Liễu Ngọc Như nghe lời này thì sững sờ tại chỗ.
Cố Cửu Tư thấy nàng sửng sốt thì cho rằng nàng nhớ tới chuyện cũ, hắn vươn tay ôm nàng vào trong ngực, từ sau lưng ôm nàng nói: “Ngọc Như, nàng đừng đau khổ.”
Hắn nói: “Chúng ta vẫn sẽ về lại.”
“Ta có gì phải khổ sở?”
Liễu Ngọc Như hoàn hồn cười khổ: “Mẫu thân của ta đã ở chỗ này, phụ thân ta…… Mệnh có làm sao thì đã sao, ta cũng không có gì để vướng bận.”
“Nên mang đến, có thể mang đến, ta sẽ mang đến,” Liễu Ngọc Như rũ mắt, “Còn lại vốn nên vứt bỏ. Chỉ cần chàng ở đây, Dương Châu Vọng Đô Đông Đô, chỗ nào cũng đến, cũng không phải nhất định phải trở về.”
Cố Cửu Tư nghe xong, hắn ôm Liễu Ngọc Như thấp giọng nói: “Bất luận như thế nào, ta đều phải đi về.”
Dứt lời, hắn không tự chủ buộc chặt tay: “Sớm muộn gì cũng có một ngày ta phải về tự tay đâm tên cẩu tặc Vương Thiện Tuyền kia.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy phẫn hận trong giọng nói của Cố Cửu Tư.
Nàng không nói chuyện, chỉ xoay người sang chỗ khác ôm lấy người phía sau, trấn an nói: “Cửu Tư, sớm muộn gì sẽ có một ngày đó.”
Cố Cửu Tư đáp lời, hắn rất hưởng thụ cảm giác Liễu Ngọc Như chủ động ôm hắn.
Vì thế hắn không nói gì cả, chỉ ngồi xổm xuống dựa vào Liễu Ngọc Như cảm thụ an hòa này.
Liễu Ngọc Như giơ tay vuốt tóc người trước mặt, dò hỏi: “Chàng hiện giờ làm quan ở Vọng Đô cũng không cần tự mình đi làm những việc này, hơn nữa chàng chưa từng buôn bán, bản thân đi cũng không thích hợp, chuyện thương đội này, chàng đã tìm được người chưa?”
“Ta có kế hoạch sơ lược rồi.” Cố Cửu Tư thở dài, “Ta còn suy nghĩ người được chọn, chuẩn bị hôn sự của Chu đại ca trước, còn ba tháng mới đến cuối năm, chúng ta chậm rãi nghĩ cách.”
Liễu Ngọc Như hơi mất hồn đáp lại.
Ngày thứ hai đi cửa hàng, Liễu Ngọc Như gảy bàn tính ở trong phòng, suy nghĩ một hồi, nàng kêu Vân Vân lại đây: “Gần đây ngươi có tính qua người chủ yếu từ đâu tới đây mua không?”
“Kỳ thật chủ yếu đều là thủ phủ các châu.” Vân Vân đáp lời, “Tới nhiều nhất là Thanh Châu, Thương Châu, Dương Châu cùng người của Tư Châu, phần lớn người đều tới từ châu phủ, mua hàng hóa bán lẻ ra dùng.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, kỳ thật sổ sách các nàng sẽ đăng ký thông tin của khách hàng, trong lòng nàng cũng đại khái có ấn tượng, nàng xác nhận tin tức, sau đó gật đầu, Vân Vân nói tiếp: “Nhưng cũng kỳ lạ, số lượng người tới từ Dương Châu lại nhiều hơn Thương Châu và Thanh Châu cộng lại, Tư Châu cũng không ít, nhưng so sánh với Dương Châu không tính là nhiều.”
“Cũng không lạ,” Liễu Ngọc Như lắc đầu, “Thương Châu và Thanh Châu gần chúng ta, tin tức truyền nhanh, tất nhiên sẽ có người lại đây. Nhưng hai châu này không tính là giàu có, càng không giàu có tin tức lưu động càng chậm. Chúng ta bán những đồ vô dụng này đều là bán tên tuổi, nàng cảm thấy thứ này có thể cho nàng thể diện thì mua, không cho được thì không. Nếu không có bầu không khí kia, tất nhiên mua không được. Cho nên tuy có người tới từ Thanh Châu và Thương Châu, nhưng không quá nhiều.”
“Vậy Dương Châu xa như vậy, sao có nhiều người tới như vậy?”
Vân Vân có chút khó hiểu, Liễu Ngọc Như cười cười: “Ngươi nhìn một đám thương nhân tới một khoảng thời gian là biết. Tuy U Châu chúng ta không gần Dương Châu, nhưng đám quan gia U Châu chúng ta lui tới chặt chẽ với Đông Đô, mà đồ vật Dương Châu mua từ trước đến nay đều bắt chước Đông Đô. Đông Đô hưng thịnh, Dương Châu sẽ thích. Mà Tư Châu có nhiều đại quan, nhưng nếu so với dân chúng thì vẫn là Dương Châu giàu có. Cho nên thương nhân Tư Châu tới chọn mua trước, Dương Châu mới đi theo lại đây.”
Nghe xong lời này, Vân Vân bừng tỉnh đại ngộ, vội nói: “Phu nhân nói đúng, trước kia chúng ta ở Dương Châu, để tỏ vẻ nhất chẳng phải đều là đồ vật chảy từ Đông Đô tới sao?”
Liễu Ngọc Như cười không nói chuyện, Vân Vân thở dài: “Cũng không biết khi nào mới có thể trở về.”
“Sau này hẵng nói.”
Liễu Ngọc Như lắc đầu, cúi đầu lật sổ sách nghĩ ngợi trong lòng.
Thời gian lâu làm đám thương nhân ở Vọng Đô mua vào bán ra ở địa phương khác, chuyện thứ nhất là đám bạc này lãng phí vào tay bọn họ, chuyện thứ hai là nàng không quản lý được, trên thị trường cũng không phân được thật giả sẽ dễ dàng huỷ hoại danh tiếng Hoa Dung khổ tâm kinh doanh. Hiện giờ hộ khách lớn nhất tụ ở Dương Châu và Tư Châu, mà đồ vật như vậy vốn nên lưu thông trong đám giàu có, sau này sẽ thẩm thấu từng bước hơn, cho nên nàng chỉ cần có thể mở một chi nhánh ở châu phủ mỗi châu là có thể giữ lại phần lớn hộ khách. Mỗi châu sẽ có người trực tiếp đến châu phủ mua, để có chỗ xác nhận thật giả gần nhất, như vậy mới không đến mức để người khác khắp nơi tổn hại danh tiếng của nàng; thứ hai cũng là biện pháp gia tăng doanh thu.
Liễu Ngọc Như trái lo phải nghĩ đều cảm thấy mình nên đến Vọng Đô một chuyến để tìm hiểu tin tức và tình huống, cũng để tìm người thích hợp quyết định chuyện mở chi nhánh, đây mới là biện pháp thỏa đáng nhất. Nhưng nàng đơn độc đi ra ngoài, chuyện này như thế nào thì nàng cũng không mở miệng được.
Nàng biết Cố Cửu Tư là nam nhân tốt, nhưng nàng lại không biết giới hạn của Cố Cửu Tư nằm ở đâu.
Trong lòng nàng có tính toán nên lúc nào cũng quan sát Cố Cửu Tư lập thương đội.
Theo lý mà nói chuyện thương đội này, kỳ thật người thích hợp nhất để chọn là Chu Diệp. Nhưng hiện giờ Chu Diệp sắp đến kỳ đại hôn, mà Phạm Hiên đã ở tiền tuyến bắt đầu dụng binh, sau khi hắn đại hôn cùng lắm được nghỉ bảy ngày, sau đó phải đến tiền tuyến chủ trì việc hậu cần, chắc chắn không ra tay quản chuyện này được.
Không có Chu Diệp phải tìm một người khác, người mà Cố Cửu Tư tin được, quen thuộc việc buôn bán còn quen thuộc Dương Châu, điều này quá khó khăn.
Ban đầu Cố gia dẫn người đến tất nhiên thỏa mãn mấy cái này, nhưng những người đó phần lớn đều là hạ nhân, nếu giao trọng trách phải mua ba mươi vạn thạch lương thực này cho họ, Cố Cửu Tư trước sau cảm thấy không ổn.
Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư phiền muộn, chờ tới ngày Chu Diệp đại hôn, Cố Cửu Tư mới vui vẻ hơn.
Ngày ấy Cố Cửu Tư thức dậy sớm, tự mình nghiêm túc chuẩn bị một lượt. Hắn hơi hưng phấn, Liễu Ngọc Như nhìn thấy không khỏi buồn cười: “Không phải chàng thành thân, chàng vui vẻ cái gì?”
“Ta lần đầu đón dâu với người khác,” Cố Cửu Tư vui vẻ nói, “Ta không được vui vẻ chút sao?”
Dứt lời, Cố Cửu Tư có chút cảm khái: “Nếu Trần Tầm và Văn Xương còn sống thì tốt rồi.”
Nói đến lời này, Cố Cửu Tư có chút khổ sở. Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng cầm tay hắn, Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn nàng cười cười, vui vẻ nói: “Ta không sao, có chút nhớ bọn họ mà thôi.”
“Ta biết.” Liễu Ngọc Như ôn hòa nói, “Chúng ta tiếp tục tìm Trần Tầm, còn có mẫu thân của Văn Xương, tóm lại sẽ có một ngày gặp lại nhau.”
Cố Cửu Tư gật đầu, sau đó có người bên ngoài kêu Cố Cửu Tư đi ra ngoài. Cố Cửu Tư vui vẻ nói: “Ta đi đây, nàng đi bên nữ quyến kia đi, nàng nhớ chờ ta.”
“Nói mê sảng gì đó,” Liễu Ngọc Như cười khẽ, “Lại không phải hai ta thành thân.”
Cố Cửu Tư hôn Liễu Ngọc Như một cái, xoay người bỏ chạy.
Liễu Ngọc Như lắc cây quạt cúi đầu cười cười, xoay người tìm Ấn Hồng đi Chu phủ.
Liễu Ngọc Như và Chu phu nhân xem như quen thuộc, sau khi nàng đến thì hàn huyên với Chu phu nhân vài câu, Chu phu nhân dẫn nàng đi xem tân nương.
Vị tân nương này họ Tần, tên Tần Uyển Chi, ban đầu nhà ở Tư Châu, cũng coi như tiểu phú, thời điểm Lương Vương hành binh tấn công Đông Đô thì nhà bọn họ vừa lúc là chiến khu, Tần gia bỏ quên gia tài chạy trốn tới U Châu, trên đường lại xảy ra chuyện ở Thương Châu nên để lại một cô nương như vậy, trải qua trăm cay ngàn đắng mới tới U Châu.
Nghe nói cũng trùng hợp, lúc nàng tới U Châu vừa vặn là lúc Chu Diệp ngày ngày chờ Cố Cửu Tư, cô nương này từng trông thấy bức họa của Chu Diệp, nhìn thấy Chu Diệp cưỡi ngựa tới thì cả người và ngựa nhào lên trước, còn may Chu Diệp có thuật cưỡi ngựa tinh vi, bằng không cô nương này e là không êm đẹp ngồi ở nơi này mà mạng đã về Hoàng Tuyền rồi.
“Nàng bắt lấy Tiểu Diệp hỏi có quen nghĩa tử Chu Diệp của Chu Cao Lãng đại nhân hay không, chờ Tiểu Diệp đáp lời, vừa đưa tín vật trong tay nàng ra, báo tên của mình xong thì hôn mê bất tỉnh.”
Chu phu nhân rất cảm khái: “Hai người này cũng xem như nhân duyên trời định.”
“Phu nhân nói đúng.” Liễu Ngọc Như đáp lời, trộm nhìn từ rèm châu có thể thấy thị nữ mang mũ phượng cho Tần Uyển Chi.
Dù sao cũng là một giai nhân thanh lệ dịu dàng, ước chừng từ nhỏ cũng sống ở Bắc địa, so với Liễu Ngọc Như có thêm mấy phần kiên cường.
Nếu nói Liễu Ngọc Như là mỹ nhân đáng yêu tơ liễu dịu dàng ở phía Nam, thì Tần Uyển Chi là cây dương cây bách được gió cát Bắc địa thổi qua, nhìn dáng người kia, đứng cũng phá lệ kiên cường.
Liễu Ngọc Như nhìn thêm mấy lần, Chu phu nhân cười nói: “Nếu ngươi thích nàng, lúc này cũng không sao, ngươi cứ trò chuyện với nàng thêm vài câu.”
Liễu Ngọc Như đáp lời, biết Chu phu nhân bảo nàng bầu bạn với Tần Uyển Chi, nàng liền đứng dậy đi vào nội thất.
Lúc này Tần Uyển Chi đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ Chu Diệp tới đón thân. Liễu Ngọc Như ngồi xuống, nàng đánh giá Tần Uyển Chi, Tần Uyển Chi ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu nói: “Vị này chính là Cố thiếu phu nhân đúng chứ?”
“Ngươi biết ta?”
Liễu Ngọc Như mỉm cười, Tần Uyển Chi gật đầu: “Chu phu nhân có nhắc với ta khen ngươi gấp đôi, còn nói Cố đại nhân và Chu Diệp là bạn tốt, bảo ta lui tới nhiều hơn.”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này không khỏi buồn cười, nàng cảm thấy Tần Uyển Chi là người thật thành. Nàng ôn nhu nói: “Đúng vậy, Chu đại nhân và phu quân ta giao hảo, sau này ngươi cũng có thể thường đi dạo với ta. Ta có tự mở cửa hàng chuyên môn bán chút đồ vật linh tinh như phấn và sáp thơm, hôm nay ngươi đại hôn bận rộn, nên ta sai người trực tiếp đưa tới phủ cho ngươi.”
Liễu Ngọc Như nói, hình như có chút ngượng ngùng: “Đều là đồ vật trong tiệm của mình, ngươi đừng ghét bỏ.”
Nghe được lời này, Tần Uyển Chi cười, nàng tất nhiên biết Hoa Dung là cửa hàng gì, cũng biết Liễu Ngọc Như đưa tới tất nhiên là đồ tốt. Nàng có chút ngượng ngùng nói: “Để ngươi lãng phí rồi.”
Liễu Ngọc Như lắc đầu, có đề tài thì bắt đầu mở máy hát, các cô nương ngồi với nhau nói đến nói đi liền tới trên người phu quân. Tần Uyển Chi tựa hồ có chút ngượng ngùng, thật cẩn thận nói: “Chu công tử…… Là người như thế nào?”
“Không phải ngươi gặp qua rồi sao?”
Liễu Ngọc Như lắc cây quạt có chút nghi hoặc. Tần Uyển Chi lắc đầu nhỏ giọng nói: “Hắn giữ lễ, cũng chỉ nói một hai câu.”
Dứt lời, nàng có chút hâm mộ: “Không giống ngươi, trước khi thành hôn còn gặp Cố đại nhân.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng thuận miệng nói một chút chuyện của bản thân và Cố Cửu Tư với Tần Uyển Chi, không ngờ sẽ có ngày được người khác hâm mộ.
Nàng nhớ rõ khi nghe bản thân sắp thành hôn với Cố Cửu Tư, lúc ấy ý nghĩ muốn chết cũng có. Như vậy vòng đi vòng lại, thế mà có người hâm mộ nàng, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nàng không tự chủ được thả nhẹ âm thanh, ôn hòa nói: “Chu công tử là người cực kỳ tốt, rất nhanh ngươi sẽ biết thôi.”
Hai người nói chuyện, bên ngoài truyền đến âm thanh cãi cọ ồn ào, hỉ nương vào phòng vội nói: “Người đâu mau sắp xếp, các nữ quyến mau đi với ta, đóng kín cửa đừng để bọn họ dễ dàng vào cửa!”
Liễu Ngọc Như còn chưa kịp phản ứng đã bị đoàn người kéo tay như bắt lính vậy, nàng bị kéo đến cổng lớn xen lẫn vào đám cô nương, nghe bên ngoài truyền đến giọng nói của Cố Cửu Tư, lớn tiếng nói: “Có đề mục gì các ngươi mau đưa ra, bằng không chúng ta có thể xông vào!”
Liễu Ngọc Như nghe giọng của Cố Cửu Tư thì cười, cô nương bên cạnh bắt đầu lật sách, đám cô nương đầu tiên hỏi thơ từ hỏi đến câu chữ, Cố Cửu Tư ở bên ngoài đáp từng câu.
Lại hỏi câu đố, mới hỏi mở đầu còn chưa kết thúc mà Cố Cửu Tư đã đoán được đáp án.
Liễu Ngọc Như nhìn các nàng không ai có thể làm khó được Cố Cửu Tư, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Cố Cửu Tư vốn là người có trí nhớ tốt, nếu chỉ dùng mấy câu đố thì làm sao làm khó được hắn. Hơn nữa người Dương Châu vốn rất hay chơi câu đố, mấy câu đố ở Vọng Đô đều là đồ cổ so với Dương Châu, càng không giam được hắn.
Liên tiếp mấy vấn đề hỏi ra, Cố Cửu Tư đối đáp trôi chảy, các cô nương nhìn nhau, nếu mở cửa thì có vẻ quá dễ dàng, không mở cửa lại thật sự không có lý do gì.
Mà Cố Cửu Tư càng đắc ý, vui vẻ nói: “Không có biện pháp nữa à? Không có biện pháp thì mau mở cửa, đừng chậm trễ thời gian nữa.”
Lúc này Liễu Ngọc Như không khỏi cười, nàng từ trong đám người đi ra, ôn nhu nói: “Ta tới.”
Cố Cửu Tư đứng ngoài cửa, vừa nghe giọng nói nhu nhược mang theo ý cười thì tức khắc “lộp bộp” trong lòng. Tất cả mọi người bên cạnh cảm thấy hơi kỳ lạ, đồng liêu đi theo không khỏi nói: “Cố đại nhân, có gì không đúng?”
Thẩm Minh đứng bên cạnh cười nhạo, nói thẳng: “Phu nhân nhà hắn tới.”
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người cười, Cố Cửu Tư có chút ngượng ngùng, vội nói: “Nàng lợi hại.”
Liễu Ngọc Như đứng ở cửa, mở miệng nói: “Lang quân phải nghe kỹ đề mục.”
Cố Cửu Tư lập tức đứng ngay ngắn lại quyết định nghe kỹ, Liễu Ngọc Như mẫn cảm với con chữ, đề này tất nhiên về số học.
Quả nhiên, Liễu Ngọc Như mở miệng nói: “Hôm nay có một chiếc xe ngựa đồng thời xuất phát từ thành Đông, trên xe ngựa lần lượt có ba con gà mái đi về phía Tây, đi thôn thứ nhất mười dặm, thôn thứ hai đi năm dặm, đi thêm mười dặm đến thôn thứ ba, đi thêm năm dặm đến thôn thứ tư, như thế loại suy. Mỗi khi đến một thôn thì chọn mua gia cầm trong thôn. Thôn thứ nhất mua ba con gà, ba con vịt, ba con ngỗng; thứ thôn hai mua ba con ngỗng, năm con gà, hai con vịt; thôn thứ ba mua hai con ngỗng, mười con gà, hai con bồ câu; thôn thứ tư mua hai con gà, hai con ngỗng, năm con vịt; thôn thứ năm mua năm con vịt, ba con ngỗng, mười con gà; thôn thứ sáu mua năm con gà, năm con vịt, mười con ngỗng……”
Cố Cửu Tư nghe đề xong nhanh chóng tính toán hiện tại có bao nhiêu gà, bao nhiêu vịt, bao nhiêu ngỗng, chờ tính đến cuối cùng, Liễu Ngọc Như dừng một chút, đột nhiên dò hỏi: “Xin hỏi lang quân, đến khi có hai mươi con gà, xe ngựa đã đi được bao xa?”
Cố Cửu Tư: “……”
“Vì sao nàng không hỏi bao nhiêu con gà vịt ngỗng!”
Chu Diệp sửng sốt một giây, chợt mở miệng. Nữ tử bên trong cười rộ lên, Liễu Ngọc Như lắc cây quạt nói: “Ta cũng chưa nói muốn hỏi cái này mà.”
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn nói với Chu Diệp: “Chu đại ca, huynh nhường một chút.”
Chu Diệp có chút ngơ ngác, hắn lui một bước, mọi người thấy vẻ mặt Cố Cửu Tư trầm ổn, bình tĩnh nói: “Ta có cách.”
Liễu Ngọc Như đứng ở cửa cách đó không xa ngẩng đầu nhìn mặt trời, thấy bên ngoài không có âm thanh thì cất cao giọng: “Lang quân có thể tưởng tượng ra không? Không nghĩ ra được, vậy có thể giải đề tiếp theo.”
Vừa mới dứt lời, mọi người thấy cửa lớn bị người khác một chân đá văng, sau đó Liễu Ngọc Như còn chưa phản ứng đã bị người khác vọt vào, bắt lấy vai nàng rồi chạy!
“Chu huynh, mau!”
Cố Cửu Tư hét lớn một tiếng dẫn mọi người vọt vào trong.
Liễu Ngọc Như giận dữ túm lấy Cố Cửu Tư: “Cố Cửu Tư!”
Cố Cửu Tư xoay đầu nhìn thấy vẻ mặt khó thở của Liễu Ngọc Như, hắn cảm thấy người này cực kỳ đáng yêu, hắn kéo nàng vào một góc, nhìn lướt qua bên cạnh, xung quanh kêu loạn lên, Chu Diệp học dáng vẻ của Cố Cửu Tư đi vào cướp người.
“Cố Cửu Tư chàng……”
Liễu Ngọc Như nói còn chưa xong, Cố Cửu Tư đã nâng tay áo dùng tay áo rộng rũ xuống che đi bọn họ, cúi đầu đè người trên tường rồi hôn một cái.
“Đừng lộn xộn.”
Cố Cửu Tư nói xong câu này đã thấy Chu Diệp khiêng người từ trong phòng ra, lớn tiếng nói: “Cửu Tư, đi thôi!”
Cố Cửu Tư lên tiếng, dặn dò Liễu Ngọc Như một câu: “Chờ ta về nhà.”
Sau đó chạy mất.
Xung quanh gà bay chó sủa, mọi người đều đuổi theo Chu Diệp và Cố Cửu Tư chạy ra ngoài, chỉ có Liễu Ngọc Như còn dùng quạt tròn che mặt, bình tĩnh đứng tại chỗ.
Tên lưu manh này……
Liễu Ngọc Như cắn răng, mặt đỏ tim đập, hoàn toàn không dám gặp người vào lúc này.
Ấn Hồng tìm nửa ngày rốt cuộc tìm được Liễu Ngọc Như, nàng có chút nghi hoặc nói: “Phu nhân dùng quạt che mặt đứng đây làm gì?”
Liễu Ngọc Như nhắm mắt lại không nói chuyện, hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi buông quạt tròn, thở hắt ra: “Tĩnh tâm ngưng thần.”
Dứt lời, nàng dẫn Ấn Hồng đi ra ngoài: “Đến yến hội đi.”
Ấn Hồng đi theo sau nàng có chút mù mờ, sao nàng thấy dáng vẻ của Liễu Ngọc Như không phải dáng vẻ tĩnh tâm ngưng thần.
Nhưng nàng là một nha hoàn cũng không thể nói gì, chỉ có thể đi theo Liễu Ngọc Như đến yến hội.
Đầu tiên Liễu Ngọc Như đi xem bái đường, lúc này Cố Cửu Tư không bận gì, hắn đứng bên người nàng. Toàn bộ đại đường an tĩnh, chỉ có âm thanh lễ quan xướng lên mời uống rượu, Liễu Ngọc Như lặng lẽ ở đó nhéo hắn, kết quả Cố Cửu Tư nhìn Chu Diệp bái đường, hắn trở tay cầm tay nàng, nhỏ giọng nói câu: “Ngoan.”
Một tiếng ngoan này làm Liễu Ngọc Như đỏ mặt, sau đó nàng yên lặng. Nàng cũng không biết vì sao.
Nàng và Cố Cửu Tư cùng nhau xem xong lễ, Cố Cửu Tư bị kéo qua đó, hắn đã thương lượng với Chu Diệp xong xuôi, hôm nay hắn thay Chu Diệp chắn rượu.
Vì thế Liễu Ngọc Như và đoàn phu nhân ăn cơm với nhau, thấy Cố Cửu Tư ở một bên uống đến say khướt không còn biết gì, còn cãi cọ ồn ào. Nàng có chút không vui vẻ, đang không vui, Ấn Hồng bưng mâm dưa gang lên nhỏ giọng nói với nàng: “Phu nhân, vừa rồi cô gia dặn dò ta, nói bưng mâm dưa gang cho người, miễn cho người cho rằng hắn không nhớ người thì tức giận.”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này không khỏi cười.
Trong nháy mắt nàng cũng không bực bội nữa, tay cầm dưa gang, ăn cũng cảm thấy ngọt ngào.
Một bữa yến tiệc ăn xong rồi, Liễu Ngọc Như xem náo nhiệt xong rồi, hạ nhân rốt cuộc đưa Cố Cửu Tư tới.
Hắn uống đến say khướt được người khác dìu lại đây, Liễu Ngọc Như nhìn thấy thì không khỏi có chút bất đắc dĩ, nàng đỡ Cố Cửu Tư lên xe ngựa, nhẹ giọng nói: “Uống thì uống đi, uống nhiều như vậy làm gì?”
“Ta vui.”
Cố Cửu Tư mơ hồ mở miệng, hắn nhìn Liễu Ngọc Như cúi đầu dùng khăn xoa tay cho hắn, hắn đột nhiên mỉm cười.
Hắn duỗi tay ôm lấy nàng, cọ cọ vai nàng, vui vẻ nói: “Ngọc Như.”
“Ừm?” Liễu Ngọc Như không chút để tâm vì biết hắn đang say, tiếp theo nghe hắn nói: “Chúng ta thành thân, ta rất vui.”