Sau khi vào thành, đầu tiên Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như đi đến thỉnh an Cố Lãng Hoa, Giang Nhu và Tô Uyển báo bình an cùng với mấy người bọn họ, sau đó Cố Cửu Tư trở về phòng rửa mặt sửa soạn gọn gàng rồi đi theo Giang Hà, Diệp Thế An vào cửa cung.
Phạm Hiên đã chờ bọn họ một lúc, cô cửu tư đi vào hành lễ, Phạm Hiên vội vàng đi đến đỡ hắn đứng dậy, nói: “Cố ái khanh vất vả rồi, mau đứng lên.’’
Đối với việc Phạm Hiên làm ra vẻ ta đây này nọ, Cố Cửu Tư vẫn tỏ ra bình tĩnh, hắn từ chối đứng dậy, cung kính nói: “Vì bệ hạ làm việc là bổn phận của vi thần, không có chuyện vất vả hay không vất vả.’’
“Chuyện khanh ở Vĩnh Châu ta cũng đã nghe được đôi chút,” Phạm Hiên thở dài, để cho Cố Cửu Tư ngồi xuống, hắn bưng tách trà nói: “Lúc khanh đi ta đã nghĩ mọi chuyện nhất định sẽ không hề dễ dàng, nhưng không thể ngờ rằng lại khó khăn đến thế, khanh còn trẻ tuổi như vậy mà đã phải xử lý những chuyện này, thực sự là làm khó cho khanh rồi.’’
Vừa nói, Phạm Hiên nhấp một hớp trà, thở dài tiếp tục nói: “Thôi, không đề cập đến nữa, khanh hãy nói kết quả cho ta nghe đi.’’
Cố Cửu Tư tiến lên, nói rõ ràng kết quả cuối cùng cho Phạm Hiên nghe, Phạm Hiên lẳng lặng lắng nghe xong, cố cửu tử dâng sổ con đặt ở trên bàn Phạm Hiên, cung kính nói: “Các quan viên còn lại, hơn nửa trong số bọn họ vẫn còn ở Đông Đô, không biết bệ hạ định như thế nào?’’
Phạm Hiên không lên tiếng, một lúc lâu sau hắn mới mở miệng nói: “Nếu như vụ án đã mở thì phải cùng nhau làm tiếp, không có đạo lý mới làm được một nửa đã quay đầu lại. Hiện tại cũng sắp đến kỳ thi Hương rồi, vốn dĩ chuyện này ta muốn để cho Diệp ái khanh và Tả tướng tổ chức, nhưng nếu khanh đã trở lại, vậy thì quan chủ thầm lần này sẽ do khanh đảm nhận đi, bảo Thế An giúp đỡ khanh, trước kỳ thi Hương diễn ra cũng phải kết thúc vụ án ở Đông Đô luôn.’’
Nghe được những lời này, Cố Cửu Tư ngẩn người, theo bản năng mở miệng nói: “Nhưng còn Hoàng Hà…’’
“Cũng chỉ mấy tháng mà thôi.’’ Phạm Hiên cắt đứt hắn, “Chuyện ở Hoàng Hà đã có Lạc Tử Thương xử lý và lo liệu, chờ đến khi chuyện của khanh ở Đông Đô xong xuôi rồi quay lại đó cũng không muộn.’’
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng đáp lời: “Vâng.’’
Phạm Hiên nhìn về phía Diệp Thế An, dặn dò Diệp Thế An vài câu rồi qua loa nói đến chuyện vụ án một chút, sau đó nhìn sắc trời: “Hôm nay cũng đã muộn rồi, không bằng Cố ái khanh ở lại cùng trần dùng bữa tối.’’
Cố Cửu Tư biết Phạm Hiên muốn giữ hắn lại một mình, lập tức đồng ý, Giang Hà và Diệp Thế An cũng biết điều, mỗi người lần lượt cáo lui rồi rời đi.
Chờ đến khi hai người bọn họ đều đi, Cố Cửu Tư ở lại trong phòng, Phạm Hiên không nói một lời nào, chỉ cúi đầu uống trà.
Nhìn thần sắc hắn có phần mệt mỏi, trong mấy tháng Cố Cửu Tư rời khỏi Đông Đô này dường như hắn lại gầy thêm một chút, Cố Cửu Tư nhìn thấy, không khỏi nói: “Xin bệ hạ bảo trọng long thể.’’
Phạm Hiên nghe vậy cười cười một tiếng: “Cố ái khanh có tâm, nhưng người đã già, thân thể này cũng không phải ta muốn bảo trọng thì có thể bảo trọng như mong muốn.’’
Vừa nói Phạm Hiên vừa bưng tách trà, ôn hòa nói: “Nghe nói tức phụ khanh có tin vui.’’
Còn người của Phạm Hiên lúc này, phảng phất như vẫn còn là một Tiết độ sứ của U Châu năm xưa, những lúc nhàn rỗi không có việc gì lại thích cùng mấy thuộc hạ nói về chuyện nhà chuyện cửa. Cố Cửu Tư nghe hắn nói nhưng vậy cũng không thể dấu được tâm tư trong lòng, trên mặt tràn ngập ý cười nồng đậm: “Vâng, đã hơn ba tháng.’’
“Thai đầu tiên, là một bé trai thì tốt rồi.’’
Phạm Hiên nói xong, lại hơi cảm khái tiếp tục: “Nhưng tốt hơn hết vẫn là nên sinh mấy bé trai trong nhà.’’
Cố Cửu Tư thử ngẫm nghĩ lại lời này nhận xét này thì lĩnh hội ra được mấy phần ý tứ trong đó, sợ là gần đây Thái tử lại làm ra chuyện gì khiến Phạm Hiên bất mãn rồi. Phạm Hiên thở dài, chậm rãi nói: “Khoảng thời gian này Thái tử lại thay đổi mấy vị lão sư dạy học, trấm đang muốn để cho hắn học thêm mấy kiệt tác Nho gia, nhưng hắn vẫn không thích nghe những lời lão sư nói, lúc nào cũng muốn đối nghịch với trẫm. Lúc đầu trẫm muốn Chu ái khánh làm Thái phó, nhưng trong lòng Chu ái khanh không vui, Thái tử lại càng tranh cãi gay gắt với ta. Hắn và Diệp Thế An cũng không hợp nhau…’’
Phạm Hiên không ngừng lải nhải lẩm bẩm, hắn giương mắt nhìn về phía Cố Cửu Tư, thờ dài nói: “Khanh tính tình hiền lành, lại là học trò mà Lục ái khanh yêu quý nhất, cũng có mấy phần giống với hắn, sau này mong khanh giúp đỡ dỗ dành Thái Tử nhiều hơn.’’
Cố Cửu Tư hiểu rõ hàm ý trong những lời này, thực ra Phạm Hiên hiểu rất rõ tính khí của Phạm Ngọc, Chu Cao Lãng và Phạm Ngọc không hợp nhau, Diệp Thế An ngay thẳng cũng là kiểu người Phạm Ngọc không thích. Nhưng Cố Cửu Tư lại khác biệt với mấy người còn lại, Cố Cửu Tư có thể chơi cùng, hắn xuất thân từ con nhà danh giá, nếu hắn muốn dỗ dành người nào đó thực sự mà nói là chuyện vô cùng đơn giản. Hơn nữa hắn đã bái Lục Vĩnh làm sư phụ, Lục Vĩnh là người như thế nào? Thiên hạ này chẳng có người nào có thể cưỡng lại sự nịnh bợ tâng bốc của hắn, Cố Cửu Tư đi theo Lục Vĩnh học tập, bằng những thủ đoạn của mình, sau này dỗ dành một Phạm Ngọc quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay, chẳng qua là phải xem hắn có đồng ý hay không mà thôi.
Nếu Cố Cửu Tư có năng lực, lại đồng ý đi theo Phạm Ngọc, chỉ bảo tận tình hướng dẫn hắn làm việc, sau này Phạm Ngọc ở trong triều đình cũng được coi là có một trợ thủ đắc lực.
Cố Cửu Tư lẳng lặng cân nhắc, đột nhiên hiểu ra tại sao năm đó Phạm Hiên lại giao người của Lục Vĩnh cho hắn, làm trung gian kết hợp hắn và Lục Vĩnh trở thành thầy trò, sợ rằng lúc đó Phạm Hiên cũng đã nghĩ đến việc sau này sẽ để cho Phạm Ngọc dùng hắn như thế nào.
Cố Cửu Tư vừa nghĩ vừa chậm rãi nói: “Thần là bề tôi, đối với quân thượng sao có thể có cách nói dỗ dành? Tất cả đều dựa vào sự thật để nói cho nhau biết mà thôi, chỉ mong Điện hạ không chê trách thần.’’
“Đứa nhỏ này,” Phạm Hiên thở dài: “Trong lòng tựa như gương sáng lại còn muốn pha trò với ta. Khanh cho rằng tại sao ta lại cho phép khanh giữ lại vụ thẩm án kia?’’
Cố Cửu Tư không lên tiếng, Phạm Hiên nói tiếp: “Mặc dù người của Lục Vĩnh đều cho khanh tùy ý sử dụng nhưng chung quy lại vẫn không phải là người của khanh, muốn có chỗ đứng vững chắc trong triều đình này, điều quan trọng nhất là khanh phải có môn sinh của mình Lần này khanh dọn dẹp trên dưới nhiều người như vậy, thông qua đợt khoa cử sắp tới bổ sung chỗ trống một ít, đây là kỳ thi Hương lớn nhất chưa từng có trong lịch sử, khanh làm quan chủ khảo nhất định phải suy nghĩ cân nhắc thật kỹ càng.’’
Cố Cửu Tư đáp lời, Phạm Hiên khẽ hắng giọng nói: “Bình thường các đối nhân xử thế trong lúc làm việc bản thân khanh cũng phải cẩn thận. Thời gian này ta nhận được tấu chương của các quan viên tố cáo ngươi cũng không phải là ít, chuyện của Thẩm Minh, khanh nói không phải khanh sai khiến, hắn cũng đã nhận tội, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể tái phạm lần thứ hai.’’
“Bệ hạ thứ tội.’’
Cố Cửu Tư nghe vậy vội vàng quỳ xuống. Phạm Hiên lại nói tiếp: “Cũng may Thái tử đã đè ép vụ án này xuống, Thành Giác, Thái tử không hiểu chuyện nhưng lại một người biết tiếc người tài.’’
“Thần hiểu rõ.” Cố Cửu Tư vội vàng nói: “Thần sẽ tận tâm tận lực phò tá Bệ hạ và Thái tử, nguyện vào nơi nước sôi lửa bỏng, chết không chối từ.’’
Nghe hắn nói những lời này, Phạm Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, hắn bình thản nói: “Vụ án của Thẩm Minh lần này cứ giao cho khanh phụ trách đi.’’
Lời này của Phạm Hiên khiến Cố Cửu Tư ngẩn người ra, nhìn thấy hắn đờ đẫn ngây ra đó, Phạm Hiên lại nói tiếp: “Thành Giác, khanh nên suy nghĩ đến tiền đồ của mình nhiều hơn.’’
“Nhưng mà…’’
“Khanh cũng sắp làm cha rồi.’’ Phạm Hiên cắt đứt lời của Cố Cửu Tư, hắn chậm rãi nói: “Ngọc Như là một cô nương tốt, nàng cam tâm tình nguyện đi theo khanh, cũng chẳng mấy khi trải qua những ngày tháng bình yên, suốt ngày bôn ba mệt nhọc, chỉ mong tiền đồ của khanh yên ổn. Tuổi tác của khanh cũng không còn nhỏ nữa rồi, bất cứ việc gì cũng nên cân nhắc thật kỹ càng.’’
Cố Cửu Tư không dám nghĩ tiếp nữa, trong khoảnh khắc đó, hắn nghĩ đến đứa nhỏ còn chưa chào đời của mình, nghĩ đến Liễu Ngọc Như, đột nhiên lồng ngực tựa như bị người ta tát một cái thật mạnh khiến trái tim hắn nóng nảy đập dữ dội, đau đến cuộn tròn co quắp, trong bóng đêm không ngừng run rẩy.
Phạm Hiên vỗ vỗ vai hắn một cái, đứng dậy: “Đi thôi, đi dùng cơm.’’
Cố Cửu Tư đáp lời, hắn đứng dậy đi theo Phạm Hiên cùng đi dùng bữa tối.’’
Được dùng cơm với Thiên tử, đây là một vinh dự lớn đến nhường nào, nhưng mà bữa cơm này, Cố Cửu Tư lại ăn trong tâm trạng nặng trĩu.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Cố Cửu Tư do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Thần muốn gặp Thẩm Minh một chút…’’
“Thành Giác, “Phạm Hiên nâng mắt, lẳng lặng nhìn hắn: “Khanh hãy suy nghĩ lại thật kỹ.’’
Cố Cửu Tư không dám nói tiếp nữa.
Ý của Phạm Hiên đã quá rõ ràng.
Hắn không nói nữa, sau khi hành lễ, theo Trương Phụng Tường đi ra ngoài. Từ trước đến giờ Trương Phụng Tường vẫn là người hầu hạ thân cận bên người Phạm Hiên, rất hiếm khi tự mình tiễn người rời đi như vậy, hắn đưa Cố Cửu Tư ra tới cửa rồi mỉm cười nói: “Có vẻ như Cố đại nhân không được vui cho lắm.’’
Cố Cửu Tư miễn cưỡng cười một tiếng, hai tay Trương Phụng Tường để trước người, giọng nói the thé giảm thấp xuống mấy phần, khuyên nhủ nói: “Cố đại nhân, có những cơ hội người khác cầu cả đời cũng không thể có, một khi cơ hội đã đến, nếu biết nắm chắc chính là một bước lên mây. Trên thế gian này có được có mất, có người nếu đã biết chắc không thể giữ nổi, vậy cần gì phải cũng phải chôn vùi bản thân xuống dưới, ngài nói đúng không?’’
Cố Cửu Tư không nói gì, một lát sau, hắn mới hơi cúi người, thấp giọng nói: “Công công nói phải.’’
Sau khi nói xong, hắn cáo từ Trương Phụng Tường rồi nhanh chóng đi ra ngoài cửa cung.
Lúc này đã là đêm khuya, kinh thành Đông Đô vào cuối thu trời cũng đã bắt đầu lạnh, Cố Cửu Tư đứng trước cửa trung thay đổi thành thường phục, bây giờ hắn mặt trên người một áo choàng dài màu lam, đầu đội ngọc quan, hồn bay phách lạc đi trên đường cái. Hắn không lên xe ngựa đã chờ mình thật lâu, mà phu xe đang trốn ở phía sau xe tránh rét nên cũng không nhìn thấy Cố Cửu Tư đi qua.
Phu xe ngồi đợi một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng Cố Cửu Tư đi ra, cuối cùng không nhịn được nữa đi lên hỏi lính gác trước cổng: “Các vị đã thấy Cố thượng thư xuất cung chưa?’’
Mấy binh lính này quen biết phu xe, không kiềm chế được sự ngạc nhiên: “Không phải ngài ấy đã sớm xuất cung rồi sao?’’
Phu xe ngẩn người, ngay lập tức biết được có chuyện không ổn, vội vàng trở về phủ bẩm báo.
Liễu Ngọc Như thong thả ngồi xem sổ sách, nàng không dám để bản thân mình quá mệt mỏi, chiều nay đã về nhà thật sớm, chờ Cố Cửu Tư.
Ngay khi nàng vẫn còn đang uống thuốc bổ thì lại nhìn thấy Ấn Hồng đi vào, sốt ruột nói: “Phu nhân, không xong rồi, không thấy cô gia đâu cả.’’
Lời này khiến Liễu Ngọc Như khẽ sửng sốt, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh, vội vàng nói: “Tại sao lại không thấy? Ngươi gọi người đến bẩm báo vào đây, ta sẽ tự hỏi.’’
Ấn Hồng đáp lời, nhanh chóng gọi phu xe vào nhà, phu xe quỳ xuống đất, nơm nớp lo sợ kể lại mọi chuyện, Liễu Ngọc Như im lặng lắng nghe, một lát sau nàng mới nói: “Ngươi không nhìn thấy chàng ấy xuất cung nhưng binh lính gác cổng lại nói đã xuất cung?’’
Phu xe trả lời, run rẩy nói: “Xin phu nhân thứ tội, là tiểu nhân sai rồi, ngoài trời quá lạnh cho nên…’’
“Ám vệ đâu?’’
Liễu Ngọc Như trực tiếp mở miệng, Ấn Hồng ngẩn người, sau đó nói: “Nô tỳ sẽ cho người đi tìm ngay.’’
“Bắt đầu từ trước cửa cung, sai người tìm từ đó.’’
Sau khi Ấn Hồng ra ngoài, Liễu Ngọc Như lại bảo phu xe kể lại mọi chuyện một lần nữa, nàng trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát rồi trực tiếp đi đến sân viện bên cạnh tìm được Giang Hà đang tiếp khách.
Giang Hà bị người gọi ra từ trong bầu không khí đàn hát vui vẻ, nhìn thấy Liễu Ngọc Như, hắn nhíu mày nói: “Có chuyện gì vậy?’’
“Không thấy Cửu Tư đâu cả, không có dấu vết đánh nhau, cũng không có tin tức gì của ám vệ, chắc có lẽ là tự chàng không muốn về nhà, ta muốn biết mấy người đã nói những gì lúc còn ở trong cung?’’
Giang Hà ngẩn người, một lát sau, hắn nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ: “Những thứ khác cũng chẳng có gì to tát, nếu như bệ hạ muốn nói đến chuyện khiến hắn phiền lòng…’’
Giang Hà không nói tiếp, một lát sau, hắn đột nhiên nói: “Thẩm Minh.’’
Liễu Ngọc Như sửng sốt, trong ánh mắt Giang Hà mang theo mấy phần tiêc hận, thở dài nói: “Ta còn tưởng rằng bệ hạ muốn tha cho Thẩm Minh, nhưng không thể ngờ được rằng người lại đang chờ Cửu Tư.’’
“Ý cữu cữu là sao ?’’
Liễu Ngọc Như thử thăm dò hỏi, Giang Hà giải thích nói: “Thẩm Minh đến Đông Đô tự thú, nói chuyện giết Vương Tư Viễn một mình hắn chịu trách nhiệm, nhưng bệ hạ không xử lý hắn ngay lập tức mà chỉ sai người nhốt vào thiên lao. Lúc đâu ta còn cho rằng bệ hạ muốn mắt nhắm mắt mở tùy tiện xử lý, nhưng nếu Cố Cửu Tư tỏ ra bất thường, khả năng duy nhất chỉ có thể là bệ hạ giữ Thẩm Minh lại để cho Cửu Tư xử trí.’’
“Tại sao?’’
Liễu Ngọc Như buột miệng thốt ra thành lời, Giang Hà lại cười cười : “Tại sao ư? Bây giờ Cửu Tư là sủng thần do chính tay bệ hạ nâng đỡ, mỗi cái tên tự của hắn đều là thiên tử khâm ban cho, bệ hạ đặt biết bao nhiêu kỳ vọng của mình vào đó, sao người có thể để cho trên người Cố Cửu Tư xuất hiện chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào chứ ?’’
Nghe Giang Hà nói như vậy, Liễu Ngọc Như đã lập tức hiểu rõ.
Lúc này Ấn Hồng cũng đã quay lại, nói với Liễu Ngọc Như: ‘’Phu nhân, người đã tìm được rồi ạ, nghe nói cô gia chỉ đi một mình đi trên đường, không hề làm bất cứ chuyện gì, cứ đi như thế cho đến tận bây giờ.’’
Liễu Ngọc Như không nói gì, một lát sau, nàng cho người chuẩn bị canh nóng rồi dẫn người đi ra ngoài.
Cố Cửu Tư đã đi trên đường rất lâu rồi.
Hắn không dám trở về, cũng sợ bình minh.
Đầu óc hắn mơ hồ, có cảm giác sống lưng mình bị uốn cong, tựa như một con tôm chân mềm buồn cười, cong lưng mặc kệ người ta nắm bóp trong tay.
Cố Cửu Tư vẫn luôn suy nghĩ, tại sao vừa rồi lúc còn ở trong cung hắn lại im lặng không nói một lời nào?
Tại sao lúc ra cửa lại nói với Trương Phụng Tương câu nói “Công công nói phải’’ kia?
Hắn buồn bực cắm đầu đi thẳng về phía trước, cảm thấy không có chỗ phát tiết cỗ phiền muộn đang trào dâng cuồn cuộn trong lòng.
Lúc Liễu Ngọc Như tìm được người, xa xa đã thấy Cố Cửu Tư đang lang thang không mục đích đi về phía trước, hắn không tự chủ được cúi thấp đầu, dường như có một sự uể oải không nói được nên lời.
Đường phố Đông Đô phồn hoa sầm uất, mọi người xung quanh hoàn toàn khác biệt với thành Huỳnh Dương, ai nấy đều mặc trên mình xiêm áo hoa lệ, cài trâm cài tóc tinh xảo, lời nói đều là tiếng phổ thông thuần túy, câu chữ rõ ràng.
Nhưng cố cửu tử của nơi này cũng hoàn toàn khác biệt với Cố Cửu Tư ở Huỳnh Dương, Liễu Ngọc Như không thể nhìn thấy một con người trẻ tuổi nhiệt huyết tựa như ánh sáng mặt trời, tựa như chú ngựa vùng vẫy trong thảo nguyên bao la rộng lớn, mà nàng đã thấy một người như hòa chung với đán động xung quanh, hoảng hốt đi đến.
Liễu Ngọc Như cảm giác trái tim mình đau nhói không nguôi.
Nàng hít một hơi thật sâu, gọi một tiếng: “Cửu Tư.”
Cố Cửu Tư quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Ngọc Như đang đứng cách đó không xa.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, áo choàng lông chồn màu trắng khoác bên ngoài, một tay cầm đèn, một tay cầm một chiếc áo khoác dài khác đang đứng đó nhìn hắn.
Ngọn đèn dầu trên người nàng tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, Cố Cửu Tư ngẩn người nhìn Liễu Ngọc Như đi về phía mình.
Nàng không nói gì, chỉ cầm đèn nhét vào trong tay hắn, sau đó dịu dàng ôn hòa mở áo choàng giúp hắn khoác lên người.
Áo khoác ngoài mang theo nhiệt độ trên người nàng, ấm áp đến mức khiến huyết dịch tứ chi lạnh lẽo như muốn đông cứng của hắn lại hoạt động một lần nữa.
“Nghe nói phu quân không tìm được đường về nhà, ta cố ý đến đây đón chàng.’’
Liễu Ngọc Như mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn. Cố Cửu Tư xách đèn, lẳng lặng nhìn cô nương đang sửa sang lại áo khoác cho hắn, chậm rãi nói: ‘’Nàng đang buồn chuyện gì sao?’’
“Hôm nay ta nghe người ta kể chuyện cổ tích.’’ Liễu Ngọc Như nói: “Sau khi nghe xong lại cảm thấy buồn bã trong lòng.’’
“Nàng nghe chuyện gì?’’
“Đầu tiên là câu chuyện Na Tra, nghe hắn gọt cốt hoàn phụ gọt thịt hoàn mẫu*, khí phách kiên cường.’’
(*Trong truyền thuyết Na tra: Sau khi đánh chết con trai Ngao Bính (Tam Thái tử), giết tướng trời phong là Dạ Xoa Lý Cấn của Đông Hải Long Vương, lột da (vẩy rồng), bóc gân Ngao Bính, giương Chấn Thiên Cung của Hiên Viên truyền lại cho ải Trần Đường nặng nghìn cân bắn chết đệ tử của Thạch Cơ Nương Nương... Gia đình Lý Tịnh bị Tứ Hải Long Vương bắt, gây sức ép buộc Na Tra phải đền mạng. Để giữ trọn đạo hiếu và không làm liên lụy tới gia đình, Na Tra đã bóc thịt trả mẹ, lóc xương trả cha.)
“Nàng đừng đau lòng.’’ Cố Cửu Tư khuyên nàng: “Chẳng phải cuối cùng hắn cũng rất tốt đấy sao, còn được phong thần nữa.’’
“Ta không đau lòng vì chuyện này.’’
Liễu Ngọc Như thắt chặt dây lưng xong nhưng vẫn không rời đi, bàn tay đặt trước ngực Cố Cửu Tư, cúi đầu.
Cố Cửu Tư lẳng lặng chờ nàng kể tiếp, thì nghe nàng nói: “Điều khiến ta đau lòng chính là, sau đó bọn họ còn nói đến chuyện Tề Thiên Đại Thánh ăn trộm đào tiên bị chúng tiên đuổi giết, một gậy của hắn đánh bại Thái Tử Na Tra, lại đánh lui năm vị Thiên vương.’’
Cố Cửu Tư không lên tiếng, hắn nhìn Liễu Ngọc Như đang giương mắt nhìn mình, đôi mắt nàng lanh lợi trong suốt, tựa như có thể nhìn thấu bất cứ chuyện gì: “Đều là trời sinh ngạo cốt*, tại sao cuối cùng đều phải rơi xuống phàm trần?’
(Ngạo cốt: Sự kiêu ngạo kiên cường ăn sâu vào tận xương tủy, bản lĩnh kiên cường từ trong máu thịt.)