy tay cô: "Chức Chức, em có khỏe không? Thực xin lỗi, là anh đến quá chậm, để em phải chịu khổ nhiều như vậy, dọc theo đường đi anh sắp xếp ổn thỏa hết chứ, đều thuận lợi sao? Nếu không phải sợ Tần Nghiên Bắc cảnh giác thì anh sẽ tự mình đi qua đón em, cũng không cần Đường Dao ra mặt."
Vân Chức theo bản năng tránh khỏi tay hắn, Giang Thời Nhất cứng đờ giữa không trung, nhìn cô không dám tin tưởng, hỏi: "Chuyện kia, Đường Dao chưa nói cho em?"
Vân Chức gật đầu: "Nói rồi, bằng không tôi cũng sẽ không sốt ruột đi qua đây."
Giang Thời Nhất có chút đứng không vững, không hiểu mà nhìn chằm chằm Vân Chức, dần dần nghe hiểu ý tứ của cô, cho nên... cô không phải vì mau chóng thoát khỏi Tần Nghiên Bắc, cảm kích người không màng bất cứ điều gì giúp cô chạy thoát mà là vì nghe được chân tướng năm đó sao?!"
Hắn trầm mặc một khoảng ngắn ngủi, đằng sau có một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy mảnh khảnh kìm nén không được chạy tới đây, đẩy Giang Thời Nhất ra, bổ nhào vào trước mặt Vân Chức, đôi mắt đào hoa đỏ bừng, cúi người ôm lấy cô, mang theo run rẩy nói: "Chức Chức, Chức Chức, em đã về rồi."
Vân Chức cứng đờ, lướt qua bả vai người đàn ông nhìn thấy đôi vợ chồng vừa quen thuộc vừa xa lạ ở phía sau, nhắm mắt lại, cực thấp nhẹ giọng gọi anh ấy: "Anh."
Vân Hàn đứng thẳng người, một khuôn mặt tinh xảo có thể so được với lưu lượng đang hồng hiện tại, nhưng trong đôi mắt thanh triệt lại trống rỗng, hoàn toàn không phải dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành, anh ấy thẳng thắp nhìn Vân Chức, lông mi đen nhánh thấm ra nước mắt, phản ứng thần sắc đều giống như đứa trẻ mới vừa hiểu chuyện.
Vân Chức cầm tay anh ấy, đôi vợ chồng cố nén nãy giờ nhìn không được nữa, bà mẹ nhíu mày tới gần, đem Vân Hàn kéo qua: "Mày nắm chặt như vậy làm gì, không biết anh trai mày sợ đau à? Đã bao lâu không gặp rồi, vừa gặp liền dùng sức bóp nó?"
Giang Thời Nhất nhìn qua, bà mẹ mới cảm thấy ngữ khí nói chuyện theo thói quen của mình không đúng lắm, lập tức lộ ra nụ cười lớn, không được tự nhiên tiếp đón Vân Chức: "Đều đã về nhà, còn đứng ở cửa làm gì, nhanh vào ngồi đi."
Lão cha cũng tiến lên, mở miệng liền nói một câu: "Sao lại khách khí như vậy, để người ta thấy thì không hay."
Nói xong liền đi vào bên bưng đĩa trái cây đã cắt ra đưa cho Vân Chức, xiên một miếng dưa lê đặt vào trong tay Vân Chức.
Vân Chức không nhận, sắc mặt bà mẹ liền trầm xuống, đánh giá cẩn thận cô từ trên xuống dưới, trong mắt lại lộ ra vẻ kinh ngạc cùng vừa lòng, quay đầu nói với Giang Thời Nhất: "Giang tiên sinh, người một nhà chúng tôi có vài lời muốn nói riêng với nhau trước, cậu có thể chờ vài phút được không?"
Giang Thời Nhất đã chuẩn bị lời định nói, nay lại tạm thời thu lại, gật gật đầu, bà mẹ liếc nhìn Vân Chức một cái: "Khó có khi trở về một chuyến, vào nhà đi, nói chuyện bệnh tình của anh trai con."
Vân Chức hít sâu, nếu như cô đã dám bước vào cánh cửa này thì sẽ không sợ phải ứng đối với bọn họ, huống chi thái độ ngày hôm nay của cha mẹ so với trước kia quả thực đã được coi là ôn nhu.
Vân Chức đi theo cha mẹ đi vào phòng ngủ, cửa vừa đóng, bà mẹ liền dẫn đầu xoay người, đè thấp âm lượng, trong mắt mang theo vẻ cường thế, gọn gàng dứt khoát hỏi Vân Chức: Nếu như không phải cô nhỏ của mày gọi điện thoại tới hỏi tao thì tao còn không biết mày đã trở thành minh tinh rồi đấy?! Vẽ poster cho phim điện ảnh? Hiện tại trên mạng đều là ảnh chụp của mày cả!"
"Không phải mày vẫn luôn nói với tao là, mày chỉ là một sinh viên bình thường à, bình thường mà lại có nguồn thu nhập thêm, rồi còn do do dự dự khi đưa tiền chữa bệnh cho anh trai mày, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? A? Tao thấy người trên mạng nói, mấy bức vẽ của mày có thể bán được ngàn vạn?!"
Huyệt thái dương Vân Chức vang lên ong ong, lòng bàn tay đã rất đay, giống như muốn ấn rách, lại không thể giảm bớt được cảm giác tê mỏi trong trái tim.
Rõ ràng từ rất nhiều năm trước đã thích ứng rồi, đã sớm thói quen rồi, bản thân cũng có thể tưởng tượng tới, nhưng lâu lắm rồi không tự mình trải qua, lần nữa đối mặt, vẫn là cảm thấy đau đầu ghê tởm muốn nôn.
Lão cha ngồi ở một bên, sắc mặt nghiêm túc: "Vân Chức, mày như vậy không phải là lừa gạt cha mẹ sao, mỗi ngày chúng tao đều trôi qua khổ sở, đến chẩn bệnh cho anh trai mày thôi cũng phải lo lắng tiết kiệm, kết quả mày ở bên ngoài kiếm được một đống tiền cũng không rên một tiếng? Lúc cô nhỏ của mày tới hỏi chuyện, bọn tao lại giống như mấy đứa ngốc vậy, không sợ bị người khác chê cười sao?"
"Sợ bị người khác chê cười?" Vân Chức mở mắt ra, bên trong thanh linh bình tĩnh, không chút gợn sóng, huyết lệ đau khổ trước đây đều đã được nuốt xuống, hiện tại căn bản không ảnh hưởng gì tới cô, sông thẳng sống lưng, bình tĩnh, thậm chí là nhu hòa mà hỏi lại, "Từ nhỏ mấy người đã không quan tâm tới tôi, sai sử tôi, bắt nạt tôi đến tất cả người dân trong tiểu khu đều biết, sẽ không sợ bị người khác chê cười sao?"
Bà mẹ đột nhiên thay đổi sắc mặt, muốn phát hỏa lên người cô, lại bị chồng mình túm lại.
Lúc này bà ta mới cưỡng chế đè nén cảm xúc xuống, xua xua tay nói: "Được rồi, cãi nhau với mày chẳng có ích lợi gì, đó gọi là kích thích giáo dục, cực khổ mới có thể trưởng thành, chúng tao không oán hận mày đã là không tệ rồi, để mày hầu hạ anh trai mày, hầu hạ cha mẹ mày, là sai à? Nếu không phải chúng tao nuôi dưỡng mày nhiều năm như vậy, mày có thể có ngày hôm nay mà đi kiếm tiền sao?!"
"Cái khác không cần nhiều lời..." Bà ta lập tức đổi chủ đề, "Trị liệu tiếp theo của anh trai mày đang thiếu tiền, tao còn đang lo không có cách, hiện tại tốt rồi, trước tiên mày chuyển 500 vạn dự phòng qua đây, sau này không đủ thì tao lại tìm mày."
Vân Chức giống như nghe được chuyện cười: "Bao nhiêu tiền?"
"500 vạn, nhiều sao?" Bà mẹ nói như lẽ đương nhiên, "Mày vẽ hai bức không phải là có rồi sao?"
Vân Hàn ở bên cạnh gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng, nhịn không được đẩy bà mẹ một cái, đề cao âm lượng: "Không cần, không cần! Tiền Chức Chức vất vả kiếm được, con không cần!"
"Vất vả cái gì! Chỉ vẽ tranh thôi thì tốn bao nhiêu sức chứ?!" Bà mẹ cãi lại, "Đây đều là nó nợ con!"
Vân Chức không nhịn được đánh gãy, dứt khoát lưu loát nói: "Tiền trị liệu của Vân Hàn tôi đều có thể phụ trách, nhưng một phân tiền tôi cũng sẽ không đưa cho bà, cái duy nhất tôi có thể chấp nhận chính là đưa tài khoản của Vân Hàn ở bệnh viện cho tôi, tôi sẽ phụ trách đóng tiền vào đó, còn những cái khác, bà nghĩ cũng đừng nghĩ."
Bà mẹ sửng sốt, đột nhiên cuồng loạn túm lấy cô, lại sợ bị Giang Thời Nhất ở ngoài cửa nghe thấy, tăng thêm ngữ khí nói: "Mày hiếu thuận bọn tao, cho bọn tao dưỡng lão không phải là điều hiển nhiên à?!"
Vân Chức quyết đoán đẩy ra.
Cô bọc mình trong cái áo khoác rộng rãi, cơ thể mảnh khảnh giống như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi ngã, gương mặt lớn bằng lòng bàn tay còn mang theo lớp trang điểm lúc quay chụp, son môi lại chỉ còn có một chút.
Nhưng lớp trang điểm đó, hoàn mỹ cất giấu đi vẻ yếu ớt bất lực của cô, đem những tổn thương từ năm này tháng nọ mà cô đã phải chịu được gắt gao áp tới chỗ sâu nhất, giống như chưa từng có một cô gái đã từng ở trong góc cuộn tròn khóc nấc lên.
Vân Chức bằng phẳng kiên định, ở một khắc này không tự giác được, bắt chước ánh nhìn nghiêm nghị từ trên cao xuống của người nào đó, dùng thanh âm mềm mại, không chút gợn sóng nói: "Đừng có nằm mơ, tiền của tôi cho dù có vứt đi cũng sẽ không có khả năng đưa cho bà, rốt cuộc thì từ trước tới nay các người có từng coi tôi là con gái đâu, sao tôi có tư cách coi các người thành cha mẹ mà phụng dưỡng, đúng không?"
Cô xoay người kéo cửa, lập tức đi ra ngoài, hướng về phía Giang Thời Nhất.
Giang Thời Nhất chào đón, hắn không nghe rõ đoạn đối thoại bên trong, từ biểu tình của Vân Chức cũng không nhìn ra bất cứ sự dao động nào, ôn thanh hỏi: "Nói chuyện với cha mẹ có được không? Trước đó anh đã nói chuyện qua với họ rồi, sau này bọn họ sẽ không đối xử với em như vậy nữa."
Vân Chức cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu lên nhìn Giang Thời Nhất: "Học trưởng, anh tới để cứu vớt tôi sao? Cho rằng nói mấy câu là có thể khiến tôi có một gia đình ấm áp? Có phải cả đời này anh sống quá thuận lợi, chưa từng chịu cảnh suy sụp, cho nên như đương nhiên mà cho rằng những cái hố sâu không đáy đó đều có thể nhẹ nhàng yên bình?"
Giang Thời Nhất nhíu mày, mím môi: "Việc không thuận lợi với anh nhất còn không phải là em sao? Chức Chức, anh tận tâm tận lực theo đuổi em, từ lúc em vào đại học tới bây giờ đã được một khoảng thời gian dài như vậy rồi, trừ bỏ ban đầu chính thức làm quen với em, em có cười với anh một lần ra thì có lần nào em cho anh một tia hy vọng chứ?"
"Nhất định một hai phải..." Hắn nhắm mắt, giống như bùng nổ, "Một hai phải bắt anh nói cho em biết, năm đó là anh, xông vào đám cháy cõng em ra ngoài, lấy ân cứu mạng tới yêu cầu em, em mới bằng lòng buông lỏng sao?!"
Trong cổ họng Vân Chức trướng đau, trong chốc lát, hô hấp giống như bị bóp chặt, buồn bực đến lồng ngực cũng nhói lên.
Giang Thời Nhất vén ống tay áo lên, lộ ra vết sẹo bỏng năm xưa ở khuỷu tay: "Em nhìn xem, đây là lúc anh cõng em ra bị lửa đốt, anh sợ em trượt xuống cho nên liền chịu đựng không động tới."
"Còn muốn biết chi tiết sao? Anh đều nói cho em."
Giang Thời Nhất không có dừng, bắt đầu hoàn chỉnh miêu tả tình cảnh lửa lớn ngày hôm đó, chỉ là yên lặng đổi nhân vật trong đó thành mình.
Hắn ta không phải Giang Thời Nhất yếu đuối kia.
Hắn ta không có đứng ở bên ngoài vụ hỏa hoạn, sợ bị thương, sợ nguy hiểm không dám đi vào, trơ mắt nhìn Vân Chức bị ngọn lửa cùng sương khói nuốt hết, cũng không có bị gỗ vụn ở hiện trường bắn tới làm bỏng khuỷu tay, sợ tới mức chạy ra xa hơn, liền ngay cả tới gần cũng không dám.
Cả đời này hắn ta vô ưu vô lo, muốn cái gì đều có được cái đó, chưa bao giờ có nửa điểm nghi ngờ đối với bản thân mình, chỉ có lần này, duy nhất lần này, giống như ác mộng, ngày ngày đêm đêm tra tấn hắn, cái cảnh tượng kia như lại lóe sáng, mấy năm qua cũng không thể quên, nhắc nhở hắn trốn tránh.
Hắn vốn dĩ thích Vân Chức, lại bị đoạn chuyện cũ này tra tấn, giống như bị ma quỷ ám ảnh mà phải có được, muốn yêu đương, danh chính ngôn thuận cho cô hết thảy là có thể đền bù được những tiếc nuối lúc trước.
Nhưng mà cố tình, Vân Chức lại không cho hắn cơ hội, để đoạn chuyện cũ kia vẫn không ngừng trào phúng hắn, thẳng đến khi buộc hắn không thể không đi trên con đường này.
Cô không phải muốn báo ân sao?
Tới tìm hắn báo ân đi, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, không phải từ xưa vốn là như vậy sao, không quá phận đi?!
Cô mềm lòng như vậy, tri ân báo đáp người, sao có thể lại từ chối hắn.
Hắn không phải Giang Thời Nhất, hắn là người ngày đó, là Tần Nghiên Bắc ở lửa lớn vì cô mà vào sinh ra tử.
Vân Chức an tĩnh nghe xong toàn bộ quá trình, kỹ càng tỉ mỉ đến mức mà ngay cả quần áo cô mặc hôm đó, sắc trời hôm đó và những thứ cô mang theo hôm đó là gì.
Giọng nói của Giang Thời Nhất kết thúc, cha mẹ Vân cũng đi từ trong phòng ngủ ra, Giang Thời Nhất rũ mắt thở dài, tựa hồ là sợ Vân Chức không tin, thấp giọng nói: "Chú, dì, phiền hai người chứng minh cho Chức Chức một chút đi, bằng không cô ấy sẽ mãi tin vào cái thông tin sai lầm của bà nội cô ấy mất, bị người ta lừa lâu như vậy cũng không biết."
Bằng chứng từ người nhà, hắn cũng có, có tiền là có thể giải quyết, nói nói mấy câu là được, ai sẽ từ chối chứ.
Đối với đoạn ân tình này, Tần Nghiên Bắc trước nay đều tránh không nói, mà hắn có thể miêu tả đến toàn diện không bỏ sót chỗ nào, còn có gì để nghi ngờ.
Cha Vân tự nhiên mà nói: "Tiểu Giang nói không sai, ngày hỏa hoạn hôm đó, cha với mẹ con cũng tới Đồng huyện, chỉ là con không biết mà thôi, chúng ta ở hiện trường nhìn thấy tiểu Giang, là cậu ấy yêu cầu không cho nói."
Ông ta xụ mặt: "Bà nội con tám phần là trước lúc lâm chung không yên tâm về con, từ con đường nào đó tìm được thông tin hàm hồ của một kẻ có kiền, sau đó bảo con đi qua, kết quả là bị lừa đi."
Ông ta lại rút ra một tấm ảnh chụp, bên trên là Giang Thời Nhất đứng cạnh đám cháy, đưa cho Vân Chức, trợn mắt nói dối: "Này là do mẹ con chụp ngay lúc ấy, nhìn xem, còn không phải là cậu ấy sao."
Vân Chức chỉ nhìn thoáng qua.
Biểu hiện của cô quá mức bình tĩnh, cảm xúc trong ngực Giang Thời Nhất như sắp nổ tung: "Chức Chức..."
Vân Chức rũ mắt, thấy không rõ sự biến đổi bên trong, cô bỗng nhiên mở miệng: "Học trưởng, nếu bàn về bằng chứng, hiện tại anh mới lấy ra thì cũng chẳng khác gì với Tần Nghiên Bắc cả."
Giang Thời Nhất sửng sốt.
Cô ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt thủy quang như hàm chứa cả sao trời: "Tôi bị hôn mê, không thấy được người đó là ai, cho nên hết thảy quá trình đều không có chứng cứ nào chứng minh nó là thật, vết sẹo đó anh ấy cũng có, so với anh thì nặng hơn nhiều, mà nói tới nhân chứng..."
Cô cong môi cười một chút: "Cha mẹ tôi chưa từng coi tôi là con gái mà đối đãi, nhưng bà nội đã nuôi tôi từ nhỏ, chúng tôi hiểu nhau rất rõ, anh cảm thấy lời nói của ai sẽ khiến tôi tin tưởng hơn?"
"Mặt khác, tuy rằng ý thức tôi không thanh tỉnh, nhưng tôi còn có một chút cảm giác..." Vân Chức cắn rõ ràng từng chữ, nói năng có khí phách, "Người kia cõng tôi lên, rất cao, sống lưng mạnh mẽ, cho tới bây giờ học trưởng vẫn thiên về gầy gò, mấy năm trước, bị khói hun cho như vậy mà lại thật sự có thể đưa tôi ra ngoài trước khi tôi không thể hít thở được sao?"
Giang Thời Nhất căng cứng dây thần kinh, Vân Chức mới nói vài câu đã khiến hắn ta gần như mất khống chế, đôi mắt hắn ta lộ ra nhiệt ý, không thể chấp nhận được mà thấp giọng gầm lên: "Vân Chức, em rốt cuộc muốn nói gì?!"
Toàn thân Vân Chức đều banh đến phát đau, thân thể tinh tế của cô ở trong phòng khách bị ép đứng thẳng, bình tĩnh mà bướng bỉnh, thanh âm có chút run rẩy lại mạnh mẽ bị chặn lại: "Tôi nói, không đủ hợp lý, tôi không tin."
***
C
hạng vạng buông xuống, phía chân trời là hoàng hôn dày đặc chồng chất, xe hơi màu đen chạy vút qua cao tốc, lốp xe nghiền ép mạnh trên mặt đất, phát ra tiếng nổ vang nặng nề.
Người đàn ông tây trang hỗn độn, siết chặt tay lái, nhẫn đính hôn chưa bao giờ được chấn nhận mang ở trên tay trái anh, bị khớp xương sắc bén đâm đến muốn thủng da thịt, tái nhợt loang lổ mà hồng lên.
Điện thoại bị ném vỡ đặt ở bên cạnh ghế lái, màn hình chia năm xẻ bảy, nhưng vẫn trước sau sáng lên, bên trên là tin nhắn cuối cùng Vân Chức gửi tới: [Từ trước tới nay anh chưa từng cứu tôi, có phải không?]
-------------Shmily: Đột nhiên edit phải cái thứ trơ trẽn quá, máu nóng dồn lên cả đầu!!! Con gì chứ con người không ai như vậy cả:)))