Cố Cửu Tư vội vàng chạy về phía cửa thành, lúc đến cửa lại phát hiện binh lính canh giữ của thành đã được đổi thành người của hắn, dẫn đầu chính là Liễu Sinh và Vương Xương, hai người này đều là do hắn cất nhắc đi lên, nhìn thấy Cố Cửu Tư, lập tức cung kính hành lễ.
Nhìn thấy Cố Cửu Tư trong trang phục thái giám, hai người đều cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không dám nói nhiều, Cố Cửu Tư nhìn hai người bọn họ một cái, rồi nói: “Tại sao tối nay lại người ở đối vị trí thế này?’’
“Người phụ trách doanh trại phòng thủ là bằng hữu thân thiết của tại hạ,” Liễu Sinh lập tức nói, “Ta nói với hắn một tiếng, đúng lúc hắn cũng có việc cần đổi nên đã điều chúng ta đến đây.’’
“Một lát nữa hai người đi thông báo cho hắn một tiến, chuyện này tuyệt đối không được để cho bất cứ người nào biết được, cứ xem như hôm nay đến lượt các ngươi canh gác. Việc ta rời khỏi thành cũng vậy, cứ nói chưa từng nhìn thấy ta.’’
“Đại nhân,’’ Liễu Sinh nhíu chặt mày, “Cổng cung khóa chặt, ngài đã biết chưa?’’
Cố Cửu Tư nghe hắn nói vậy, lập tức hỏi: “Hôm nay người chịu trách nhiệm phòng vệ trong cung là ai?’’
“Chỉ Huy Sứ mã quân Quách Thuận.’’ Vương Xương nhanh chóng tiếp lời, sau đó bổ sung: “Vừa rồi ta nghe nói Chỉ Huy Sứ thị vệ bộ binh Lý Hoằng đã được phải đến Diệp gia rồi.’’
Cố Cửu Tư nghe được những lời này, hắn trầm mặc một lát, sau đó nói: “Bây giờ hai người có đồng ý lãnh binh cùng ta đến Diệp phủ không?’’
Nghe hắn nói như vậy, Liễu Sinh và Vương Xương ngẩn người, Cố Cửu Tư cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hai người là thân tín của ta, đến ngày mai nội các sẽ không còn tồn tại nữa, có lẽ Đông Đô sẽ được Bệ hạ và Lạc Tử Thương chấp chưởng triều chính, hai người cùng ta đi tìm Chu đại nhân hay vẫn ở lại nơi này?’’
Hai người bọn họ là thân tín của hắn, cho dù hôm nay có chặt đầu Cố Cửu Tư dâng lên cho Phạm Ngọc, chỉ sợ sau này cũng sẽ chịu nghi kỵ. Hơn nữa Chu Cao Lãng là trọng thận quyền cao chức trọng, nếu cộng thêm Cố Cửu Tư và các đại thần nội các khác, vậy thì nóng cốt của Đại Hạ thực sự đã nằm trong tay Chu Cao Lãng, nếu Chu Cao Lãng trở về, căn bản Đông Đô không thể nào chịu được màn phản kích này.
Hai người suy nghĩ một lát, Liễu Sinh lập tức nói: “Vương Xương, ngươi đi đón người nhà của chúng ta đi, ta sẽ dẫn theo người và Cố đại nhân đi đến Diệp phủ.’’
“Không cần, chúng ta sẽ chia ra bốn đường. Ngươi đi đến Diệp phủ, sau khi cứu được người của Diệp gia ra khỏi thành thì đến gốc cây đại thụ bên ngoài thành ba dặm, bắt chước tiếng chim Đỗ quyên, hội quân với phu nhân của ta,’’ Cố Cửu Tư quả quyết nói, “Rồi sau đó cho ta thêm một số người, ta sẽ đến Chu phủ, còn lại phái một người đi đến thiên lao, tìm một người đáng tin cậy thông báo chuyện này cho cữu cữu ta một tiếng.’’
“Không cứu Giang đại nhân ra sao?’’ Liễu Sinh hơi lo lắng, Cố Cửu Tư lắc đầu, “Hắn tự có cách, nếu không có cách cũng sẽ phái người đến thông báo cho chúng ta.’’
Giang Hà lăn lộn ở Đông Đô nhiều năm như thế, sớm đã trở thành con rắn độc của Đông Đô rồi, hắn muốn giết Phạm Ngọc rất khó, nhưng Phạm Ngọc muốn giết hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Ba người phân công xong, Liễu Sinh và Vương Xương lập tức dẫn người của bọn họ đi theo Cố Cửu Tư tách ra trước.
Lúc Liễu Sinh mang theo người đến Diệp phủ thì thấy Diệp Thế An và Diệp Vận đang dẫn người từng bước từng bước đánh người của Lý Hoằng, Liễu Sinh mang người đến ứng cứu kịp thời, hô to một tiếng: “Diệp công tử, Cố đại nhân phái ta đến đón các người!’’
Sau khi nói xong, Liễu Sinh lập tức xông lên, chặn đánh người của Lý Hoằng, Liễu Sinh bắt lấy Diệp Thế An, vội vàng nói: “Diệp công tử, người của chúng ta không nhiều đâu, phải nhanh chóng chạy ra khỏi Đông Đô thôi.’’
“Nhưng thúc phụ của ta…’’
‘’Rời khỏi Đông Đô rồi hẵng nói.’’
Liễu Sinh bắt lấy Diệp Thế An, Diệp Thế An khẽ cắn răng, quay đầu lại nhìn những gia quyến diệp gia khác, kéo Diệp Vận theo, vội vàng nói: ‘’Đi!’’
Trong lúc Liễu Sinh bảo vệ người của Diệp gia chạy trốn, Cố Cửu Tư vội vàng dẫn người chạy đến Chu phủ, nhưng bọn họ vừa mới đi được nửa đường, Cố Cửu Tư lại nghe được một giọng nói yếu ớt: ‘’Cố đại nhân.’’
Cố Cửu Tư nghe được giọng nói này, nhanh chóng gì dây cương lại, hắn tung người xuống ngựa, vội vàng chạy vào một con hẻm nhỏ thì thấy một tiểu nha hoàn đang nửa nằm trên mặt đất, trên người nàng ta đều là máu, giống như đã kiệt sức mệt lả, dựa vào trên tường.
Cố Cửu Tư nhận ra nàng là nha hoàn thân cận bên cạnh Tần Uyển Chi, hắn vội vàng nói: “Tại sao ngươi lại ở đây? Chủ tử của ngươi đâu?’’
“Chủ tử…… Chủ tử……”
Nha hoàn thở hổn hển, nàng run rẩy kéo áo khoác trên người ra, Cố Cửu Tư cúi đầu, hắn nhìn thấy một đứa nhỏ đang nắm chặt hai mắt ngủ say, trên người đứa nhỏ nhuộm máu, nha hoàn nhìn Cố Cửu Tư, khó nhọc nói: “Tiểu công tử, giao cho, giao cho…’’
“Ta biết rồi.’’ Cố Cửu Tư lập tức cắt đứt nàng, vội vàng ôm đứa nhỏ vào trong ngực, “Đây là Tư Quy đúng không?’’
Dường như người thị nữ đã không thể chống đỡ được nữa rồi, nàng gian nan gật đầu, sau đó đưa tay chỉ về phía Chu phủ, khàn khàn giọng nói: “Chủ tử nói, đừng đi… Mau… Đi.’’
Vừa dứt lời, nha hoàn kia cuối cùng cũng không thể kiên trì được nữa, nhắm mắt lại, không còn hơi thở.
Cố Cửu Tư ngẩn người, một lát sau, hắn lập tức hiểu rõ, nếu như tối nay Lạc Tử Thương đã hành động, nơi quan trọng nhất dĩ nhiên là người nhà Chu Cao Lãng, sợ rằng bây giờ tất cả các trọng binh đều đang đóng quân ở Chu phủ, mà đứa nhỏ này, hẳn là do toàn bộ Chu gia cố gắng đưa ra ngoài. Lúc này bên người hắn không nhiều người lắm, nếu như cứ cưỡng ép đi cứu người của Chu gia, e là một người cũng không thể cứu được mà ngay cả chính mình cũng vong mạng.
Nhưng hắn vẫn không cam lòng, ôm đưa nhỏ vào trong lòng, sau khi sai người giấu đi, chính mình mang theo một nhóm nhỏ chạy đến Chu phủ.
Hắn đi đến một con hẻm tối om cách Chu phủ không xa rồi lập tức ngừng lại, từ trong ngõ nhìn ra có thể nhìn thấy được bên ngoài Chu phủ tất cả đều là binh tính đứng dày đặc. Chu phu nhân và Tần Uyển Chi trong tay cầm kiếm, trên mặt Tần Uyển Chi còn dính máu, Chu phu nhân mặc trang phục cáo mệnh, đứng ở phía trước giằng co với binh lính.
“Một trên nhãi ranh phạm thượng làm loạn, làm trái với thiên cương, mấy người không những không khuyên can mà còn trợ giúp hắn làm xằng làm bậy, không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao?’’
Cố Cửu Tư nghe Chu phu nhân nói như thế, thử đếm số người trong Chu phủ, mà binh lính bên cạnh hắn yên lặng không một tiếng động cầm rút mũi trên từ trong hộp tên ra, sẵn sàng trên dây cung, chỉ chờ Cố Cửu Tư hạ lệnh một tiếng.
Cố Cửu Tư không lên tiếng, hắn nhìn bốn phía xung quanh một vòng, sau đó nhíu mày, kéo kéo ống tay áo binh lính bên cạnh, hất cằm nhìn về mái hiên ở phía xa xa, lại lắc đầu. Binh lính ngẩng đầu nhìn lên một cái, quả nhiên nhìn thấy xung quanh mái hiên lộ ra mấy bóng người màu đen.
Cố Cửu Tư suy nghĩ một chút, đi vòng qua bên kia, cầm lấy một cục đá ném ra ngoài.
Một động tĩnh nhỏ như thế nhưng lại lập tức bị người khác chú ý đến, tên thủ lĩnh dẫn người đứng ở phía trước đột nhiên mở miệng nói: “Chu phu nhân, ngài đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nếu như không mang hai vị công tử giao ra đây, hôm nay ta sẽ san bằng Chu phủ.”
Nghe được những lời này, Tần Uyển Chi làm như nóng nảy, nàng bước lên một bước dân giọng nói: “Các ngươi dám? Các ngươi muốn bắt người trong Chu phủ ta để uy hiếp Chu đại nhân, ngươi muốn san bằng Chu phủ cũng phải nhìn xem có bản lĩnh này không cái đã! Các ngươi bày thiên la địa võng chẳng qua cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi!’’
Cố Cửu Tư Tần Uyển Chi nói vậy, hít một hơi thật sâu, hắn nhìn Chu phu nhân và Tần Uyển Chi đang đứng trước cửa, lập tức hiểu rõ, có lẽ Lạc Tử Thương sớm đã đoán được hắn sẽ trở lại cứu người nên đặc biệt chuẩn bị người ở chỗ này chờ hắn đến.
Lúc này Tần Uyển Chi đang nhắc nhở hắn, bảo hắn lập tức rời đi.
Cố Cửu Tư do dự trong chốc lát, nếu hôm nay chỉ có một mình hắn, có lẽ hắn lẽ liệu mạng một lần, nhưng bây giờ còn mang theo đứa nhỏ…
Đứa nhỏ này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Tần Uyển Chi liều chết mang đứa nhỏ ra ngoài, chính là muốn hắn bảo vệ đứa nhỏ này.
Cố Cửu Tư cắn chặt răng, xoay người sang chỗ khác, phất phất tay với mọi người phía sau, yên lặng không một tiếng động rút lui.
Chỉ là bọn họ vừa rút lui thì một mưa tên bên cạnh lập tức lao đến, đoàn người của Cố Cửu Tư chưa tiến vào cũng bắt, cũng không quay đầu lại vội vàng rút lui, binh lính của Lạc Tử Thương lập tức đuổi theo, Chu phu nhân thấy vậy, quát lên một tiếng: “Ngăn bọn họ lại!’’
Binh lính Chu phủ dốc toàn bộ lực lượng lập tức dây dưa với người của Lạc Tử Thương, Cố Cửu Tư ôm đứa nhỏ lao ra khỏi hẻm tối, xoay người lên ngựa, lập tức chạy như điên về phía cổng thành.
Mà lúc này, bên trong cung lại là một bầu không khí ca múa mừng cảnh thái bình.
Trương Ngọc và Diệp Thanh Văn ngồi ở trên điện, mũ quan Diệp Thanh Văn đã nghiêng ngả, mái tóc rối loạn tản ra, trên trán Trương Ngọc đã thấm ướt mồ hôi lạnh nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh như cũ.
Phạm Ngọc ngồi trên cao vừa trêu đùa cùng với các mỹ nhân bên cạnh vừa nhìn vũ nữ ca múa bên dưới cười ha hả. Lạc Tử Thương ngồi ở một bên, mỉm cười uống rượu, im lặng không nói một lời.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập của binh lính, chỉ chốc lát sau, ngoài kia đã ồn ào hẳn lên, sau đó một nam nhân mặc giáp sắt bước vào, xách theo một chiếc đầu người, quỳ xuống trước mặt Phạm Ngọc nói: “Khởi bẩm bệ hạ, dựa theo phân phó của Bệ hạ, tối nay thần chia ra dẫn đám người Diệp Thế Minh và Trương Trừng vào cung, bố trí người mai phục trong các ngõ hẻm.
Nghe được những lời này, Diệp Thanh Văn đột nhiên đứng dậy, phẫn nộ quát: “Ngươi nói cái gì?’’
Diệp Thế Minh là con nối dõi duy nhất còn sống hiện nay của Diệp Thanh Văn, đảm nhận chức Tổng Chỉ huy sứ Nam thành, mà Trương Trừng cũng là đệ tử còn lại của Trương Ngọc, đảm nhận chức vụ Tiền điền chư ban trực.
Một tiếng gầm này của Diệp Thanh Văn cũng không có bất cứ kẻ nào dám trả lời hắn, Diệp Thanh Văn nhìn chằm chằm vào người nằm trên mặt đất, run giọng nói: “Quách Thuận, ngươi cũng biết bây giờ ngươi đang làm gì?’’
Quách Thuận im lặng không nói lời này, Trương Ngọc run rẩy đứng dậy, nhìn về phía Phạm Ngọc đang ngồi trên cao, khẽ cười nói: “Bệ hạ, thần biết, tối nay ngài đã hạ quyết tâm muốn đẩy bọn thần vào chỗ chết.”
Ca múa vẫn đang tiếp tục, nhưng những lời của Trương Ngọc vẫn vang lên rõ ràng, Phạm Ngọc nâng tay lên ra hiệu cho người khác dừng ca mua lại, nắm chặt ly rượu trước mặt, mỉm cười nhìn Trương Ngọc nói: “Trương thúc, ngài là một người biết nói chuyện, trong mấy vị thúc thúc đây, trẫm cũng chỉ cảm thấy ngươi thuận mắt nhất, nếu ngươi quyết định không tham gia vào nội các này nữa, trẫm còn có thể giữ lại cho ngươi một mệnh, hôm nay ngươi còn có lời gì muốn nói thì cứ nói hết đi.”
“Lão thần hiểu rõ tất cả mọi chuyện, không còn gì để nói,’’ Trương Ngọc cười khổ, “Chẳng qua là lão thần còn có mấy vấn đề lo lắng thay cho Bệ hạ.”
“Ồ? Là vấn đề gì?’’
“Tối nay Bệ hạ lợi dụng ta và Diệp đại nhân, bắt gia quyến của chúng ta vào trong cung, dẫn người bốn trí mai phục mưu hại, dám hỏi Bệ hạ, những người này đều là quân đội của Đông Đô sao?’’
Phạm Ngọc không nói lời nào, khẽ xoay chuyển chiếc ly trong tay, Trương Ngọc lập tức biết được đáp an: “Có lẽ là Lạc đại nhân đã lặng lẽ trà trộn quân đội Dương Châu vào trong thành rồi nhỉ? Âm thầm mai phục nhiều người như thế ở Đông Đôi, hắn đang mưu tính điều gì sao?’’
“Ngươi muốn nói gì?’’ Phạm Ngọc đã không thể kiên nhẫn được nữa, Trương Ngọc nhìn Phạm Ngọc, giọng điệu dồn dập, “Bệ hạ, chẳng lẽ ngài vẫn chưa hiểu sao? Mưu đồ này của Lạc Tử Thương sao có thể chỉ vì giúp ngài được chứ, trong lòng hắn chỉ toàn tâm toàn ý tính toán vì lợi ích của hắn mà thôi!’’
“Chẳng phải ngươi cũng đã tính toán vì bản thân mình sao?’’ Phạm Ngọc trào phúng cười một tiếng, “Một đám các ngươi, có người nào không toan tính cho riêng mình?’’
“Vậy thì ngài cũng nên chọn một con đường tốt để đi chứ?’’ Trương Ngọc gầm lên, “Ngài tự mình ngẫm nghĩ lại đi, coi như tối nay ngài giết ta và Diệp đại nhân đi, vậy còn tàn đảng của chúng ta thì sao? Thuộc hạ cũ của chúng ta thì sao? Ta biết toan tính bất chính của các ngươi, sau khi lập mưu gây khó khăn cho giang hà, tối nay các ngươi lừa ta, Diệp đại nhân, Cố đại nhân vào trong cung, một lần tiêu diệt tất cả, sau đó nắm giữ được triều chính trong tay, sẽ tiếp tục mượn vụ án diệt môn của Lạc gia bắt đầu tra xét giang hà, khơi lại chuyện giang hà và Lương Vương gán lên đầu bọn họ tội danh mưu phản, sau đó bắt đầu thanh trừ vây cánh của giang hà. Không có chúng ta trợ giúp, giang hà ở trong điều đình này một cây làm chẳng nên non, chờ đến khi các ngươi hoàn toàn khống chế được Đông Đô sẽ giả danh nội các truyền tin tức đến U Châu dụ Chu Cao Lãng và Chu Diệp vào Đông Đô. Chờ sau khi hai người bọn họ chết , các tàn đảng còn sót lại của nội các cũng chỉ là năm bè bảy mảng rời rạc lỏng lẽo, cho dù bọn họ làm ra chuyện gì đi chăng nữa thì ngài cũng có Dương Châu làm chỗ dựa, đúng không?’’
“Nhưng bây giờ thì sao? Cố Cửu Tư không đến, điều đó đồng nghĩa với việc hắn đã chạy thoát, một khi hắn đã chạy, chắc chắn Chu Cao Lãng không thể không biết được tin tức ở bên này. Coi như hôm nay ngài giết chúng ta đi, nhưng chỉ cần một hành động, một lời nói của Chu Cao Lãng, người của chúng ta nhất định sẽ đồng loạt đứng dậy hướng ửng báo thù, đến lúc đó về binh lực ngài không bì kịp Chu Cao Lãng, trong triều đình lại có nội gián, Lạc Tử Thương trở thành chỗ dựa duy nhất của ngài, đến lúc đó ngài chân chính trở thành một vị Hoàng đế bù nhìn, bị người ta thao túng cả đời…’’
“Sao có thể cả đời được chứ ?’’
Nghe được những lời này, Phạm Ngọc cười ha hả: Nghe được lời này, Phạm Ngọc cười ha hả:
“Ở trong tay hắn ta là mộ Hoàng đế bù nhìn, vậy ở trong tay các người thì không phải à? Các người cho rằng ta không biết tính toán của các người sao? Các người mưu đồ nuôi dưỡng dung túng ta, đợi đến khi ta sinh hạ Thái tử, ta còn có thể yên ổn ngồi ở đây được sao?’’
“Tiểu Ngọc!’’ Trương Ngọc nghe được những lời này, gấp gáp đến mức bước về phía trước một bước, nhưng lại bị binh lính rút kiếm ra ngăn cản trước mặt, hắn nhìn Phạm Ngọc, lo lắng nói: “Chúng ta nhìn ngươi trưởng thành, sao có thể nhẫn tâm đưa ngươi vào chỗ chết!’’
“Câm miệng!’’
Phạm Ngọc đột nhiên rút kiếm ra chỉ vào Trương Ngọc nói: “Ngươi đừng hòng lừa gạt ra thêm một lần nữa! Ngươi cũng thế, phụ hoàng ta cũng thế, các ngươi đều nói đều dùng những lời nói của mình ngụy trang thành một chính nhân quân tử. Nhưng trong lòng các ngươi, ta so với thiên hạ được coi là cái gì? Ta không đáng một đồng. Vậy hôm nay ta muốn cho ngươi, muốn cho phụ hoàng ta, muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy rằng, thiên hạ mà các ngươi dùng mạng sống của mình đề đổi lấy sẽ bị ta phá hủy như thế nào! Bây giờ thiên hạ này là của ta, là của ta!’’
“ Ngươi điên thật rồi!’’
Cho dù tính tình của Trương Ngọc tốt đến mấy cũng không nhịn được mắng thành tiếng Phạm Ngọc nghe hắn nói như vậy, nhưng lại bật cười, hắn vỗ vỗ tay, vui vẻ nói: “Tốt tốt tốt, rất tốt, ta chỉ thích nghe ngươi mắng như thế.’’
“Bệ hạ,” Lạc Tử Thương đặt chén rượu trong tay xuống, bình tĩnh nói, “Trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta nên chuẩn bị thượng triều gặp Giang đại nhân thôi.’’
Phạm Ngọc nghe được những lời này, vẻ mặt trở nên uể oải, ném thanh kiếm trong tay mình sang một bên, sau đó nói: “Chẳng thú vị gì cả !’’
Vừa dứt lời, Phạm Ngọc lập tức xoay người rời đi, nhưng cũng chính vào lúc này, Diệp Thanh Văn đột nhiên đoạt lấy thanh kiếm trong tay thị vệ bên cạnh, xông về phía Phạm Ngọc, xung quanh bất chợt vang lên một tiếng quát hoảng hốt, tất cả binh lính đều đồng loạt xông thẳng đến Diệp Thanh Văn, mấy chục cung tên xuyên qua người hắn, khóe mắt Trương Ngọc như muốn nứt ra, hét lên một tiếng: “Thanh Trạm !’’
Nói rồi, Trương Ngọc bổ nhào về phía Diệp Thanh Văn, đỡ hắn dậy, Diệp Thanh Văn nhìn chằm chằm vào Phạm Ngọc, trong miệng đều là máu đen, hàn hộ nói: “Súc sinh……”
“Thanh Trạm… Thanh Trạm ngươi không sao…’’
Trương Ngọc kinh hoảng kêu lên, nhưng đúng lúc này, một lưỡi kiếm sắc bén chợt đột nhiên xuyên qua người hắn, Trương Ngọc gian nan quay đầu nhìn lại, thì thấy một tên thị vệ, tên thị vệ sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn, cung kính nói: “Xin đắc tội!’’
Bầu không khí xung quanh im lặng lạ thường, Phạm Ngọc chăm chú nhìn Trương Ngọc từ từ ngã xuống, nhìn máu đỏ lan đầy đất.
“Con đường của một bậc đế vương đều như thế này sao?’’
Phạm Ngọc đột nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm vào máu tươi trên mặt đất, nhíu mày.
Lạc Tử Thương đứng dậy, vẻ mặt bình thản nói: “Tất cả con đường đoạt lấy quyền lợi đều là như vậy?’’
Nói rồi, Lạc Tử Thương khẽ cúi người, đưa tay về phía Phạm Ngọc, cung kính nói: “Bệ hạ, ngài nên vào triều rồi.”
Phạm Ngọc im lặng không nói gì, chỉ một mực nhìn máu trên mặt đất, một lúc lâu sau, hắn lướt qua người Lạc Tử Thương, đi xuống bậc thang, vẻ mặt hốt hoảng dẫm lên máu tươi, líu ríu lên tiếng: “Ngươi nói đúng, trẫm nên thượng triều rồi.”
Lạc Tử Thương và Phạm Ngọc đi ra ngoài, mà lúc này Cố Cửu Tư cũng đã sớm chạy ra khỏi thành.
Sau khi hắn ra khỏi thành chưa được bao lâu thì gặp được Liễu Sinh đi tiếp ứng Diệp gia, Diệp Thế An nhìn thấy Cố Cửu Tư, lập tức nhào đến, lo lắng nói: “Thúc phụ của ta thế nào rồi?’’
“Bây giờ vẫn còn chưa biết rõ tình huống thế nào?’’
Cố Cửu Tư lắc đầu, sau đó nói: “Ta vẫn còn người ở trong cung, trễ nhất là đến rạng sáng sẽ biết được tình huống.’’
Diệp Thế An nghe được những lời này, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó phát hiện trong ngực Cố Cửu Tư đang ôm một đứa nhỏ, hắn hơi nghi hoặc: “Đây là?’’
“Con của Chu đại ca.”
Cố Cửu Tư mím môi: “Ta định đến Chu gia cứu người, nhưng…”
Không cần phải nhiều lời, tất cả mọi người đều đã hiểu, hắn nói xong, vội vàng hỏi: “Nhìn thấy phu nhân của ta không?’’
“Ta ở đây.”
Liễu Ngọc Như đứng trong đám người lên tiếng, Cố Cửu Tư nhanh chóng nhìn sang nhìn thấy Liễu Ngọc Như đang bước ra khỏi đám đông, hắn quan sát nàng từ trên xuống dưới một vòng, hỏi: “Tất cả mọi người đều không sao chứ?’’
“Không sao!’’
Liễu Ngọc Như lắc đầu, nói tiếp: “Sau khi chạy từ mật đạo ra ngoài ta lập tức đến đây chờ chàng.”
Cố Cửu Tư gật gật đầu, Diệp Thế An nhìn xung quanh một vòng, cắn răng nói: “Cửu Tư, bây giờ người của chúng ta đều ở đây cả rồi, hay là chúng ta đánh trở lại đi.”
“E là không thể,’’ Liễu Ngọc Như ở bên cạnh lên tiếng, “Nếu như Lạc Tử Thương đã ra tay, thì chắc chắn không phải là hành động nhất thời lỗ mãng thôi đâu, dĩ nhiên hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, có lẽ binh mã trong thành lúc này đều là người Dương Châu, nếu hắn lại đánh chúng ta nhất định sẽ trở tay không kịp, bây giờ binh lực của chúng ta ở trong thành sợ là bị hắn chia ra đột kích rồi, nếu quay lại Đông Đô thì đó không phải là đi cứu người mà là nộp mạng…”
“Nhưng thúc phụ và đường ca của ta…”
Hắn còn chưa dứt lời đã nhìn thấy một người đang cưỡi ngựa chạy về phía này, từ xa hắn chước theo tiếng chim Đỗ quyên, ba tiếng tạo thành một tổ, Cố Cửu Tư nghe được âm thanh này, nói với tất cả mọi người: “Núp trước đi, ta đi qua đó.”
Mọi người lập tức ấn nấp, Cố Cửu Tư rút kiếm ra, đi đến giữa đường, lẳng lặng nhìn người ở phía trước.
Cố Cửu Tư lập tức nhận ra được người nọ chính là người hầu Vọng Lai bên cạnh giang hà, đối phương nhìn thấy hắn, lập tức tung người xuống ngựa, cung kính nói: “Công tử.’’
“Cữu cữu đâu?’’
Cố Cửu Tư cau mày mở miệng, Vọng Lai lập tức nói: “Hôm nay người canh giữ cửa thành đã bị thay đổi, đại nhân không tiện ra ngoài, đại nhân nói ngài ấy sẽ ẩn núp trong thành, chờ các ngài trở lại, bảo công tử không cần phải lo lắng.”
Nói xong, Vọng Lai lấy ra một chiếc hộp và một thành kiếm, hai tay dâng lên trước mặt Cố Cửu Tư, cung kính nói: “Đại nhân nói, Diệp Thế Minh và Trương Trường đều đã bị Lạc Tử Thương dẫn vào cung chém rồi, các chủ lực nội các có thể điều động đã không còn, ngài phải nhanh chóng chạy đến U Châu thông báo cho Chu đại nhân. Thanh kiếm thiên tử và chiếc hộp này ngài phải mang nó bên người, đặc biệt là chiếc hộp ngài nhớ giữ gìn cẩn thận, đến thời điểm quan trọng sẽ lấy ra.”
Cố Cửu Tư nghe hắn nói như thế, trong lòng đột nhiên rét lạnh, hắn lập tức biết được trong chiếc hộp này là thứ gì. Hắn cầm kiếm treo ở bên hông mình, sau đó giấu chiếc hộp vào trong tay áo, sau đó nói: “Ngươi trở về bảo vệ cữu cữu đi, ta sẽ nhanh chóng đến U Châu báo tin cho Chu đại nhân, dẫn người về Đông Đô cứu hắn.”
“Đại nhân nói có cứu ngài ấy hay không cũng không quan trọng,” Vọng Lai bình tĩnh mở miệng, “Quan trọng là không thể để cho Lạc Tử Thương không chế Đông Đô được, bây giờ ta có về thành cũng không thể tìm được đại nhân, chỉ có thể đi theo công tử.”
Cố Cửu Tư gật gật đầu, do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Diệp đại nhân và Trương đại nhân...”
“Lúc ta ra khỏi thành thì nhận được tin tức,’’ Giọng điệu Vọng Lai không hề gợn sóng, “Đã đi.”
Cố Cửu Tư ngẩn người, trong lòng chấn động, một lát sau, hắn khẽ mấp máy đôi môi nhưng vẫn không nói một lời.
Hắn quay đầu đi, dẫn Vọng Lai trở về với mọi người, Diệp Thế An vừa nhìn thấy Vọng Lai, lập tức xông lên, “Ngươi có biết thúc phụ của ta…”
“Diệp công tử,’’ Vọng Lai đánh gãy lời hắn, hành lễ, cung kính nói, “Xin ngài nén bi thương.”
Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Diệp Thế An đột nhiên trở nên trắng bệch, Cố Cửu Tư phải đỡ lấy hắn mới khiến hắn ngừng lảo đảo, Diệp Vận nghe được tin tức này, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, run rẩy nói: “Vậy còn đường ca…”
“Cùng đi…”
Nghe được những lời này, tất cả người của Diệp gia đều trầm mặc không nói gì.
Cố Cửu Tư nhìn lướt qua Diệp Thế An cùng Diệp Vận, do dự nói: “Bây giờ tình hình đang vô cùng khẩn cấp…”
“Ta hiểu.”
Diệp Thế An siết chặt nắm đấm, hay xoay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm về phía Đông Đô.
Một lát sau, hắn xé một vạt áo trên người, cột lên trán, nói với Cố Cửu Tư: “Đi thôi.”
Cố Cửu Tư không lên tiếng, dường như hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, trời dần dần sáng tỏ, hai tay Cố Cửu Tư siết chặt trong tay áo, quần áo khẽ tung bay, hắn suy nghĩ một lát, quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Liễu Ngọc Như: ‘Có thể làm phiền phu nhân vì ta mà đến Dương Châu một chuyến được không?’’
Liễu Ngọc Như nghe hắn nói như vậy, hơi sửng sốt, một lát sau, nàng nghiêng người sang, đứng thẳng, hay tay chắp trước ngực nhìn Cố Cửu Tư, bình tĩnh nói: “Phu quân có chuyện gì vậy?’’
Nhìn thấy Liễu Ngọc Như nghiêm túc trở lại mình như thế, Cố Cửu Tư vô thức cong môi nở một nụ cười nhàn nhạt, hắn nhìn nữ nhân được bao phủ trong ánh nắng ban mai, tiến lên một bước, thấp giọng, gần như thì thầm nói: “Tìm Cơ phu nhân…”
“Rút củi dưới đáy nồi.”