Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Eo Thon Nhỏ

Editor: Trà Đá.

Đã có kết quả thi thử lần ba.

Bài kiểm tra được phát ra vào tiết tự học buổi tối, không khí trong lớp không tốt lắm, bởi vì có không ít người có thành tích không được như ý.

Lộc Dã thở dài rất nhiều lần.

“Lúc so đáp án, tớ chắc chắn là mình đúng, còn chửi mấy đứa chọn đáp án khác tớ nữa chứ, ai dè trong lớp chỉ có mình tớ sai câu đó.”

Lời than thở của anh ta khiến mọi người xung quanh bât cười: “Ai bảo đi so đáp án với Lục Trì làm chi.”

Lộc Dã nghiêng đầu: “Sau này không tin tưởng bản thân nữa.”

Lục Trì bị mọi người trêu chọc cũng không nói gì, chỉ ngồi im lặng lật xem bài thi, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc sang người đang ngủ bên cạnh.

Đường Minh mới từ bên ngoài về, nhỏ giọng nói: “Tớ vừa mới thấy Triệu Như Băng khóc ở bên kia.”

Lần này chủ nhiệm lớp thông báo thành tích trong lớp của Triệu Như Băng bị tuột xuống hai hạng, vậy thì trong toàn tỉnh chắc phải tuột cả chục hạng rồi.

Thời gian qua cô ta luôn luôn cao ngạo, sau khi ở văn phòng chủ nhiệm về thì biểu cảm cực kỳ khó coi.

Lộc Dã nói: “Bị sốc thôi, trước kỳ thi đại học điều chỉnh tâm trạng lại một chút là được.”

Triệu Như Băng đương nhiên là nắm vững căn bản, lần này nhất định là chuyện ngoài ý muốn, thật sự không thể phủ nhận được tâm lý cũng rất quan trọng.

Lộc Dã lại hăng hái nói: “Tớ kể chuyện cười cho các cậu nghe nhé. Có một người đăng lên weibo từ “Ăn”, sau đó tớ nhấn vào các bình luận phía dưới, các cậu chắc chắn sẽ không đoán ra được người ta bình luận gì đâu.”

Mọi người im lặng như tờ.

Lộc Dã đập bàn: “Sao không ai phản ứng lại hết vậy?”

Đường Minh nói: “Cậu nói là không ai trong bọn tớ đoán ra được thì phản ứng kiểu gì? Vậy cuối cùng đáp án là gì?”

Lộc Dã thở dài, một lát sau mới mở miệng: “Có hai bình luận được lên top, một cái là ăn người mà mình ghét nhất, còn một cái là ăn sh*t nhớ rắc muối.”

Nói xong, anh ta không nhịn được cười to, cười một lát xong đập bàn, tiếng cười thu hút ánh mắt của mọi người trong lớp.

Đường Nhân bị đánh thức bởi tiếng cười của Lộc Dã, nhìn bộ dáng điên loạn của anh ta, mắng: “Bị điên hả?”

Lộc Dã cười: “Ha ha ha không ai thấy mắc cười hả, ha ha, á á.”

Chỉ nghe thấy tiếng ‘Răng rắc’.

Miệng Lộc Dã không đóng lại được, cười rớt hàm rồi.

“Mau tói phòng y tế.” Đường Minh đẩy anh ta, “Cười cho cố vào, bây giờ thì hay rồi.”

Đường Nhân duỗi tay: “Cần tớ chỉnh hàm lại cho không?”

Lộc Dã lắc đầu, vội vàng kéo Đường Minh chạy về phía phòng y tế.

Thật sự ám ảnh mà, chưa từng thấy ai không ngậm được mồm.

Sau khi biết được kết quả thi thử lần ba, thì tất cả học sinh tập trung học tập trở lại.

Mỗi ngày lên lớp đều xem đồng hồ, mong chờ giờ tan học, cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, vậy mà thời gian cứ lặng lẽ trôi đến tháng sáu.

Chu Thành cầm giấy báo thi vào phòng học.

“Bây giờ thầy phát giấy báo thi, các em không được làm mất, nếu sợ làm mất thì có thể đưa thầy giữ, ngày mai trước khi về ghé qua lấy. Ở nhà nghỉ ba ngày cũng không được thả lỏng quá, cũng không nên căng thẳng. Không nhất thiết phải dành lấy thủ khoa, chỉ cần cố gắng thể hiện những gì đã học thôi.”

Dù sao cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp một kỳ, ông ta cũng có chút bùi ngùi.

Lớp của ông ta tập hợp những học sinh khá giỏi, cũng có một hai học sinh học thi lại, nhưng những học sinh khác đều là lần đầu, nói không căng thẳng thì không đúng.

Tâm lý căng thẳng thường dẫn đến việc làm bài không tốt, thành tích suy giảm, cho nên không đậu được vào trường đại học mình mơ ước thì đó là điều đáng tiếc.

Chu Thành bắt đầu phát giấy báo dự thi.

Lần thi đại học – cao đẳng này được tổ chức thi ở các trường tiểu học và sơ trung, cũng có vài trường cao trung, bởi vì trường tư nhân Gia Thủy chỉ mới thành lập không lâu, lại là trường tư nhân, cho nên không được chọn làm nơi tổ chức cuộc thi.

Lục Trì xem giấy báo dự thi, ở Nhất Trung.

Nhìn thấy tên ngôi trường anh đã từng học qua khiến anh có một chút ngây người, trầm mặc một lúc lâu.

“Hai chúng ta thi chung một trường nè.”

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Đường Nhân, mái tóc cô phớt nhẹ qua cổ anh, ngưa ngứa.

Hai tai Lục Trì đỏ lên, anh né ra một chút, nhỏ giọng nói: “Đang trong lớp học đó.”

Đường Nhân không thèm quan tâm, dù sao bọn họ cũng đã hôn nhau trước mặt toàn trường rồi cơ mà.

Trong giấy báo dự thi của hai người chính xác đều ở Nhất Trung, may mắn quá rồi.

Thấy tâm tình anh không đổi, Đường Nhân nhõng nhẽo: “Dạy tớ môn lý đi.”

Lục Trì nghe cô nói như vậy cũng hết cách, mỗi lần như vậy đều khiến tim anh đập nhanh hơn, Đường Nhân muốn anh mở miệng cũng chỉ còn dùng cách này thôi.

Anh xoay đầu: “Chỗ nào?”

Hai tháng trôi qua, tật nói lắp của Lục Trì cũng chuyển biến tốt hơn, chỉ là tốc độ nói hơi chậm, ngay cả giáo viên cũng có chút giật mình.

Nhưng cái giọng điệu chầm chậm rơi vào trong tai Đường Nhân nghe giống như giai điệu âm nhạc thời Trung cổ, mang theo chút mê hoặc.

Đường Nhân tiện tay mở tập đề, chỉ chỉ.

Cô thích nhất nghe Lục Trì giảng đề, vừa nghiêm túc lại đáng yêu, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.

Vào tiết tự học cuối cùng, Chu Thành đến lớp học.

Ba ngày sau thi rồi, trên thực tế thì không học sinh nào còn tâm tư học tập nữa, không có gì ngoài việc lật qua lật lại vở ghi chép.

Chu Thành gõ gõ bàn: “Ngày mai nghỉ ba ngày rồi, tối nay các em thả lỏng đi, bây giờ cả lớp muốn nghe nhạc hay xem phim?”

Căng thẳng quá mức cũng không tốt, ông ta biết ép buộc cũng không tốt, như vậy chỉ khiến hậu quả xấu đi thôi.

Học sinh trong lớp đang ỉu xìu lập tức ngẩng đầu: “Xem phim! Xem phim!”

Bình thường máy chiếu trong lớp cũng không được sử dụng thường xuyên, lần này sắp rời khỏi trường học rồi, cuối cùng cũng có thể dùng tới rồi.

Chu Thành gật đầu: “Thầy đã chuẩn bị rất nhiều phim, các em muốn xem phim nào.”

Chu Thành đã có sự chuẩn bị từ trước, không lâu sau phía trên đã hiện lên tiêu đề của vài bộ phim, đều là những bộ phim điện ảnh kinh điển.

Lộc Dã nhịn không được, nói: “Mấy phim này bọn em xem hết rồi! Phim khác đi thầy ơi! Phim kinh dị ạ!”

Lộc Dã vừa nói xong, các nam sinh xung quanh cũng bắt đầu phụ họa: “Đúng đúng, cũng sắp thi rồi, xem phim kinh dị cho đã thầy ơi!”

Chu Thành nghiêm túc nói: “Thầy không có phim kinh dị.”

Lộc Dã kêu lên: “Tìm thử đi thầy, bọn em cũng sắp rời khỏi trường rồi, chẳng lẽ thầy không đáp ứng được nguyện vọng của cả lớp sao thầy?”

Lớp đặc biệt có rất ít nữ sinh, nên ý kiến đều bị vùi dập giữa rừng nam sinh ồn ào kia.

Thật ra các nữ sinh cũng muốn xem phim kinh dị cùng với cả lớp, cảm giác chắc chắn sẽ rất khác lạ, xem một mình sẽ rất sợ, nhưng bên cạnh đều là các bạn học thì sẽ không sợ nữa.

Chu Thành không đồng ý.

Có tiếng gõ cửa vang lên: “Thầy Chu, thầy giám thị có việc tìm thầy ạ.”

“Thầy biết rồi, cảm ơn em.” Chu Thành lại chuyển hướng về phía lớp học, “Các em ở lớp chờ thầy về rồi nói sau.”

Nói xong, Chu Thành rời khỏi phòng học.

Lộc Dã trực tiếp chạy lên bục giảng, ho khan vài tiếng: “Các bạn học, thời gian bung lụa đã đến, tất cả mọi người đều muốn xem phim kinh dị đúng không? Nếu nhiều người giơ tay thì để tớ tìm thử.”

Rất nhiều người đồng loạt giơ tay.

Lộc Dã cũng không đếm, nhìn sơ qua đã thấy hơn nửa lớp giơ tay, anh ta nhanh chóng tìm kiếm, cuối cùng tìm được một bộ phim điện ảnh, nói về những sự kiện quái dị xảy ra trong trường học.

Tuy nói phim kinh dị điện ảnh Trung Quốc chốt lại đều do con người gây ra hoặc do bị mắc bệnh tâm thần, nhưng cái chính là xem không đáng sợ, xem những bộ phim quá đáng sợ đôi khi cũng ảnh hưởng đến tâm lý, không nên không nên.

Lộc Dã ngẩng đầu chỉ huy: “Tắt hết đèn, tớ bắt đầu mở, mọi người chuẩn bị sẵn sàng hết chưa. Lâu lâu nhớ kiểm tra người ngồi bên cạnh coi phải bạn cùng bàn mình hay không nhé.”

Giọng nói u ám cộng điệu bộ gian manh khiến vài người có chút sợ hãi, hàng nữ sinh ngồi dãy đầu lấy sách đánh anh ta: “Nói tào lao.”

Lộc Dã cười hì hì, bấm bắt đầu, sau đó nhanh chóng chạy về chỗ mình.

Để tiện xem phim điện ảnh, các bàn học được dời sát gần nhau, xung quanh tối đen, chỉ có ánh sáng phát ra từ bộ phim.

Âm thanh quỷ dị tràn ra khắp phòng học.

Đường Nhân và Lục Trì ngồi ở bàn cuối, từ đầu đến cuối đều im lặng không lên tiếng.

Mãi cho đến khi mọi người dần dần tập trung vào bộ phim, Đường Nhân mới chuyển hướng sang Lục Trì, dù sao xem phim kinh dị sao thú vị bằng nói chuyện yêu đương.

Cô nhìn anh chằm chằm, không lên tiếng.

Ánh mắt cô sáng rực, khiến người ta tránh né cũng không được, Lục Trì bất đắc dĩ quay đầu: “Gì vậy?”

“Ngắm cậu, sắc đẹp thay cơm. Vừa đúng lúc tớ đang đói.”

“…”

Lục Trì lấy từ hộc bàn ra một túi khoai tây chiên, cái này là do Đường Nhân nhét vào từ lúc sáng, anh không có động qua.

Đường Nhân nhận lấy, sau đó cô lấy một cây kẹo từ trong túi áo, nhẹ nhàng lột vỏ, đưa đến trước mặt anh: “A nào.”

Vị chanh thoang thoảng nơi chóp mũi.

Lục Trì không cử động, một lúc sau cuối cùng cũng mở miệng ngậm lấy cây kẹo, vô tình môi anh đụng phải đầu ngón tay cô, hai người đều bị giật mình một chút.

Mấy giây sau, Đường Nhân hoàn hồn kéo cổ áo anh về phía cô, khiến cơ thể anh nghiêng về phía cô.

Lục Trì bị bất ngờ không kịp phản ứng, cả người có chút nghiêng về phía cô, thiếu chút nữa đụng vào cô: “Sao vậy?”

Khuôn mặt hai người gần sát nhau, ánh sáng mờ mờ ngoài cửa sổ cũng có thể chiếu lên mặt từng người, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.

Đường Nhân nắm tay anh, cười một cái.

Lục Trì bị cô nắm tay có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại rất căng thẳng, nhất là đôi môi xinh đẹp của cô ở gần ngay trước mắt, anh động động, đẩy cô ra.

Đường Nhân nhanh chóng túm lấy anh, đột nhiên tiến gần tới trước, nhẹ nhàng hôn lên gò má anh một cái.

Cánh môi non mềm ướt át, khoái cảm mê dại nhẹ nhàng lan truyền từ gò má ra toàn thân, chóp mũi anh đều là mùi thơm từ cơ thể cô, thơm thơm dễ ngửi.

Lục Trì xoay người chống hai tay bên người cô, khóa cô lại trên ghế, trong mắt anh tràn ngập gương mặt sáng trong như trăng của cô.

Đường Nhân ghé sát bên tai anh, hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Lỗ tai Lục Trì hơi ngứa, ánh mắt anh lại rơi trên bờ môi cô một lần nữa, trong bóng đêm anh nhẹ nhàng liếm môi mình.

Đúng lúc này, Lộc Dã đột nhiên kêu lên: “Á! Tớ vừa thấy cái gì vậy?”

Cũng may anh ta biết rõ chừng mực, giọng nói không to lắm.

Lục Trì bừng tỉnh, lập tức ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đường Nhân liếc xéo Lộc Dã một cái: “Muốn chết đúng không?”

Lộc Dã cười ha ha: “Tớ đâu có cố ý, ai bảo các cậu trắng trợn quá làm chi, á tớ sai rồi, đừng đánh tớ mà! Đường Nhân, vậy mà cậu cũng ra tay đánh tớ cho được hả!”

Lộc Dã xoa xoa đầu ai ui vài tiếng, cái đánh này cũng quá ác, quả nhiên là không thể chọc giận con gái, chỉ là vô tình nhìn thấy cảnh bọn họ suýt hôn môi thôi mà.

Trong phòng học tối thui, thật ra cũng không thể nhìn thấy rõ, nhưng ai bảo hai người họ ngồi gần cửa sổ làm gì, ánh sáng yếu ớt ở bên ngoài chiếu vào cũng có thể thấy chứ bộ.

“Thôi thôi không dám quay đầu lại nữa đâu.” Lộc Dã vội vàng nói, sau đó quay đầu tiếp tục xem phim.

Mặc dù Lục Trì biết Lộc Dã hiểu rõ chuyện giữa hai người bọn họ, nhưng bị người ta bắt quả tang cũng không thoải mái gì.

Đường Nhân thì lại cảm thấy bình thường, nhưng da mặt Lục Trì quá mỏng, sau đó cô có nói gì anh cũng không phản ứng lại nữa.

Cô oán hận lấy bút đâm lưng Lộc Dã vài cái, sau đó dắt Lục Trì rời khỏi phòng học.

Cũng may thầy chủ nhiệm không có ở đây, học sinh trong lớp thì đang đắm chìm trong bộ phim kinh dị, hoàn toàn không chú ý đến chuyện hai người rời đi.

Bọn họ trực tiếp đi đến chỗ cầu thang trong góc.

Hiện tại tất cả học sinh đều đang ở trong lớp tự học, hơn nữa hoặc là xem phim nghe nhạc hoặc là tán gẫu, không có ai muốn ra khỏi lớp.

Lớp của bọn họ ở tầng cao nhất, lại ở nơi hẻo lánh nhất, trừ lớp đặc biệt và văn phòng giáo viên ở tít bên kia thì cũng không có ai đi về phía này.

Đèn cầu thang có chút trục trặc, phải hét thật lớn mới sáng (đèn này bật sáng dựa vào âm thanh), Đường Nhân và Lục Trì đi xuống mấy bậc cầu thang mà đèn vẫn không sáng, không gian tối đen như mực.

Chỉ có ánh sáng mờ mờ ở bên ngoài hắt vào nhưng cũng không thể chiếu sáng tới chỗ này.

Đường Nhân đột nhiên mở miệng: “Nghỉ ba ngày không được thấy cậu.”

Lục Trì: “…” Nghỉ ba ngày cũng đâu quá dài.

Đường Nhân còn nói: “Cậu nhớ lời cậu nói đó, sau khi thi đại học xong thì phải chấp nhận tớ, đừng có quên.”

“Ừ.” Lục Trì cúi đầu trả lời, anh đương nhiên sẽ không quên.

Anh đưa mắt nhìn xung quanh, liếc mắt nhìn thấy hành lang chỗ lớp đặc biệt đen như mực, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh vừa phát sinh trong phòng học.

Tim anh đột nhiên đập nhanh hơn.

Anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay Đường Nhân, cổ tay cô vừa trơn vừa mịn, sờ vào vô cùng thích.

“Ha ha.” Đường Nhân còn đang thầm vui mừng, đột nhiên bị anh kéo qua một bên, lưng cô bị ép dựa sát vào tường.

Không gian tối đen mơ hồ, cô chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ ở trước mặt cô, phải ngước đầu lên mới thấy được cái cằm hoàn mỹ kia, cực kỳ gợi cảm.

Hai người cùng đứng trên một bậc thang, Lục Trì cúi đầu, nhìn cô từ trên cao xuống.

Lục Trì yên lặng mím môi, không biết nên nói gì.

Đường Nhân đột nhiên ho nhẹ vài tiếng, nói: “Đột nhiên bị áp sát tường như vậy, khiến tớ có chút căng thẳng.”

Lời còn chưa dứt, cơ thể của đối phương đột nhiên trầm xuống, bàn tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, rồi sau đó cô thấy gương mặt anh hạ xuống.

Đường Nhân cảm nhận được đôi môi thơm ngát vị chanh của anh đang áp lên môi mình, cô chậm rãi để vị chanh từ từ lan tỏa khắp khoang miệng.

Bên cạnh là phòng học, bên trong truyền ra tiếng thét chói tai của các bạn học, vang vọng giữa cầu thang.

Đường Nhân vùi mình ở trong lòng anh, mặc cho anh tùy ý hôn cô, hương vị quen thuộc lại xa lạ, quyện lấy nhau trong bóng đêm.
Nhấn Mở Bình Luận