Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

GẢ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG


Thái Tử nhanh chóng dẫn theo người chạy vào cung, gấp gáp vọt đến cửa nội cung, trước đó Hoàng Bình đã sớm dẫn người đóng bên ngoài cửa nội cung, nhìn thấy Phạm Ngọc đến, trong lòng hắn âm thầm than thở không xong rồi, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không dám làm gì, trước mắt chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, chờ Phạm Ngọc đến, hắn cũng kinh chào một tiếng: “Điện…’’
Lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, một cái tát của Phạm Ngọc đã giáng xuống đánh vào trên mặt Hoàng Bình, hắn tức giận nói: “Các người đang làm gì vậy? Phụ hoàng còn chưa chết mà các người đã bao vây cửa cung như thế này là có ý gì, muốn tạo phản sao?’’
Một cái tát này đủ để làm rét lạnh lòng người, khiến Hoàng Bình dần dẫn lấy lại sự bình tĩnh của mình từ trong cảm xúc hốt hoảng bất an lúc đầu.

Chu Cao Lãng nói rất đúng, một người như vậy không xứng làm vua một nước.
Hắn điềm tĩnh nhìn Phạm Ngọc, cung kính nói: “Thuộc hạ phụng mệnh làm việc, mong Thái tử thứ lỗi.’’
“Phụng mệnh? Ngươi phụng mệnh của ai? Ngươi…’’
“Phụng mệnh của ta!’’
Phạm Ngọc còn chưa nói xong đã nghe thấy một giọng nói hùng hồn vang dội của nam nhân phía sau lưng mình. Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn sang thì thấy Chu Cao Lãng mặc quan bào, bên hông mang kiếm, dẫn binh lính đứng ngoài cửa cung, bình thản nhìn Phạm Ngọc.
Phạm Ngọc nhìn binh lính sau lưng hắn, trong lòng hơi hoảng hốt, cũng may phụ tá đứng bên cạnh hắn tiến lên một bước quát lớn: “Chu Cao Lãng, đồ loạn thần tặc tử này, dám mang kiếm trước cung điện sao?’’
Sắc mặt Chu Cao Lãng vẫn không mảy may thay đổi, hắn dẫn người trực tiếp đi về phía trước  nhưng cũng không ai dám đứng ra ngăn cản, đi đến trước mặt Phạm Ngọc, ánh mắt tựa như đang nhìn một đứa bé nhìn Phạm Ngọc: “Đêm hôm khuya khoắt Thái tử điện hạ dẫn binh ép buộc xông vào cung thế này, e rằng không ổn.’’
Trong lòng Phạm Ngọc đã sợ hãi Chu Cao Lãng như một thói quen, nhất thời càng không dám tiếp lời, người phụ tá đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, lập tức tiến lên một bước, ngay khi đang chuẩn bị gầm lên gào thét thì đã bị Chu Cao Lãng đá một cước nằm lăn trên mặt đất, cho cao lãnh lạnh mặt nhìn sang, trách mắng: “Bổn quan đang nói chuyện cùng với Thái tử, sao có thể đến lượt một cẩu nô tài như ngươi chen miệng vào?  Dẫn xuống chém cho bổn quan!’’
Nghe hắn nói như vậy, Phạm Ngọc càng thêm sợ hãi Chu Cao Lãng nhưng cũng biết lúc này bản thân nên tự mình ra mặt. Ngay cả phụ tá bên cạnh mình cũng không thể bảo vệ được thì thể diện của một người thái tử như hắn hoàn toàn bị dẫm nát. Hắn tiến lên một bước chỉ tay về phía Chu Cao Lãng tức giận nói: “Chu Cao Lãng, ngươi dám! Ngươi giam lỏng phụ hoàng ta, còn muốn sai người giết ta, Chu Cao Lãng, hôm nay ngươi muốn tạo phản sao?’’
 “Điện hạ.’’ Chu Cao Lãng bình tĩnh nhìn hắn: “Ngài nói bản quan giam lỏng Bệ hạ, ngài có chứng cứ không? Bây giờ Bệ hạ bệnh nặng, dựa theo quy củ phải cho người bảo vệ nội cung không có bất cứ kẻ nào tùy tiện đi vào, nhưng Điện hạ lại hùng hồ dẫn binh tiến vào như thế này, rốt cuộc là bản quan trong tuân thủ quy củ hay là điện hạ không tuân thủ quy củ?’’
“Ngươi…’’
Ngay khi hai người đang tranh chấp, cánh cửa nội cung đột nhiên được mở ra, Trương Phượng Tường vội vàng chạy từ bên trong ra, tất cả mọi người đều đồng thời nhìn về phía hắn.
Phạm Ngọc vừa nhìn thấy hắn đã lập tức hét lớn: “Trương công công, phụ hoàng ta như thế nào rồi? Ngươi nhanh vào bẩm báo cho phụ hoàng biết, Chu Cao Lãng muốn làm phản! Hắn ức hiếp ta, phải để cho phụ hoàng thay ta làm chủ!’’
Trương Phượng Tượng nghe hắn nói như vậy, lấy lòng nhìn về phía Phạm Ngọc một tiếng, sau đó quay đầu nhìn sang Chu Cao Lãng, cung kính nói: “Chu đại nhân, Bệ hạ mời ngài đi vào.’’
Chu Cao Lãng không nói gì, hai bàn tay ở trong ống tay áo rộng thùng thình siết chặt thành nắm đấm,lắng nghe tiếng đàn “Tiêu Dao Du” vang lên trong nội cung, trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, rồi gật đầu với Trương Phượng Tường, sải bước đi vào.

Phạm Ngọc ở bên ngoài vẫn còn đang kêu la gào thét muốn đi theo vào, tất cả mọi người đều ra sức ngăn cản hắn, Trương Phượng Tường cũng không để ý đến hắn, theo sau Chu Cao Lãng đi vào.
Chu Cao Lãng vừa bước vào tẩm điện đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trong không khí, phạm hiện ngồi trên giường, Trương Ngọc ngồi bên cạnh đang bình thản đánh đàn cho hắn nghe.
Cảnh tượng yên bình hòa nhã trong phòng so với cảnh tượng giương cung bạt kiếm bên ngoài cửa nội cung đúng là khác nhau một trời một mực, Chu Cao Lãng cung hình hành lễ với Phạm Hiên, gọi một tiếng: “Bệ hạ.’’
Phạm hiện khẽ mỉm cười nhìn về phía hắn, để hắn ngồi xuống, sau đó nói với Trương Ngọc: “Lạc Minh, khanh đi nghỉ ngơi một lát đi, ta có chuyện muốn nói với lão Chu.’’
Trương Ngọc đứng lên, hành lễ  rồi lui xuống.
Hắn không dám ra nội cung, chỉ có thể thiên điện chờ đợi, để lại Chu Cao Lãng và Phạm Hiên nói chuyện trong tẩm điện, hai người trầm mặc nhìn nhau trong chốc lát, sau đó Chu Cao Lãng đột nhiên cười rộ lên: “Nhìn dáng vẻ này của ngươi có vẻ như vẫn còn rất tốt nhỉ, suýt nữa ta đã cho rằng ngươi sắp chết.’’
“Cũng chỉ cách cái chết trong gang tấc nữa mà thôi, ta chỉ muốn biết, nếu ta chết, sẽ xảy ra chuyện gì.’’ 
Phạm Hiên bật cười thành tiếng: “Ta đoán nếu ta chết, ngươi chắc chắn sẽ bắt nạt đứa con này của ta, nhưng không thể ngờ rằng ngay khi ta còn sống mà ngươi đã muốn bắt nạt hắn.’’
Chu Cao Lãng chỉ im lặng không nói gì, Phạm Hiên trầm mặc, một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “Ngươi đi U Châu đi.’’
Nghe được lời này, Chu Cao Lãng hơi ngạc nhiên, Phạm Hiên muốn ngồi dậy, Chu Cao Lãng vội vàng tiến lên đỡ hắn, lại cầm gối lót bên dưới người hắn, Phạm Hiên khẽ thở hổn hển, nói tiếp: “Chờ ta đi rồi, ngươi cũng đừng ở Đông Đô này nữa, đến U Châu đi.’’

“Ngươi bảo ta đi U Châu,” Chu Cao Lãng mím môi: “Ngươi không sợ thả hổ về rừng sao?’’
Nếu hắn đến U Châu nhậm chức, trong tay nắm giữ binh quyền, đến lúc đó muốn tạo phản thì dễ dàng như trở bàn tay.
Phạm Hiên nghe hắn nói như vậy, mỉm cười: “Để người nhà ngươi ở lại.’’
Chu Cao Lãng ngạc nhiên nhìn Phạm Hiên, Phạm Hiên thở dài thành tiếng: “Lão Chu, ta hiểu rõ ngươi, ngươi là một người trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần người nhà ngươi còn ở Đông Đô, ngươi tuyệt đối sẽ không bao giờ tạo phản.’’
Chu Cao Lãng mím chặt môi, cũng không trả lời hắn, Phạm Hiên nói tiếp: “Từ lúc đăng cơ cho đến tận bây giờ đã một thời gian dài như vậy, thực ra trong lòng ta chưng bao giờ lo lắng bất cứ điều gì, Đại Hạ có rất nhiều nhân tài, có ngươi, có Lạc Minh, có Thành Trạm, tầng lớp trẻ tuổi có Cố Cửu Tư, Lý Ngọc Xương… Đại Hạ ổn định vững chắc đi lên, không dám nói đến thiên thu muôn đời nhưng nếu cuộc chinh phạt phía Nam hoàn thành thì có thể mong đợi trăm năm. Một năm nay ta bình ổn hồi phục nguyên khí quốc gia, mở rộng thương mậu, hướng dẫn bá tánh trồng trọt đồng ruộng phì nhiêu, vật tẫn kỳ dụng*, Cố Cửu Tư tu sửa Hoàng Hà, khai thông nam bắc, lại chấn chỉnh Huỳnh Dương, tạo lập quốc uy chấn động sơn hà, những chuyện khó khăn nhất ta đã làm xong, những điều còn lại mấy người cứ thế tiếp tục vững chắc ổn định, chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Nhưng điều ta lo lắng nhất chính là ngươi và Ngọc nhi.’’
(*Vật tẫn kỳ dùng: vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng.)
Phạm Hiên ngước mắt nhìn Chu Cao Lãng, nở một nụ cười khổ: “Ngươi và Ngọc nhi kết oán quá sâu, ngươi là huynh đệ của ta, là danh tướng Đại Hạ, ta không thể giết ngươi.’’
“Ngươi cũng không giết được ta.’’
Chu Cao Lãng bình tĩnh lên tiếng, Phạm Hiên dừng lại trong chốc lát, rồi bật cười: “Ngươi nói đúng, thiên là này vốn dĩ là thiên hạ của hai người chúng ta, nếu ta giết ngươi, đó chính là tự tay hủy bức tường thành của mình. Ta không thể giết ngươi, nhưng ta cũng không thể phế Ngọc nhi, hắn chính là đứa nhỏ duy nhất của ta…’’
“Nhưng ngươi hãy nhìn xem hắn thành ra dáng vẻ như thế nào đi!’’
Chu Cao Lãng phẫn nộ lên tiếng: “Ta đã khuyên ngươi nên tái giá sớm sinh thêm mấy đứa nhỏ, ngươi lại khăng khăng không nghe ta, bây giờ đi đến tình trạng này, ngươi cho rằng ta muốn đi sao?! Đứa nhỏ này chính mắt ta nhìn thấy hắn lớn lên trưởng thành, ngươi cho rằng ta xuống tay được sao?! Ngươi phế hắn đi,’’ Chu Cao Lãng nhìn chằm chằm vào Phạm Hiên, “Chọn một đứa nhỏ có tố chất từ gia tộc một lần nữa, ta sẽ giúp ngươi lựa chọn xong rồi. Ta sẽ không giết hắn, ta sẽ để hắn cả đời này áo cơm không lo.’’
“Vậy không bằng ngươi giết hắn đi cho rồi.’’
Phạm Hiên cúi đầu cười khẽ: “Hắn là đứa con duy nhất của ta, chỉ cần hắn còn sống trên cõi đời này một ngày thì nhất định sẽ có người lấy danh nghĩa của hắn làm loạn. Hôm nay ngươi nói với ta ngươi không giết hắn, nhưng chờ ta đi, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, ngươi có thể chịu đựng hắn được bao lâu?’’
“Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?’’
Chu Cao Lãng lạnh giọng mở miệng: “Ta đã dẫn quân vây quanh nội cung, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ quay đầu trở về lối cũ, coi như ta bỏ qua cho hắn, nhưng hắn có thể buông tha cho ta không?’’
“Cho nên, ngươi đến U Châu đi.’’
Phạm Hiên thở dài: “Chỉ cần ngươi đến U Châu, trong tay nắm binh quyền, chắc chắn hắn không thể làm gì được ngươi. Con người Ngọc nhi không xấu, tình tình dễ mềm lòng, dễ dụ dỗ, ta sẽ cho người ở Đông Đô kiềm chế hắn, lại cho thêm người nhà ngươi một kim bài miễn tử, trừ phi ngươi khởi binh tạo phản, nếu không ta đảm bảo người nhà ngươi sẽ bình an vô sự.’’
Chu Cao Lãng trầm mặc không nói gì, Phạm Hiên tiếp tục nói: “Ta đã sắp xếp ổn thỏa người ở Đông Đô, đến lúc hắn đăng cơ thì các đại thần phụ chính sẽ đồng loạt tiếng cống mỹ nữ châu báu, dụ dỗ hắn chơi đùa, ăn chơi. Chờ hắn sinh được con nối dõi, các ngươi cứ để hắn làm Thái thượng hoàng đi, cứ xem như đang nuôi một con chim Hoàng yến, vui vẻ nuôi cho tốt là được, chờ đến khi hắn làm Thái thượng hoàng, ngươi hãy trở về Đông Đô.’’
Nghe được những lời này, Chu Cao Lãng cười: “Có vẻ như ngươi thực sự rất yên tâm về ta.’’
“Tại sao lại không thể yên tâm?’’ Phạm Hiên ôn hòa nói: “Ngươi còn nợ ta một mạng đấy.’’
Chu Cao Lãng không lên tiếng, hắn nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Phạm Hiên, hắn đã quen với dáng vẻ thư sinh của người này, lúc nói chuyện cũng ôn hòa dịu dàng, nhưng người bên cạnh lại không ai không phục hắn, không người nào không xem hắn là đại ca của mình.
Bởi vì hắn trọng tình trọng nghĩa, với thê tử của mình, hắn đã đáp ứng cả đời này chỉ có một mình nàng ấy thì thực sự chỉ có một người; Với bằng hữu, hắn nguyện dấn thân vào dầu sôi lửa bỏng, giúp đỡ bằng hữu không tiếc thân mình.
Chu Cao Lãng lẳng lặng nhìn Phạm Hiên, hắn không chỉ thiếu hắn một mạng mà còn rất nhiều.
Trên chiến trường, Phạm Hiên tình nguyện đỡ một đao giúp hắn, ở bên cạnh hắn nếm mật nằm gai, nhiều đến mức không thể đếm xuể.
Thậm chí căn bệnh bây giờ của hắn, cũng là vì trước kia lúc tấn công Đông Đô, Phạm Hiên đã thay hắn đỡ một mũi tên bay tới.
Chu Cao Lãng đột nhiên ý thức được rằng, Phạm Hiên thực sự phải rời bỏ thế gian này, nếu không phải đi đến bước này, với tính tình của hắn, sao có thể nói ra những chuyện có đi có lại như thế này?
“Đồng ý với ta đi?’’ Phạm Hiên hơi gượng cười, ‘’Hãy nhìn đến tình nghĩa huynh đệ của chúng ta mà cho hắn một con đường sống.’’
Đây là con đường sống duy nhất của Phạm Ngọc.
Nếu hắn không làm Hoàng đế, hắn sẽ lập tức trở thành quân cờ của người khác, sớm muộn gì rồi cũng phải chết.
Nhưng nếu làm Hoàng đế, Chu Cao Lãng vẫn còn ở Đông Đô một ngày, hai người bọn họ sẽ đấu đá nhau đến ta sống ngươi chết. Chi bằng cứ thả Chu Cao Lãng trở về U Châu, để hắn tự do vùng vẫy tựa như chúa tể của một vùng trời, chẳng qua là giữ người nhà của ở lại làm dây cương kiềm chế hắn.
Chu Cao Lãng nhìn Phạm Hiên, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: ‘’Được.’’
Phạm Hiên nghe được lời này, vỗ vỗ bàn tay Chu Cao Lãng, ôn hòa nói: ‘’Ta biết ngươi sẽ đồng ý mà.’’
Nói xong, Phạm Hiên nói với người bên ngoài: ‘’Phương Tường, gọi Ngọc nhi vào đây.’’
Trương Phương Tượng đáp lời, nhanh chóng đi ra ngoài, Phạm Hiên quay đầu lại nhìn Chu Cao Lãng, hắn chậm rãi nói: ‘’Ngươi nói xem, chúng ta đi đến ngày hôm nay, ngươi có hối hận không ?’’
‘’Hối hận.’’ Chu Cao Lãng quả quyết mở miệng, cười khổ nói: ‘’Còn không bằng lúc ở U Châu, ít nhất dưới thanh kiếm của chúng ta đều là quân địch.’’
‘’Nhưng ta lại không hối hận.’’ Giọng điệu Phạm Hiên thong thả, ‘’Mỗi khi ta cảm thấy hối hận, ta sẽ đứng trên tháp Vọng Đô, ngắm nhìn Đông Đô, nhìn đến bách tính trăm họ bình an sống tốt, ta sẽ cảm thấy, tất cả đều có giá trị.’’
‘’Ta chỉ cảm thấy tiếc nuối cuộc sống của mình quá ngắn ngủi.’’ Phạm Hiên thở dài, ‘’Nếu ta được sống lâu thêm một chút nữa…’’
Có lẽ hắn sẽ có thời gian dạy dỗ lại Phạm Ngọc, hoặc có lẽ sẽ sinh thêm một đứa nhỏ nữa.
Chú cao lặng trầm mặc không nói, hai người cứ thế ăn ý im lặng cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, sau đó nghe thấy Phạm Ngọc cuống cuồng chạy vào đại điện, lớn tiếng gọi: ‘’Phụ hoàng! Phụ hoàng!’’
Vừa nói, Phạm Ngọc đã vội vàng vọt vào, hắn nhào đến trước mặt Phạm Hiên, cảnh giác nhìn chằm chằm Chu Cao Lãng: ‘’Ngươi đã làm gì phụ hoàng của ta?’’
‘’Ngọc nhi.’’ Nhìn thấy Phạm Ngọc bảo vệ mình như thế, Phạm Hiên cười một tiếng, hắn vỗ vỗ vào bả vai Phạm Ngọc, ôn hòa nói: ‘’Chu thúc thúc không có ác ý.’’
‘’Phụ hoàng, hắn…’’ Phạm Ngọc quay người lại, nhìn thấy Phạm Hiên, hắn hơi sửng sốt.
Nhìn qua có vẻ như tinh thần của Phạm Hiên còn rất tốt, thậm chí còn tốt hơn so với thường ngày, nhưng không hiểu tại sao trong lòng Phạm Ngọc lại trào dâng một cảm giác sợ hãi. Hắn cảm thấy sợ hãi, dường như ý thức được điều gì đó, hắn quỳ gối trước mặt Phạm Hiên, giọng nói run rẩy nói: ‘’Phụ hoàng…’’
‘’Ngọc nhi.’’ Phạm Hiên duỗi tay nắm chặt tay Phạm Ngọc, hắn nghiêm túc chăm chú nhìn con trai mình, chậm rãi nói: ‘’Là phụ thân có lỗi với con.’’
Phạm Ngọc sững sờ tại chỗ, Phạm Hiên lẳng lặng nhìn hắn, nghiêm túc lấy tay chải tóc cho Phạm Ngọc, động tác của hắn hơi khó khăn nhưng lại vô cùng nghiêm túc và tình cảm, từ tốn nói: ‘’Trước kia trong lòng phụ thân có quá nhiều hoài bão nguyện vọng phải thực hiện, quá bận rộn, không thể chăm sóc con thật tốt. Thời gian qua ta vẫn luôn suy nghĩ, đời này ta đã làm được gì, vẫn còn nợ ai cái gì, nghĩ tới nghĩ lui, người ta nợ nhiều nhất chính là con.’’
‘’Lúc con còn nhỏ, là ta không thể ở bên cạnh quan tâm chăm sóc con nhiều hơn, không thể nói rõ cho con biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, sau khi lớn lên lại đặt tất cả hy vọng của mình vào con, nhưng con không hiểu cái gì, con không hiểu, ta lại bảo không đúng, lại mắng con.’’
‘’Phụ thân…’’
Phạm Ngọc cảm thấy trước mắt mình như nhòe đi, Phạm Hiên vẫn duy trì vẻ mặt ôn hòa: ‘’Con là một đứa trẻ ngoan, phụ thân vẫn luôn biết điều đó. Thực ra Chu thúc thúc của con cũng rất thương con, trước kia hắn hay trách mắng con cũng là vì hy vọng con có thể nên người. Sau khi ta đi rồi, con hãy xem bọn họ như phụ thân mà hiếu kính, được không?’’
‘’Ngài sẽ không đi,’’ Phạm Ngọc nắm chặt tay Phạm Hiên, lo lắng nói: ‘’Ngài đã nói rồi, ngài có lỗi với ta, ngài có lỗi với ta suốt mười mấy năm qua, bây giờ ngài cứ thế bỏ con lại một mình sao ?’’
‘’Phụ thân,’’ Phạm Ngọc nhoài người về phía trước ôm chặt lấy Phạm Hiên, hốt hoảng nói: ‘’Ngài đừng đi, đừng làm con sợ, ngài đừng bỏ lại con một mình, ngài đừng đi được không?’’
Phạm Hiên không lên tiếng, hắn lẳng lặng nhìn Phạm Ngọc.
Nước mắt trên mặt Phạm Ngọc từng giọt từng giọt rơi xuống, hai cha con bọn họ tranh cãi nhiều năm như thế, từ lúc Phạm Ngọc bắt đầu hiểu chuyện cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra dáng vẻ hốt hoảng như thế này, tựa như khi còn nhỏ, lúc đó hắn vẫn còn là một đứa bé nhát gan, mỗi lần gặp phải điều gì đều nắm chặt ống tay áo của hắn hoảng hốt lo sợ hét lên: ‘’Phụ thân! Phụ thân!’’
Mà bây giờ Phạm Ngọc cũng đã gần mười bảy tuổi nhưng dường như vẫn còn giống như một đứa trẻ, sợ hãi nói: ‘’Ngài đồng ý với con đi, phụ thân, ngài không thể bỏ còn lại một mình như thế được.’’
‘’Ngọc nhi.’’ Phạm Hiên thở dài nói: ‘’Ta không thể nào ở bên cạnh con cả đời được, đời này của ta đến đây là chấm dứt rồi.’’
Vừa nói, hắn vừa quay đầu lại nhìn về phía Chu Cao Lãng: ‘’Sau này, Chu thúc thúc sẽ giúp con trấn thủ U Châu, có hắn ở đó, quân Bắc Lương tuyệt đối không bao giờ dám vượt qua biên giới đất nước. Cố Cửu Tư, diệp thế an, còn có Diệp thúc thúc, Trương thúc thúc, mấy người bọn họ sẽ giúp con xử lý công việc nội bộ trong triều đình, làm cho quốc gia này giàu mạnh thái bình an khang. Lý Ngọc Xương cũng là một bề tôi tốt, có hắn ở đây, triều cương sẽ không loạn. Còn có một vị thúc thúc nữa, mặc dù hắn không qua lại thân thiết với con nhiều, nhưng hắn lại là bằng hữu tốt nhất của ta, hắn mãi mãi sẽ đứng về ở bên cạnh giúp đỡ con.’’
‘’Mặc dù ta không còn ở trên thế gian này nữa.’’ Phạm Hiên nhìn về phía Phạm Ngọc, dồn dập ho khan, Trương Phượng Trường ở bên cạnh vội vàng đi đến giúp hắn vỗ vỗ lưng, bình ổn hơi thở, Phạm Hiên cảm thấy như lục phủ ngũ tạng của đều muốn ho ra ngoài, nhưng sau cơn ho dữ dội đi qua, hắn lại thở hổn hển ngẩng đầu nhìn lên nói tiếp: ‘’Nhưng ta đã giúp con sắp xếp xong xuôi mọi thứ, sau này con đừng để ý chuyện gì, cứ tiếp tục cuộc sống giống như trước đây được không?’’
Phạm Ngọc khóc không thành tiếng, hắn đỏ mắt, nhìn Phạm Hiên. 
Dường như Phạm Hiên không thể chịu đựng được nữa, hắn gian nan hỏi lại: ‘’Được không?’’
Phạm Ngọc nắm tay hắn, cúi đầu bật khóc, một lúc lâu sau, hắn lại đột nhiên hỏi một câu: ‘’Phụ thân, rốt cuộc trong lòng ngài, con quan trọng hay thiên hạ này quan trọng hơn?’’

Phạm Hiên không lên tiếng, hắn nhìn Phạm Ngọc, sau đó nhìn về phía Chu Cao Lãng.
Trong ánh mắt hắn mang theo sự khẩn cầu, Chu Cao Lãng hiểu rõ.
‘’Ngươi yên tâm.’’
Hắn nói: ‘’Yên tâm đi.’’
Bên ngoài những giọt mưa tí tách rơi xuống, Phạm Hiên lắng nghe tiếng mưa rơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Dường như Phạm Ngọc còn chưa cảm nhận được, hắn vẫn nắm chặt tay Phạm Hiên, cúi đầu, bả vai run rẩy, chờ đợi câu trả lời kia.
Chu Cao Lãng lẳng lặng nhìn tất cả những thứ này, Trương Phượng Tường kịp thời phản ứng lại đầu tiên, âm thanh sắc nhọn hoảng hốt la lên: ‘’Ngự y! Mau truyền ngự y!’’
Phạm Ngọc gian nan ngẩng đầu lên, Chu Cao Lãng đi đến bên cạnh Phạm Hiên, đặt ngón tay lên mũi hắn, một lúc lâu vẫn không hề nhúc nhích.
Cả người cứng đờ một lúc, hắn mới chậm rãi ngồi dậy, lẳng lặng nhìn Phạm Hiên trong chốc lát mới mở miệng nói với Phạm Ngọc: ‘’Chúng ta đi ra ngoài thôi.’’
Phạm Ngọc ôm thi thể Phạm Hiên, gào khóc.
‘’Phụ hoàng!’’
Theo tiếng khóc sợ hãi đau lòng này của hắn vang lên, binh lính bên ngoài đột nhiên phá cửa xông vào.
Binh lính hai bên đều chen lấn đi vào, phụ tá của Phạm Ngọc xông tới, đỡ Phạm Ngọc lên, vội vàng nói: ‘’Điện hạ.’’
Chu Cao Lãng không nói một lời, hắn nhanh chóng sải bước đi ra ngoài, phụ tá nhìn thấy lập tức nhỏ giọng nói với Phạm Ngọc: ‘’Điện hạ mau ngăn hắn lại, hắn đi tìm Trương Ngọc đấy.’’
Nghe nói như vậy, Phạm Ngọc vội vàng xông đến, đuổi theo sau Chu Cao Lãng, nói: ‘’Chu Cao Lãng, ngươi muốn làm gì !’’
Chu Cao Lãng trực tiếp đi ra ngoài, lúc ngày binh lính của hắn và binh lính của Phạm Ngọc giằng co bao vây Trương Ngọc ở giữa, Trước Ngọc được một nhóm người khác bảo vệ, nhìn thấy Chu Cao Lãng, hắn kinh hoảng nói: ‘’Chu đại nhân, ngài muốn làm gì!’’
‘’Đưa di chiếu cho ta.’’
Chu Cao Lãng lập tức lên tiếng, Trương Ngọc lo lắng nói: ‘’Bệ hạ nói còn chưa rõ ràng sao? Lão Chu, ngươi đừng nổi điên nữa!’’
Chu Cao Lãng mím chặt môi, đúng lúc này Phạm Ngọc đuổi đến, lớn tiếng nói: ‘’Trương đại nhân, đưa di chiếu cho ta!’’
‘’Ta không có di chiếu!’’
Trương Ngọc nói: ‘’Điện hạ, Chu đại nhân, bây giờ hài cốt Bệ hạ còn chưa lạnh mà các ngươi đã ở đây tranh cãi đến khó coi như vậy sao? Bệ hạ vất vả cả đời, hai người muốn ngài ấy đến chết cũng không thể yên nghỉ sao?’’
Chu Cao Lãng trầm mặc, dường như trong lòng hắn đang đấu tranh dữ dội, nhưng Phạm Ngọc lại trực tiếp nhào đến, bắt lấy Trương Ngọc nói: ‘’Sao ngươi lại không có di chiếu được? Ngươi lừa cô, ngươi lừa cô! Có phải ngươi cũng muốn liên minh với lão thất phu* này cùng nhau mưu phản không? Ngươi…’’
(*Lão thất phu: Người vô học.)
‘’Điện hạ!’’ Trương Ngọc bị Phạm Ngọc đẩy như vậy lập tức đẩy hắn ra, phẫn nộ quát: ‘’Người thất thố rồi.’’
Phạm Ngọc bị đẩy ngã trên mặt đất, hắn vừa sợ vừa hoảng, Chu Cao Lãng nhìn vị Thái tử giống hệt như một kẻ điện trước mặt mình, hai hàng chân mày nhíu chặt, một lúc lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nói với Trương Ngọc: ‘’Lạc Minh, di chiếu…’’
‘’Di chiếu ở chỗ ta!’’ “
Một âm thanh trong trẻo dứt khoát vang lên từ trước cửa cung, tất cả mọi người đều đồng thời quay đầu nhìn lại thì thấy Giang Hà một thân quan phục đỏ rực, đầu đội mũ kim quan, trong tay bưng một chiếc hộp, ánh mắt vô cùng bình thản và tỉnh táo đi về phía tẩm điện, cất cao giọng nói: “Vi thần Giang Hà phụng mệnh bệ hạ đến tuyên đọc di chiếu!’’
Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đều đồng loạt sửng sốt, ánh mắt  Giang Hà rơi vào trên người Chu Cao Lãng, giọng điệu dứt khoát hùng hồn: “Qùy xuống!’’
Chu Cao Lãng trầm mặc không nói gì, Trương Ngọc  lại là người kịp thời phản ứng đầu tiên, vội vàng quỳ xuống, mà Phạm Ngọc đang ngây ngẩn cả người cũng bị phụ tá lôi kéo quỳ xuống. Chu Cao Lãng và Giang Hà hai người lặng lẽ mặt đối mặt, hắn tiến lên một bước, các mũi tên xung quanh cung điện lập tức di chuyển theo hắn, Chu Cao Lãng liếc nhìn cảnh tượng bày binh bố trận bốn phía, nhìn thấy lúc này xung quanh cung điện đã chật kín binh lính. Giang Hà nhìn hắn, quát lên một tiếng nữa: “Qùy xuống!’’
Chu Cao Lãng im lặng, một lát sau, hắn khẽ cười ra tiếng, từ từ quỳ xuống.
Giang Hà mở chiếc hộp trong tay lấy thánh chỉ ra, người bên cạnh cầm lấy chiếc hộp, Giang Hà mở thánh chỉ, cất cao giọng nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trẫm nghe nói rằng vạn vật trên thế gian được sinh ra, không có gì bất tử, tinh đấu luân hồi, thiên lý thường luân. Trẫm cảm thấy chu kỳ thiên mệnh của mình sắp đến gần, lưu chiếu này tuyên bố chuyện sau hậu sự, bất kể là vương thân hay bề tôi Đại Hạ, tất cả đều phải tuân theo sắp xếp.’’
“Thái tử Phạm Ngọc, là huyết mạch duy nhất của trẫm, tính tình ôn hòa, cung kính hiểu thảo có thừa, có thể đảm đương nghiệp lớn. Nhưng nghĩ đến tuổi tác còn trẻ, đặc biệt sắp xếp năm người Tả tướng Trương Giác, Hộ bộ thị lang Giang Hà, Ngự sử đại phu* Diệp Thanh Văn, Tiền Điện Đô Kiểm điểm Chu Cao Lãng và Hộ bộ thượng thư Cố Cửu Tư cùng nhau phụ chính, trong nội các, Giang Hà thăng chức thành Hữu tướng, Chu Cao Lãng kiêm nhiệm chức Tiết Độ Sứ U Châu, đóng quân tại U Châu, giữ lại gia quyến thân thích ở Đông Đô chăm sóc, nếu không được nội các triệu vào tuyệt đối không được trở về Đông Đô.’’
 (*Một chức quan to thời xưa, chỉ đứng dưới Thừa tướng, có nhiệm vụ trợ giúp cho thừa tướng.)
“Từ nay về sau phàm là các chính sách quốc gia quan trọng đều do nội các thương nghị, sau đó bẩm báo thiên tử ban chiếu. Nếu đất nước xảy ra chiến sự, tất cả đều do Chu Cao Lãng chủ trì nghị quyết, việc chính vụ trong triều sẽ so Giang Hà đảm nhận. Như vậy, bề tôi cố gắng phát huy kỳ tài, thiên tử kỳ tâm, vua tôi hòa thuận, cùng cai quản thiên hạ, chờ đợi  đến thời cơ thích hợp có thể dẫn binh xuôi Nam, thu phục giang sơn, thống nhất đại hạ.’’
“Có như thế,’’ Giang Hà ngước mắt lên nhìn tất cả mọi người đang quỳ phía dưới, “Tuy trẫm bỏ mình, trong lòng cũng được thanh thản.’’
(Lưu ý của translator: Vì đây là một bản chiếu nên phong cách ngôn ngữ sẽ mang tính trang trọng của một văn bản hành chính, đặc biệt thường xuyên dùng cách diễn đạt văn vần, văn xuôi hoặc văn biền ngẫu nên tương đối khó hiểu. Trong bản dịch, mình đã cố gắng diễn đạt để độc giả dễ hiểu nhất có thể nên ngôn ngữ ở một vài chỗ sẽ không đảm bảo được tính chất của một thể chiếu.)
Sau khi đọc xong, tất cả mọi người bên dưới đều sửng sốt, Giang Hà đi về phía trước, hai tay dâng thánh chỉ cho Phạm Ngọc, cười nói: “Bệ hạ, tiếp chỉ đi.’’
Phạm Ngọc ngơ ngác nhận lấy thánh chỉ, một lát sau, hắn đột nhiên phản ứng lại, lập tức đứng lên nói: “Giang Hà, ngươi đây là có ý gì? Đột nhiên cầm lấy một thánh chỉ từ đâu tới, nói thật thì nó là thật sao? Cái gì mà nội các, cái gì mà phụ chính, phụ hoàng chắc chắn sẽ không bao giờ hạ ý chỉ như thế này, ngươi đang gạt người! Ngươi…’’
“Bệ hạ,’’ Trương Ngọc đứng dậy, bình tĩnh nói: “Bức di chiếu này là thật, vừa nãy lúc tuyên ta vào cung bệ hạ đã nói việc này với ta rồi.’’ “
Phạm Ngọc khiếp sợ nhìn trương ngọc, Giang Hà bật cười thành tiếng, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ cần gì phải tức giận chứ, ngài suy nghĩ kỹ một chút đi, bất kể như thế nào đi chăng nữa mấy người chúng ta chỉ là bề tôi, tất cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của ngài. Tiên hoàng thành lập nội các này, đơn giản chỉ là không muốn ngài quá vất vả bận rộn lo toan triều chính, để chúng ta giúp một tay mà thôi. Trước kia Tiên hoàng cũng đã nói ta rằng từ nhỏ sức khỏe của ngài đã không được tốt lắm, nếu như đến cả chuyện chính sự mà cũng phải để cho ngài hao tâm tổn phí, vậy cái này không phải là quá mức mệt mỏi rồi sao?’’
Phạm Ngọc nghe được những lời này, trong lòng thoải mái hơn không ít, nhưng người phụ tá bên cạnh hắn lại tiến lên một bước, tức giận nói: “Người đừng ăn nói bừa bãi, những lời này của ngươi chăng qua chỉ là muốn lừa gạt Bệ hạ mà thôi, nội các nắm giữ toàn bộ chuyện chính sự, ngươi lại nói là giúp bệ hạ chia sẻ công việc, người khinh thường Bệ hạ chỉ là một đứa nhỏ dễ dàng để ngươi lừa gạt sao?’’
Nghe hắn nói như vậy, Giang Hà chỉ mỉm cười, hai tay đặt trước người, cười híp mắt nói: “Xin hỏi các hạ đây là?’’
“Phụ tá Đông cung Trần Song.’’
“Ồ thì ra là Trần tiên sinh.’’ Giang Hà chắp tay, cười nói:“Là thủ hạ của Lạc đại nhân, thất kính thất kính.’’
Vừa nghe những lời này, sắc mặt Trần Song và Phạm Ngọc đều thay đổi, Giang Hà quay đầu sang nơi khác, nhìn Hùng Anh đang đứng sau lưng Phạm Ngọc, nói tiếp: ‘’Ta nghe nói lần trước Trần Mậu Xuân đại nhân bởi vì chuyện cúng tế Thất Tịch xảy ra chuyện rắc rối nên đã bị cách chức, người mà Lạc đại nhân tiến cử chính là vị Hùng đại nhân này sao? Tại sao lúc đầu Bệ hạ không tiến cử mà bây giờ lại dùng đến? Bệ hạ,’’ Giang Hà nhìn về phía Phạm Ngọc: ‘’Các quan văn quan võ bên cạnh ngài sao có thể đều là người của Lạc đại nhân như thế được chứ ? Dầu gì người ta cũng là tiểu Thiên tử của vùng Dương Châu, mà lại đưa người cho ngài dùng, đúng thật là hào phóng.’’
 ‘’Ngươi….’’
Trần Song tiến lên một bước, Giang Hà lạnh mặt, tức giận nói: ‘’Chỉ là một dân thường mà cũng dám cầm kiếm vào trong cung nội, đúng là không coi vương pháp ra gì! Ngươi đâu, bắt tên tiện dân này lại cho ta.’’
Hắn vừa dứt lời, binh lính bên cạnh đã lập tức bắt lấy Trần Song, Giang Hà xoay người lại cung kính nói với Phạm Ngọc: ‘’Vi thần biết Bệ hạ không tin vi thần, nhưng Bệ hạ thử ngẫm lại mà xem, nếu như vi thần ăn ở hai lòng với Bệ hạ thì tại sao hôm nay lại cầm thánh chỉ xuất hiện ở nơi này? Tiên đế thành lập nội các thực sự là vì lo nghĩ cho ngài, Bệ hạ là Thiên tử cao quý, sao có thể vì những chuyện công văn nhỏ nhặt mà mệt mỏi long thể, thiên hạ này là của Bệ hạ, mấy người chúng ta cũng là của bệ hạ, sống hay chết chỉ cần Bệ hạ nói một câu mà thôi, nếu Bệ hạ không yên tâm, vậy nội các này cứ trì hoãn lại, trước tiên Bệ hạ hãy cầm quyền một thời gian, nếu ngài cảm thấy mệt mỏi thì thành lập nội các lại, Bệ hạ nghĩ thế nào ?’’
Nghe được những lời này, sắc mặt Phạm Ngọc mời từ từ thả lỏng, hắn đứng thẳng người, gật đầu nói: ‘’Cứ theo ý ngươi mà làm đi.’’
Giang Hà cười rộ lên: ‘’Vậy hay là bây giờ Bệ hạ đi nghỉ ngơi trước đi, đích thân thần sẽ lo liệu hậu sự của  Tiên đế.’’
Phạm Ngọc đã một đêm không ngủ, lúc này cũng đã cảm thấy hơi mệt mỏi, hắn gật gật đầu, để thái giám Lưu Thiện đi theo bên cạnh đỡ mình, mở miệng nói: ‘’Vậy làm phiền Giang đại nhân rồi, trước tiên trẫm sẽ đi ngủ một giấc, ngươi là trẫm mang đến đây, không cần phải làm khó bọn họ, còn về phần Trần tiên sinh,’’ Phạm Ngọc nhìn về phía hắn, nhàn nhạt nói: ‘’Giang đại nhân nể mặt mũi của trẫm thả hắn đi đi.’’
‘’Xin nghe theo Bệ hạ phân phó.’’
Giang Hà cung kính đáp lời, chờ sau khi tiễn Phạm Ngọc rời đi, Giang Hà quay đầu lại nhìn Hùng Anh, nói: ‘’Hùng đại nhân, mời ?’’
Hùng Anh mím môi hùng hổ rời đi.
Chờ cho đến khi mọi người rời đi hết, Giang Hà đi đến trước mặt Chu Cao Lãng, cười nói: “Chu đại nhân định khởi hành ngày hôm nay hay là muốn sửa soạn thêm một chút thời gian nữa ?’’
Chu Cao Lãng không nói một lời, hắn lẳng lặng nhìn Giang Hà, Giang Hà nói tiếp: ‘’Tại hạ cho rằng vẫn nên càng nhanh càng tốt.’’
‘’Bản quan không biết,’’ Chu Cao Lãng chậm rãi mở miệng, ‘’Từ lúc nào mà Giang đại nhân đây có thể thân cận cùng với Bệ hạ như thế?’’
Giang Hà mỉm cười không nói, hắn quay đầu, ngước mắt nhìn bên ngoài cửa cung, từ tốn nói: ‘’Ta biết Chu đại nhân không cam lòng, nhưng ngài có thể yên tâm.’’
Hắn quay đầu nhìn Chu Cao Lãng, ánh mắt bỗng trở nên sâu xa: ‘’Bệ hà còn một thánh chỉ nữa, chỉ là vẫn chưa đến thời điểm mà thôi.’’

Nghe Giang Hà nói như thế, Chu Cao Lãng và Trương Ngọc đều ngẩn người, một lát sau, hai người bọn họ dường như đã hiểu ra chuyện gì đó. Giang Hà nhìn thấy hai người đều đã hiểu, khẽ cười một tiếng, khom người làm một tư thế ‘’Mời’’: ‘’Chu đại nhân, xin mời.’’
Chu Cao Lãng mím môi, cuối cùng vẫn không nói một lời, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Chờ Chu Cao Lãng đi rồi, giang nam nhìn Trương Ngọc: ‘’Phải làm phiền Trương đại nhân cùng mệt ngọc một phen với tại hạ rồi.’’
Trương ngọc gật gật đầu, hắn muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không lên tiếng, sau khi ngẫm nghĩ một lúc, mới quyết định lựa lời nói: ‘’Giang đại nhân, tại hạ có một vấn đề không rõ…’’
‘’Ta biết,’’ Giang Hà cắt lời hắn, tiếp tục nói: ‘’Ngươi muốn hỏi tại sao ta lại để Thái tử xử lý chính vụ trước mà không phải là kiên quyết thành lập nội các.’’
Trương Ngọc không nói, chính là ngầm thừa nhận, Giang Hà cười một tiếng: ‘’Sự sắp xếp của Bệ hạ hôm nay chính là hy vọng chúng ta có thể chung sống hài hòa với Thái tử, con người Thái tử thích ăn mềm không thích cứng, cứ từ từ mài là được rồi.’’
‘’Từ từ mài?’’ Trương Ngọc không hiểu, Giang Hà khẽ ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: ‘’Hắn muốn xen vào việc triều chính, chúng ta sẽ đưa một chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể cho hắn quản, đồng thời âm thầm nhét người vào hậu cung cho hắn, hắn thích chơi đùa thưởng ngoạn, dĩ nhiên sẽ mời chúng ta trở lại.’’
Nghe vậy, trương ngọc lập tức mỉm cười, gật đầu nói: ‘’Đúng là Giang đại nhân nghĩ chu đáo. Vậy còn Cố đại nhân…’’
‘’Trước đó bệ hạ đã cho người đi thông báo rồi.’’
Giang Hà đứng trên bục cao, bình tĩnh nói: ‘’Bây giờ chỉ cần chờ hắn trở lại.’’
Tin tức khẩn cấp nhanh chóng được truyền đi, đêm hôm say đã đến Huỳnh Dương.
Đêm đó, Cố Cửu Tư và mấy người Tần Nam và Phó Bảo Nguyên cùng nhau uống rượu.
Cuối cùng Hoàng Hà cũng đã được sửa xong, bọn họ tổ chức bữa tiệc mừng công, tất cả mọi người đều đến vui vẻ múa hát tưng bừng, Cố Cửu Tư, Tần Nam, Phó Bảo Nguyên cũng hào hứng uống rượu, sau đó cố ý ở lại với nhau cùng ngồi trong hậu viện nói chuyện phiếm.
Tuổi tác của ba người chệnh lệch rất lớn nhưng vẫn tựa như những bằng hữu, ở trong sân uống rượu không ngừng lảm nhảm.
‘’Hoàng Hà cũng đã sửa xong rồi.’’ Phó Bảo Nguyên dựa vào trên ghế, thờ ơ nói: ‘’Thành Giác cũng nên trở về đi thôi, sau khi trở về chính là đại quan trong triều đình.’’
‘’Vậy bây giờ ta không phải sao?’’ Cố Cửu Tư cười cười, ‘’Tốt xấu gì cũng là một Hộ Bộ thượng thư đấy.’’
‘’Sao có thể giống nhau được.’’ Tần Nam nhàn nhạt nói, ‘’Ý hắn là, đại quan giống như Chu đại nhân vậy.’’
Cố Cửu Tư nghe được những lời này, khoát khoát tay một cái: ‘’Ở lại nơi hoang vu hẻo lánh quê nghèo xa xôi này, được trở về đã là một ân huệ, sao có thể sánh với Chu đại nhân?’’
 
“Không giống nhau,” Phó Bảo Nguyên lập tức nói, “Ngươi và hắn, ngươi hoàn toàn khác với những quan viên khác.’’
‘’Thành Giác,’’ Phó Bảo Nguyên khoác tay lên vai Cố Cửu Tư, hắn đánh một cái ợ rồi nói, ‘’Trong mắt ta, ngươi không giống với những quan viên khác.’’
‘’Có gì không giống?’’ Cố Cửu Tư hơi nghi hoặc. Phó Bảo Nguyên quở trách nói : ‘’Người khác làm quan, đều tranh quyền đoạt lợi không từ bất cứ thủ đoạn nào để leo lên cao, nhưng ngươi lại khác, mỗi một việc ngươi làm, là một lần công lao, người cố gắng làm việc tất cả đều là muốn tốt cho bá tánh. Sau này ngươi chắc chắn sẽ còn đi cao đi xa hơn cả Chu Cao Lãng nữa, ngươi biết tại sao không ?’’
Phó Bảo Nguyên vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ vào ngực mình hai cái, nghiêm túc nói: ‘’Bởi vì trong lòng bách tính có ngươi.’’
‘’Chúng ta đã già rồi.’’ Phó Bảo Nguyên khoát khoát tay nói: ‘’Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, người là tấm gương sáng của Đại Hạ.’’
Hắn nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư cũng không hiểu lắm, hốc mắt Phó Bảo Nguyên hơi đỏ: ‘’Có ngươi, những người trẻ tuổi của Đại Hạ với biết được rằng, phải làm nhiều chuyện tốt đẹp cho đời, không luồn cúi mưu cầu lợi ích cá nhân hay ngày ngày chỉ nghĩ đến việc đấu đá lẫn nhau, nghiêm túc làm việc tốt việc thiết thực, cũng có thể trở thành đại quan.’’
‘’Hoặc có thể nói là,’’ Tần Nam nói ‘’Đại quan của Đại Hạ, lẽ ra phải đi lên bằng cách đó.’’
‘’Tương lai là của ngươi,’’ Phó Bảo Nguyên nói, vừa khóc vừa cười, ‘’Là của mấy người các ngươi.’’
Cố Cửu Tư nghe hai người bọn họ nói như thế, trong lòng bỗng nhiên trào dâng một chút cảm giác chua xót, hắn đỡ Phó Bảo Nguyên dậy, khàn khàn giọng nói: ‘’Chờ ta trở về Đông Đô, chúng ta sẽ cùng nhau trở về, ta sẽ thay các ngài ban thưởng công trạng, để cho các ngài cũng trở về Đông Đô làm việc.’’
‘’Không cần đâu,’’ Phó Bảo Nguyên cười cười, hắn dựa vào người Tần Nam, vỗ vỗ vào bụng mình, sau đó ngước đầu nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, ‘’Ta đã ở chỗ này hơn hai mươi năm, thê nhi đều ở chỗ này, ta muốn tiếp tục ở lại Huỳnh Dương, làm việc cống hiến cho bá tánh Huỳnh Dương, bây giờ Huỳnh Dường đang rất cần ta đấy.’’
‘’Còn Tần đại ca thì sao?’’ Cố Cửu Tư nhìn về phía Tần Nam, Tần Nam cười cười, vẻ mặt bình thản, ‘’Ta cũng vậy.’’
‘’Chúng ta đã quen làm việc dưới quyền người khác rồi.’’ Tần Nam ôn hòa nói, ‘’Bảo vệ bá tánh một phương này cũng đã là rất, chúng ta không cần phải làm những việc xa vời hơn nữa, sau này nếu có thời gian, ngươi trở lại thăm bọn ta một chút là được rồi.’’
Cố Cửu Tư nghe vậy, thở dài một tiếng, hắn nâng ly lên cụng ly cùng với hai người bọn họ.
 Ba người cùng uống rượu cho đến tận đêm khuya, đến khi mọi người đều say cả với giải tán.
Tần Nam được hạ nhân trong nhà đỡ về, đầu óc hắn choáng váng dữ dội, bụng dạ cồn cào muốn ói, nhưng vừa về đến cổng đã thấy một người đang đứng trước cửa.
Người nọ mặc bộ cẩm bào màu xanh da trời,  trong tay cầm một chiếc quạt nhỏ màu vàng, nhìn thấy Tần Nam, hắn gấp quạt lại, mỉm cười gọi một tiếng: ‘’Tần đại nhân.’’
Tần Nam ngẩn người, hắn xoa xoa đầu, hơi mờ mịt nói: ‘’Lạc đại nhân?’’
Lạc Tử Thương ôn hòa nói: ‘’Hình như Tần đại nhân đã say rồi?’’
‘’Vẫn còn ổn.’’ Tần Nam đứng thẳng người, cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến hắn tỉnh táo một chút, hắn bình tĩnh nói: ‘’Lạc đại nhân đến đây làm gì vậy?’’
Lạc Tử Thương cười cười: “Hoàng Hà đã sửa xong rồi,  bọn ta cũng phải trở về Đông Đô, Lạc mỗ đến đây để hỏi Tần đại nhân một chuyện, ngài có muốn trở về Đông Đô cùng với Lạc mỗ không?’’
Nghe được những lời này, cả người Tần Nam thả lỏng hơn không ít, hắn khẽ cười, lắc lắc đầu nói: ‘’Ta đã quen ở chỗ này rồi, cũng không muốn đi đến nơi khác, không cần phải theo các ngươi trở về Đông Đô lĩnh thưởng?’’
‘’Vậy nếu không vì lĩnh thưởng thì sao?’’
Lạc Tử Thương trực tiếp mở miệng, Tần Nam ngẩn người.
Ánh trăng sáng ẩn mình vào mây đen, bầu trời lập tức biến thành một mảnh đen kịt, Lạc Tử Thương mở cây quạt che khuất nửa bên mặt mình, mở miệng nói: ‘’Nếu tại hạ muốn nhờ ngài, giúp Lạc gia một chuyện được chứ?’’
Mà lúc này, Cố Cửu Tư vừa mới rửa mặt xong nằm xuống giường, hắn nhớ Liễu Ngọc Như, nhớ Cố Cẩm, đang suy nghĩ xem lúc nào mình mới có thể trở về. 
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
‘’Đại nhân, đại nhân!’’
Mộc Nam vội vàng xông vào phòng, Cố Cửu Tư chợt bật dậy, Mộc Nam  quỳ trên mặt đất, sốt ruột nói: ‘’Bệ hạ băng hà!’’
 
 


Nhấn Mở Bình Luận