Cố Cửu Tư đi theo Liễu Ngọc Như ra ngoài, Giang Nhu đã chuẩn bị xong đứng ở cửa rồi.
Bà trông thấy Cố Cửu Tư đi tới, trong lòng nhẹ nhõm thả lỏng, bà cũng không nhiều lời mà nói thẳng: “Đi nhanh lên đi.”
Nói rồi bà bắt đầu bước lên chiếc xe ngựa phía trước, Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như lên chiếc xe ngựa đằng sau. Cố Cửu Tư bĩu môi, Liễu Ngọc Như nhìn thấy thì nhỏ giọng nói: “Chàng đây là ý gì?”
“Mẫu thân ta chắc chắn đã nghĩ đến việc ta chuẩn bị đại náo một trận,” Cố Cửu Tư đè thấp giọng nói, cùng Liễu Ngọc Như lên xe, thầm nói: “Hiện tại nhìn thấy nàng đến rồi, nói không chừng trong lòng bà cảm thấy nàng rất lợi hại mới có thể quản lý được ta.”
Liễu Ngọc Như không nhịn được cười, nàng lấy quạt tròn gõ nhẹ về phía hắn: “Chẳng phải lúc này ta đang quản lý chàng sao?”
“Đây không phải là nàng quản lý ta,” Cố Cửu Tư cười nhạo: “Đây là ông đây bằng lòng.”
Liễu Ngọc Như: “….”
Được rồi được rồi, chàng lợi hại nhất.
Hai người ngồi trong xe ngựa, Liễu Ngọc Như nói chuyện với hắn về tình hình bây giờ. Hai người vốn chỉ là con nít, trước kia thế giới của Liễu Ngọc Như chính là một mảnh trời trong hậu viện, Cố Cửu Tư chính là ba nơi sòng bạc, tửu lâu, nhà thẳng một đường, gần như không có nền tảng gì đối với thời cuộc thiên hạ, đều là sau khi thành hôn rồi mới bắt đầu bù lại. Thậm chí bởi vì Cố Cửu Tư được học có hệ thống mà nói chuyện rõ ràng lý lẽ hơn Liễu Ngọc Như, nhưng Liễu Ngọc Như ở bên ngoài kinh doanh, nghe thấy người làm ăn đàm luận nhiều nên cũng có một chút cách nhìn khác biệt.
“Thiên hạ được chia ra mười ba châu, Hoài Nam trù phú nhất, nhưng bàn về thực quyền thì vẫn là binh lực U Châu hùng mạnh, ta nghe nói những quan lớn phương bắc kia từ trước đến nay xem thường những nơi đất hoang như Dương Châu, nếu thiên hạ thật sự loạn thì sợ rằng Dương Châu sẽ là một tảng mỡ dày.”
Cố Cửu Tư ăn đậu phộng, thở dài nói: “Ta chỉ hy vọng thiên hạ thái bình, ta vẫn có thể tiếp tục tiêu tiền như nước, làm một cậu ấm.”
“Ta cảm thấy quan lại phương bắc cũng không xem thường Hoài Nam như chàng nói,” Liễu Ngọc Như suy nghĩ, đắn đó nói: “Gây đây ta có quen biết một công tử ở U Châu, từ lời nói thì xem ra U Châu đang ngấp nghé Dương Châu giàu có, nhưng đối với Dương Châu cũng thật sự vô cùng thận trọng, hắn nói chuyện đánh trận này không phải chỉ cần binh hãn tướng dũng là được, những vật tư như lương thảo, quân bị* này cũng là mấu chốt của chiến trường. Ta nghe hắn nói thế này, nếu thật sự loạn thì Dương Châu tất nhiên là một tảng mỡ dày, nhưng không phải ai cũng dám động vào, nói cho cùng thì mặc dù tướng sĩ không tính là dũng mãnh….” (*: Quân bị bao gồm biên chế và trang bị quân sự.)
“Nhưng lại có tiền.” Cố Cửu Tư cười nói tiếp, sau đó ném đậu phộng đi nói: “Biết lời ta sẽ nói với nàng rồi nhỉ? Bạc thật sự là gốc rễ của sự vui mừng.”
Liễu Ngọc Như có chút bất đắc dĩ với dáng vẻ không đứng đắn này của Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư suy nghĩ một chút, lại nói: “Công tử U Châu? Tới đây làm gì?”
“Nói là muốn thu mua một chút vải vóc cho quân đội….”
“Điều này mới là lạ,” Cố Cửu Tư sờ hạt đậu phộng trong tay: “Vật tư trong quân đội đều là do triều đình cung cấp, còn cần U Châu tự mình đơn độc đi mua sao?”
“Nói là U Châu trời lạnh, áo bông do triều đình phân phát không đủ để chống cự trời đông giá rét, nhà hắn là thương nhân, muốn vì tướng sĩ trong quân đội mà làm ra quần áo đưa cho bọn họ.”
“Có thương nhân tốt như vậy sao?” Cố Cửu Tư thốt lên: “Sợ là triều đình cắt xén bạc mùa đông, Phạm Hiên lại không có tiền nên tự mình móc túi tiền à?”
“Đây cũng không phải,” Liễu Ngọc Như cười cười: “Hôm đó ta đã hỏi vị công tử này, hắn nói bởi vì U Châu là đất thuộc biên cương, thường có kẻ địch bên ngoài đến quấy rối, vì để tránh rườm rà nên Tiên đế cho U Châu đặc quyền không nộp thuế muối. Dùng vào việc mua vật tư nếu đồ của triều đình không tới kịp. Cho nên cùng là Tiết độ sứ nhưng Tiết độ sứ U Châu có quyền lợi lớn hơn so với Tiết độ sứ Hoài Nam.”
Có quân đội độc lập, có quyền lực kinh tế, đây nghiễm nhiên đã là một tiểu quốc, so với lễ vật dâng lên triều đình mỗi năm, binh thiếu tướng ít của Hoài Nam thì Tiết độ sứ U Châu đương nhiên có quyền lợi và vị thế cao hơn rất nhiều.
“Vậy,” Cố Cửu Tư tất nhiên nghĩ đến: “Đất phong của Lương vương ở biên giới Tây Nam, ông ta….”
“Cũng như thế.” Liễu Ngọc Như tiếp lời.
Thốt ra lời này, hai người liếc nhìn nhau một cái.
Cố Cửu Tư trầm mặc một lúc, chậm rãi nói: “Lần sau nàng muốn đàm luận gì với công tử đó nữa thì ta đi với nàng.”
Liễu Ngọc Như khẽ gật đầu, sự bất an trong lòng ngày càng rõ hơn.
Nếu như Lương vương, U Châu, những nơi này đều có tài chính và binh quyền độc lập thì sợ rằng binh lính nơi đó không biết Thiên tử mà chỉ biết Vương.
Mỗi một chút để hiểu rõ thế giới này, trong lòng Liễu Ngọc Như lại cảm thấy dường như lại tới gần thời điểm hỗn loạn thêm một chút.
“Cửu Tư,” Nàng không nhịn được mở miệng nói: “Chờ sau khi trở về, chúng ta tìm một nơi thích hợp rồi dời sản nghiệp ra ngoài một chút, không thể đặt toàn bộ gia sản ở Dương Châu được.”
Cố Cửu Tư giương mắt nhìn về phía Liễu Ngọc Như, sắc mặt cô nương trấn định nhưng sự lo lắng trong ánh mắt lại không giấu được, trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ sự sợ hãi trong lòng của Liễu Ngọc Như, hắn ngồi bên cạnh nàng, đưa tay khoác lên vai nàng giống như đối với huynh đệ của mình. Trong khoảnh khắc ôm Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư cảm thấy có gì đó không đúng, trực giác nói rằng dường như Liễu Ngọc Như có cái gì đó khác với Dương Văn Xương và Trần Tầm, hắn nhất thời nghĩ mãi mà không ra, suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy, có lẽ là người nàng khá nhỏ.
Nàng không được tính là gầy, nhưng khung xương nhỏ nhắn, mang theo một chút thịt, thời điểm bàn tay chạm vào có cảm giác rất tốt, hắn không để mắt đến loại kích thích muốn bóp bóp nàng, mở miệng trấn an: “Liễu tiểu thư không cần lo lắng, trời có sập xuống thì có người chống đỡ, nàng à, cứ ăn uống ngủ nghỉ cho tốt. Muốn làm gì thì cứ làm là được rồi, tuyệt đối đừng lo lắng. Con người mà lo lắng nhiều thì sẽ rất nhanh già, nàng tuyệt đối đừng ỷ vào tuổi trẻ xinh đẹp mà liều mạng lãng phí, đến lúc đó tuổi còn trẻ mà mặt đã nhăn nheo, tóc thưa thớt thì cũng quá uổng phí rồi.”
Liễu Ngọc Như muốn nghiêm túc một chút nhưng bị lời nói này của Cố Cửu Tư làm cho không nhịn cười được, nàng dùng quạt tròn che mặt mình, ở trong lòng hắn nói: “Sao con người chàng không có lúc nào nghiêm chỉnh vậy?”
“Ta rất nghiêm chỉnh,” Cố Cửu Tư thoải mái xòe tay ra, vẻ mặt chân thành nói: “Ta rất nghiêm chỉnh an ủi nàng có được không?”
Liễu Ngọc Như lấy quạt tròn gõ hắn, Cố Cửu Tư cười toe toét tránh đi, đang đùa giỡn thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, Liễu Ngọc Như nhào tới trước, Cố Cửu Tư vội đỡ nàng, sau đó nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói kinh ngạc của Giang Nhu: “Vương đại nhân.”
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Liễu Ngọc Như vội vàng vén một góc màn xe lên, trông thấy xe ngựa phía trước của Giang Nhu dừng lại, trước xe ngựa của Giang Nhu là một đống người, người đi đầu là một nam nhân trung niên, dáng người ông ta khôi ngô, mặc một thân quan bào màu đỏ, có vẻ hơi dở dở ương ương, phía sau ông ta là gia đinh, gia đinh khiêng một cái cáng, trên cáng chính là Vương Vinh bị đánh gãy chân đã được băng bó kỹ.
Liễu Ngọc Như quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Là Vương Thiện Tuyền.”
Cố Cửu Tư vội vàng lại gần, hai người tiếp tục thông qua khe hở của xe ngựa để nhìn ra ngoài.
Giang Nhu không nghĩ tới nửa đường sẽ gặp được Vương Vinh, xem xét tư thế của Vương Vinh, trong lòng bà lau mồ hôi lạnh, lập tức cảm thấy cũng may Liễu Ngọc Như nhạy bén, Vương Thiện Tuyền này thật sự đêm hôm khuya khoắt mang theo người tới cửa, sợ là vừa băng bó xong cho Vương Vinh là đi ngay.
Bà giả vờ tình cờ gặp, nhìn Vương Thiện Tuyền nói: “Vương đại nhân! Sao ngài lại ở đây? Ta đang định đến quý phủ tìm ngài đấy!”
Vương Thiện Tuyền nghe thế thì hơi sững sờ, hình như cũng không ngờ tới, sau đó ông ta vội cúi người nói: “Cố phu nhân, Vương mỗ cũng muốn đến Cố phủ tìm Cố đại nhân và phu nhân, không nghĩ đến sẽ gặp được ở đây.”
Nói xong, không chờ Giang Nhu nói chuyện ông ta đã mở miệng trước: “Tiểu nhi ta và lệnh công tử xảy ra xung đột ở tửu lâu, sau khi Vương mỗ biết được thì trong lòng thấp thỏm, cho nên mới cố ý dẫn nhi tử tới cửa để xin lỗi, hy vọng Cố phủ đại nhân không chấp tiểu nhân, nhìn vào cái chân bị gãy của tiểu nhi ta mà bỏ qua cho nó.”
Vương Thiện Tuyền nói xong thì lùi lại một bước, cúi người nói: “ Lão phu ở đây thay tiểu nhi chịu tội! Tiểu nhi say rượu không biết nữ tử đó là thiếu phu nhân của quý phủ, sinh lòng hâm mộ nên có ý kết giao, không nghĩ tới vì vậy mà đắc tội với đại công tử, đều do tiểu nhi không phải, phu nhân muốn đánh muốn mắng chúng ta đều nhận, vẫn xin Cố phủ giơ cao đánh khẽ, từ đây quên đi thôi.”
Vương Thiện Tuyền bắt đầu nói mấy câu liền trốn tránh trách nhiệm nói thành Cố Cửu Tư bởi vì ghen tuông mà đánh Vương Vinh gãy chân.
Cố Cửu Tư ở trong xe nghe thấy thì cắn răng, thấp giọng nói: “Hiện tại ta thật sự muốn ra ngoài đánh chết hắn.”
Liễu Ngọc Như túm lấy tay áo hắn, sợ hắn sẽ thật sự lao ra, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng xúc động như vậy, chờ bà bà gọi chúng ta ra ngoài rồi lại nói.”
Giang Nhu ở bên ngoài nghe thấy Vương Thiện Tuyền nói thế thì thở dài, chậm rãi nói: “Vương đại nhân, không dối gạt ngài, ta ở nhà nghe được chuyện này cũng bất an, lập tức dẫn nhi tử tới cửa muốn xin lỗi ngài. Cố gia chỉ là thương nhân, tính tình con ta xúc động, thấy quý công tử bởi vì con dâu ta xinh đẹp mà nói vài lời, nhất thời xúc động phẫn nộ mà ra đòn mạnh, là Cố gia ta không biết dạy bảo. Ở nhà ta cũng đã khiển trách Cửu Tư rồi, Vương công tử coi trọng con dâu Ngọc Như của ta, đó là may mắn của Ngọc Như, nhưng chỉ là nói vài lời ngoài miệng thì tính là gì? Người khác tán dương thê tử ông vài câu nói hợp khẩu vị của người đó, muốn thê tử ông đùa giỡn với người đó một chút, dù sao thì cũng được gia đinh hết sức ngăn cản rồi nên cũng không thật sự đạt được, sao ông lại có thể xuống tay nặng như vậy được? Ngài nói xem có đúng không?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vương Thiện Tuyền lập tức hơi khó coi, người bên ngoài lập tức hiểu rõ chân tướng, bàn luận xôn xao. Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như một cái, nhỏ giọng nói: “Một lúc nữa nàng tuyệt đối đừng xuống xe.”
“Sao vậy?” Liễu Ngọc Như có hơi khó hiểu, Cố Cửu Tư vội nói: “Nàng mà xuống, chuyện mẫu thân ta kể hắn bởi vì nàng xinh đẹp, thấy sắc nảy lòng tham sẽ không đứng vững được nữa!”
Liễu Ngọc Như: “….”
Nàng không nhịn được hung hăng nhéo Cố Cửu Tư một cái, Cố Cửu Tư đau đến mức hít khí lạnh: “Phu nhân độc ác này!”
Liễu Ngọc Như trừng mắt nhìn hắn.
Bên ngoài, Vương Thiện Tuyền rất nhanh đã phản ứng kịp, vội nói: “Phu nhân hiểu lầm rồi, chẳng qua là con ta tán thưởng phong thái thiếu phu nhân cao quý nên sinh lòng kết giao, hơn nữa lúc ấy thật sự không nghĩ tới là thiếu phu nhân Cố gia, nếu biết thì có đánh chết con ta cũng không dám trêu chọc! Bây giờ chân của con ta đã gãy rồi, còn xin Cố phu nhân thả cho ta một con đường sống!”
Nói rồi Vương Thiện Tuyền lập tức muốn quỳ xuống, Giang Nhu vội bảo quản gia đỡ Vương Thiện Tuyền, Vương Thiện Tuyền lại khăng khăng muốn quỳ, vừa quỳ vừa nói: “Ta biết chuyện này trong lòng phu nhân đã có kết luận rồi, dù thế nào cũng không nói rõ được, lão phu chỉ có thể dùng thể diện cả đời này cầu xin đại phu nhân rộng lượng, buông tha cho con ta…”
“Vương đại nhân làm gì vậy!” Cái quỳ này khiến Giang Nhu hơi luống cuống, Vương Thiện Tuyền là Tiết độ sứ, không nói đến rốt cuộc chuyện này xuất phát từ cái gì, nếu như cái quỳ hôm nay của ông ta truyền đến Đông Đô, đó chính là Cố gia lại để cho một Tiết độ sứ dưới tình huống nhi tử bị đánh gãy chân mà quỳ xuống cầu xin tha thứ, lấy thân phận của thương nhân mà đi làm chuyện như thế thì chính là đánh vào mặt mũi triều đình, đánh vào mặt mũi của Hoàng đế!
Vừa thấy tình hình này, Liễu Ngọc Như lập tức luống cuống, nàng vội đẩy Cố Cửu Tư, nhỏ giọng nói: “Chàng nhanh ra quỳ đi!”
Cố Cửu Tư hơi sững sờ, sau đó lập tức hiểu rõ ý của Liễu Ngọc Như, Vương Thiện Tuyền làm được thì bọn họ càng phải làm được, hắn vội vén rèm lên, xông thẳng ra ngoài, đang lúc mọi người đang vội vàng không kịp chuẩn bị mà đột nhiên vọt tới trước mặt Vương Thiện Tuyền, kéo Vương Thiện Tuyền, lớn tiếng nói: “Vương đại nhân, ông thả cho Cố gia ta một con đường sống đi!”
Nghe thấy thế thì tất cả mọi người ngẩn ra, Liễu Ngọc Như cuống lên.
Bảo hắn đi quỳ tỏ ra yếu kém, sao hắn lại cương quyết diễn xuất như vậy! Nàng vội xuống xe, đến giữa đám người ngăn Cố Cửu Tư lại: “Cửu Tư, đừng nghịch nữa, mau nhận lỗi đi.”
Nói rồi nàng lúng túng vội vàng xin lỗi Vương Thiện Tuyền và Vương Vinh: “Vương đại nhân, xin lỗi, tính tình phu quân ta xúc động, tính cách trẻ con, ngài tuyệt đối đừng trách.”
Nàng vừa nói vừa túm lấy Cố Cửu Tư: “Chàng nhanh buông tay ra! Mau xin lỗi đi!”
“Vương đại nhân,” Nhưng Cố Cửu Tư lại không buông tay, hắn lẳng lặng nhìn Vương Thiện Tuyền, chân thành nói: “Hôm nay ra tay đáng Vương công tử là sai lầm của ta, ta bằng lòng xin lỗi, nhưng trước đó ta lại hy vọng Vương công tử xin lỗi thê tử của ta.”
“Cố đại công tử…” Môi Vương Thiện Tuyền khẽ run, dáng vẻ dường như là tức giận: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi!”
Cố Cửu Tư rất bình tĩnh, cánh tay giữ lấy Vương Thiện Tuyền rất vững, không có một chút lùi bước nào, bên cạnh đều vây đầy người đến xem náo nhiệt, Cố Cửu Tư mở miệng nói: “Hôm nay phu nhân ta đến tửu lâu nói chuyện làm ăn, Vương công tử chẳng biết tại sao mà mở miệng vũ nhục danh tiết của thê tử ta trước, tính tình thê tử ta mềm yếu, chỉ muốn rời đi, Vương công tử lại không chịu buông tha cho nàng, muốn nàng ở lại tiếp khách, người làm nhà ta và bạn làm ăn trao đổi với thê tử ta cứu giúp mới bảo vệ được cho thê tử ta không phải chịu sự khuất nhục.”
“Ngươi nói láo!”
Vương Vinh ngồi trên cáng, phẫn nộ quát: “Chẳng qua là ta tán dương thiếu phu nhân vài câu, hỏi nàng là người nơi nào, sao đã thành mở miệng vũ nhục rồi?”
“Ta có nói láo hay không, kéo những người có mặt lúc ấy ở đây ra hỏi một vòng chẳng phải là rõ rồi sao?”
Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Vương Vinh, bình tĩnh nói: “Người làm đi cùng phu nhân ta ra ngoài từ trước đến nay là người ở bên cạnh ta dùng quen rồi, thường xuyên thấy trong các cuộc tụ hội lớn của chúng ta, ngươi nói ngươi không biết đó là thiếu phu nhân Cố phủ, chuyện này khiến ta tin thế nào đây? Nếu như ngươi không biết gia đinh, không biết đây là thiếu phu nhân Cố phủ, vậy thì coi như một cô nương bình thường cũng không nên tùy ngươi làm nhục thế này, chẳng lẽ ngươi là con của Tiết độ sứ thì có thể muốn làm gì thì làm? Chẳng lẽ thế gian này, người có quyền thế thì phải xin lỗi, không phải là thiếu phu nhân Cố phủ thì có thể đùa giỡn làm nhục sao?”
Lời này vừa nói ra, bách tính ở đây thì thầm với nhau, Vương Thiện Tuyền liếc mắt ra hiệu cho Vương Vinh một cái, Vương Vinh phẫn nộ nói: “Bây giờ còn lời gì không phải do ngươi nói, cữu cữu ngươi làm Thượng thư ở Đông Đô, Cố gia ngươi là nhà giàu có nhất Dương Châu, phụ thân ta chẳng qua chỉ là một quan viên, chẳng lẽ còn dám trêu chọc ngươi hay sao?”
“Phải, cữu cữu ta làm Thượng thư không sai, nhưng quốc có quốc pháp, triều có triều cương, tôn ti có thứ tự, Cố gia ta chẳng qua chỉ là thương nhân, chẳng lẽ ta còn có thể vượt qua vương pháp, vượt qua triều đình? Vương đại nhân, ngài chính là Tiết độ sứ, chính là trụ cột nước nhà, chính là đại thần đương triều, ngài quỳ xuống với Cố gia ta, đó chính là ép Cố gia ta trở thành người để ngàn người chỉ trỏ.”
“Hôm nay ta ra tay đánh Vương công tử, việc này không giả, thân là bách tính, ta vượt qua vương pháp mà dùng tư hình, đây là ta không đúng, Cửu Tư nguyện chịu tất cả sự trừng trị. Nhưng ta cũng là trượng phu của thê tử ta, nếu thê tử ta, nhà ta chịu nhục mà ta còn chẳng quan tâm thì đây là trượng phu, là nhi tử gì chứ?”
“Cửu Tư….”
Giang Nhu ngơ ngác nhìn Cố Cửu Tư, bà chưa từng nghĩ tới có một ngày con mình có thể nói ra những lời này.
Bà nuông chiều Cố Cửu Tư đến mức bản tính thuần lương, nhưng lại chưa từng nghĩ tới nhi tử lại có thể có trách nhiệm như vậy.
Cố Cửu Tư buông Vương Thiện Tuyền ra, lui lại một bước, cúi mình trước Giang Nhu: “Thân là con của người lại làm ra chuyện sai trái này, khiến mẫu thân lo lắng, đây là nhi tử không đúng, đây là lỗi thứ nhất của Cửu Tư.”
Nói rồi Cố Cửu Tư lại cúi người trước Vương Thiện Tuyền: “Vương đại nhân làm người cha hiền từ, ta làm quý công tử bị thương khiến Vương đại nhân đau lòng khó chịu, đây là lỗi thứ hai của Cửu Tư.”
“Cố đại công tử…”
Vương Thiện Tuyền muốn nói gì đó nhưng Cố Cửu Tư lại không để ý đến, quay đầu hướng về phía Đông Đô cúi người thật sâu: “Thân là con dân của Đại Vinh, thân phận thương nhân lại vượt qua tôn ti, ra tay đả thương Vương công tử, dù cho là vì bảo vệ thê tử và gia đình, nhưng cũng khó chối tội, đây là lỗi thứ ba của Cửu Tư.”
Cố Cửu Tư cúi đầu xong thì đứng thẳng người, hắn nhìn Vương Thiện Tuyền, vẻ mặt bình tĩnh: “Cửu Tư không hiểu mọi chuyện cong cong thẳng thẳng trên đời này, ta chỉ hiểu, có lỗi thì phải nhận, có tội thì phải phạt. Hôm nay Cửu Tư có lỗi nên đã nhận lỗi rồi. Ta đánh gãy chân Vương đại công tử, liền lấy một chân để bồi thường, nhưng trước đó xin hỏi Vương đại công tử, lỗi của ngươi ngươi có nhận không?!”
Vương Vinh có chút luống cuống, hắn nhìn về phía Vương Thiện Tuyền, Vương Thiện Tuyền nhất thời cũng không biết nên xử lý thế nào. Giang Nhu đánh thái cực với ông ta như thế ông ta còn có thể ứng phó, nhưng đối mặt với dạng vạch mặt không thèm đếm xỉa của Cố Cửu Tư ông ta lập tức không biết làm thế nào mới tốt.
Người mang mặt nạ đã quen, bỗng nhiên trông thấy thanh niên sức trâu thực tế này, đúng là không biết nên xử lý thế nào.
Không có được câu trả lời của Vương Thiện Tuyền, Vương Vinh chỉ có thể nhắm mắt nói: “Nếu như nói vài câu với một nữ tử là sai, vậy lỗi này ta cũng chỉ có thể nhận thôi.”
Vừa mới dứt lời, Cố Cửu Tư rút vỏ đao từ trong tay gia đinh bên cạnh đập về phía chân mình!
Liễu Ngọc Như theo bản năng muốn cản lại nhưng có một cánh tay trong đám người đã nhanh hơn, ngăn tay của Cố Cửu Tư lại.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn đã thấy một thanh niên cực kỳ anh tuấn, Liễu Ngọc Như ngẩn người, chậm rãi nói: “Chu công tử?”
“Cố đại công tử dám làm dám chịu, phẩm hạnh cao quý, Chu mỗ bãi phục không ngớt.” Chu Diệp lấy đao của Cố Cửu Tư xuống, cười nhìn đám người: “Nhưng Chu mỗ cho rằng, chuyện này Vương công tử đã làm sai trước, Cố đại công tử chí tình chí nghĩa, vì bảo vệ thê tử mà đứng ra, tuy có tội nhưng về tình có thể hiểu được, Cố đại công tử còn phải giúp ta áp tải hàng hóa, nếu chân bị gãy thì bên chỗ ta cũng có chút khó khăn.”
Nói rồi Chu Diệp cười lấy roi da trên lưng xuống, quay đầu nhìn về phía Vương Thiện Tuyền nói: “Vương đại nhân, tại hạ cho rằng, hay là đánh gãy chân đổi lại hai mươi roi, để ngài xả giận, ngài thấy được không?”
“Ngươi là ai?” Vương Thiện Tuyền nhíu mày, hơi có chút bất mãn với thanh niên đột nhiên xuất hiện này.
Chu Diệp cười cười, cung kính hành lễ nói: “Tại hạ Chu Diệp, nghĩa tử của Chu Cao Lãng ở U Châu, bái kiến đại nhân.”
Nếu như một người chỉ báo tên mà không báo danh xưng thì tất nhiên không phải là nhân vật tầm thường.
Nói ra cái tên Chu Cao lãng, Giang Nhu và Vương Thiện Tuyền đều ngẩn người, mà Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như lại không rõ đây là nhân vật nào, chỉ biết đây đương nhiên không phải là nhân vật nhỏ gì, thế là trầm mặc không nói.
Nhưng những đứa trẻ này không biết, trong lòng Giang Nhu lại rõ ràng.
Chu Cao Lãng chính là một hãn tướng trong quân đội ở U Châu, năm đó cùng với Phạm Hiên là phụ tá đắc lực của Tiền Thái thú U Châu, Phạm Hiên chức văn, Chu Cao Lãng hành quân, chinh chiến trăm trận ở U Châu không có một trận thua nào, chính là vũ khí sắc bén để sát phạt của quốc gia. Bây giờ Phạm Hiên trở thành Tiết độ sứ U Châu càng ủy thác trọng dụng. Hai người huynh đệ tình thâm, có thể nói tuy Tiết độ sứ U Châu là Phạm Hiên nhưng lại là hai người Phạm Chu cùng quản lý.
Mà Chu Diệp là nhi tử của Chu Cao Lãng!
Vương Thiện Tuyền nhất thời hơi kinh ngạc, nhưng ông ta phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Đúng là Chu công tử! Công tử nói quá lời rồi, mặc dù con ta bị thương nặng nhưng cũng không muốn để Cố đại công tử chịu khổ. Thôi….” Vương Thiện Tuyền phất tay, lại nói: “Cứ như vậy đi.”
Nói rồi Vương Thiện Tuyền hành lễ với Giang Nhu, thở dài nói: “Cố gia không so đo chuyện của khuyển tử, Vương mỗ vô cùng cảm kích, hiểu lầm đã được giải trừ rồi, cứ như vậy đi.”
“Vương đại nhân nói quá lời rồi,” Giang Nhu thở dài nói: “Chuyện trẻ con với nhau, mong rằng không tổn hại đến sự hòa thuận giữa hai nhà mới tốt.”
Hai người chào hỏi một hai xong, Vương Thiện Tuyền mang theo Vương Vinh muốn rời đi, nhưng đang muốn rời đi lại nghe thấy Cố Cửu Tư nói: “Đứng lại.”
Tất cả mọi người nhìn sang, Liễu Ngọc Như biết tính tình Cố Cửu Tư bắt đầu rồi, nàng vội vàng lặng lẽ kéo ống tay áo hắn, lại bị Cố Cửu Tư trở tay nắm chặt, hắn bọc chặt tay nàng trong tay mình, nhìn chằm chằm Vương Vinh nói: “Ngươi còn chưa xin lỗi Ngọc Như.”
“Ngươi đừng quá đáng!”
Vương Vinh không chịu nổi nữa, cả giận nói: “Cố Cửu Tư, ngươi đừng có ỷ thế hiếp người quá đáng!”
“Ta không ỷ thế hiếp người.”
Cố Cửu Tư lấy roi từ trong tay Chu Diệp rồi đi đến trước mặt Vương Vinh, bỗng nhiên vung roi lên.
Vương Vinh bị dọa mà rụt lại, lại thấy Cố Cửu Tư vung tay sau lưng một cái, “Chát” một tiếng, chính là tiếng da tróc thịt bong!
Tất cả mọi người trợn to mắt, ngay cả Chu Diệp cũng ngây ngẩn cả người, Cố Cửu Tư nhìn Vương Vinh chằm chằm, lại nói: “Ta nói, chuyện mình làm sai thì phải xin lỗi. Vương công tử có biết sai không?”
Vương Vinh bị dọa đến bối rối, người bên cạnh nhìn thấy Cố Cửu Tư giơ tay thêm một roi nữa, roi của hắn quá tàn nhẫn, không mang theo một chút thể diện nào, máu thịt chảy ra từ áo trắng của hắn, hắn nhìn Vương Vinh chằm chằm, lặp lại lần nữa: “Vương công tử, có biết sai không?”
Vương Vinh không nói lời nào, Cố Cửu Tư lại một roi rồi một roi quất lên người mình.
Sắc mặt hắn trắng bệch, ngay cả đứng cũng hơi lảo đảo, mồ hôi lạnh chảy từng giọt lớn.
“Vương công tử có biết sai không?”
“Vương công tử có biết sai không?”
“Vương công tử….”
“Đủ rồi!” Giang Nhu không nhịn được nữa, bà bỗng nhiên lên tiếng, nhào tới trước ngăn tay của Cố Cửu Tư lại, đỏ vành mắt nói: “Đủ rồi, Cửu Tư, đủ rồi!”
Giang Nhu nhìn Cố Cửu Tư trước mặt tựa như bỗng nhiên trưởng thành rồi.
Bà biết rõ ý của Cố Cửu Tư, chính là vì biết nên bà mới đau lòng.
Cố Cửu Tư đang đòi công bằng cho Liễu Ngọc Như, hắn muốn Vương Vinh nhận lỗi này, Vương Vinh nhận lỗi, hắn chịu hai mươi roi này, dù cho tương lai thế nào thì Cố gia cũng trong sạch. Đánh Vương Vinh, trả lại bằng hai mươi roi; vì sao lại đánh Vương Vinh, Vương Vinh nhận rồi.
Tâm tư này của Cố Cửu Tư, Giang Nhu hiểu rõ.
Bà thân làm mẫu thân, che chở Cố Cửu Tư đến nay chỉ hy vọng Cố Cửu Tư có thể luôn vui vẻ không lo không nghĩ, khi hắn nhìn thấu thế gian này, khi hắn dùng phương pháp máu me đầm đìa để chống cự, sự đau lòng của Giang Nhu không thể ức chế được, bà cảm thấy sự xấu hổ của làm phụ thân làm mẫu thân chính là mẫu thân không thể bảo vệ được con của mình, là lỗi của bà.
Bà kéo tay Cố Cửu Tư, khóc đến khàn cả giọng: “Cửu Tư… đủ rồi…”
“Mẫu thân,” Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Giang Nhu, khuôn mặt tái nhợt cười lên, dường như không thèm để ý chút nào: “Con không sao, con cũng sắp nhược quán rồi, là nam tử hán rồi, người đừng như vậy, người ngoài chê cười.”
Giang Nhu không nói gì, tất cả lời nói đều bị ngăn lại trong làn nước mắt của bà, bả chỉ giữ lấy hắn, ra sức lắc đầu.
Nhưng Cố Cửu Tư ý chí kiên quyết, hắn giơ một tay ngăn bà lại, sau đó bỗng nhiên lại quất thêm một roi lên người mình, chợt cất giọng: “Mười lăm roi, Vương Vinh, xin lỗi!”
“Mười sáu roi, Vương Vinh, nói!”
“Mười bảy roi…”
“Mười tám…”
…..
“Hai…. Mươi!”
Lúc Cố Cửu Tư lên tiếng, trong giọng nói gần như đã không còn sức lực nữa, hắn lảo đảo, nhìn Vương Vinh: “Vương công tử, hai mươi roi của ta ta quất xong rồi.” Nói rồi hắn nở nụ cười khổ: “Lời xin lỗi của ngươi còn không chịu cho Cố gia ta sao?”
Vương Vinh không dám nói lời nào, hắn sợ hãi nhìn Cố Cửu Tư.
Trên lưng Cố Cửu Tư máu me đầm đìa, roi bị nhuốm máu thịt, hắn kéo theo roi đi về phía trước một bước.
Cuối cùng Vương Vinh không khống chế nổi nữa, hắn nhìn dáng vẻ Cố Cửu Tư, ôm đầu kêu lên: “Ta xin lỗi! Ta sai rồi! Thiếu phu nhân, thật xin lỗi! Ta sai rồi!”
Nghe thấy thế Cố Cửu Tư dừng bước chân lại, hắn quay đầu nhìn Liễu Ngọc như nở nụ cười.
“Hắn xin lỗi nàng rồi.”
Câu nói này của hắn rất nhẹ, nụ cười của hắn chân thành tha thiết lại trong veo, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn, nàng không nói ra được đó là cảm giác gì, sau này Liễu Ngọc Như lớn tuổi, đã từng nhìn thấy thế giới hỗn loạn, quay đầu lại nhìn nàng mới biết được nên hình dung thế nào.
Khoảnh khắc này Cố Cửu Tư như một nguồn sáng, trong thế giới tối đen này, tất cả mọi người đều mang mặt nạ mà giương nanh múa vuốt thì chỉ có một mình hắn, chân thật lại cứng đầu, sáng ngời lại cứng cỏi đứng trên thế giới này, người ta nhìn thấy mà hốc mắt đỏ lên.
Nàng không nhịn được cười, chỉ là không biết vì sao cười mà trong mắt đã cảm thấy có chút mơ hồ.
“Đồ ngốc.”
Nàng mở miệng.
Tại sao lại có đồ ngốc như vậy, nhất định phải phân biệt rõ đúng sai, đòi lại công bằng, nói một không hai, nói không cho nàng chịu một chút uất ức nào, cứ thế muốn sống chết đòi cho nàng một lời xin lỗi.
Cố Cửu Tư cười, hắn muốn nói gì đó, nhưng lúc mở miệng thì trước mắt hắn đã hoàn toàn mơ hồ, thẳng tắp ngã về phía trước.
Liễu Ngọc Như vội vàng tiến lên ôm hắn vào lòng.
Người bên cạnh đều hoảng cả lên, Giang Nhu vội nói: “Mau đi tìm đại phu!”
Chu Diệp cũng lập tức nói: “Vết thương của hắn không được động đậy, bên cạnh có một y quán, ta đi lấy cáng.”
…..
Xung quanh rối loạn, cả người Cố Cửu Tư thoát lực ngã vào lòng Liễu Ngọc Như, hắn nhỏ giọng mở miệng: “Ta lợi hại không?”
Liễu Ngọc Như muốn khóc nhưng lại có chút muốn cười, lần này nàng không dùng quạt tròn gõ hắn nữa, giọng nói khàn khàn: “Lợi hại, rất lợi hại.”
Cố Cửu Tư nghe thấy thì cảm thấy hài lòng nhắm mắt lại.
Được Chu Diệp giúp đỡ, Liễu Ngọc Như và Giang Nhu khổ sở mang Cố Cửu Tư về Cố phủ. Chu Diệp có rất nhiều kinh nghiệm xử lý vết thương, đến khi đại phu thay thế thì đã tán dương một phen rồi đưa Cố Cửu Tư vào băng bó.
Lúc này Cố Lãng Hoa cũng chạy về, ông tiến vào phủ, nhìn thấy Cố Cửu Tư, lại nghe hạ nhân nói đầu đuôi câu chuyện, Cố Lãng Hoa cả giận nói: “Vương Thiện Tuyền khinh người quá đáng! Ta sẽ đi….”
Giang Nhu thấy Chu Diệp ở đây nên vội cản Cố Lãng Hoa lại, nhỏ giọng nói: “Chúng ta vào trong nói.”
Liễu Ngọc Như và Chu Diệp cùng đứng ở phòng ngoài, lòng dạ của Liễu Ngọc Như buộc trên người Cố Cửu Tư, có chút ngẩn ra, Chu Diệp nhìn thấy cảnh tượng này thì do dự một lúc, an ủi: “Thiếu phu nhân không cần lo lắng, đại công tử đang trong tuổi mạnh mẽ, thân thể cường tráng, dưỡng thật tốt thì sẽ không có gì đáng ngại.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy Chu Diệp mở miệng thì lập tức hoàn hồn, nàng miễn cưỡng cười nói: “Hôm nay đã để Chu công tử chê cười rồi.”
“Nào có,” Chu Diệp thở dài: “Vương gia khinh người quá đáng, ta thấy được. Chỉ là Chu mỗ thấp cổ bé họng, không thể vì đại công tử mà nói thêm điều gì.”
“Công tử tinh thần hào hiệp, hôm nay chịu ra mặt nói vài câu Cố gia đã vô cùng cảm kích rồi.” Liễu Ngọc Như vội vàng mở miệng, cảm kích nói: “Nếu không có Chu công tử thì lần này sợ là lang quân nhà ta nhất định phải gãy một cái chân mới được.”
“Hai mươi roi này cũng không nhẹ hơn gãy chân,” Chu Diệp thốt lên: “Văn thần trong triều bị hai mươi roi quất chết cũng không phải là không có….”
Nói còn chưa dứt lời, Chu Diệp liền cảm thấy lời này có chút không ổn, sau đó nói tiếp: “Chẳng qua là ta thấy đại công tử võ nghệ cao cường nên không có chuyện gì.”
“Tạ lời tốt lành của công tử.” Liễu Ngọc Như cười cười: “Hôm nay là lần đầu Chu công tử đến nhà lại là tình hình như vậy, thật là xấu hổ. Ngày khác lang quân nhà ta tốt hơn rồi chắc chắn sẽ mở tiệc chiêu đãi công tử để bày tỏ lòng biết ơn.”
“Đây đều là chuyện nhỏ.” Chu Diệp phất tay: “Đại công tử có thể khôi phục mới là tốt nhất. Bây giờ cũng đã khuya, Chu mỗ không làm phiền nữa.”
Nói rồi Chu Diệp đứng dậy, chào hỏi một hai với Liễu Ngọc Như rồi rời khỏi Cố phủ.
Liễu Ngọc Như tiễn Chu Diệp xong quay về phòng. Vết thương của Cố Cửu Tư đã được xử lý tốt rồi, hắn nằm trên giường ngủ mơ màng.
Trên trán hắn toàn là mồ hôi, Liễu Ngọc Như vắt cái khăn bên cạnh rồi lau nhè nhẹ trán hắn, Cố Cửu Tư nhắm hai mắt, mơ màng nói: “Hôm nay lưng ta đau, không muốn ngủ dưới đất nữa, chúng ta chen chúc một chút được không?”
“Được.” Giọng nói Liễu Ngọc Như rất nhẹ, nàng vắt khăn, lại bắt đầu lau tay cho hắn.
Cố Cửu Tư mở mắt ra, một tay kê dưới cằm, nằm sấp quay đầu nhìn nàng: “Sao đột nhiên nàng lại tốt như vậy, có phải hôm nay bị ta mê hoặc rồi, cảm thấy ta rất anh tuấn? Rất quyến rũ?”
Nghe thấy thế, nhìn Cố Cửu Tư hơi có chút biểu hiện đắc ý, Liễu Ngọc Như không nhịn được cười, nàng không dám đẩy hắn lung tung, chỉ có thể nói: “Cố Cửu Tư, cái bản lĩnh há miệng là thổi phồng chính mình của chàng là học ai vậy?”
“Ta như vậy gọi là thổi phồng sao?” Vẻ mặt Cố Cửu Tư chính trực: “Đây đều là lời nói thật, con người ta xưa nay không nói láo.”
Liễu Ngọc Như bị hắn chọc cười mà cúi đầu nở nụ cười.
Cố Cửu Tư nằm trên giường, nhìn nàng cười, thở dài một hơi, hắn quay đầu, nghe Liễu Ngọc Như nói: “Cái móng khác.”
Cố Cửu Tư đưa tay khác tới, bất mãn nói: “Móng cái gì mà móng, cái này gọi là tay.”
Liễu Ngọc Như cúi đầu, cẩn thận lau ngón tay hắn. Cố Cửu Tư hơi mệt, hắn híp mắt lại, cảm giác Liễu Ngọc Như lau tay thế này cho hắn rất dễ chịu.
Hạ nhân bên cạnh nhìn hai người rồi lặng yên không tiếng động lui xuống, Liễu Ngọc Như suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Sau này đừng như vậy nữa.”
“Hửm?”
Cố Cửu Tư mở mắt ra, Liễu Ngọc Như không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Thật ra những chuyện xin lỗi hay không xin lỗi này ta cũng không thèm để ý. Sau này phải học đưa đẩy khéo léo một chút, đừng cứ lỗ mãng như vậy.”
“Hôm nay là chàng đánh bậy đánh bạ, ngay thẳng lại khiến Vương Thiện Tuyền luống cuống. Nhưng con người sẽ không luôn may mắn như thế, tính tình không chịu cúi đầu này của chàng, sau này sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Cố Cửu Tư không lên tiếng, một lúc sau hắn chậm rãi nói: “Ta biết rồi, sau này ta sẽ không gây phiền toái cho nàng và mẫu thân nữa.”
“Ta không phải….”
“Vui không?”
Cố Cửu Tư đột nhiên hỏi, Liễu Ngọc Như hơi kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Tư, trong mắt mang theo một chút mờ mịt không biết gì. Mặt Cố Cửu Tư kề trên tay, nghiêng đầu nhìn nàng: “Nhìn thấy Vương Vinh bị hù dọa, xin lỗi nàng, trong lòng nàng có vui vẻ chút nào không?”
Liễu Ngọc Như không nói, Cố Cửu Tư nói tiếp: “Trước kia khi Trần Tầm còn bé tính tình giống nàng, bị người khác bắt nạt mà không dám phản kháng, ta dẫn hắn đi đánh người bắt nạt hắn, hắn nghe thấy những người đó xin lỗi hắn mà vui vẻ phát khóc.”
Nói rồi Cố Cửu Tư rút tay mình ra khỏi tay Liễu Ngọc Như, vỗ vỗ vai nàng nói: “Ta biết cuộc sống trước kia của nàng uất ức, nhưng không sao, đã thành người của ta rồi thì ta sẽ bảo bọc nàng.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy lời nói ngây thơ như vậy thì lại không tự chủ được mà hơi muốn khóc, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn nàng, có chút đắc ý nói: “Ta nói để nàng đừng lo lắng, mà… nàng…. Nàng khóc gì chứ?”
Cố Cửu Tư bị dọa mà vội vàng mở miệng: “Con người nàng làm sao vậy? Nước mắt không cần tiền nói khóc là khóc à?”
“Được rồi được rồi,” Nhìn thấy nước mắt Liễu Ngọc Như rơi lách tách, Cố Cửu Tư vội vàng nói: “Sau này ta sẽ không lỗ mãng như thế nữa, ta sẽ đổi cách khác, ta sẽ suy nghĩ biện pháp, đừng khóc nữa, có được không? Hôm nay quật ngã Vương gia rồi, đây là một việc vui, nàng đừng ủ rũ như thế, nàng phải nghĩ, ta đánh gãy một chân của Vương Vinh, hơn nữa hôm nay ta đánh hai mươi roi này, Vương gia nói thế nào cũng vô lý, truyền đến Đông Đô cũng không có khả năng gây phiền phức cho cữu cữu ta, hai mươi roi đổi lấy một cái chân, chúng ta lời rồi!”
Liễu Ngọc Như nghe thấy lời của Cố Cửu Tư thì dở khóc dở cười, Cố Cửu Tư đưa tay vuốt cằm Liễu Ngọc Như một cái, hoàn toàn không thèm để ý nói: “Đừng khóc nữa, nào, cười một cái cho gia.”
Liễu Ngọc Như không nhịn được cười, Cố Cửu Tư gật gật đầu: “Đây mới đúng, vui vẻ một chút, có ta ở đây, nàng có oan ức gì mà khóc? Nàng cứ khóc rồi khóc như thế sẽ khiến ta cảm thấy ta làm trượng phu rất thất bại, nàng cũng không thể để ta học theo Chu U vương đốt một cái phong hỏa đài cho nàng đúng không?”
“Trong lòng ta rất vui vẻ.” Liễu Ngọc Như nhỏ giọng mở miệng: “Có người tốt với ta như vậy, trong lòng ta vui vẻ.”
“Vậy nàng còn khóc cái gì?” Cố Cửu Tư có hơi không hiểu. Liễu Ngọc Như hít mũi một cái, thấp giọng nói: “Ta chỉ đau lòng.”
Nghe thấy thế, Cố Cửu Tư ngẩn người.
Trần Tầm và Dương Văn Xương không nói ra lời như vậy, giờ khắc này cuối cùng hắn cũng cảm thấy Liễu Ngọc Như có một chút khác biệt với những huynh đệ đó của hắn, hắn hơi không biết làm sao, cúi đầu, hoảng loạn nói: “À, không sao, trước kia ta thường đánh nhau, da dày thịt béo, không sao. Nàng đừng lo lắng, ta nghỉ ngơi hai ngày, chỉ cần nàng thả cho ta đến sòng bạc là ta có thể đứng lên ngay lập tức!”
“Ừm, được.” Liễu Ngọc Như hít mũi gật đầu, Cố Cửu Tư hơi sợ: “Nàng…. Nàng đừng như vậy. Liễu Ngọc Như, nàng bình thường một chút. Nàng cũng đừng cảm thấy ta tốt, nàng phải nghĩ, nếu không có ta thì nàng đã gả cho Diệp Thế An rồi. Diệp gia tốt,” Cố Cửu Tư nói, thở dài: “Người Diệp gia làm quan rất nhiều, mặc dù không phải quan lớn gì nhưng không xếp hàng không kết bè phái, thiên hạ có loạn thế nào thì bọn họ đều rất tốt. Nhà chúng ta, thành cũng do cữu cữu, bại cũng do cữu cữu, nàng gả tới, nếu như ta không đối tốt với nàng một chút thì thời gian này nàng cũng thảm rồi.”
Nói rồi Cố Cửu Tư dừng lại, hắn suy nghĩ, do dự một lát, giương mắt nhìn Liễu Ngọc Như, có chút do dự nói: “Liễu Ngọc Như, ta nói nếu như…. Ta nói là nếu như, nếu như sau này Cố gia đi tới xét nhà diệt tộc gì đó thì nàng tuyệt đối đừng ngu ngốc nói cái gì mà hoạn nạn có nhau.”
Hắn nhìn nàng, chân thành nói: “Còn sống quan trọng hơn, ta cho nàng thư hòa lý, nàng tuyệt đối đừng cảm thấy ta nuốt lời hưu nàng, đừng cảm thấy ta không tốt với nàng được không?”
Liễu Ngọc Như nghe lời này thì sửng sốt, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn về phía trước, giọng nói bình tĩnh: “Mặc dù con người ta không chắc chắn chút nào nhưng ta không xấu. Nàng vốn vô tội, từ đáy lòng ta hy vọng cả đời này nàng có thể sống thật tốt.”
Cả một đời, bình yên an ổn, trôi qua thật tốt.
[Vở kịch nhỏ]
Mặc Thư Bạch: Ngươi cảm thấy điểm khác biệt giữa vợ và huynh đệ là?
Cố Cửu Tư: Chiều cao? Nàng so với huynh đệ ta thì thấp hơn một chút, gầy hơn một chút.
Liễu Ngọc Như: …..