Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

GẢ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG


Liễu Ngọc Như bị lời nói của hắn chọc cho cười, nhưng nàng biết bản thân mình không được cười nên lập tức quay đầu đi, ra vẻ lãnh đạm nói: “Chàng đừng có ba hoa, tự mình ngẫm lại xem, bản thân sai ở chỗ nào.”
 

“Ta không nên thấy nàng khóc còn đứng ở bên ngoài nhìn, không đi vào.”
 
Cố Cửu Tư thấp thỏm nhìn Liễu Ngọc Như một cái, Liễu Ngọc Như nhàn nhạt quay đầu xem hắn: “Đây là việc nhỏ, còn có cái gì?”
 
“Ta làm nàng sợ.” Cố Cửu Tư tiếp tục ăn năn.
 
“Ta hỏi chàng “Liễu Ngọc Như quay đầu lại nhìn hắn “Chuyện lần này, có phải là do một tay chàng an bài không?”
 
“Phải.” Cố Cửu Tư cũng thản nhiên thừa nhận, không có nửa phần che giấu.
 
“Chàng đoán được Lạc Tử Thương sẽ ở ngay lúc này ra tay?” Liễu Ngọc Như nhíu mày, Cố Cửu Tư gật đầu nói “Lần này hắn bị tổn thất thảm trọng như vậy nên sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu ta chết rồi, chuyện tu sửa Hoàng Hà cũng sẽ tiếp tục về tay hắn. Hơn nữa gần nhất trong thành liên tục có dị động, Hổ Tử báo cho ta biết nên ta cũng đoán được là hắn muốn ra tay, mà ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.”
 
“Chàng còn xem chuyện này là cơ hội?”
 
Liễu Ngọc Như tức giận tới nở nụ cười: “Người khác muốn giết chàng, chàng còn lấy mạng của bản thân mình đi đánh cược?”

 
“Ngọc Như……” Cố Cửu Tư phồng lên dũng khí nói “Ta, ta cũng tự có chừng mực.”
 
Nói xong, hắn mới giải thích: “Đêm qua ta có đi tìm Chu đại nhân, lâm thời điều Trần Mậu Xuân lại đây phụ trách tuần tra phòng thủ, chính là nghĩ, nếu hắn thấy người của Thái Tử phụ trách việc này thì cũng sẽ không tùy tiện có dị động. Nếu hắn thật sự dám ra tay, vậy Trần Mậu Xuân cũng xong rồi, ta hiện nay đã cho người đi phủ Thái Tử để thông báo việc này là Lạc Tử Thương làm, Lạc Tử Thương biết rõ người phụ trách là Trần Mậu Xuân còn ra tay giết ta, vậy quan hệ giữa hắn với Thái Tử cũng coi như huỷ.”
 
“Cho nên hắn chỉ có hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là, hắn dè chừng Trần Mậu Xuân nên sẽ không ám sát ta, nhưng hắn không ra tay thì ta cũng sẽ sắp xếp cho người ra tay. Chỉ cần có cái cớ, ta liền có thể cho người trực tiếp truy tung vị trí tên sát thủ của hắn, chuyện tối nay làm được sạch sẽ thì chúng ta đi ra Hoàng Hà mới có thể yên ổn.”
 
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe Cố Cửu Tư bày tính, hắn hiếm khi nói kỹ càng tỉ mỉ mấy chuyện này với nàng như vậy, nàng cũng không chen ngang mà để hắn nói tiếp: “Lựa chọn thứ hai là, hắn ám sát ta. Nhưng vốn dĩ chuyện này không nên xảy ra, bởi vì hắn ngàn dặm xa xôi đi tới Đông Đô là vì đạt được sự tín nhiệm của Thái Tử, để sau này có thể khống chế Thái tử giống như hắn đã từng khống chế Vương gia. Hiện giờ hắn vì ám sát ta mà đắc tội với Thái Tử, rõ ràng là không khôn ngoan, chỉ là hắn vẫn lựa chọn làm như vậy. Nhưng ta cũng đã đề phòng chuyện này xong, hiện giờ toàn thành đều là người của ta, cho dù bọn họ có nổi loạn thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.”
 
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe, Cố Cửu Tư có chút sốt ruột nói: “Ta biết tối nay làm nàng sợ, nhưng mà ta……”
 
“Ta bị Lạc Tử Thương mang đi.”
 
Liễu Ngọc Như bình tĩnh lên tiếng, Cố Cửu Tư ngẩn người, Liễu Ngọc Như đảo mắt nhìn hắn thì thấy Cố Cửu Tư đã ngây ngẩn cả người.

 
Chuyện Liễu Ngọc Như biến mất, người của Thẩm Minh còn chưa kịp tới thông báo cho Cố Cửu Tư, ngay sau đó bên Cố Cửu Tư lại gặp phải ám sát, sau thì Liễu Ngọc Như cũng xuất hiện rồi mà Giang Hà thì mới đi lại đó, còn chưa kịp nói chuyện này cho Cố Cửu Tư, tự nhiên Cố Cửu Tư cũng chưa có biết.
 
Cố Cửu Tư ngơ ngác nhìn Liễu Ngọc Như, một lát sau, hắn mới phản ứng lại, lập tức hỏi: “Thẩm Minh đã xảy ra chuyện?”
 
Hắn phân phó cho Thẩm Minh chiếu cố Liễu Ngọc Như, chiếu theo tính tình của Thẩm Minh, trừ phi hắn chết rồi, còn nếu không cũng không thể nào để cho Liễu Ngọc Như bị Lạc Tử Thương cướp đi.
 
Liễu Ngọc Như có chút mệt mỏi, nàng không định để cho Cố Cửu Tư trách cứ Thẩm Minh, nàng rõ ràng biết ý nghĩa đằng sau lựa chọn của Thẩm Minh, đó chỉ là bản năng của một người mà thôi, nàng cũng không trách tội hắn. Nàng chỉ có thể nói sang đề tài khác: “Cửu Tư, chàng quá liều lĩnh, chàng cho rằng mọi chuyện đều ở trong tay chàng nhưng mọi chuyện cũng sẽ không giống như chàng sở liệu.”
 
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn quỳ ở trên mặt đất, sau khi trầm mặc một hồi, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Lần này là ta suy nghĩ không chu toàn……”
 
“Không phải là chàng suy nghĩ không chu toàn!” Liễu Ngọc Như thấy hắn còn không rõ, thật sự kiềm chế không được cảm xúc của mình, đột nhiên nhấc cao âm thanh nói “Chàng căn bản là không nên đánh cược!”
 
Cố Cửu Tư rũ xuống hai mắt, Liễu Ngọc Như kịch liệt thở hổn hển, nàng bước lên phía trước, hơi ngồi xổm xuống trước người Cố Cửu Tư, sau đó nàng nhìn Cố Cửu Tư mà nói: “Cửu Tư, cái gì chàng cũng có thể đánh cược, chỉ có mạng là không thể, chàng hiểu không? Tiền nếu không có thì chúng ta còn có thể kiếm lại, chức quan nếu không có thì chúng ta còn có thể phục quan, chỉ có mạng mà mất rồi thì thật sự là cái gì cũng không có.”
 
“Ta không rõ.” Cố Cửu Tư giương mắt nhìn về phía Liễu Ngọc Như, hắn vừa khắc chế lại vừa bình tĩnh “Trước đây hai chúng ta đều là như thế mà bước tiếp, nếu mạng không thể đánh cược, vậy vì sao nàng lại phải về Dương Châu? Nàng vì sao lại muốn tiếp tục làm thê tử của ta? Nàng vì sao lại muốn đi Dương Châu thu mua lương thực? Vì sao nàng ngay cả khi bị vây ở Vọng Đô cũng muốn tiếp tục thủ vững cùng ta? Nàng vì sao lại muốn uống ly rượu độc kia? Ngọc Như, nàng và ta vẫn luôn đang đánh cược mạng sống của mình.”
 
“Đó là chuyện quá khứ.”
 
Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư, nghiêm túc nói: “Cửu Tư, trước đây chúng ta là không thể không đánh cược, hiện giờ chúng ta đã có lựa chọn, có lựa chọn, vì sao lại muốn đánh cược? Hôm nay chàng đánh cược là vì cái gì? Vì đề phòng Lạc Tử Thương cùng với Thái Tử? Vì kéo một Trần Mậu Xuân xuống đài? Chàng rõ ràng có thể lựa chọn phòng bị nhiều hơn nhưng chàng là đang vì mục tiêu chính trị của chàng, lựa chọn con đường liều lĩnh.”
 
“Hôm nay nếu không cho Lạc Tử Thương ra tay, đợi khi đang trên đường đến Hoàng Hà hắn lại ra tay thì sẽ càng phiền toái hơn.”
 
Thanh âm của Cố Cửu Tư bình tĩnh, Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi: “Đây là ý tưởng của chàng sau khi đã xong việc, nếu không phải chàng nắm chắc được phần thắng thì làm sao lại dám để ta cùng Diệp Vận lên phố?”
 
Lúc này đây Cố Cửu Tư rốt cuộc không lên tiếng.
 
Kỳ thật Liễu Ngọc Như nói không có sai, hắn thật sự tính sai rồi. Chỉ là mặc dù tính sai nhưng hắn biết có Giang Hà ở phía sau hắn, Giang Hà sẽ bù lại phần hổng sau cùng cho hắn.
 
Nhưng mặc kệ là nói như thế nào, hắn vẫn thiếu chút nữa mất đi Liễu Ngọc Như như cũ, Liễu Ngọc Như trước sau vẫn là bị Lạc Tử Thương mang đi.
 
Trong lòng hắn vừa sợ hãi lại vừa áy náy, Cố Cửu Tư cúi đầu không nói gì, Liễu Ngọc Như giữ chặt lấy tay hắn rồi thở dài nói: “Cửu Tư, chàng đánh cược quá lớn, cũng quá tự phụ.”
 
Năm đó ở Dương Châu hắn dám cùng Dương Long Tư đánh cược bốn trăm triệu cái nhảy ngựa, tính tình như vậy, vĩnh viễn đã chôn ở trong xương cốt của hắn. Liễu Ngọc Như nhìn hắn quỳ, nghĩ một hồi liền đứng lên nói: “Đứng lên đi, lên giường ngủ.”
 
“Ta không lên.”
 
Cố Cửu Tư quyết đoán mở miệng, Liễu Ngọc Như không khỏi nở nụ cười:” Giận dỗi với ta?”
 
“Không.”
 
Cố Cửu Tư cúi đầu “Ta mắc lỗi sai, nên rút kinh nghiệm.”
 
Nói xong, hắn hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Liễu Ngọc Như: “Ta làm cho nàng đặt mình trong hiểm địa, đây là lỗi của ta. Ta suy nghĩ không chu toàn, quá mức liều lĩnh, đây cũng là lỗi của ta. Nhưng việc hôm nay, ta đã quyết định làm thì sẽ không cảm thấy có sai.”
 
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn, nàng nghe hắn nói: “Ngọc Như, chúng ta chưa từng có lúc nào là có thể sống yên ổn.”
 
Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư tiếp tục nói: “Một phương diện là thái độ của Thái Tử đối với Chu đại nhân không rõ, chúng ta và Chu đại nhân là đồng khí liên chi(*), tương lai như thế nào cũng không thể xác định được. Thứ hai là Lạc Tử Thương ở tại Đông Đô, sợ là có mưu đồ khác. Hiện giờ chúng ta với Lạc Tử Thương đã như nước với lửa, tương lai hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Ta hiện giờ nếu không bò lên trên, ngày sau nếu Lạc Tử Thương cầm quyền, Cố gia sẽ như thế nào?”
 
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói chuyện, nàng cảm thấy được một loại mỏi mệt trào lên.
 
“Cửu Tư” nàng thở dài “Nếu chàng vẫn cứ đấu đá như vậy mãi tới cuối cùng thì sao?”
 
“Ngọc Như” hắn lẳng lặng nhìn nàng “Ta không chỉ có có nàng, ta còn có gia đình, còn có huynh đệ.”
 
“Ta cùng với Chu đại ca là huynh đệ, cho nên ta không thể nào đứng ở bên phía Thái Tử, chỉ cần Chu đại ca một ngày không phụ ta, ta liền sẽ đứng ở bên Chu gia tới cuối cùng, mà Thái Tử thì không nhất định sẽ bao dung Chu đại nhân.”
 
“Ta cùng với Thế An cũng là huynh đệ, hắn với Lạc Tử Thương có mối thù diệt tộc, ta đã đồng ý với hắn, sẽ thay hắn báo mối huyết hải thâm thù này. Nếu Thái Tử hiền đức, Lạc Tử Thương lương thiện, vậy có lẽ ta sẽ còn có điều băn khoăn, nhưng là với tính tình của Thái Tử, mai sau Đại Hạ chắc chắn sẽ có phân tranh, mà với thủ đoạn của Lạc Tử Thương, Đại Hạ ở trong tay hắn chắc chắn sẽ như Dương Châu của hôm nay. Cho nên về công, ta chỉ có thể tiếp tục đấu, về tư, ta cũng cần phải tiếp tục đấu.”
 
Liễu Ngọc Như nghe, nàng ngồi ở mép giường, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của hắn, hắn không có nửa phần thoái nhượng, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.
 
Bộ dáng này của Cố Cửu Tư làm nàng không cách nào dời mắt đi được, nàng nhìn người ở trước mặt, cũng cảm giác được tim mình đang đập thình thịch, cảm nhận được tất cả tình yêu cùng lòng ái mộ với con người nho nhỏ kia ở sâu trong nội tâm của mình.
 
Một người yêu một người, tất nhiên là bởi vì người kia đáng giá được yêu, chứ không phải là do người kia yêu mình.
 
Liễu Ngọc Như cảm thấy bản thân kỳ thật là một thương nhân sắt đá, lòng của nàng rất nhỏ, nàng càng hy vọng bản thân cùng người nhà có thể sống tốt hơn, thế giới của nàng không có thiên hạ, cũng không có bá tánh. Nàng chỉ cầu chính mình không làm người xấu nhưng cũng không muốn gánh vác càng nhiều hơn thế.

 
Nhưng mà Cố Cửu Tư không giống.
 
Trong mắt Cố Cửu Tư, là cái nghĩ của quân tử, là cái tình của bạn bè, là gió lửa liên miên, là ngàn dặm giang sơn của Đại Hạ, là ngàn vạn lê dân bá tánh phía trên mảnh đất này.
 
Chính hắn không tự giác được, nhưng mà Liễu Ngọc Như lại từ trong mắt hắn, nhìn thấy rõ ràng những chờ mong vừa thiên chân lại vừa nhiệt huyết ở nơi sâu thẳm trong nội tâm hắn, 
 
Nàng cảm giác chính mình như là bị người này điểm cháy, làm cho một chút nhiệt huyết trong nội tâm nàng cũng xao động theo hắn. Làm cho nàng vừa bất đắc dĩ lại vừa ân ẩn yêu thích, nàng thở dài, chỉ có thể nói: “Nếu chàng cảm thấy chính mình không sai, vậy thì quỳ gối ở chỗ này làm cái gì?”
 
“Không, ta có sai.”
 
Cố Cửu Tư quyết đoán mở miệng, Liễu Ngọc Như nhìn chăm chú vào hắn: “Sai cái gì rồi?”
 
“Để nàng gặp nạn, làm cho nàng bị liên lụy, làm cho nàng bất an, đó là lỗi của ta.”
 
Liễu Ngọc Như nghe được mấy lời này liền ngẩn người.
 
Trong lòng người này dù có khâu hác(*), lại cũng có nàng.
 
Nàng phục hồi lại tinh thần, hít hít cái mũi, hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào không nói thành lời, nàng nâng tay lên chỉ vào Cố Cửu Tư, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại cũng không phát ra tiếng. Cố Cửu Tư hiểu được cảm xúc của nàng, hắn duỗi tay cầm lấy tay nàng rồi đặt tay của nàng ở trên mặt mình, hắn lẳng lặng nhìn nàng, thần sắc ôn nhu: “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
 
“Ta vốn không định để nàng biết mưa gió bên ngoài, muốn xem hoa đăng thì cứ xem hoa đăng, nên làm cái gì thì làm cái đó. Nhưng hôm nay ta đã biết, ta không có lợi hại như vậy, không có thần cơ diệu toán như vậy, sau này ta sẽ không để nàng gặp nguy hiểm, cho dù là một chút xíu xiu.”
 
“Ta không sợ.”
 
Liễu Ngọc Như rốt cuộc tìm lại thanh âm của mình nàng cảm nhận được độ ấm của người kia trong lòng bàn tay, sau đó nàng nhìn về phía Cố Cửu Tư rồi cười rộ lên: “Thật ra, ngoại trừ chàng xảy ra chuyện thì những chuyện khác, ta cũng không sợ.”
 
“Chàng nói đúng” nàng rũ đôi mắt “Những gì chàng nói, ta đều hiểu rõ ràng. Thù của Diệp đại ca, nên báo, Thái Tử vô đức, nên có mưu tính. Ta chỉ là…… Chỉ là……”
 
Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp liền chảy ra nước mắt, ào ào rơi: “Chỉ là không rõ, vì sao luôn là chàng bất chấp nguy hiểm làm những chuyện này?”
 
“Chàng nói, nếu ta là một nam nhân có phải tốt hơn không?”
 
Nàng lên tiếng, nghiêm túc nói: “Ta nếu là một nam nhân, liền thay chàng xuất sĩ, ta thay chàng mưu tính, ta thay Diệp đại ca báo thù, ta giúp chàng làm ra nhân gian thái bình mà chàng muốn. Như vậy thì chàng có thể sống thật tốt, làm một tên ăn chơi trác táng, ta có thể cho chàng thật nhiều tiền, để mỗi ngày chàng đều đi đánh bạc, đi chọi gà, đi chỗ hào nước chơi đêm, sau đó cưỡi ngựa hát ca trở về……”
 
“Không được.” Cố Cửu Tư đánh gãy nàng, nhanh chóng nói “Nàng mà là nam thì ta sẽ không thể cưới nàng.”
 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư nhìn nàng, cả khuôn mặt hắn đều là vẻ nghiêm túc: “Để ta chịu khổ đi, ta nguyện dùng đời đời kiếp kiếp trắc trở để đánh đổi nàng làm thê tử của ta.”
 
“Chàng……” Liễu Ngọc Như nghe hắn nói như vậy, trong lòng liền thấy vui vẻ, vệt nước mắt trên mặt nàng còn chưa khô nhưng nàng đã nhịn không được mà nhếch lên khóe miệng. Cố Cửu Tư thấy nàng vui vẻ, dù đang quỳ gối trên ván giặt đồ vẫn vươn tay ôm lấy eo của Liễu Ngọc Như, đầu hắn tựa lên đùi của nàng rồi làm nũng nói “Ngọc Như, thật ra ta làm hết tất cả những chuyện này đều không cảm thấy khổ, cũng không cảm thấy mệt, ta có thể đấu đá cả đời, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta.”
 
“Vậy thì cái gì ta cũng không sợ.”
 
Liễu Ngọc Như nhìn người đang gối đầu ở trên đùi của mình, sau đó nàng nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, ánh mắt của nàng khi nhìn gương mặt ấy vừa bình tĩnh lại vừa ôn nhu.
 
Nàng không nhiều lời, vì bản thân nàng không phải là một người thích biểu đạt lòng mình như Cố Cửu Tư, nàng chỉ là dùng ngón tay vuốt tóc của hắn, một lần lại một lần.
 
Cố Cửu Tư ngửi hương vị trên người Ngọc Như, sau một hồi mới thấp giọng hỏi: “Vì sao Lạc Tử Thương lại bắt nàng đi?”
 
“Lúc ấy quá rối loạn, Thẩm Minh không rảnh lo cho ta, Lạc Tử Thương lại đeo mặt nạ, hắn giữ chặt ta, ta còn tưởng là chàng nên mới chạy theo hắn.”
 
Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe, nói tiếp: “Tưởng là ta?”
 
“Ừm” Liễu Ngọc Như nghĩ nghĩ “Hôm nay ta mới phát hiện, đôi mắt của hắn thật sự là giống chàng. Hôm nay phong cách mặc quần áo của hắn cũng y như chàng, lúc ấy quá loạn, ta không nhìn kỹ nên mới nhận sai.”
 
Cố Cửu Tư dựa vào nàng, hắn không nói gì, hồi lâu sau mới nghe hắn nói: “Hắn bắt nàng để làm gì?”
 
“Ước chừng là sợ ta bị ngộ thương đi.” Liễu Ngọc Như suy tư nói “Hắn để nhiều bạc ở chỗ ta như vậy, chắc là còn đang trông cậy vào ta kiếm tiền cho hắn đi?”
 
“Hắn đưa nàng đến thuyền hoa?”
 
Cố Cửu Tư tiếp tục truy vấn, Liễu Ngọc Như lắc lắc đầu: “Hắn mang ta tới bến đò, ta thấy thế thân trúng mũi tên nên lập tức tự mình chạy đi tìm chàng.”
 
“Là vậy thật thì ta còn phải cảm ơn hắn.”
 
Cố Cửu Tư thấp giọng mở miệng, thanh âm của hắn không lộ ra chút cảm xúc nào nhưng Liễu Ngọc Như lại phát hiện hình như hắn không vui.

 
Nàng nghĩ một hồi rồi thấp giọng nói: “Hắn là nể mặt đống tiền bạc, chàng đừng nghĩ nhiều quá.”
 
Cố Cửu Tư rầu rĩ ứng thanh.
 
Hắn không có nói ra chuyện vị trí ở bến đò kia vốn là nơi xem pháo hoa tốt nhất. Nguyên bản là hắn định để Diệp Vận đưa Liễu Ngọc Như tới đó, như vậy Liễu Ngọc Như liền có thể vừa xem được pháo hoa, cũng vừa xem được khúc múa Duyệt thần hắn hiến tặng cho nàng.
 
Nhưng mà người cùng nàng xem pháo hoa lại không phải là hắn, mà là Lạc Tử Thương.
 
Nam nhân hiểu rõ nam nhân nhất, hắn vừa tưởng tượng ra cảnh Lạc Tử Thương cùng Liễu Ngọc Như đứng ở bến đò xem pháo hoa cùng nhau thì trong lòng cũng sắp ói ra máu.
 
Nhưng hắn lại không thể nói nhiều, nếu hắn nói nhiều, chỉ sợ là còn nhắc Liễu Ngọc Như  phát hiện ra cái gì mà vốn dĩ nàng không hề nghĩ tới.
 
Hắn chỉ là tựa đầu lên người Liễu Ngọc Như rồi nghiêm túc quỳ ở đó.
 
Liễu Ngọc Như thấy hắn đã quỳ được một thời gian rồi, rốt cuộc nói: “Đừng quỳ nữa, đi ngủ thôi.”
 
“Ừm.”
 
Cố Cửu Tư không chơi xấu nữa, hắn rốt cuộc cũng chịu đứng lên. Sau khi Cố Cửu Tư đã rửa mặt rồi nằm lên giường xong, hắn liền ôm lấy Liễu Ngọc Như từ sau lưng.
 
Liễu Ngọc Như đang nửa tỉnh nửa mê thì phát hiện hắn lại đang ầm ĩ, nàng đè tay hắn lại rồi nói: “Ngày mai là phải khởi hành rồi, đừng náo loạn được không?”
 
“Vừa vặn ngủ ở trong xe ngựa nha.”
 
Cố Cửu Tư thấp giọng lên tiếng, hắn thật sự là rất kiên nhẫn, mà Liễu Ngọc Như cũng đã có cảm giác nên liền mặc kệ hắn.
 
Ban đêm Cố Cửu Tư có chút không giống bình thường , hắn nhỏ giọng dò hỏi nàng: “Ngọc Như, nàng có thích không?”
 
Liễu Ngọc Như đỏ cả mặt, cắn răng không chịu nói chuyện, Cố Cửu Tư nhận ra hình như nàng vui vẻ lên rồi, hắn ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “Ngọc Như, mọi thứ ta đều tốt hơn Lạc Tử Thương.”
 
Trong lúc Liễu Ngọc Như đang ý loạn tình mê liền nghe thấy một câu như thế, nàng không thể nào tự hỏi cái gì, đợi sau khi xong việc rồi, nàng nằm ở trên giường mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì mới chậm rãi hiểu ra.
 
Người này, thật sự là quá trẻ con.
 
Tác giả có lời muốn nói: 
 
Liễu Ngọc Như: Lạc Tử Thương là vì tiền cứu ta, chàng đừng để bụng.
 
Cố Cửu Tư: Ừ, ta không để bụng.
 
( ban đêm )
 
Cố Cửu Tư: Ngọc Như, mọi thứ ta đều tốt hơn Lạc Tử Thương.
 
Liễu Ngọc Như: Không phải không để bụng sao?!!
 
Chú thích:
 
(*) Đồng khí liên chi: 同气连枝: Ý chỉ tình cảm như huynh đệ tỷ muội ruột thịt.
 
(*) Khâu hác: 丘壑: ý chỉ giang sơn, núi non sơn dã.
 
 


Nhấn Mở Bình Luận