Liễu Ngọc Như nghe lời của Giang Nhu thì không lên tiếng. Giang Nhu lẳng lặng chờ nàng, rất lâu sau nàng lại nói: “Khi người vừa gả cho Cố lão gia thì cảm thấy thế nào?”
“Ông ấy à?” Giang Nhu cười khẽ: “Khi đó cũng hỗn loạn, nuôi ngoại thất ở bên ngoài, sau khi cưới được ba năm thì nạp thêm mấy thiếp thất.”
Mí mắt Liễu Ngọc Như giật giật, nghe Giang Nhu nói: “Đây vốn là chuyện thường, nhưng lúc đó ta còn trẻ, thích ông ấy nên cứ lẩn quẩn trong lòng, ngày ngày cãi nhau với ông ấy. Sau này nhiều kinh nghiệm rồi, hai người cũng cùng hội cùng thuyền nhiều năm rồi, rốt cuộc cũng đi được đến hiện tại. Sau này ông ấy tu tâm không nạp thêm người mới, thiếp thất cũ đều được nuôi dưỡng ở hậu viện, cũng là những người đáng thương, thế là ở lại sinh hoạt trong viện, nếu tìm được nhà nào thích hợp thì cho bọn họ một khoản tiền để rời đi.”
“À, cũng không phải là ta bảo con học theo ta.” Giang Nhu đột nhiên nhớ ra, cô nương này đang trong thời điểm nhạy cảm, vội nói: “Cuộc sống của ta không thể xem như là suôn sẻ, thuận miệng nói một chút mà thôi.”
Nói rồi Giang Nhu lại nói thêm một chút chuyện xưa, thấy cảm xúc của Liễu Ngọc Như ổn định, bà để cho nàng nghỉ ngơi, còn mình thì đứng lên. Trước khi đi bà nói: “Có muốn ta bắt Cửu Tư về không?”
Liễu Ngọc Như há miệng, cuối cùng nói: “Thôi…..”
Bắt về, Cố Cửu Tư và nàng, sợ rằng thật sự không còn đường lui nữa.
Giang Nhu cười cười, dặn dò vài câu nghỉ ngơi cho tốt rồi quay người rời đi.
Sau khi Giang Nhu đi rồi, Liễu Ngọc Như ở trong phòng, nàng ngơ ngác ngồi đó mà không nói một lời.
Ấn Hồng đi tới, thấp giọng nói: “Tiểu thư….”
Liễu Ngọc Như đưa tay, ngăn cản lời nói của Ấn Hồng, nàng khẽ nói: “Để ta suy nghĩ một chút.”
Ấn Hồng không dám mở miệng nữa. Nàng nhìn thấy Liễu Ngọc Như đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn chơi cờ.
Trước kia nàng rất ít khi đánh cờ. Mặc dù mẫu thân nàng không gò bó nàng, chỉ cảm thấy, nữ nhi vẫn là lấy nữ công may vá làm gốc. Chỉ vì nghe nói Diệp Thế An thích đánh cờ nên nàng mới nghiêm túc học hỏi. Giờ phút này nàng cần thứ gì đó khiến cho mình bình tĩnh lại, thế là nàng ngồi vào bàn chơi cờ.
Vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra khác thường gì, Ấn Hồng không dám làm phiền nàng, liền để cho nàng ngồi đó.
Nàng nhớ rõ năm đó, lần đầu tiên Liễu Ngọc Như có dáng vẻ này là khi Trương Nguyệt Nhi vừa mới vào phủ đã muốn để cho Liễu Ngọc Như và Tô Uyển chuyển ra khỏi viện chính, Liễu Ngọc Như đến trước mặt Liễu Tuyên vừa khóc vừa gào, kết quả lại bị Liễu Tuyên cho một bạt tai. Ngày đó Liễu Ngọc Như chính là như thế này, không nói không rằng mà tự nhốt mình trong phòng. Sau khi đi ra, Liễu Ngọc Như liền ngọt ngào gọi Trương Nguyệt Nhi là di nương, từ đó tiến lui có chừng mực, biết ăn biết nói. Mà trước đó, Ấn Hồng còn nhớ rõ, Liễu Ngọc Như là một dã nha đầu biết leo trèo, thích chơi ná cao su, che chở cho Tô Uyển mà cãi nhau với Liễu Tuyên.
Nàng không biết lần này Liễu Ngọc Như sẽ làm gì, nhưng nàng biết rõ, nhất định Liễu Ngọc Như sẽ chọn ra một con đường tốt nhất.
Mà Liễu Ngọc Như ngồi trước bàn cờ, nàng lấy quân cờ, lẳng lặng đánh cờ với chính mình. Khi quân cờ rơi xuống, nàng cảm thấy toàn bộ con người mình giống như được một trận mưa to tẩy rửa, sau khi lăn lộn trong lửa nóng của dung nham, nghiền xương thành tro, lại tái sinh một lần nữa.
Cuộc đời của một con người, năng lực quan trọng nhất, xưa nay không phải là thông minh dựa vào hoàn cảnh mà là lúc cảnh ngộ trái ngang thì ngươi có bao nhiêu cứng cỏi.
Nàng lẳng lặng chụp lấy quân cờ, chậm rãi suy tư.
Nàng tự biết, mọi thứ của bản thân mình không được tính là nhất, chỉ có hai chữ cứng cỏi, so với người bình thường muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.
Có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, có thể cấp tốc học tập, thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.
Giống như năm đó Trương Nguyệt Nhi bước vào Liễu gia, nàng có thể cấp tốc biến từ đại tiểu thư thành một tiểu thư bình thường, thu lại địch ý với Trương Nguyệt Nhi, nói chuyện với bà ta, dưới quyền của Liễu Tuyên và Trương Nguyệt Nhi cũng nhận được sự thương yêu.
Làm sao để giành được sự yêu mến của người khác, nàng học từ Trương Nguyệt Nhi, làm sao có thể trở thành một khuê tú khiến cho người tán thưởng, nàng học từ Diệp gia.
Nàng có năng lực học tập siêu phàm, hôm nay gặp Giang Nhu, đây là kiểu nữ nhân mà trong sinh mệnh của mình nàng chưa từng gặp, trong đầu nàng, nàng tỉ mỉ phân tích nữ nhân này, nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Giang Nhu.
Nàng đứng trên góc độ của Giang Nhu để nhìn ngắm thế giới này.
Bà gả cho một nam nhân không được tính là được yêu thích, thậm chí nam nhân này còn kém hơn Cố Cửu Tư, bởi vì ông ấy phong lưu thành tính, rất nhiều thiếp thất. Nhưng bà lại chưa từng từ bỏ, tiến hành từng bước một, khiến cho nam nhân này trở thành một trượng phu tốt như ngày hôm nay, cùng bà một đời một kiếp chỉ có hai người.
Nghe nói mấy năm trước Cố lão gia cũng không được xem là giàu có, thậm chí là trác táng, nhưng bây giờ Cố Lãng Hoa lại mạnh vì gạo, bạo vì tiền, điều này có lẽ cũng là công lao của Giang Nhu.
Bà bỏ ra nhiều tiền để hạ sính, giúp nhi tử bảo bối của mình cưới về một cô vợ trẻ, bà hao tổn tâm sức, giúp con dâu lấy được của hồi môn, kết quả người con dâu này không chỉ lòng mang oán hận với nhà mình mà còn không có một chút phép tắc nào, nói chuyện với bà không có chừng mực, nhưng bà lại có thể không buồn không giận, đứng trên góc độ của đối phương mà giảng giải khuyên bảo, tạo ra một con đường tốt cho tất cả mọi người.
Nếu là những gia đình khác, với quyền thế của Cố gia, hành động hôm nay của nàng đã trực tiếp bị nhốt lại trừng phạt một phen cũng được, hoặc là hưu nàng cũng tốt, thứ họ có chính là biện pháp để tra tấn nàng. Nhưng Giang Nhu lại có thể hiểu được nàng, mong nàng có thể chân chính chấp nhận Cố gia.
Liễu Ngọc Như thở một hơi thật dài.
Ở trên cao mà không kiêu ngạo, ở dưới mà lại có chí tiến thủ.
Tấm lòng này của bà thật là hiếm thấy.
Vậy mà chung quy vẫn là khó kìm nén, nàng đều hiểu rõ lý lẽ nhưng lại khó thu liễm cảm xúc.
Nhưng nàng đã biết được, một chút ưu tư này không thể tiếp tục được, một người nếu gặp vấn đề một lần thì không sao, chỉ sợ rằng sau này lại cứ chìm đắm vào trong cảm xúc đó, rồi lại nhiều lần làm ra chuyện sai trái.
Vì vậy nàng không nói gì, nàng chỉ ngồi trước bàn cờ, đánh cờ hết lần này đến lần khác.
Sau đó nàng bảo Ấn Hồng gọi hết người hầu hạ của Cố Cửu Tư tới, để cho bọn họ nói cặn kẽ quá khứ của Cố Cửu Tư.
Hắn lớn lên như thế nào, từng làm ra chuyện gì, tính tình thế nào, thích cái gì.
Nàng để cho đối phương nói còn mình thì lẳng lặng nghe, quân cờ đen trắng trong tay lần lượt rơi xuống, trong tiếng cờ rơi, nàng chậm rãi phác họa quá khứ và tương lai của Cố Cửu Tư.
Có lẽ nàng có thể tìm hiểu kỹ người này.
Lòng dạ hắn mềm mại lương thiện, thích chó mèo, biết cho chó mèo hoang ven đường ăn.
Hắn có tinh thần trách nhiệm của bản thân, hắn làm việc gì cũng rất ồn ào náo nhiệt, chỉ sợ mọi người biết không biết là hắn làm, sợ nhất chính là làm liên lụy đến người vô tội.
Hắn rất có nghĩa khí, trước giờ đối với huynh đệ của mình đều là không tiếc cả mạng sống.
Hắn có một giấc mộng đại hiệp, thường ao ước đến việc hành tẩu giang hồ….
Hắn hay nghĩ hết các cách để chạy ra khỏi Cố phủ, đào lỗ chó, dùng thang trèo tường, thậm chí còn tự chế ra rất nhiều công cụ trèo tường; hắn còn thích giấu tiền riêng, khắp nơi trong phòng đều là ngân phiếu mà hắn giấu; võ nghệ của hắn vô cùng tốt, sư phụ của hắn bây giờ nếu muốn chế ngự hắn cũng phải mang theo nhiều rất nhiều người…
Liễu Ngọc Như cố gắng tìm ra ưu điểm của người này, thử khách quan đánh giá nam nhân này, thiện và ác của hắn, hắn thật sự không còn thuốc nào cứu được, hay chỉ là quá ngây thơ.
Nàng nghe đến ngày thứ 3, những gì nên nghe đều đã nghe xong rồi, mà những ngọn lửa trong lòng nàng, nên diệt cũng diệt xong rồi.
Nàng giương mắt, cuối cùng nói ra câu đầu tiên trong ba ngày qua.
“Đại công tử đang ở đâu?”
Nghe thấy thế, Ấn Hồng đầu tiên là ngẩn người, sau đó nàng mới kịp phản ứng lại, lắp bắp nói: “Nô…. Nô tỳ tìm người nghe ngóng.”
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, sau đó bảo Ấn Hồng chuẩn bị nước nóng, tắm rửa, thay quần áo, trang điểm.
Lúc nàng cắm cây trâm cuối cùng vào giữa sợi tóc, người đi nghe ngóng tin tức liền trở về, cung kính nói: “Thiếu phu nhân, bây giờ đại công tử đang còn ở Xuân Phong lâu.”
Liễu Ngọc Như không ngạc nhiên chút nào, trước kia Cố Cửu Tư đánh cược ở sòng bạc một tháng không về còn có, bây giờ đến Xuân Phong lâu ba ngày cũng không đổi địa điểm, không tính là gì.
Nàng gật gật đầu, đứng dậy, sau đó đi bái kiến Giang Nhu và Cố Lãng Hoa trước.
Giang Nhu và Cố Lãng Hoa nghe thấy Liễu Ngọc Như tới, Cố Lãng Hoa sợ đến mức tay run run, ông nuốt nước bọt, không trêu chọc con vẹt nhà mình nữa, quay đầu nói với Giang Nhu: “Mí mắt ta nhảy liên tục, luôn cảm thấy luống cuống.”
Giang Nhu thở dài, lắc lắc đầu nói: “Chuyện của con trẻ chúng ta nghe thôi là được rồi, đừng quản lý.”
Chốc lát sau Liễu Ngọc Như đã tới cửa rồi, Giang Nhu và Cố Lãng Hoa ngồi ở phía trên, Liễu Ngọc Như cung kính hành lễ, Cố Lãng Hoa vội vàng bảo nàng đứng dậy, nói với nàng: “Cố gia chúng ta không có nhiều khuôn phép như vậy, con đừng quá khách sáo.”
“Ngọc Như là vãn bối, phép tắc nên có thì vẫn phải có.”
Vẻ mặt Liễu Ngọc Như bình thản, trang điểm lên khiến cho nàng có vẻ tốt lên rất nhiều, nàng ngẩng đầu lên, ôn hòa nói: “Vài ngày trước Ngọc Như khó chịu, không tới kính trà cho công công bà bà, mong công công bà bà thứ lỗi.”
“Chuyện này không liên quan đến con,” Cố Lãng Hoa vừa nhắc đến chuyện này liền nổi giận, cau mày nói: “Đều do thằng ranh con Cửu Tư đó. Ngọc Như à, con gả tới đây, để con phải tủi thân rồi, trước kia khi còn nhỏ cơ thể của Cửu Tư không tốt, chúng ta không dám ra tay dạy dỗ, trưởng thành rồi thì không còn kịp nữa, nhưng ta không nghĩ tới nó lại lộn xộn như thế, con chờ ta bắt nó về rồi nhất định sẽ khiến nó chịu nhận lỗi với con!”
“Công công nói đùa rồi,” Vẻ mặt Liễu Ngọc Như bình thản, không vì lời nói của Cố Lãng Hoa mà vui vẻ, cũng không bất mãn điều gì, giọng nói nhẹ nhàng rõ ràng, người nghe thấy cũng trở nên bình tĩnh lại, nàng chậm rãi nói: “Đại công tử vẫn luôn có tính tình này, hồn nhiên ngây thơ, Ngọc Như cũng biết. Ngọc Như đến Cố gia rồi thì cũng chính là người của Cố gia, đại công tử có thể sống tốt là đủ rồi. Đại công tử thích ra ngoài chơi thì đi đi, cũng chẳng có gì.”
Nghe thấy lời này, Giang Nhu và Cố Lãng Hoa nhìn nhau, trong lòng Cố Lãng Hoa càng sợ hơn.
Nếu như Liễu Ngọc Như trực tiếp nổi giận thì ông cũng không hoảng như thế, hiện tại Liễu Ngọc Như dễ nói chuyện như vậy, trực giác nói cho ông biết, xong rồi.
Liễu Ngọc Như không biết suy nghĩ của Cố Lãng Hoa, nàng cúi đầu, làm đủ dáng vẻ cung kính, tiếp tục nói: “Hôm nay Ngọc Như đến đây, một là chào hỏi công công bà bà, hai là muốn tìm hiểu tình hình trong nhà một chút, muốn biết sau này ở Cố gia có gì cần Ngọc Như chú ý hay không.”
“Không có gì cả,” Cố Lãng Hoa suy nghĩ nói: “Chỉ cần con và Cửu Tư có thể sống bình an suôn sẻ, lúc rảnh rỗi lại đốc thúc để nó vươn lên là được rồi.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Liễu Ngọc Như suy nghĩ, do dự mở miệng nói: “Ý của công công là hy vọng đại công tử đọc sách tiến bộ sao? Nguyện vọng này của người, trước kia có từng nói với đại công tử chưa?”
Liễu Ngọc Như biết Cố Lãng Hoa chưa từng nhắc đến. Nếu Cố Lãng Hoa đã sớm có suy nghĩ như vậy, với năng lực của Giang Nhu và Cố Lãng Hoa thì có thể dạy dỗ Cố Cửu Tư thành thế này sao?
“Trước khác nay khác,” Không như Liễu Ngọc Như dự đoán, Cố Lãng Hoa cũng không che giấu, thở dài, nói thẳng: “Trước kia cảm thấy cả đời nó trôi qua vui vẻ là được rồi nên từ trước đến nay không yêu cầu nó đọc sách tiến bộ. Nhưng bây giờ không giống nữa, bây giờ ta vẫn hy vọng sau này nó có thể có một chút bản lĩnh, cho dù cho gia đình không bảo vệ nó được nữa thì nó cũng có thể tự bảo vệ được chính mình.”
“Ý của công công là trong nhà có biến cố gì sao?”
Ánh mắt của Liễu Ngọc Như rơi lên người Giang Nhu, trong mắt mang theo sự nghi hoặc. Giang Nhu hiểu rõ ý của Liễu Ngọc Như, bà cũng không vòng vo với Liễu Ngọc Như nữa, tiếp nhận nói: “Tuy Cố gia là phú thương ở Dương Châu nhưng thật ra gốc rễ lại ở Đông Đô, bây giờ cục diện chính trị ở Đông Đô bất ổn, đã ba tháng bệ hạ không vào triều rồi. Ca ca ta vốn muốn Cửu Tư vào Đông Đô, sau đó tìm cho nó một nửa chức quan, lại tiến cử nó cho Công chúa điện hạ để mưu cầu tiền đồ. Chúng ta không muốn Cửu Tư bị cuốn vào những chuyện này cho nên mới sốt ruột tìm mối hôn sự cho nó.”
Giang Nhu nói không mạch lạc nhưng Liễu Ngọc Như lại hiểu được. Hoàng đế ba tháng không vào triều, rất có thể là không còn bao nhiêu thời gian nữa, vậy thì tiếp theo đương nhiên sẽ có một đợt phân tranh hoàng vị. Mà cữu cữu của Cố Cửu Tư muốn củng cố vị trí, kết thân với một vị Công chúa có quyền nào đó. Thế nhưng….
Liễu Ngọc Như nhíu mày, bây giờ dòng dõi của Hoàng đế không vững, cũng đã sớm lập Thái tử rồi, nhìn thế nào thì cũng không phải dáng vẻ sẽ có tranh đoạt, Cố gia sợ hãi điều gì vậy?
Đáy lòng Liễu Ngọc Như xoay chuyển, trong đầu nàng hiện lên giấc mộng đó -----
“Sau khi Lương vương mưu phản, Phạm Hiên lãnh binh tiến vào Đông Đô….”
“Năm đó ỷ vào quan hệ thân thích với Lương vương mà hoành hành ngang ngược ở Dương Châu….”
Trái tim nàng run lên, chìm vào suy nghĩ, giả vờ thuận miệng nói: “Không biết cữu cữu ở Đông Đô có lập trường gì, có quan hệ thế nào với vị Vương gia kia?”
“Đương nhiên là đứng về phía Thiên tử.” Giang Nhu nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Chưa nói đến quan hệ với hoàng thân quốc thích, chỉ là ta có một đứa chất nữ, là Trắc phi của Lương vương.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy thế, trái tim lại nhảy ầm ầm lên.
Lần thứ hai.
Sự việc trong mộng, lần thứ hai ứng nghiệm! Đó thật sự chỉ là giấc mộng thôi sao? Tất cả chỉ là tình cờ thôi sao?!
Liễu Ngọc Như khắc chế cảm xúc, nàng nâng ly trà lên, dùng động tác uống trà để cho mình không gian suy nghĩ.
Nếu như giấc mộng đó là thật, vậy thì Cố gia còn bao nhiêu thời gian nữa? Nếu như Cố gia sụp đổ, nàng là thê tử của Cố Cửu Tư thì còn chạy được sao?!
Tay nàng đổ mồ hôi, sau khi đặt ly trà xuống, cuối cùng nàng nói ra lời mà mình đã chuẩn bị: “Bây giờ nếu như trong nhà có biến cố rồi, tình hình không giống với trước kia, tính tình này của đại công tử, quả thật là phải sửa lại một chút.”
“Nam nhi, không nói đến một đời vinh hoa phú quý anh hùng, dù sao cũng nên có một chút bản lĩnh có thể dựa vào, công công bà bà cảm thấy đúng không?”