Liễu Ngọc Như tốn thật lâu mới tiêu hóa những gì Diệp Thế An nói. Nàng vội nói: “Công công của ta ở nơi nào? Hiện giờ như thế nào?”
Diệp Thế An thở dài, nói với nàng: “Muội theo ta đến đây đi.”
Dứt lời, Diệp Thế An dẫn Liễu Ngọc Như đến hậu viện. Vào sân, Liễu Ngọc Như mới phát hiện Diệp gia không giống với nàng trong trí nhớ dáng vẻ, ít người hơn rất nhiều, nha hoàn cũng có rất nhiều người mới, nàng nhịn không được nói: “Vận Nhi đâu?”
Đây không chỉ là bạn tốt mà còn là khuê mật lớn lên cùng nàng, từ trước đến nay tính tình hoạt bát, nếu còn ở đây, Diệp Thế An hẳn sẽ kêu Diệp Vận tới gặp nàng.
Diệp Thế An bình tĩnh nói: “Gả chồng rồi.”
“Nhanh như vậy?”
Liễu Ngọc Như mặt lộ vẻ kinh ngạc, Diệp Thế An nhàn nhạt nói: “Vận Nhi mĩ mạo, Vương gia tới cửa cầu hôn nên vào gia môn của Vương Thiện Tuyền làm tiểu thiếp.”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như chợt dừng lại bước chân, Diệp Thế An thần sắc bình tĩnh, Liễu Ngọc Như nhìn chằm chằm hắn, nàng run rẩy muốn nói cái gì đó, rồi lại nói không nên lời, Diệp Thế An dẫn nàng vào hòn non bộ, đi xuống địa đạo, mở một cánh cửa, lúc này mới để người nhìn thấy người bên trong.
Đây là địa lao, Cố Lãng Hoa đang đọc sách ở bên trong, cho dù là ban ngày, Cố Lãng Hoa cũng châm đèn.
“Bởi vì sợ người khác phát hiện,” Diệp Thế An giải thích, “Cho nên để Cố lão gia tạm thời ở đây, mong thứ lỗi.”
Cố Lãng Hoa nghe lời này thì ngẩng đầu lên, trông thấy Liễu Ngọc Như đứng ở cửa. Hắn ngẩn người, sau đó kích động lên tiếng: “Ngọc Như?!”
“Công công.” Liễu Ngọc Như bảo bản thân cố gắng duy trì bình tĩnh, trong đầu nhanh chóng tính toán.
Hiện giờ Cố Lãng Hoa ở chỗ này, nàng cần mang Cố Lãng Hoa theo, lúc trước Diệp Thế An đi không được nhất định có nguyên do của hắn. Mà Diệp Thế An năm lần bảy lượt cứu Cố gia, hiện giờ hắn đưa ra yêu cầu phải rời khỏi Dương Châu, nàng tất nhiên không thể từ chối. Cân nhắc một lúc, nàng đi đến trước mặt Cố Lãng Hoa: “Hiện giờ thân thể công công có gì trở ngại không?”
“Bởi vì không dám ra ngoài nên chỉ có thể dùng đại phu Diệp gia tin tưởng,” Diệp Thế An đứng bên cạnh giải thích nói, “Dùng thuốc cũng cẩn thận, cho nên hiện tại chân của Cố lão gia không tiện, e là phải chờ tới U Châu tĩnh dưỡng cho tốt mới được.”
“Đúng vậy,” Cố Lãng Hoa thở dài, “Có thể nhặt một cái mạng về đã không tồi rồi. Nhưng Ngọc Như à, không phải con và Cửu Tư đi U Châu sao, sao lại về Dương Châu rồi?”
Cố Lãng Hoa hỏi, Liễu Ngọc Như vội nói một lần tiền căn hậu quả, Cố Lãng Hoa nghe xong thì thần sắc mang theo vài phần khổ sở: “Cửu Tư đứa nhỏ này, rốt cuộc cũng hiểu chuyện rồi.”
“Người có thể yên tâm.” Liễu Ngọc Như đáp lời nói, “Hiện giờ Cửu Tư làm việc, thật sự trầm ổn.”
Ba người lại hàn huyên một lúc, Liễu Ngọc Như đại khái biết được tình huống. lúc trước Cố Lãng Hoa chạy từ mật đạo ra thì gặp quan binh, hắn được một thuộc hạ cứu, đối phương giết người phóng lửa, liều chết cứu hắn, hắn không ra được thành nên chỉ có thể trốn trốn tránh tránh ở Dương Châu thành, sau đó gặp Diệp Thế An, lúc này mới yên ổn.
Trên đường chạy trốn chân hắn bị thương, sau đó ở Diệp gia tĩnh dưỡng, hiện giờ mới tốt lên, nhưng cũng không dùng được lực.
Liễu Ngọc Như gật đầu nói: “Người không có việc gì là tốt, người không biết, thời điểm Cửu Tư vì người xảy ra chuyện, cả người đau khổ biết bao.”
Cố Lãng Hoa cười khổ: “Xem như không phí công nuôi dưỡng tiểu tử này.”
Cố Lãng Hoa nói một lúc cũng có chút mệt mỏi, Liễu Ngọc Như bảo Cố Lãng Hoa nghỉ ngơi trước, sau đó đi theo Diệp Thế An ra ngoài.
Hai người đi trên hành lang, Liễu Ngọc Như chậm rãi nói: “Diệp ca ca muốn rời Dương Châu vậy đi là được, cớ sao chậm trễ đến bây giờ?”
“Đi không được.” Diệp Thế An không mặn không nhạt nói, “Trong ngoài đều là tai mắt, vừa đi sẽ kinh động người khác, trừ phi nắm chắc mười phần, bằng không sẽ không động được.”
“Vì sao Vương Thiện Tuyền canh chừng Diệp gia như vậy?”
“Thúc phụ ta bỏ trốn rồi.”
Diệp Thế An nói hết, Liễu Ngọc Như ngẩn người, Diệp Thế An nhàn nhạt nói: “Việc vừa xảy ra, thúc phụ ta dẫn theo đám người bà nội bỏ chạy, phụ thân ta không nhúc nhích lưu lại Dương Châu, Vương Thiện Tuyền giận dữ chém chết phụ thân ta, mẫu thân ta ban đêm tự sát. Thúc phụ ta chạy tới Đông Đô, Lạc Tử Thương khuyên Vương Thiện Tuyền để ta và muội muội lại dùng để kiềm chế thúc phụ ta, lúc này mới chừa ta một mạng.”
Liễu Ngọc Như nghe những lời này thì ngẩng đầu nhìn Diệp Thế An.
Từ trong lời nói, Liễu Ngọc Như cảm nhận được phần tuyệt vọng của Diệp Thế An.
Nhưng ngữ khí hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến trước sau như một, làm người khác nhìn không ra nửa phần dị thường. Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn, không tự chủ được thả nhẹ âm thanh, cẩn thận hỏi: “Cho nên, hiện giờ trong thành Dương Châu, chỉ còn lại Vận Nhi và huynh?”
Diệp Thế An trầm thấp lên tiếng, sau đó nói; “Kỳ thật ta đã bố trí xong xuôi nhân lực, binh lính thủ thành ta có mua được người tốt. Muốn ra thành Dương Châu thì lúc nào cũng có thể, nhưng chúng ta phải nắm chắc, tuyệt đối ra khỏi thành, chúng ta có thể đi sao?”
“Việc này huynh yên tâm.”
Liễu Ngọc Như đáp lời nói: “Chỉ cần ra khỏi Dương Châu lên thuyền, lúc nào cũng có thể xuất phát.”
“Vậy được.”
Diệp Thế An gật đầu nói: “Ta đi chuẩn bị, tối nay dẫn theo Vận Nhi, chúng ta lập tức xuất phát.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng không ngờ Diệp Thế An muốn dẫn theo Diệp Vận.
Nàng nhịn không được nhớ tới trước kia Diệp Vận thường thường nói với nàng, bản thân ca ca là người không tim không phổi, hắn không giống ca ca khác chăm sóc muội muội, ngoại trừ thăm hỏi theo lẽ thường đối với muội muội này, từ trước đến nay cũng không có chăm sóc gì khác. Ngay cả lễ vật đều do phụ thân họ nhắc nhở nhân tình mới lui tới mà thôi.
Diệp Vận là người có tính tình hoạt bát, Liễu Ngọc Như đứng ở đình viện, phảng phất còn có thể nhớ tới dáng vẻ Diệp Vận lải nhải, trong khoảng thời gian ngắn, một cô nương cao ngạo như vậy lại là làm thiếp cho một tên gần năm mươi tuổi, lại còn là ông già giết phụ thân nàng. Mà tất cả biến cố này xảy ra chưa được nửa năm, Liễu Ngọc Như không khỏi cảm thấy thế sự biến ảo, thật sự như gió mây, chỉ thay đổi trong nháy mắt.
Diệp Thế An cho người đưa tin cho Diệp Vận, bảo nàng ban đêm dựa theo bọn họ chuẩn bị từ trước, từ người Diệp Thế An đã sắp xếp ra ngoài, sau đó ở cửa thành hội hợp, tiếp theo ra khỏi thành.
Thời điểm Diệp Vận nhận được tin thì run lên, nàng sợ người khác phát hiện cảm xúc của nàng nên tìm cớ dứt khoát đi ngủ.
Diệp Thế An bắt đầu thu dọn hành lý, bận rộn tất cả, chờ bận việc xong rồi hai người ngồi trong sân, Diệp Thế An ngồi xổm dưới cây đào, đào ra một vò rượu.
Liễu Ngọc Như có chút kinh ngạc: “Sao nơi này còn có một vò rượu?”
“Phụ thân ta chôn trước kia.” Diệp Thế An thấp giọng nói, “Thời điểm Vận Nhi ba tuổi, phụ thân ta và ta cùng nhau chôn ở chỗ này, phụ thân ta nói chờ Vận Nhi xuất giá, ta và ông ấy cùng nhau uống. Nếu rượu này hiện tại không uống, sau này cũng uống không được, chi bằng lấy ra uống luôn.”
Dứt lời, Diệp Thế An lấy rượu, lại lấy hai cái ly đặt trước mặt Liễu Ngọc Như.
Hắn tự mình rót rượu cho Liễu Ngọc Như, hai người từng người uống một ly, Liễu Ngọc Như khẽ cười nói: “Kỳ thật ta trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, huynh vậy mà là loại tính tình này.”
“Tính tình gì?” Diệp Thế An nâng tầm mắt nhìn nàng, mang theo vài phần ý cười.
“Trước kia bọn họ đều nói với ta, trong lòng huynh chỉ có con đường làm quan, thật sự nghiêm chính.”
“Vậy thật trùng hợp.” Diệp Thế An cười rộ lên, “Trước kia bọn họ cũng nói với ta về muội như thế.”
“Nói thế nào?” Liễu Ngọc Như nhướng mày, Diệp Thế An nghĩ đến ngữ khí của bà nội hắn, chậm rãi nói, “Chính là nói cô nương Diệp gia kia, hỏi về tính tình thì hiểu quy củ biết tiến lui, cưới vào cửa được, là người có thể giữ nhà.”
“Lời này ta không thích nghe,” Liễu Ngọc Như cười nói, “Chẳng lẽ ta hiện giờ không giữ được?”
“Giữ thì giữ được,” Diệp Thế An uống ngụm rượu, có chút vui vẻ, mặt lộ vẻ hoài niệm, chậm rãi nói, “Nhưng nửa trước đó, ta cảm thấy người khác đang gạt ta.”
“Thật ra cũng không phải người khác lừa huynh,” Liễu Ngọc Như lập tức nói, “Là ta lừa mọi người.”
Nghe xong lời này, Diệp Thế An quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như, sau khi hai người đối diện thì chợt cười.
“Kỳ thật,” Liễu Ngọc Như chậm rãi nói, “Huynh ở Dương Châu đang sống yên ổn, chỉ cần thúc phụ huynh một ngày có quyền ở Đông Đô, Vương Thiện Tuyền sẽ không thể tùy ý xử trí huynh. Chuyện trốn đi này cửu tử nhất sinh, hà tất chứ?”
“Ta cũng không gạt muội,” Diệp Thế An giọng nói bình đạm, “Ta có thể nhẫn, nhưng khổ Vận Nhi. Phụ thân ta trước lúc lâm chung giao muội ấy cho ta, ta lại không có năng lực bảo vệ muội ấy. Chuyện muội ấy làm thiếp thất, ta không hề biết.”
Diệp Thế An hít sâu một hơi, hắn rốt cuộc có vài phần thất thố, xoay đầu đi, thanh âm có chút đau khổ: “Vương Thiện Tuyền uy hiếp muội ấy, nói không gả sẽ giết ta. Khi đó ta đang chủ trì tang sự phụ thân ta, ban ngày có quá nhiều việc nên không chú ý đến muội ấy, sau đó muội ấy đã bị người khác dùng kiệu nâng đi rồi.”
“Ta biết muội ấy vì ta. Muội ấy là người tâm cao khí ngạo như vậy, giữ phần tủi thân này trong lòng, e là chết tâm cũng có. Ta biết muội ấy chịu dày vò, làm huynh trưởng người khác sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
“Muội hiểu rõ.” Liễu Ngọc Như thở dài, “Yên tâm đi, tất cả sẽ thuận lợi.”
Hai người uống rượu nói chút chuyện cũ.
Trong lời nói, Liễu Ngọc Như mới chậm rãi cảm thấy Diệp Thế An nửa năm qua thật sự có quá nhiều áp lực.
Người này và Cố Cửu Tư không giống nhau, Cố Cửu Tư từ trước đến nay thẳng thắn, có gì nói đó, việc bản thân nên gánh thì gánh, việc bản thân không nên gánh sẽ không ôm vào người. Nhưng Diệp Thế An từ nhỏ đã được người trong nhà nuôi lớn với vai trò trụ cột, chuyện gì hắn cũng phải ôm vào người, từ nhỏ đã ra vẻ lão trầm. Nếu không phải nói lúc này đây, Liễu Ngọc Như cũng không biết, trong xương cốt Diệp Thế An, kỳ thật cũng biết đau khổ, cũng biết chật vật, cũng biết tuyệt vọng.
Hai người cho tới ban đêm, khi trời tối hẳn, đó là lúc hành động.
Diệp Thế An phái người dẫn người Lạc Tử Thương phái đến trông chừng hắn đi trước, sau đó cõng Cố Lãng Hoa, mang theo Liễu Ngọc Như nhanh chóng đi ra ngoài thành.
Lúc này, Lạc Tử Thương còn ở thư phòng, hắn thưởng thức ngọc chương trong tay mình, chống cằm suy tư người hôm nay thẩm tra.
Thư đồng dâng trà cho hắn, dè dặt nói: “Công tử, hôm nay người cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Những người này đều không phải.” Lạc Tử Thương cân nhắc nói, “Người kia thế nhưng lợi hại như vậy?”
Vừa hỏi như vậy, hắn lại cảm thấy không đúng. Hắn suy tư, luôn cảm thấy chính mình bỏ sót gì đó.
Hắn trái lo phải nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh, hắn quay đầu nhìn thư đồng, dò hỏi: “Ngươi cảm thấy ngươi sẽ ngồi tù chứ?”
Thư đồng ngẩn người: “Người nói gì?”
“Ngươi nói một tiểu thư khuê các bình thường,” Lạc Tử Thương chậm rãi nói, “Sẽ tùy tiện nhớ tới tai ương lao ngục sao?”
Thư đồng không dám mở miệng, hắn hiểu rõ, đây là lúc Lạc Tử Thương tự rà soát ý nghĩ của bản thân.
Lạc Tử Thương ở trong phòng đi tới, hắn hồi tưởng lại mỗi một đoạn ngắn lúc nói chuyện với Liễu Ngọc Như, đột nhiên nói: “Cô nương kia tên gì?”
“Ai?”
“Thì hôm nay, cô nương kia chúng ta dẫn vào thành, tên gì?”
“Liễu…… Liễu Tuyết?”
Thư đồng không xác định lắm mở miệng. Lạc Tử Thương vỗ đầu: “Liễu Tuyết…… Diệp Thế An khẳng định quen biết nàng ta, cái ấn kia viết chữ Liễu, nàng họ Liễu không sai. Họ Liễu…… Diệp Thế An quen biết……”
Lạc Tử Thương đột nhiên dừng bước, hắn ngẩng đầu nhìn thư đồng: “Nữ nhân Cố Cửu Tư cưới kia tên gì?”
“Đại nhân,” thư đồng đau khổ, “Nô tài nào biết?”
“Họ Liễu, tên Liễu Ngọc Như đúng không?!”
Lạc Tử Thương hỏi lời này, đó là đã có đáp án.
Liễu gia và Diệp gia chung sống như láng giềng, nếu là Liễu Ngọc Như, vậy nàng và Diệp Thế An có quen biết, Diệp Thế An cho nàng một cái ấn, lại có gì kỳ quái? Thậm chí nàng và Diệp Thế An từng có một khoảng thời gian với nhau, việc này không phải không có khả năng!
Là hắn sơ suất.
Nhưng nếu Liễu Ngọc Như ở đây, vậy Cố Cửu Tư tất nhiên ở đây, Liễu Ngọc Như là một nữ nhân như vậy, sao có thể tạo ra sóng gió lớn như vậy?!
“Đi lấy bức họa trước đó truy nã Cố Cửu Tư ra ngoài, dán khắp nơi, cho người lập tức ra ngoài thành lục soát, nhìn thấy lập tức bắt về.”
Lạc Tử Thương bình tĩnh dặn dò, tính toán cứu vớt cục diện cuối cùng này một chút: “Lập tức sai người dẫn Diệp Thế An và Liễu cô nương kia tới gặp ta.”
“Vâng.”
Được mệnh lệnh, thư đồng lập tức đi ra ngoài.
Chưa được bao lâu, thư đồng đã dẫn người trở về, nôn nóng nói: “Công tử, không tốt rồi, Diệp Thế An biến mất rồi!”
Nghe được lời này, Lạc Tử Thương đột nhiên ngẩng đầu.
“Khóa thành.” Hắn cắn răng nói, “Lập tức khóa thành truy bắt, đi bắt Diệp Thế An!”
“Công tử,” thư đồng thật cẩn thận nhắc nhở, “Khóa thành, có Vương đại nhân hạ lệnh mới được……”
“Ta đi ngay.”
Lạc Tử Thương đi ra ngoài, dặn dò nói, “Ngươi hiện tại mau dẫn người canh giữ cửa thành, thấy Diệp Thế An thì lập tức bắt lấy dẫn đến gặp ta.”
Dứt lời, Lạc Tử Thương liền xoay người đi ra ngoài.
Mà lúc này, Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An đang đuổi ra cửa thành.
Bọn họ cõng Cố Lãng Hoa, nên hành động chậm một chút. Hơn nữa Diệp Thế An cũng muốn chờ Diệp Vận, vì thế cũng không nôn nóng. Bọn họ trà trộn trong đám người chậm rãi hướng tới cửa thành.
Lạc Tử Thương nhanh chóng đuổi tới trước mặt Vương Thiện Tuyền, nôn nóng nói: “Đại nhân, Diệp Thế An chạy rồi!”
“Chạy rồi?” Vương Thiện Tuyền ngẩn người, sau đó hắn lập tức phản ứng lại đây, dặn dò hạ nhân, “Mau, đi xem Diệp phu nhân còn ở đây không.”
Diệp Vận đang ở trong phòng thu dọn hành lý, người của Vương Thiện Tuyền đột nhiên vọt vào, Diệp Vận hoảng sợ. Nhưng nàng ra vẻ bình tĩnh nói: “Các ngươi làm gì vậy.”
“Phu nhân thứ lỗi.” Thị vệ thấy Diệp Vận còn ở trong phòng, vội vàng lui ra: “Thuộc hạ phụng mệnh Vương đại nhân đến xem tình huống của phu nhân.”
“À,” trong lòng bàn tay Diệp Vận đổ đầy mồ hôi, lập tức hiểu rõ bản thân đã bại lộ. Nàng cười lạnh nói, “Lạc Tử Thương lại tới nữa? Lạc Tử Thương lại nói gì?”
Thị vệ không dám nói lời nào, loại thời điểm thần tiên đánh nhau này, tiểu quỷ luôn bảo trì trầm mặc thì tốt hơn.
Diệp Vận lập tức hiểu rõ tình thế, nàng lạnh giọng nói: “Nói với đại nhân đi, ta rất tốt.”
Thị vệ đáp lời thì lui xuống.
Diệp Vận lập tức dặn dò thị nữ đi hỏi thăm tin tức, thị nữ ra cửa được một lúc, sau đó vào nhà đóng cửa lại, nôn nóng nói: “Tiểu thư, tên Lạc Tử Thương này tới muốn lấy lệnh khóa thành, chúng ta nhanh chóng đi thôi, bằng không không còn kịp rồi.”
Diệp Vận nghe được lời này, nàng mím môi.
Một lúc sau, nàng cắn răng nói: “Không thể đi.”
Thị nữ ngẩn ngơ, ánh mắt của Diệp Vận lộ ra vẻ quyết đoán: “Hiện giờ Lạc Tử Thương đã quyết định khóa thành, nếu ta đi, Vương Thiện Tuyền sẽ lập tức phái người đuổi bắt. Ta phải kéo dài thời gian.”
“Ta tuyệt đối không thể đi.”