Sau hôm đó, anh sống trong hạnh phúc từ cô mang đến, còn cô sống trong sự yêu thương, sủng nịnh tận trời do anh mang lại. Nhưng dạo gần đây anh thấy cô có chút thay đổi. Cô hay giận dỗi, nói cơ thể có chút mệt. Ngủ cũng nhiều hơn trước. Buổi sáng khi cô chưa ngủ dậy anh đã đi làm, buổi trưa ít khi thấy cô đưa cơm đến cho anh thay vào đó là Ninh quản gia, tối anh hay đi làm về trễ thì cô đã ngủ trước. Thời gian ở bên nhau ít đi. Quản gia hay gọi lại báo cho anh rằng cô ăn rất ít có khi còn không đụng đũa, cơ thể cô thì càng ngày càng xanh xao, ngoài ngủ ra thì không muốn làm gì hết. Điều này khiến anh càng lo thêm, vài lần muốn đưa phu nhân của mình đi khám nhưng cô không muốn nên thôi. Hôm nay anh dẹp hết công việc qua một bên để ở nhà chăm sóc cho cô.
Khi cô còn đang say giấc thì đã bị anh đánh thức.
" Đừng phá. Để em ngủ"
Miệng thì trả lời nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại.
" Ngoan, dậy đi đã trễ rồi "
"Zzzzzzzz"
" Em chắc là muốn ngủ tiếp đúng không "
Miệng thì nói tay anh bắt đầu chu du trên cơ thể cô. Cảm thấy không ổn cô liền mở mắt ra
" Em dậy là được chứ gì. Giờ thì bỏ tay anh ra được rồi đó"
Anh cười nhẹ hai tay dang ra
" Được rồi, không trêu em nữa. Lại đây anh bế đi vệ sinh "
Sau khi vệ sinh cho cô xong thì hai người xuống dùng bữa. . ngôn tình sủng
" Ăn nhiều vào, anh thấy em ốm đi nhiều rồi đó"
" Em không muốn ăn. Mà nay anh không đi làm à?".
" Anh sẽ ở nhà chăm sóc đến khi nào em mập lên thì thôi"
" Thế việc ở công ty thì sao?"
" Có thư kí anh lo. "
" Xì, anh ác quá đấy. Làm vậy thì biết khi nào cậu ta mới có vợ"
" Anh đang có ý định cho cậu ta làm thái giám nếu em còn lo cho cậu ta. Mau ăn đi"
" Anh ăn đi em no rồi"
Cô đứng dậy đi ra ngoài khuôn viên. Lát sau anh ra thì thấy cô đang tưới cây
" Việc này có người làm, em vào trong nghỉ ngơi đi"
"Không, em muốn làm"
" Nghe lời anh. Nắng như vậy lát em sẽ ốm mất. "
Cô phụng phịu bỏ công việc đang làm xuống mà đi vô nhà. Nhưng vừa bước được vài bước thì cảm thấy hơi chóng mặt, mọi thứ xung quanh đang quay cuồng khiến chân cô đứng không vững, hai tay ôm đầu lắc vài cái để qua cơn khó chịu này nhưng không có tác dụng. Cố Tĩnh Trạch thấy cô không ổn đưa tay mình cầm lấy vai cô miệng lo lắng hỏi
" Khiết Nhi, em sao vậy?"
Cơn chóng mặt của cô càng tăng, mọi thứ xung quanh đang tối dần, bên tai giọng nói của anh đang nhỏ dần cuối cùng cô ngất đi trong vòng tay anh. Cố Tĩnh Trạch hoảng hốt lay người cô.
" Khiết Nhi! "
Thấy vậy anh vội bế cô vào trong nhà. Quản gia thấy thế liền hỏi
" Thiếu phu nhân......"
" Mau gọi bác sĩ tới. Tôi cho ông ta 5 phút"1
Quản gia Ninh chưa kịp nói hết câu liền bị anh chặn họng. Bà vội gọi cho bác sĩ. Không lâu sau bác sĩ đến khám cho cô, còn anh và quản gia lo lắng không thôi. Đến khi ông ấy đứng dậy anh liền hỏi
" Vợ tôi, cô ấy sao rồi"
" Cơ thể thiếu chất dẫn đến suy nhược. Thời kì thai đầu nên chú ý bồi bổ để tốt cho mẹ và bé. Tôi sẽ kê vài đơn thuốc bổ cho cô ấy"
"........Ông nói....cô ấy có thai?"
"Đúng vậy, thiếu phu nhân có thai gần hai tháng rồi. Thiếu gia không biết sao?"
Thấy mặt anh như con nai vàng ngơ ngác như thế vị bác sĩ hiểu chuyện nên nói thêm
" Thời gian đầu nên chú ý đi lại. Trước đây cô ấy từng sảy thai nên lần này phải thật cẩn trọng nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cả hai"
" Nghiêm trọng vậy sao?"
" Phải. "
" Được rồi, ông có thể về. Quản gia bà mau đi nấu đồ bổ cho em ấy"
Trong phòng hiện tại chỉ còn anh và cô. Anh ngồi xuống nắm lấy bàn tay ấy. Hiện tại anh không biết mình đang vui hay đang lo. Cảm xúc thật lẫn lộn.
_____________________________