Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

GẢ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG


“Ngươi nói cái gì?”
 

Lạc Tử Thương có chút sững sờ: “Thẩm Minh làm gì hắn cơ?”
 
“Khiêng…… Khiêng đi rồi ạ.” Thị vệ quỳ gối ở trong xe ngựa, báo cáo lại tình huống lúc nãy cho Lạc Tử Thương cùng Phạm Ngọc nghe. Phạm Ngọc với Lạc Tử Thương nhìn nhau một cái, cả hai người đều có chút ngơ ngác.
 
Chưa bao giờ thấy người nào không làm theo kịch bản như thế.
 
Người ta chịu đòn nhận tội, chẳng lẽ không phải là nên dừng xe ngựa rồi sau đó làm một màn ta khóc ngươi khóc, cuối cùng hai bên hòa giải đi tới kết cục viên mãn sao? Nếu không thì cũng nên kịch liệt lên án Trần Mậu Xuân ở giữa đường, hoặc là lạnh lùng một phen chứ. Thể loại còn không thèm cho người khác cơ hội nói chuyện mà trực tiếp cho người đánh ngất rồi khiêng đi ở giữa đường này, là thể loại hành động gì vậy?
 
“Thế này, thế này làm sao bây giờ?”
 
Phạm Ngọc theo bản năng mở miệng, Lạc Tử Thương thoáng trấn định một chút, hắn lập tức nói: “Điện hạ đừng hoảng loạn, khiêng đi thì khiêng đi thôi, điện hạ cứ tiến cử Hùng Anh theo kế hoạch là được ạ.”
 
Phạm Ngọc gật gật đầu, cũng không có nhiều lời nữa, Lạc Tử Thương thấy sắp đến giờ lâm triều nên liền cáo từ lui xuống trước. Chờ sau khi Lạc Tử Thương lui xuống rồi, Phạm Ngọc cũng bắt đầu mặc triều phục, hắn vừa mặc quần áo vừa đăm chiêu, thái giám Lưu Thiện ở bên cạnh len lén đánh giá sắc mặt của Phạm Ngọc, tiếp đó thật cẩn thận mà hỏi: “Hình như trong lòng điện hạ có sầu lo ạ?”
 
“Ừ.”

 
Phạm Ngọc trả lời, một lát sau, hắn nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Theo các ngươi thì tên thái phó này thế nào?”
 
Lưu Thiện cười cười: “Chúng nô tài chỉ là nô tài mà thôi, làm sao lại có được ánh mắt tinh chuẩn như điện hạ được ạ?”
 
“Cô cho ngươi nói.”

 
Thanh âm của Phạm Ngọc mang theo chút không vui, Lưu Thiện vội vàng nói: “Nô tài cảm thấy, Lạc đại nhân cực kỳ thông minh.”
 
Cực kỳ thông minh.
 
Lòng Phạm Ngọc chợt trầm xuống, Lưu Thiện đánh giá thần sắc của hắn, lại vội nói tiếp: “Điện hạ, Lạc đại nhân là thái phó của ngài, là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng với ngài, hắn thông minh thì cũng chính là cây đao sắc trong tay của ngài thôi, ngài nên cao hứng mới phải.”
 
Phạm Ngọc giương mắt nhìn thoáng qua Lưu Thiện, thầm nói: “Các ngươi suốt ngày nói tốt cho hắn, sợ không phải là đã thu bạc của hắn rồi nên mới mỗi ngày nói tốt cho hắn như thế đi?”
 
“Điện hạ ngày sau chính là thánh nhân, ngài tuỳ tiện nói mấy lời cũng đủ dọa chết nô tài, nô tài là trung thần hay là gian thần, trong lòng điện hạ cũng rõ ràng mà.”
 
Lưu Thiện phải nịnh hót một hồi mới làm cho Phạm Ngọc cao hứng lên được một chút, hắn gật gật đầu rồi xụ mặt nói: “Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, trong lòng cô cũng rõ ràng.”
 
Phạm Ngọc dứt lời thì cũng vừa lúc quần áo được mặc xong, hắn trực tiếp đi qua đại điện luôn.
 
Ngày mới vừa sáng lên thì mọi người đã hội tụ đủ ở ngoài cửa đại điện, Cố Cửu Tư đi đến trước mặt Diệp Thế An, nhỏ giọng hỏi: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
 
Diệp Thế An lên tiếng trả lời: “Ta đã tra tên Lan Thượng Minh mà đệ báo lên rồi, không có vấn đề gì.”
 
“Hắn là một người cương trực công chính” Cố Cửu Tư thấp giọng nói “Lúc này muốn động người của Thái Tử, bệ hạ tất nhiên sẽ có điều cân nhắc ở trong lòng, phỏng chừng là muốn chọn một người không tham dự vào việc tranh chấp giữa các đảng phái. Cho nên hôm nay ca không cần nhắc đến tên Lan Thượng Minh, chờ bên Thái Tử nói ra người nào, ca với mọi người cứ phản đối là được. Sau đó Thái Tử cứ đề cử một người thì ca cứ tham tấu một lần, cuối cùng bệ hạ nhất định sẽ tự mình lựa chọn, đến lúc đó mọi người hẵng nhét Lan Thượng Minh vào trong đống người được đề cử rồi đưa lên. Những ứng cử viên khác chắc chắn không ít thì nhiều sẽ có điểm không thích hợp, như vậy bệ hạ tự nhiên sẽ chọn Lan Thượng Minh.”
 
Diệp Thế An hiện giờ đang làm việc ở Trung Thư Tỉnh nên để hắn làm những việc này cũng rất thuận tiện, Diệp Thế An nghe Cố Cửu Tư nói xong liền gật gật đầu: “Hiểu rồi.”
 
Nói hồi, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Tư, hỏi: “Thẩm Minh đâu?”
 
“À” Cố Cửu Tư quay đầu nhìn ra bên ngoài cung, sau đó liền thấy bóng dáng vội vàng chạy tới của Thẩm Minh, hắn giơ giơ cằm chỉ, nói: “Không phải là tới rồi sao?”
 
“Đệ ấy không đi chung với đệ?” Diệp Thế An cảm thấy có chút kỳ quái, Cố Cửu Tư cười cười “Mới vừa rồi Trần Mậu Xuân chặn ta lại ở trên đường, định chơi trò chịu đòn nhận tội với ta nên ta để cho Thẩm Minh khiêng hắn đi rồi.”
 
“Vậy phỏng chừng đệ ấy sẽ bị tham tấu đó.”
 
Diệp Thế An nhíu nhíu mày, Cố Cửu Tư lại lộ ra vẻ mặt không sao cả mà nói: “Dù sao hôm nay chúng ta cũng sẽ rời khỏi Đông Đô, bọn họ thích tham tấu thế nào thì cứ tham tấu như thế đó đi.”
 
Chuyện Cố Cửu Tư đặc biệt mời Thẩm Minh tới hỗ trợ tu sửa Hoàng Hà đã sớm được Phạm Hiên chấp nhận rồi. Nhưng Diệp Thế An lại không quá đồng ý mà liếc nhìn Cố Cửu Tư một cái, đồng thời,Thẩm Minh cũng vừa kịp chạy tới đây. Lúc này, thái giám đứng ở ngoài cửa lớn tiếng chỉ huy mọi người lần lượt đi tới vị trí của mình, sau đó theo thứ tự mà đi vào. Đợi sau khi ngồi lên ngai vàng, Phạm Hiên liền mở miệng hỏi: “Trẫm nghe nói hôm qua lễ tế Duyệt thần xảy ra chuyện?”
 
Hỏi xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Cửu Tư: “Cố ái khanh, không có việc gì đi?”
 
“Tạ bệ hạ quan ái” nụ cười của Cố Cửu Tư có chút tái nhợt “Vi thần không có việc gì, nhưng đã thiếu chút nữa là hôm nay vi thần không còn được thấy bệ hạ rồi.”
 
“Khu vực xảy ra chuyện là do vị đại nhân nào quản lý?”
 
Không có ai nói lời nào, ánh mắt Phạm Hiên liền rơi xuống người Chu Cao Lãng, Chu Cao Lãng lập tức bước ra khỏi hàng, cung kính nói: “Hồi bệ hạ, là lĩnh quân của thành Nam, Trần Mậu Xuân, Trần đại nhân ạ.”
 
“Trần Mậu Xuân đâu?”
 
Phạm Hiên nhìn quanh bốn phía, lại không có người trả lời, Phạm Hiên không khỏi tức giận quá mức mà ngược lại nở nụ cười: “Thế nào, lâm triều cũng không dám tới?”
 
“Bệ hạ” Lạc Tử Thương bước ra khỏi hàng, bình tĩnh nói “Vi thần nghe nói, hôm nay Thẩm Minh, Thẩm đại nhân đã đánh Trần đại nhân ở ngay giữa đường, sau đó cũng không biết là đã mang Trần đại nhân đi chỗ nào rồi ạ.”
 

Mọi người sửng sốt một chút, Phạm Hiên cũng nhíu mày, lúc này Cố Cửu Tư liền lộ ra vẻ kinh ngạc mà lên tiếng hỏi: “Người xách theo vũ khí cản xe ngựa của ta hôm nay, vậy mà chính là Trần đại nhân?!”
 
Nói xong, hắn đầy mặt bội phục nhìn về phía Lạc Tử Thương rồi nói: “Vẫn là Lạc đại nhân thần thông quảng đại, trên đường hôm nay tại hạ không hề thấy có xe ngựa nào khác, cũng không thấy có đại nhân nào ở đấy, bản thân tại hạ cũng còn không biết người đó là Trần đại nhân, vậy mà Lạc đại nhân đã biết rồi.”
 
Lạc Tử Thương bị Cố Cửu Tư chế nhạo một hồi như vậy, sắc mặt chợt có chút cứng ngắc, Cố Cửu Tư tiến lên một bước, quỳ xuống rồi cung kính nói: “Bệ hạ, hôm nay trên đường vi thần lên triều có một người mang theo vũ khí ngăn cản xe của vi thần. Mà hôm qua vi thần còn vừa mới trải qua ám sát, cho rằng lại có người nháo chuyện cho nên mới nhờ Thẩm đại nhân hỗ trợ đuổi người đi. Vi thần với Thẩm đại nhân từ trước tới nay chưa bao giờ giao lưu với Trần đại nhân nên mới không có nhận ra Trần đại nhân, là vi thần không đúng, Thẩm đại nhân chỉ là bị vi thần nhờ hỗ trợ, bệ hạ nếu muốn trách cứ thì thần nguyện một mình gánh chịu ạ.”
 
“Bệ hạ!”
 
Thẩm Minh bây giờ mới phản ứng lại, hắn vội vàng bước ra khỏi hàng rồi nói: “Bệ hạ thứ tội, vi thần cũng chỉ là thấy trên lưng người nọ cõng hung khí, hơn nữa lại khí thế rào rạt chạy tới, nhất thời tình thế cấp bách cho nên mới động thủ. Người là do thần đánh, mong bệ hạ thứ tội!”
 
Nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, đảng Thái Tử ở bên cạnh cũng phải nghẹn một hơi.
 
Vũ khí? Vũ khí gì? Cõng có cành mận gai ở trên lưng mà cũng tính là vũ khí?!
 
Nhưng giờ phút này ai cũng không dám đi ra nhắc “vũ khí” Trần Mậu Xuân cõng trên lưng chính là cành mận gai, vừa rồi Cố Cửu Tư mới châm chọc Lạc Tử Thương cái gì cũng biết xong, cũng chính là có ý ám chỉ Lạc Tử Thương sai sử Trần Mậu Xuân làm việc, hiện giờ nếu bọn họ ngay cả chi tiết nhỏ cũng biết rõ ràng như thế, vậy thật đúng là nói không rõ.
 
Nghe Cố Cửu Tư và Thẩm Minh giải thích như vậy, Phạm Hiên cũng là có chút nghĩ không thông, đang yên ổn, Trần Mậu Xuân lại đi tập kích Cố Cửu Tư làm cái gì? Còn ngại chuyện đêm qua không đủ lớn?
 
“Thôi.” Phạm Hiên phiền muộn nói “Trẫm thấy, vị trí của hắn là nên đổi một người khác làm đi.”
 
Phạm Hiên vừa mở miệng nói chuyện này, người ở bên phe Chu Cao Lãng lập tức sôi nổi duy trì còn người bên phe Thái Tử lại không hé một lời. Phạm Hiên lúc này lại quay sang nhìn chằm chằm Phạm Ngọc, Lạc Tử Thương lập tức ném cho Phạm Ngọc một ánh mắt, Phạm Ngọc nhận được ánh mắt của Lạc Tử Thương, mặc dù là nghẹn một hơi ở trong lòng nhưng cuối cùng hắn vẫn bước lên nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng cho rằng Trần đại nhân không có khả năng để đảm nhiệm chức quan, không bằng lại tiến cử một người mới.”
 
Hắn vừa nói ra lời này, biểu tình của Phạm Hiên rõ ràng trở nên tốt hơn rất nhiều, bệ hạ gật gật đầu: “Hoàng nhi nói không sai, vậy con đã chọn được người nào chưa?”
 
Phạm Ngọc lại im lặng, Lạc Tử Thương ngẩng đầu nhìn Phạm Ngọc, chỉ thấy Phạm Ngọc mím môi, đợi khi hắn mở miệng nói chuyện thì lại nghe thấy hắn phun ra một cái tên khác, không phải là người mà Lạc Tử Thương phân phó: “Đội trưởng đội sáu của quân Nam thành, Hoàng Hoành.”
 
Lạc Tử Thương ngẩn người, một lát sau, hắn mới như hiểu được cái gì mà chậm rãi nở nụ cười, Lạc Tử Thương rũ xuống hai mắt mặc kệ Thái Tử.
 
Nhưng Cố Cửu Tư ở bên cạnh cẩn thận xem xét tất cả mọi chuyện thì lại không khỏi cảm thấy vui tới nở hoa.
 
Tên Hoàng Hoành này là thân tín của Thái Tử nhưng mà việc xấu thì loang lổ, người của Ngự Sử Đài cũng lập tức lên tiếng: “Bệ hạ, không ổn!”
 
Vì thế mới sáng sớm tinh mơ quan viên đã bắt đầu cãi cọ kịch liệt với nhau ở trên triều, chờ tới khi hạ triều cũng vẫn không có kết quả.
 
Ba người Cố Cửu Tư, Thẩm Minh với Diệp Thế An cùng nhau bước ra đại điện, bọn họ đều duy trì bộ dáng quân tử, ôn hòa, phong độ rồi đi vào trong một góc hẻo lánh, sau đó Cố Cửu Tư cùng Thẩm Minh liền lập tức cười phá lên. Cố Cửu Tư đỡ tường,vừa cười vừa nói: “Thằng ngốc này……”
 
“Vậy mà lại muốn đề cử Hoàng Hoành……”
 
Diệp Thế An khẩn trương đánh giá xung quanh, lập tức lộ ra vài phần không tán đồng mà nói: “Đệ nhỏ giọng chút.”
 
“Không được, ca để cho ta cười một lát.”
 
Cố Cửu Tư xua xua tay: “Cười xong ta mới có thể nói chính sự.”
 
Diệp Thế An bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Thẩm Minh cùng Cố Cửu Tư ở bên cạnh cười to, chờ hai người cười đủ rồi, Cố Cửu Tư mới nhìn về phía Diệp Thế An, nghiêm mặt lại nói: “Bây giờ ta phải đi cáo biệt bệ hạ, chờ lát nữa ta sẽ trực tiếp hồi phủ rồi khởi hành đi luôn. Trong thời gian ta không có ở đây, phiền toái ca giúp ta chăm sóc Cố phủ nhé.”
 
“Đệ yên tâm.” Diệp Thế An gật gật đầu “Ta sẽ chăm sóc tốt cho bá phụ bá mẫu.”
 
“Còn có một việc.” Cố Cửu Tư đột nhiên nhớ lại chuyện này, hắn nhíu mày nói với Diệp Thế An “Ca giúp ta điều tra Lạc Tử Thương lại một lần nữa đi.”

 
“Còn điều tra nữa?” Diệp Thế An có chút không rõ, trước đây bọn họ điều tra Lạc Tử Thương cũng phải hai lần rồi. Cố Cửu Tư do dự một lát, sau đó mới nói “Ta muốn tra ra cha mẹ ruột của hắn là ai. Ca về Dương Châu đi, tra năm đó lúc hắn sinh ra, trong thành Dương Châu……”
 
Cố Cửu Tư mím môi, do dự một lát rồi mới tới gần Diệp Thế An, ghé vào bên tai hắn mà nhỏ giọng nói: “Cha ta hay là cữu cữu của ta, lúc ấy có chuyện phong lưu tình cảm gì hay không.”
 
Diệp Thế An mở to mắt, hơi có chút khiếp sợ. Cố Cửu Tư cũng cảm thấy có chút khó khăn, sau đó mới thấp giọng nói: “Ca cũng đừng hỏi nhiều, trong đó còn có một cái chuyện khác, ca xem có thể điều tra được hay không.”
 
“Cái gì?”
 
“Lạc Tử Thương rốt cuộc muốn làm cái gì.”
 
Cố Cửu Tư lạnh mặt xuống, Diệp Thế An có chút không rõ lắm, cả Thẩm Minh cũng mờ mịt nhìn hắn, Cố Cửu Tư lập tức giải thích cho hai người: “Trước đây chúng ta vẫn luôn cho rằng, Lạc Tử Thương là muốn phò tá Thái Tử, muốn khống chế Thái Tử giống như đã khống chế Vương gia ở Dương Châu, hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu(*). Nhưng hai người nghĩ lại mà xem, nếu hắn thật sự toàn tâm toàn ý muốn phò tá Thái Tử, vậy sao lần này hắn lại hoàn toàn không thèm để ý tới con đường làm quan của Trần Mậu Xuân? Trần Mậu Xuân là quân cờ hiếm hoi của Thái Tử ở quân bộ, đối với Thái Tử mà nói, Trần Mậu Xuân trọng yếu cỡ nào, chẳng lẽ hắn không rõ ràng sao?”
 
“Hắn căn bản là không thèm để ý Thái Tử.”
 
Cố Cửu Tư bình tĩnh lên tiếng: “Nếu hắn đã không để ý Thái Tử, vậy hắn tới Đông Đô lại rốt cuộc là vì cái gì?”
 
“Ta hiểu được.” Diệp Thế An gật gật đầu “Ta sẽ đi tra.”
 
“Ta cũng sẽ phái người điều tra lại một lần nữa, bất quá chuyện đầu tiên ta không muốn kinh động người trong nhà, chỉ có thể nhờ ca.”
 
Cố Cửu Tư vỗ vỗ bả vai Diệp Thế An: “Được rồi, ta đi đây.”
 
Nói xong, hắn định xoay người rời đi, Diệp Thế An lại gọi hắn: “Cửu Tư.”
 
Cố Cửu Tư quay đầu nhìn hắn, Diệp Thế An mím môi, cuối cùng mới nói: “Nếu điều tra ra hắn thật sự có huyết mạch với đệ thì đệ định làm sao?”
 
Nói xong, Diệp Thế An ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Tư, cắn chặt đôi môi, cuối cùng mới nói ra: “Ta có mối nợ máu với hắn.”
 
Cố Cửu Tư nhìn hắn chăm chú, một lát sau, Cửu Tư mới nhẹ nhàng cười lên.
 
“Diệp Thế An” hắn có chút bất đắc dĩ nói “Ta nói, ca có phải là đã đọc quá nhiều sách tới nỗi choáng váng đầu óc luôn rồi không? Liền coi như là có huyết mạch của Cố gia thì lại làm sao? Không có cảm tình thì huyết mạch cũng không đáng giá một đồng, ca yên tâm đi” hắn nghiêm túc nói “Ca là huynh đệ của ta, thù của ca cũng chính là thù của ta. Loại rác rưởi như hắn nếu thật sự là có huyết mạch của Cố gia ta, vậy thì ta càng phải thanh lý môn hộ, miễn cho thanh danh của gia tộc bị vấy bẩn.”
 
Nói xong, hắn xoay người bước đến trước mặt Diệp Thế An, mấy năm nay hắn đã trưởng thành thật nhanh, đã cao hơn Diệp Thế An tới nửa cái đầu, hắn giơ tay lên, sau lại đột nhiên ký đầu Diệp Thế An một cái: “Nếu ca lại suy nghĩ linh tinh về ta thế này thế kia, ta liền đánh chết ca.”
 
“Là trực tiếp sống sờ sờ đánh chết.”
 
(*) Hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu: 挟天子以令诸侯: Có nghĩa là chỉ việc chư hầu giúp đỡ hoàng đế lại nhân cơ hội lấy danh nghĩa của hoàng đế để ra lệnh.
 
 


Nhấn Mở Bình Luận