Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Tới Là Để Ôm Anh

Edit by Shmily

#Do not reup#

-----------------------------

Cô giáo Sin thề rằng bản thân đã thực sự nỗ lực làm nhanh lắm rồi, tay cũng sắp lên men tới nơi, nhưng hiển nhiên vũ khí mang tính công kích kia vẫn đứng sừng sững như cũ.

Cô sắp khóc tới nơi rồi, giọng nói tràn ra chút khí âm hơi ngạnh, không thể không vì tương lai của chính mình mà lo lắng, thời điểm vô thố, bàn tay cực nóng của cô bỗng nhiên bị Tần Nghiên Bắc nắm lấy.

Ngón tay thon dài của anh rất có lực, khớp xương rõ ràng, hoàn chỉnh bao vây lấy tay của cô, ngay sau đó trấn an hôn hôn mi mắt cô, không thể nhịn được mà thay cô khống chế tiết tấu.

Lúc nhiệt độ trong phòng tắm lên tới cao nhất, anh đè ở bên cổ cô, áp lực trầm trọng lẩm bẩm: "Chức Chức, gọi anh đi..."

Não Vân Chức đang loạn hết cả lên, ý thức bị anh nghiền thành bột phấn, buột miệng thốt lên gọi anh là "Nghiên Bắc", hoảng hốt nhớ tới chuyện anh hiểu lầm trước kia, lại đặc biệt nhỏ giọng hàm hồ hô lên "Nghiên Nghiên".

Âm cuối của cô phát run, làn điệu mềm mại của con gái phương Nam mang theo chút hỗn loạn nhỏ nhẹ, cùng với tiếng khóc nức nở, dễ như trở bàn tay khiến cho người ta bị kích thích.

Chờ đến khi hành quân lặng lẽ, trên người Vân Chức mất hết sức lực, không rảnh lo hình tượng của mình có ổn hay không, giống như vật trang sức dán ở trên vai Tần Nghiên Bắc, cãi mũi ngẫu nhiên rầu rĩ hít hít một cái, chôn đầu, im bặt không nói ra ủy khuất của mình, nhưng chính là có vẻ vô cùng đáng thương.

Tần Nghiên Bắc nghiêng đầu, từ trong gương nhìn cô, đôi mắt xao động không thể bình ổn.

Váy ngủ của cô ướt át dán vào người, tóc dài tản ra, hơi loạn dính ở bên má cô, eo vừa bé vừa mềm, cánh tay anh vòng qua, hơi ôm chặt một chút thôi đã giống như sắp bị bẻ gãy.

Tâm thời thời khắc khắc ngâm trong nước sôi nóng bỏng, nấu chín bỏng rát, nhưng vẫn rất ngọt ngào.

Vân Chức nóng lạnh liên tục như vậy rất dễ bị cảm, huống chi lăn lộn cả một ngày, không tắm rửa là không muốn lên giường, Tần Nghiên Bắc cũng không có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nữa, tự mình xử lý cho mình xong liền tùy tiện phủ thêm áo tắm dài vào, đem Vân Chức đưa tới cạnh bồn tắm, xả nước ném một cái cục xà bông vào trong, chờ xà bông phủ kín mặt nước, nhìn không thấy bên dưới nữa, anh mới duỗi tay cởi xuống cái váy hỗn độn của cô.

Vân Chức mới vừa ổn định tinh thần một chút giờ phút này lại khẩn trương lên, Tần Nghiên Bắc vỗ vỗ lưng cô an ủi, cô liền an ổn xuống, cắn môi chậm rãi cởi váy ngủ ra, anh cố tình nhìn sang nơi khác, ánh mắt không có ngừng ở trên người cô, cúi người bế cô lên, khắc chế ôm ở vai và đầu gối cong lên của cô, bỏ vào trong bồn tắm.

Vào trong nước bị vây bởi xà bông, Vân Chức liền thả lỏng hơn nhiều, tóc dài được búi lên cao, bên tai hồng hồng áp ở trên chân, chỉ lộ ra ngực trắng như men gốm trở lên cùng với đầu gối phiếm hồng.

Tần Nghiên Bắc vốn dĩ ở cạnh bồn tắm, múc nước lên muốn tắm cho cô, nhưng khi tròng mắt tinh khiết lại trong sáng của cô nhìn lại đây, chóp mũi với cằm đều bị khí nóng hun cho hồng lên, trên gương mặt thanh thuần càng thêm sạch sẽ vô tội.

Anh nhìn chằm chằm cô vài giây, đột nhiên đứng dậy, ấn ấn đầu cô, thấp giọng nói: "Chức Chức ngoan, tự mình tắm, xong thì gọi anh."

Vân Chức sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, cúi đầu đem mặt vùi vào đầu gối, cố ý lộ ra cái ót mượt mà với anh, cố nén cười, phi thường nhẹ giọng nói: "Tần tiên sinh có phải quá cầm thú rồi không..."

Mới vừa giải quyết cho anh xong, anh lại không an phận.

Bước chân vốn dĩ chuẩn bị tránh đi của anh bỗng chốc dừng lại, một lát sau liền quyết đoán chuyển qua đi tới gần cô.

Vân Chức có muốn hối hận cũng không kịp, cái gáy đã bị nhẹ nhàng giữ lấy, nửa cưỡng ép quay qua, anh không nói lời nào, trực tiếp không cho thương lượng áp xuống, hôn từ khoang miệng ướt nóng của cô lan tới khóe miệng hồng hồng, sau đó lại chuyển xuống cần cổ trắng nõn tú khí, ngừng ở trên động mạch cổ không nhanh không chậm vừa hôn vừa cắn, lại làm càn mà kéo dài đến xương quai xanh hơi mỏng.



Môi anh đụng tới nơi nào, làn da cô liền giống như bị nướng đến bỏng chín, tay siết chặt lấy bệ bồn tắm, chân hoảng loạn quẫy đạp trong nước, ngẫu nhiên nhấc lên tiếng nước rầm rầm, anh hôn lên những chỗ lộ ra khỏi mặt nước của cô, từng bộ phận một.

Mượt mà như chuồn chuồn lướt nước, nhưng làm cho phòng tuyến của Vân Chức bị phá nát.

Tần Nghiên Bắc chậm rãi ngẩng đầu, lại ngậm lấy môi dưới sưng đỏ của cô, sau đó mới làm theo hứa hẹn đứng dậy ra khỏi phòng tắm, Vân Chức nửa nằm trong bồn tắm, thất thần như sắp nhỏ ra máu, qua nửa ngày mới che lại đôi mắt đạp chân vài cái, kết quả không cẩn thận đá vào bên cạnh bồn tắm, thủy sắc ở đáy mắt cô dao động, xoa cổ chân nhẹ nhàng mắng anh.

... Nói anh cầm thú, anh còn chứng minh cho cô xem nữa chứ!

Tắm rửa xong, Vân Chức là thật sự kiệt sức, bị Tần Nghiên Bắc bọc khăn mỏng ôm về phòng ngủ, cô cuốn chăn nhìn vào hai mắt anh, không kịp nói nhiều mấy câu, rơi vào trong gối liền ngủ mất.

Tần Nghiên Bắc cẩn thân ôm cô vào trong ngực, để cho cô gối lên chân mình, máy sấy bật nấc thấp nhất, tận lực không phát ra tạp âm, chậm rãi làm khô tóc dài cho cô.

Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt say ngủ của Vân Chức, điện thoại đặt ở bên cạnh đúng giờ phát ra tiếng vang rất nhỏ, màn hình sáng lên, bên trên hiển thị lịch nhắc nhở ngày nào đó.

[Lễ đính hôn sẽ được cử hành sau mười ngày nữa]

Tần Nghiên Bắc rũ rũ mắt, tắt nhắc nhở đi, ngón tay giữa của bàn tay trái chỉ đeo một cái nhẫn vàng trơn, dưới ánh đèn, vẽ ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt.

Anh không buông điện thoại, thần sắc nhàn nhạt nghiêm túc, lướt danh sách WeChat bấm vào cuộc hội thoại với Phương Giản, vừa chậm rãi sấy tóc cho Vân Chức, vừa cao cao tại thượng biên soạn một đoạn tin nhắn trong khung chat: [Cậu có biết yêu là cảm giác gì không?]

A, Phương Giản trong khoảng thời gian này không thiếu lúc dò hỏi quan hệ của anh với Chức Chức, làm như anh nghe không hiểu hả? Lời trong lời ngoài chính là hoài nghi Chức Chức muốn rời khỏi anh, thiếu đòn đây mà.

Anh hiện tại chính là người chính thức có bạn gái, không cho phép hắn ta có cái suy đoán này.

Loại cẩu độc thân như Phương Giản, sao có thể hiểu được tâm trạng của người đang yêu.

Câu này của thái tử gia vừa mới gõ xong, cơ hồ là đồng thời, điện thoại của anh liên tục rung lên, Phương Giản chủ động nhắn một đống tin WeChat tới cùng lúc với anh.

Đã lâu lắm rồi Phương Giản không có ngày nào cũng dò hỏi trạng thái tinh thần của anh, cũng không biết hôm nay cọng dây thần kinh nào của hắn được nối lại, tự dưng lại quan tâm nhiều chuyện hỏi: [Nghiên Bắc, cậu còn định ở Tùy Lương bao lâu nữa? Thân thể của Vân Chức chắc là đã khỏi rồi đi? Vậy tiệc đính hôn của hai người được định sẵn trước đó hẳn là không cần đổi ngày nữa chứ, giữ nguyên kế hoạch là mười ngày sau? Tôi đã chuẩn bị quà luôn rồi đây này.]

Sắc mặt Tần Nghiên Bắc trầm xuống trong một khắc, ánh mắt dày đặc nhìn màn hình, xương ngón tay siết chặt.

Phương Giản lúc này mới thấy nội dung mà thái tử gia gửi tới kia, nghi hoặc hỏi: [Tôi vốn cũng không hiểu mà, tôi còn chưa yêu bao giờ, bất quá sao tự dưng lại hỏi cái này? Không phải là cậu vừa mới cảm nhận được chứ?! Không đúng, Nghiên Bắc, cậu với Vân Chức không phải là yêu đương lâu lắm rồi à, đã sắp đính hôn luôn rồi không phải sao?]

Những lời chói mắt, không có một chữ nào là thái tử gia thích xem cả.

Những ngọt ngào mà Tần Nghiên Bắc tích cóp được, đều bị mấy vấn đề mà Phương Giản hỏi âm thầm làm cho chua xót.

Hôm nay là ngày đầu tiên anh chính thức yêu đương.

Chức Chức còn rất lâu nữa mới có thể tiến triển tới mức độ yêu anh, yêu đến có thể chấp nhận đính hôn với anh.

Nhưng cách ngày đính hôn tuyên bố lần trước chỉ còn lại có mười ngày cuối cùng.

Nếu mượn cớ hủy bỏ, anh không có khả năng đổ nguyên nhân là do Vân Chức được, như vậy chẳng khác nào là nói cho mọi người rằng tình cảm của anh xảy ra vấn đề, Chức Chức không muốn gả cho anh, nhưng nếu không hủy bỏ, làm sao có thể trong vòng mười ngày làm cho Chức Chức yêu anh được.

Phương Giản biết Tần Nghiên Bắc đang đọc, nhưng lại không thấy anh trả lời, càng cảm thấy kỳ quái, ỷ vào việc hôm nay anh chủ động bắt chuyện với mình, tinh thần hẳn là không tệ, vì thế hỏi tiếp: [Có tình huống gì xảy ra sao? Vân Chức gặp chuyện hay là giữa các cậu xảy ra chuyện gì rồi, hay là cô ấy muốn... đổi ý?]

Làm bác sĩ của anh, việc mà hắn sợ nhất là nếu như Vân Chức thật sự đổi ý từ bỏ, vậy thì sẽ rất khó giải quyết người bệnh, sợ là sẽ không có thuốc nào có thể chữa được.

Có quỷ mới biết trong khoảng thời gian này hắn bị dày vò như thế nào, e sợ ngày nào đó vừa mở mắt liền nghe thấy tin tức Tần Nghiên Bắc xảy ra chuyện.

Sau một lúc lâu, điện thoại của hắn mới vang lên, rốt cuộc cũng nhận được tin nhắn trả lời khoan thai tới muộn của thái tử gia, thái độ cao lãnh, nhắn nhiều một chữ thôi cũng ghét bỏ...

[Cút, vợ của tôi yêu tôi muốn chết, cô ấy rất mong chờ lễ đính hôn.]

Đêm khuya, Vân Chức ngủ thực sự say, gương mặt phấn nộn rất có sức sống, Tần Nghiên Bắc ngồi ở mép giường, bóp bóp tay trái mềm mại của cô, đem nhẫn đính hôn bằng kim cương trước đó cô không cần cho nên đã trộm tháo xuống chậm rãi đeo lại vào tay cô, sau đó nắm lấy.

Anh nghiêng người xách đèn bàn qua, làm cho ánh đèn chiếu vào trên hai bàn tay đang thân mật dán sát vào nhau của hai người, nhẫn đôi ánh lên màu vàng kiều diễm lấp lánh.

Tần Nghiên Bắc mở camera, chụp liên tiếp mười mấy bức ảnh, sau đó hướng camera lên trên, dừng hình trên gương mặt say của của Vân Chức, vén góc chăn cho cô, ngón tay ấn nút chụp cũng theo đó mà trở nên nhẹ nhàng.

Rạng sáng một giờ rưỡi, Tần Nghiên Bắc dựa vào đầu giường, Vân Chức cuộn tròn thân thể, bất an run lên hai cái, được anh ôm qua thấp giọng dỗ dành, chờ cô lại lần nữa ngủ an ổn, tự động theo độ ấm chui vào trong ngực anh, gối lên vai anh.

Hầu kết Tần Nghiên Bắc không tiếng động áp xuống, ôm cô thật chặt, lòng bàn tay phải khẽ nhúc nhích, đem những bức ảnh đã chỉnh sửa xong đăng lên vòng bạn bè.

Chín tấm, chín góc độ, bức ảnh chụp hai bàn tay đeo nhẫn đính hôn đang nắm chặt lấy nhau, còn không quên che chắn hoàn toàn đương sự là Vân Chức đang không hề biết chuyện.

Trừ bỏ ảnh chụp, còn có một dòng trạng thái.

[Hơn nửa đêm rồi còn muốn nắm tay, ấu trĩ.]

Thái tử gia từ trước tới nay cuồng vọng lãnh đạm, không thích thêm WeChat của người khác, số lượng liên hệ trong danh bạ vốn dĩ đã rất thưa thớt, huống chi còn là giữa đêm hôm khuya khoắt, thời gian quá muộn, đợi ba phút cũng chẳng có ai tương tác lại.

Đèn bàn sáng lên ánh sáng sâu kín, vẻ mặt Tần Nghiên Bắc không vui, đầu tiên gọi một cuộc điện thoại không đúng lúc đúng chỗ cho Phương Giản, vào lúc Phương Giản cho rằng đã xảy ra chuyện lớn vội vàng nghe máy thì anh lại lưu loát cúp điện thoại, phòng ngừa đối phương phát ra tiếng gì đó lung tung làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Chức Chức.

Phương Giản vội vàng nhắn một loạt dấu chấm hỏi tới.

Tần Nghiên Bắc gác chân dài lên nhau, mi mỏng lãnh tình hơi rũ, thong thả ung dung đánh chữ: [Nhanh lên, ấn like bài viết trong vòng bạn bè cho tôi, trả lời không được dưới 25 từ, trong đó ít nhất phải bao hàm lời chúc tôi với Vân Chức bạch đầu giai lão, bách niên hảo hợp.]

***

Vân Chức đối với sự việc tinh phong huyết vũ đêm nay hoàn toàn không biết gì, hôm sau tỉnh lại thì đã bị người đàn ông ôm từ phía sau, thân thể kề sát kín kẽ, nhiệt độ cơ thể của anh rất cao, hơi thở lại thiên về lạnh, giao triền ở bên nhau, không hiểu sao có chút tê dại.

Cô nâng nâng tay, cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chôn đầu vào trong gối, lỗ tai đỏ lên một mảng lớn, muốn tránh khỏi ngực anh một chút, bằng không đống phế liệu đồi trụy trong đầu cô sẽ lại tiếp tục lớn mạnh, còn dựa gần như vậy thì tim cô thật sự sẽ không thể tốt lên được.

Lúc thử cử động, cô không thể không cọ xát vào anh, tuy rằng cả hai đều mặc quần áo, nhưng thật sự rất mỏng, ngược lại còn đè ép ra xao động, bên hông đô đột nhiên bị đè lại, thanh âm khàn khàn của Tần Nghiên Bắc ở gần bên tai: "Chức Chức, em xác định còn muốn động sao?"

Tai Vân Chức nổ bùng, đỏ mặt từ bỏ, ngoan đến không thể ngoan hơn, thành thành thật thật gối ở trên cánh tay anh, cuốn chặt chăn không dám lăn lộn.

Chờ hoàn toàn hửng đông mới rời giường, Vân Chức rửa mặt đi dép lê tới trước bàn ăn, khiếp sợ nhìn bàn bữa ăn sáng phong phú, hiển nhiên không phải đặt sẵn ở bên ngoài.

Tần Nghiên Bắc bưng một cái lồng hấp bánh bao nhỏ lên, cánh tay từ phía sau ôm lấy Vân Chức, hô hấp nóng bỏng ngừng ở bên sườn mặt cô, anh gắp một miếng với nhiệt độ vừa phải lên đút vào miệng cô, nhìn má cô phình lên, bên môi anh hiện lên ý cười, ngón tay nhẹ nhàng đè xuống mặt cô, thấp giọng nói: "Từ nay về sau, mỗi ngày anh đều quan sát em ăn cơm."

Vân Chức bị nhét đầy miệng, tận lực văn nhã, nhưng lúc nói ra từng chữ vẫn có chút không rõ: "Làm gì..."

Hắc đồng của Tần Nghiên Bắc rũ xuống, nhìn cô chăm chú: "Những thứ chưa từng ăn, ăn ít, đều phải bồi bổ trở về cho anh, những thứ em không ăn được thì anh sẽ nấu cho em, bạn gái anh, sao có thể suy dinh dưỡng được."

Vân Chức ngậm bánh bao nhỏ, yết hầu nghẹn lại.

Cô rũ mắt xuống che giấu, tầm mắt dừng ở trên lồng hấp, bánh bao nhỏ tròn như ngọc sáng, hơn nữa số lượng cô phải ăn, vừa lúc là mười một cái.

Phòng tuyến mẫn cảm nhất bị làm cho rung động, cái mũi của Vân Chức chua xót.

Cô đã lâu rồi không nhớ tới bản thân mình ăn uống khổ sở thế nào, cũng bởi vì thời gian quá dài, quá quen và cũng đã chết lặng từ lâu rồi, dần dần quên đi những cái khổ đó, cơ hồ là phản ứng quá khích của thân thể cũng chỉ là căn bệnh tầm thường "Dù sao cũng không chết được, bớt giả vờ đi" trong miệng hai người đã từng là cha mẹ cô kia.

Thẳng đến khi bước tới bên cạnh anh, bị anh cường thế nhét đồ vào miệng, cô mới hậu tri hậu giác nhớ lại những vết thương trùng điệp trên người mình thì ra cũng đau đớn như vậy.

Bởi vì được người ta coi trọng, bởi vì có được tình cảm độc nhất vô nhị cho nên đau đớn và khổ sở cũng theo đó nghiêm trọng hơn rất nhiều, cô thế nhưng sẽ còn muốn làm nũng với anh, để anh cho cô uống nhiều thuốc một chút.

Nhưng Vân Chức nhịn xuống, chỉ là dịu ngoan kề sát vào ngực Tần Nghiên Bắc, ngửa đầu hỏi: "Anh ở cùng em thời gian dài như vậy, chúng ta có nên trở về Hoài Thành không, không cần chậm trễ công việc của anh."

Bên trong Tần gia, còn có bên viện thiết kế, không biết đã tích bao nhiêu việc chờ anh xử lý.

Tần Nghiên Bắc hôn hôn đuôi mắt cô: "Nếu em muốn, hôm nay chúng ta sẽ về."

Địa phương quỷ quái như Tùy Lương này, nếu không phải vì tiện cho Chức Chức dưỡng bệnh thì một ngày anh cũng không muốn ở lại, hiện tại Chức Chức đã hồi phục, nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc ở Tùy Lương, chỗ nào cũng đều cảm thấy khó chịu, ở nhiều một ngày sẽ càng thêm chịu tội mà thôi.

Vân Chức nóng lòng về nhà, ăn cơm xong liền đơn giản thu dọn đồ đạc rồi cùng Tần Nghiên Bắc quay về Hoài Thành, thời điểm xe rời khỏi thành phố Tùy Lương, Tần Nghiên Bắc xoa bóp ngón tay cho cô, nâng cằm cô qua nhìn vào đôi mắt đang cất giấu tâm sự kia: "Vân Hàn hồi phục rất nhanh, chờ thân thể em khỏe lên một chút, anh đưa em đi gặp cậu ta."

Tần Nghiên Bắc biết chuyện nhà cô, trước sau đều kiêng dè khúc mắc của Chức Chức, cô không muốn nói thêm, anh sẽ không bức cô nói, dù sao cũng không quan trọng, sau này đã có anh rồi. Sau khi vào trong Hoài Thành, Tần Nghiên Bắc hỏi: "Mệt không?"

Vân Chức lắc đầu, anh thu mắt, thần sắc trầm lãnh: "Vậy cùng anh đi gặp một người."

Vị bác sĩ tâm lý tìm về từ nước Đức kia vẫn còn bị khống chế, sau khi đưa người thoát khỏi vòng vây của Tần Chấn thì trước sau vẫn luôn ở một chỗ, bình thường không ai nói chuyện với ông ta, chỉ sợ là đã bị ép tới điên rồi, lúc này, ông ta đương nhiên biết gì sẽ nói hết.

Tần Nghiên Bắc bảo vệ Vân Chức ở đằng say, đẩy cửa chậm rãi đi vào căn phòng giam vị bác sĩ kia.

Người đàn ông trung niên liên tục nhiều ngày mất đi liên lạc với thế giới bên ngoài, khẩn trương lo âu, cho dù bản thân là bác sĩ chuyên nghiệp nhưng tâm lý cũng ức chế đến sắp hỏng rồi, vừa nhìn thấy Tần Nghiên Bắc thì cơ hồ là lảo đảo nhào tới, nhưng lại bị người nhanh chóng ngăn lại.

Bắc sĩ đổ mồ hôi đầy mặt, nói: "Tần tổng, tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, chuyện năm đó tôi chỉ nghe lệnh mà thôi, không muốn đối với cậu làm ra loại trị liệu cực đoan kia, nhưng tôi hết cách rồi, chúng tôi đều bị cưỡng chế đến mức phải liều mạng, đến bây giờ nhược điểm vẫn còn nằm ở trong tay nhà họ Tần, cầu xin cậu buông tha cho tôi!"

Chân ông ta mềm nhũn, ngã xuống đất, ánh mắt thẳng tắp hướng lên phía trên chân người đàn ông, đụng phải cặp mắt đen nhánh âm trầm kia, trên người khẽ run.

Tần Nghiên Bắc rũ mắt nhìn ông ta, bình tĩnh nói: "Cho nên nhà họ Tần và tôi, ông cho rằng người sau càng an toàn hơn? Tôi không rảnh đôi co với ông, lời vừa mới nói, nói lại lần nữa đi."

Da đầu bác sĩ nổ tung, mồ hôi từ trên thái dương trượt xuống.

Vào trước khi Tần Nghiên Bắc tới gần một bước, phòng tuyết vốn dĩ đã đầy vết rạn của ông ta đột nhiên sụp đổ, không rảnh lại suy xét nữa, dồn dập nói: "Tôi thật sự là bị ép! Năm đó tôi cùng với Tần lão gia tử tới Đồng huyện, nhận được mệnh lệnh là phải mang cậu về cho bằng được, nhưng cậu căn bản không phối hợp, mười mấy người bị cậu đánh cho bị thương, một thân máu đến chân đứng còn không vững, sau đó còn chạy về phía rừng đào sau núi bên kia."

Vân Chức đứng ở phía sau Tần Nghiên Bắc, tâm bị kéo căng, nắm chặt ngón tay.

Bác sĩ nhắm mắt lại, hình ảnh trong quá khứ hiện lên trước mắt rất rõ: "Vì cản cậu, những người đó vây quanh lên, nửa khuôn mặt cậu đều là máu, còn không chịu thua, cuối cùng là tôi đi tới đánh châm, cậu mới hôn mê."

"Sau khi mang về Tần gia, cậu chỉ cần tỉnh lại thì đều sẽ chạy ra phía bên ngoài, tính công kích quá mạnh, có chết cũng phải đi tìm đứa trẻ nào đó, nói là cô bé đó còn đang đợi cậu."

"Lặp lại mấy ngày, lão gia tử liền ra mệnh lệnh xuống, mặc kệ là dùng phương pháp gì cũng phải để cậu tin tưởng là người kia từ trước tới nay chưa từng tồn tại, cho nên những người như chúng tôi không thể không..."

"Không thể không dùng thuốc tinh thần để khống chế cậu, mạnh mẽ làm gia tăng thêm bệnh tình của cậu, bức cậu đi về con đường càng cực đoan hơn."

"Làm chứng vọng tưởng bi quan của cậu vốn chỉ ở mức độ nhẹ, kéo tới mức độ nặng nhất, do đó khiến trí nhớ của cậu bị hỗn loạn, đem địa danh và những ký ức thật sự chỉnh sửa lệch đi dưới tình trạng cậu không thanh tỉnh lắm, để chính cậu cũng không phân biệt rõ hiện thực với vọng tưởng, tin tưởng cậu chính là một người bệnh bị điên, cậu không muốn sống cũng không muốn gặp người, nhưng mà lại không có tác dụng."

"Lúc ấy những cách này chỉ là do chúng tôi bất đắc dĩ, chúng tôi rất tin tưởng, trừ việc không thể khiến cậu buông bỏ chấp nhất với người kia ra thì những cái khác đều có thể dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng thực xin lỗi, đến bây giờ tôi cũng không biết là xảy ra vấn đề ở khâu nào, cậu không có chuyển biến tốt đẹp, chứng vọng tưởng của cậu càng ngày càng nặng, trị liệu truyền thống đã bắt đầu mất đi hiệu lực đối với cậu."

"Ngay cả dùng thuốc hay can thiệp tâm lý đi nữa thì đối với cậu đều dần trở nên vô dụng, mà cậu vốn dĩ hẳn là trong vòng trên dưới một năm sẽ quên đi cái gọi là tưởng tượng kia, nhưng kết quả lại xuất hiện lệch lạc, cậu chẳng những không quên mà còn bướng bỉnh tìm kiếm trong một thời gian dài."

"Tìm được xong... thiếu chút nữa vì cứu một người mà chết ở trong một vụ nổ mạnh ở Đồng huyện, sau lúc đó, lão gia tử yêu cầu chúng tôi, tiến hành can thiệp lần hai cho cậu."

"Lần này vẫn như trước, không tính là thành công, trừ bỏ để cậu tin tưởng người cậu cứu là một cậu bé chẳng chút liên quan ra thì những thứ khác đều phát triển theo phương hướng cực đoan hoan. Tôi đã nói qua với lão gia tử, nếu như lại làm thêm kích thích một lần nữa thì cuối cùng hoặc là cậu sẽ bị ép đến điên, hoặc là cậu sẽ tự sát, chỉ có hai con đường này mà thôi."

"Chúng tôi thật sự... đã làm rất nhiều chuyện như vậy rồi, trước đây chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, dựa theo bình thường mà nói thì cậu hẳn là nên dần quên đi mọi chuyện, bệnh tình sẽ phát triển theo chiều hướng tốt lên, nhưng mà Tần tổng, tôi không rõ rốt cuộc cậu có chấp nhất gì mà có thể tới ngày hôm nay cũng không bỏ xuống được, trong tiềm thức của cậu, thà rằng đánh cược mạng sống của mình thì cũng tuyệt đối không chịu phục tùng."

Vân Chức nắm lấy góc áo sơ mi của Tần Nghiên Bức, đầu ngón tay dùng sức, mím môi không phát ra tiếng, nước mắt nhịn không rơi xuống, vẫn treo ở hốc mắt.

Ngày tỏ tình hôm đó, cô nói những chuyện trước kia của Thập Nhất, nhưng Tần Nghiên Bắc lại chẳng nói gì cả.

Cô chỉ cho rằng anh nhớ rõ cô, để ý cô, cũng đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi, không hề nghĩ tới, anh vì muốn nhớ rõ cô mà nhiều năm như vậy, đem tinh thần của mình từng lớp từng lớp xé nát đến mỏng manh, dùng vô số lần thác loạn cùng ảo tưởng cảnh trong mơ chồng chất mới có thể cùng cô gặp lại ánh mắt đầu tiên, sau đó liền đem tầm mắt chồng chất vết thương dừng hình ở trên người cô.

Cho tới bây giờ, cô mới có thể xác định mà nói cho anh biết.

Cô chưa bao giờ là si tâm vọng tưởng của anh.

Cho dù có phải trèo đèo lội suối, lãng phí bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, cuối cùng cô cũng sẽ vì anh mà đến, lấp lại những giấc mộng tàn khuyết hàng ngày hàng đêm của anh.
Nhấn Mở Bình Luận