Liễu Ngọc Như ngẩn người, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của đối phương, một lát sau mới hiểu ý hắn, nàng ngượng ngùng, cúi đầu mím môi, xoay đầu đi rót canh giải rượu cho hắn: “Đừng ngồi xổm nữa, lên uống canh giải rượu.”
“Ta không dậy đâu.”
Cố Cửu Tư ngồi xổm trên mặt đất, giơ tay ôm eo Liễu Ngọc Như làm nũng: “Nàng không nhớ ta, ta không đứng dậy.”
Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, nàng duỗi tay đỡ Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư vẫn không nhúc nhích, Liễu Ngọc Như không còn cách nào, giơ tay chọc đầu hắn, cười nói: “Nhớ chàng nhớ chàng, lên được chưa?”
Cố Cửu Tư có được lời này, nâng một bàn tay lên, ý bảo Liễu Ngọc Như kéo hắn. Liễu Ngọc Như giơ tay kéo hắn lên theo ý hắn, Cố Cửu Tư ngả vào người Liễu Ngọc Như, cả người ghé sát vào. Liễu Ngọc Như thấy hắn dựa vào mình như mềm xương, nàng đẩy hắn nói: “Đừng chơi xấu, đi lên.”
“Ta rất nhớ nàng.”
Hắn nhỏ giọng nói, nhận canh giải rượu từ tay Liễu Ngọc Như, hắn uống canh xong, nhắm mắt lại dựa vào Liễu Ngọc Như, dịu dàng nói: “Hôm nay tách ra với nàng, ta rất nhớ nàng. Chỉ là quá nhiều việc, nhưng trái tim ta vẫn luôn nhớ nhung.”
“Nhớ làm gì? Không phải không gặp mà.”
Liễu Ngọc Như để hắn dựa vào đùi mình, giơ tay bóp huyệt Thái Dương cho hắn.
“Buổi sáng uống rượu giao bôi với nàng,” Cố Cửu Tư lẩm bẩm, “cảm thấy, bản thân như mới chân chính thành thân.”
“Nói hươu nói vượn,” Liễu Ngọc Như cười nhẹ, “chúng ta thành thân lâu rồi.”
Cố Cửu Tư nâng một bàn tay lên đặt xuống gối đầu, nhắm hai mắt lại nắm lấy một bàn tay của nàng, sau đó chậm rãi mở to mắt ra, nhìn nàng cười.
“Trong lòng ta không tính,” hắn dịu dàng nói, “Chúng ta vẫn còn một chuyện rất quan trọng chưa làm, sao có thể tính chứ?”
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói vậy, tức khắc hiểu ra hắn đang nói gì, mặt nàng chợt đỏ lên, không dám nói câu nào nữa. Cố Cửu Tư ngắm ngón tay nhỏ dài trắng nõn của nàng, vẻ mặt thản nhiên: “Thật ra mấy ngày nay ta rất sợ hãi, ta nghĩ, nếu hai ta cứ bị chôn vùi ở đây như vậy thì rất đáng tiếc. Trước kia ta cảm thấy sống chết chẳng là gì, nhưng hôm nay lại phát hiện, ta muốn sống lâu hơn.“
“Những gì ta đồng ý với Văn Xương ta vẫn chưa làm được, tâm nguyện của ta vẫn chưa chấm dứt, quan trọng nhất là,” Cố Cửu Tư cười, nâng mắt nhìn nàng, trong mắt có vẻ bất đắc dĩ, “Ta vẫn chưa sống đủ với nàng.”
“Ta vẫn còn rất nhiều nơi chưa đi qua, rất nhiều việc chưa làm được, ta đều muốn làm với nàng. Ta còn muốn có mấy đứa con, hai chúng ta cùng nuôi nấng bọn nhỏ, cùng nhìn bọn nhỏ lớn lên. Ta sẽ làm một phụ thân tốt, ta nghĩ kỹ rồi, trở về ta phải luyện chữ cho đẹp lên, tránh cho sau này bọn nhỏ chê chữ ta xấu.”
“Sau này chúng ta sẽ về Dương Châu,” Cố Cửu Tư quay đầu xuyên qua màn xe chợt tung lên chợt rơi xuống, nhìn sao trăng bên ngoài, chậm rãi nói, “Đến lúc đó, ta sẽ cho bọn nhỏ một thái bình thịnh thế.”
“Được.” Liễu Ngọc Như nhẹ giọng mở miệng, nàng nắm tay hắn, “Sẽ có ngày đó.”
“Ngọc Như,” giọng Cố Cửu Tư có chút mỏi mệt, “Ta muốn về nhà.”
“Nhanh thôi.” Liễu Ngọc Như trấn an hắn, Cố Cửu Tư lắc đầu, hắn chậm rãi nói, “Đường vẫn còn rất dài.”
“Sao vậy?”
Liễu Ngọc Như cảm thấy kì lạ: “Phạm đại nhân lấy được Đông Đô, đến lúc đó thiên hạ quy thuận, chàng có công theo vua, đến lúc đó xin Phạm đại nhân để chàng đến Dương Châu, không phải là được sao?”
“Dương Châu,” Cố Cửu Tư cười khẽ, “E là sẽ không dễ dàng trở về như vậy.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy trầm mặc. Tuy nàng và Lạc Tử Thương giao thủ không nhiều, nhưng có tiếp xúc, quả thực Lạc Tử Thương không phải nhân vật dễ đối phó. Nàng không biết Lạc Tử Thương sẽ làm gì, nhưng trên chính sự Cố Cửu Tư còn nhạy bén hơn nàng nhiều, hắn nói không thể trở về, e là sẽ có trở ngại gì đó.
Cố Cửu Tư thấy nàng trầm mặc, hắn giơ tay vỗ tay nàng an ủi: “Nàng cũng đừng lo lắng, đến lúc đó ta sẽ có cách.”
Liễu Ngọc Như cười, nàng rút tay ra tiếp tục bóp đầu cho Cố Cửu Tư, lắc đầu nói: “Ta không lo lắng, không phải còn có chàng sao? Cứ ngủ trước đi,” Liễu Ngọc Như khuyên hắn, “Đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, chàng nghĩ mất một lúc rồi.”
Cố Cửu Tư gật đầu, không nói gì nữa, thật ra hắn thực sự rất mệt, thủ thành mấy ngày không hề ngủ ngon, hắn vô cùng mệt mỏi.
Xe ngựa rung lắc, Cố Cửu Tư dựa vào Liễu Ngọc Như, mơ mơ màng màng ngủ. Tỉnh dậy từ một giấc ngủ thì đã về đến Cố phủ. Liễu Ngọc Như đỡ Cố Cửu Tư vào phòng, sai người múc nước, Cố Cửu Tư xuống nước tắm, tắm rửa xong ra ngoài, Liễu Ngọc Như lau tóc cho hắn, hắn đi ngủ trước. Liễu Ngọc Như thấy hắn tắt đèn ngủ rồi mới đi rửa mặt, nàng rửa mặt xong quay lại, nàng xốc chăn lên, nằm xuống giường, bỗng cảm thấy có gì đó khang khác.
Hình như dưới giường có lót gì đó, nàng sờ sờ theo bản năng, ngay sau đó phản ứng lại, là một cái khăn trắng.
Nàng đột nhiên căng thẳng, Cố Cửu Tư thấy cơ thể nàng bỗng cứng đờ bèn vươn tay ra, cầm lấy tay nàng.
Bàn tay hắn rất nóng, lòng bàn tay dán lên mu bàn tay nàng, hắn cũng không nhúc nhích, chỉ đối mặt với nàng, nắm tay nàng, không nói gì.
Giằng co một lúc như vậy, Liễu Ngọc Như chậm rãi thả lỏng.
Thật ra cũng là chuyện sớm muộn, nàng cũng không căng thẳng lắm. Nhưng tim đập rất nhanh, mặt đỏ tai hồng.
Hai người đều cảm thấy hình như tiếng tim mình đập lớn đến nỗi hơi kì lạ, cảm giác trong phòng đều là tiếng tim đập của mình, Cố Cửu Tư xấu hổ, hắn nhỏ giọng nói: “Nàng đừng như vậy, ta sợ.”
Nghe vậy Liễu Ngọc Như không nhịn được “phụt” cười, nàng không căng thẳng nữa, nhỏ giọng nói: “Chàng sợ cái gì?”
Cố Cửu Tư giương mắt trong đêm tối, bất đắc dĩ nói: “Sợ nàng không vui.”
“Nói thật,” Cố Cửu Tư thở dài, “Ta biết tính nàng, nàng nhận định nàng là nương tử của ta, cho nên chuyện này, ta làm khi nào, nàng cũng sẽ không từ chối. Nhưng nàng không từ chối không có nghĩa là nàng thích. Ta luôn nghĩ, chuyện này phải làm nàng vui vẻ, bằng lòng cho ta, đó mới là điều ta muốn.”
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe, Cố Cửu Tư đặt tay nàng lên ngực mình, bình tĩnh nhìn nàng: “Nàng nói cho ta, nàng bằng lòng không?”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt, nàng cảm nhận được tiếng tim đập nhanh của người này dưới lòng bàn tay, nàng rũ mắt, trân trọng gật đầu, gật đầu xong lại sợ hắn không nhìn thấy, nhỏ giọng lặp lại: “Bằng lòng.”
Cố Cửu Tư cười khẽ, trong đêm, tiếng cười của hắn như gió đêm xen lẫn hương hoa, khẽ lướt qua trái tim nàng. Hắn vươn tay, ôm nàng vào lòng.
Hắn không nói gì, cúi đầu hôn lên tóc nàng, nàng run rẩy nhắm mắt lại, như hoa lê nở rộ run run trong nắng sớm.
Động tác của Cố Cửu Tư rất dịu dàng, dường như hắn cũng sợ, nhưng hắn vẫn đang ra vẻ trấn định thản nhiên.
Hắn cố gắng làm nàng thích ứng, cuối cùng mới nói: “Đây cũng là lần đầu tiên của ta, nếu có chỗ không thoải mái thì nàng nói với ta.”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt gật đầu, hắn giơ tay vén sợi tóc dính mồ hôi thơm trên mặt nàng ra, dịu dàng nói: “Đừng chịu đựng.”
Liễu Ngọc Như bắt lấy ống tay áo hắn, run giọng: “Được.”
Nàng không chịu đựng.
Thật ra sau khi gặp được Cố Cửu Tư, nàng rất ít khi chịu đựng. Chỉ là bởi vì thật sự không đau như nàng dự đoán, cũng không khó chịu như nàng dự đoán.
Sau khi gặp được Cố Cửu Tư, dường như tất cả đều trở nên dễ dàng hơn, mỗi khi nàng cho rằng mình phải gánh vác nhiều cơn đau hơn, nàng đều phát hiện, cơn đau này còn ít hơn dự đoán của nàng rất nhiều.
Nàng cảm thấy tất cả đều rất tốt đẹp, không đáng sợ như trong tưởng tượng của nàng lúc nhỏ, thậm chí còn tốt đẹp hơn.
Nàng nhìn thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng ánh nến nổ mạnh, nàng nhắm mắt lại, ôm Cố Cửu Tư.
Nàng đột nhiên nghẹn ngào, mà khoảnh khắc trước khi nàng kêu lên, Cố Cửu Tư đã ôm lấy nàng trước, dịu dàng nói: “Ta yêu nàng.”
Nội tâm nàng chợt bình tĩnh lại.
Bọn họ nằm trên giường, vẫn không động đậy. Cố Cửu Tư gối lên tay, cười nhìn nàng. Hai người lẳng lặng nhìn đối phương chăm chú, bỗng nhiên cười.
“Tuyết rơi rồi.”
Liễu Ngọc Như mềm mại lên tiếng, Cố Cửu Tư đáp lời, hắn quay đầu, nhìn bầu trời bên ngoài, dịu dàng nói: “Sắp ăn tết rồi.”
“Chúng ta sẽ ăn tết ở Vọng Đô sao?”
“Có lẽ vậy.”
Cố Cửu Tư bình tĩnh trả lời, Liễu Ngọc Như cảm thấy kì lạ: “Mấy ngày nay Phạm đại nhân sẽ lấy Đông Đô, ông ấy không bảo chàng qua đó sao?”
“Vọng Đô vẫn còn nhiều việc cần giải quyết,” Cố Cửu Tư cười, “Có lẽ trước năm mới sẽ không triệu ta qua đó.”
Liễu Ngọc Như đáp lời, Cố Cửu Tư tiếp tục nói: “Hơn nữa, Chu đại ca ở U Châu, ta cũng không chắc là mình có đến Đông Đô không.”
“Sao cơ?” Liễu Ngọc Như mờ mịt, “Chu đại ca liên quan gì đến chàng?”
“Chu đại ca ở U Châu, huynh ấy nói Chu đại nhân không muốn huynh ấy đến Đông Đô thăng tiến, nếu Chu đại nhân thật sự nghĩ vậy, phòng bị Chu đại ca vào thời điểm này, nàng nói ông ấy sẽ để ta thăng tiến sao?”
Trong mắt Cố Cửu Tư mang theo vài phần sầu lo: “Trong suy nghĩ của mọi người, ta và Chu đại ca là huynh đệ, trừ khi ta quy phục Chu đại nhân, bằng không, nếu ông ấy thực sự phòng bị Chu đại ca thì tuyệt đối không có khả năng để ta làm gì ở Đông Đô. Nếu phải làm binh tôm tướng cua ở Đông Đô, không bằng để ta làm huyện lệnh Vọng Đô, ít nhất còn làm ít chuyện thực tế.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy, tính toán trong đầu, nghĩ ngợi, nàng không nhịn được nói: “Vậy chẳng phải là chàng không thể đến Đông Đô sao?”
“Cũng chưa chắc,” Nói đến đây Cố Cửu Tư lại nhíu mày, Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng “Hả?” một tiếng, Cố Cửu Tư suy tư một lát, cuối cùng nói: “Lời này ta cũng chỉ tuỳ tiện nghĩ thôi, nàng đừng coi là thật, cũng tuyệt đối không thể nói ra ngoài. Mấy người thân thiết như Chu đại ca với nương nàng cũng không thể nói.”
“Ta hiểu.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, Cố Cửu Tư thở dài, sầu lo nói: “Chu đại nhân để Chu đại ca ở lại U Châu, nếu không phải là phòng bị huynh ấy thì cũng chỉ có thể là một khả năng khác, là đang đề phòng Phạm đại nhân.”
Nghe vậy Liễu Ngọc Như sửng sốt, Cố Cửu Tư tiếp tục nói: “Nếu Phạm đại nhân xưng đế ở Đông Đô, dựa theo quy củ, quan lớn như Chu đại nhân cần phải ở lại Đông Đô để phòng ngừa ngộ nhỡ. Chu đại ca không phải con ruột của Chu đại nhân, nhưng có chức quan, đưa ra ngoài cũng có thể. Đến lúc đó Phạm đại nhân và Chu đại nhân đều đến Đông Đô, Chu đại ca ở lại U Châu, một thời gian sau, nàng nói U Châu này là của ai?”
Liễu Ngọc Như nghe hiểu ý Cố Cửu Tư, tiếp tục nói: “Vậy ý của chàng là, Chu đại nhân cảm thấy, có khả năng tương lai Phạm đại nhân sẽ động thủ với Chu gia, cho nên để Chu đại ca ở lại U Châu trước, nếu xảy ra chuyện thì vẫn còn hy vọng, chờ Đông Sơn tái khởi?”
Cố Cửu Tư gật đầu: “Nếu Chu đại nhân có ý này, nhất định sẽ để ta đến Đông Đô, không chỉ vào Đông Đô, còn sẽ nâng đỡ ta thăng tiến ở Đông Đô.”
“Nhưng nếu Chu đại nhân thật sự có ý đó,” Liễu Ngọc Như mím môi, “E là thiên hạ này khó có thể yên ổn.”
“Yên ổn hay không thì phải xem Phạm đại nhân suy nghĩ thế nào.”
Cố Cửu Tư cúi đầu nắm tay Liễu Ngọc Như, ngắm ngón tay nàng, chậm rãi nói: “Đoán chừng Chu đại nhân cũng không có ý định tạo phản, có lẽ ông ấy cũng chỉ lo trước tính sau thôi. Nếu Phạm đại nhân không làm gì, Đại Vinh sẽ an ổn. Nhưng nếu Phạm đại nhân nghĩ không thông…”
Cố Cửu Tư nói rồi cười khổ: “Đó cũng không phải chuyện chúng ta có thể quản.”
“Vậy cũng chẳng sao.”
Liễu Ngọc Như thấy Cửu Tư buồn rầu, nàng vội vàng nắm lấy tay hắn, cười nói; “Dù sao sinh tử đã qua rồi, mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ kiếm tiền nuôi chàng.”
Cố Cửu Tư bị lời này của Liễu Ngọc Như chọc cười, hắn nhìn cô nương mang theo chút mờ mịt trước mặt, cười không ngừng lại được.
Bọn họ nói chuyện trong đêm tuyết lớn, trò chuyện rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Cố Cửu Tư không đánh thức Liễu Ngọc Như, hắn để nàng tiếp tục ngủ, mình đi xử lý công vụ.
Đến cửa, hắn thấy tuyết rơi đầy đất, hạ nhân đang định quét đi, hắn vội vàng gọi đối phương lại, nghĩ ngợi, hắn kêu Mộc Nam đến, sai người chuẩn bị công cụ, sau đó bận rộn làm việc trên nền tuyết.
Làm xong hắn mới rời đi. Liễu Ngọc Như dậy từ giấc ngủ, phát hiện người bên cạnh đã đi, nàng vẫn hơi không thoải mái, nhưng cũng ngại ngủ nướng. Nàng lên tiếng gọi người, Ấn Hồng bưng đồ rửa mặt tiến vào, còn tiện bưng một chén tổ yến, vui vẻ nói với Liễu Ngọc Như: “Lúc đi cô gia có phân phó, để ngài uống ít đồ trước.”
Liễu Ngọc Như cong môi cười, không biết thế nào, nghe thấy tên Cố Cửu Tư, nàng cảm thấy rất vui vẻ.
Nàng uống tổ yến trước, sau đó rửa mặt xong, nàng kéo cửa lớn ra, thấy nắng sớm đâm thẳng đến, nàng nâng tay lên che hai mắt mình, thích ứng xong rồi nàng mới buông tay, sau đó thấy trong đình viện đắp hai người tuyết. Người tuyết một cái cao một cái lùn, còn mặc y phục, có mũi có mắt. Hai người tuyết tay cầm tay đứng cạnh nhau, nhìn qua hơi buồn cười.
Liễu Ngọc Như bật cười, Ấn Hồng bên cạnh đi lên nhắc nhở: “Sáng nay cô gia đắp rất lâu, Thẩm Minh đến thúc giục vài lần mới đi.”
“Không tốt.”
Liễu Ngọc Như cười khẽ mắng, nhưng nàng vẫn sai người đem son của nàng đến, đi tới trước mặt người tuyết, nàng dùng tay chấm son môi, vẽ môi cho người tuyết đội hoa hơi lùn kia.
Vẽ xong, nàng quay đầu nhìn thoáng qua xung quanh, thấy mọi người đều đang cười nhìn nàng, nàng cảm thấy hơi ngượng ngùng nên đứng dậy, vội vàng đi đến nhà ăn.
Trong nhà ăn, đoàn người Giang Nhu, Cố Lãng Hoa, Tô Uyển đã ăn xong, vẫn đang nói chuyện. Hình như hôm nay bọn họ cực kỳ vui vẻ, Liễu Ngọc Như cảm thấy hình như bọn họ đã biết gì đó, nàng hơi thấp thỏm. Nàng đi vào nhà ăn, hành lễ với mọi người, Giang Nhu vội vàng đứng dậy kéo nàng đến bàn ăn, nói với nàng: “Chúng ta đang chờ con đấy, cùng ăn đi.”
Liễu Ngọc Như ngượng ngùng, vội vàng nói: “Nếu biết mọi người đang đợi thì con sẽ dậy sớm hơn.”
“Không sao,” Cố Lãng Hoa xua tay, “Con cứ ngủ nhiều vào, ngủ đủ, ăn no, chuyện còn lại cứ để Cửu Tư lo.”
Liễu Ngọc Như nhìn Giang Nhu, Giang Nhu đẩy Cố Lãng Hoa, nhỏ giọng nói: “Chàng còn không biết xấu hổ mà nói vậy? Sao không thấy chàng lo cho ta.”
Cố Lãng Hoa ngượng ngùng, Tô Uyển dịu dàng nói: “Cố lão gia đã rất tốt rồi.”
Mọi người ngồi xuống, để nha hoàn bưng đồ ăn lên, Giang Nhu dặn dò Liễu Ngọc Như ăn cái này ăn cái kia, Liễu Ngọc Như hiểu, mọi người đều biết bọn họ viên phòng rồi.
Lúc đầu Liễu Ngọc Như đỏ mặt không dám nói gì, mọi người cũng không nói, sau đó nàng thản nhiên hơn, ăn xong, nàng bàn chuyện ăn tết với Giang Nhu, chỉ còn ba ngày nữa là đến tết rồi, vốn dĩ nên chuẩn bị sớm, nhưng có quá nhiều chuyện, đầu tiên là nàng lánh ở Dương Châu, sau đó Vọng Đô lại bị bao vây, chuyện này nối tiếp chuyện kia, hoàn toàn không có cơ hội để thở.
Cuối cùng bây giờ cũng đã dừng lại, Liễu Ngọc Như vội vàng bàn chuyện chuẩn bị thế nào với Giang Nhu. Giang Nhu đưa đơn những đồ cần mua cho nàng, Liễu Ngọc Như nhớ kỹ rồi mới đến cửa hàng.
Qua chuyện của Vương Mai, mọi người trong cửa hàng đều nơm nớp lo sợ, sau khi đến, Liễu Ngọc Như gọi tất cả mọi người tới, Liễu Ngọc Như ngồi lên vị trí, mọi người đều trầm mặc không nói gì, Liễu Ngọc Như uống ngụm trà, một lúc lâu sau, nàng đột nhiên cười: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Nói rồi nàng giương mắt nhìn mọi người đang mờ mịt, dịu dàng nói: “Doạ ta à?”
Không có ai dám nói gì, Liễu Ngọc Như để mọi người ngồi xuống, chậm rãi nói: “Chuyện quá khứ đã qua rồi, ở đây, ta phải xin lỗi mọi người trước, trước kia ta sai, ta không quá chăm chú cho cửa hàng, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến chuyện bên ngoài, không quan tâm đến các ngươi. Sau này ta sẽ sửa đổi, giao lưu với mọi người nhiều hơn, có vấn đề gì, mọi người có thể nói với ta.”
“Rất nhiều quyết định trước đó ta đều không suy xét chu đáo, mọi người có ý tưởng gì đều có thể trực tiếp nói với ta, sau này ta sẽ để một hộp thư ở cửa, chìa khóa chỉ có ta có, nếu các ngươi có ý kiến gì nhưng khó nói thì viết thư cho ta, đặt trong cái rương kia, cũng không cần viết tên. Ta sẽ không tra ra là ai nói, mọi người muốn nói gì cũng được.”
“Sau này cửa hàng sẽ phân công tỉ mỉ hơn, ta sẽ chọn ra một vài chủ quản, thiết kế một cái quy trình, tách ra để quản lý, Vân Vân phụ trách sắp xếp, các nhóm còn lại quản lý việc của nhóm mình. Sau này tất cả công việc nghiên cứu đồ mới và chế tạo đồ cũ sẽ do Tống sư phó Tống Hương phụ trách phân công quản lý, mọi người có thể đề cử người quản lý bán đồ cho ta. Viết tên vào rương thư là được.”
Mọi người nghe Liễu Ngọc Như nói, tuy không lên tiếng nhưng đều chậm rãi buông lỏng. Liễu Ngọc Như nói với bọn họ về tương lai của Hoa Dung, cuối cùng một lúc sau nàng nói: “Tương lai Hoa Dung sẽ bán cho toàn bộ Đại Vinh, thậm chí Tây La, Bắc Lương, Bách Xuyên và tất cả những nơi chúng ta biết. Các vị,” nàng cười, “Phải nhiệt tình lên, bây giờ mới là bắt đầu.”
Nghe vậy Tống hương cười đầu tiên, nàng ấy khom người với Liễu Ngọc Như, nhu hòa nói: “Nghe theo chủ nhân.”
Tống Hương dẫn đầu, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, không khí sinh động lên. Liễu Ngọc Như thu xếp các việc còn lại, cuối cùng mới để người tản đi, nàng giữ một mình Vân Vân lại, Vân Vân đứng trước mặt nàng, có chút thấp thỏm. Hình như nàng ấy đã đoán được cái gì, cắn răng không nói chuyện.
Liễu Ngọc Như cười: “Vân Vân, ngươi cho rằng ta muốn nói gì với ngươi?”
Liễu Ngọc Như vừa nói vậy, nước mắt của Vân Vân đã rơi xuống, nàng ấy cuống quít giơ tay lau nước mắt, sốt ruột nói: “Phu nhân, ta không…”
Chưa nói dứt lời, Vân Vân đã thấy một chiếc khăn đưa đến trước mặt, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn nàng ấy, dịu dàng nói: “Ngươi đừng sợ, không phải ta đến để bảo ngươi đi.”
Nghe vậy, Vân Vân ngơ ngác ngẩng đầu, nàng ấy thấy Liễu Ngọc Như cười, hốc mắt càng đỏ hơn, nàng ấy cuống quít cúi đầu, dùng khăn của Liễu Ngọc Như lau mắt, khàn khàn nói: “Phu nhân, ngài không cần lo đến chuyện sẽ làm ta khó xử. Thật ra ngày đó ta đã nghĩ lại lời Vương Mai, Vương Mai nói cũng đúng, ta không làm tốt. Ta mang đến phiền toái cho phu nhân, căn bản không có tư cách làm quản sự…”
Vân Vân nói rồi không nói tiếp được nữa, lại thấp giọng khóc.
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn nàng ấy, một lúc sau, nàng thở dài, duỗi tay ôm nàng ấy, dịu dàng nói: “Đừng khóc. Chuyện này không thể trách một mình ngươi, phải trách cũng là trách ta, ta vội vàng đẩy ngươi lên vị trí đó, nhưng lại không hề nghĩ cho ngươi. Vân Vân, ta coi ngươi như người nhà cho nên mới để ngươi giúp ta, người thì sẽ phạm sai lầm, ta sẽ, ngươi cũng sẽ, chúng ta đều phải tha thứ cho chính mình. Sai thì sai rồi, chúng ta đều thiệt thòi mà lớn lên mà.”
Vân Vân nghe vậy càng khóc lớn hơn.
“Tiểu thư…” Nàng ấy không tự giác mà gọi xưng hô trước kia, vẫn là lúc đó, nhỏ giọng khóc lóc, “Ta có lỗi với ngài.”
“Sao chứ?”
Liễu Ngọc Như cười, nàng nghiêm túc nói: “Ngươi đã rất cố gắng rồi, ngươi không có lỗi. Sau này mọi việc nghĩ nhiều vào, ngươi nghĩ, ta cũng nghĩ. Ngươi đừng nghĩ cho ta mãi, đừng nghĩ nên đối với ta thế nào cho tốt, ngươi là chưởng sự của Hoa Dung, sau này Hoa Dung do ngươi quản lý, ngươi phải suy xét các mặt, nghĩ từ góc độ của người khác. Mọi việc ngươi đều phải nghĩ đầu tiên, nếu ngươi là nàng ấy thì ngươi sẽ làm gì.”
“Chúng ta làm ăn chính là ăn bát cơm làm người, cái khác đều không quan trọng, học được cách làm người trước đã.”
Vân Vân nghe vậy lau nước mắt gật đầu. Liễu Ngọc Như cười nhìn nàng ấy, ôn nhu nói: “Đừng khóc, hai ngày nữa về nhà, cùng ta ăn tết nhé?”
Vân Vân ngẩn người, ngẩng đầu lên nói: “Ta có thể ăn tết với ngài sao?”
“Ta đưa ngươi đến Vọng Đô, hiển nhiên coi ngươi trở thành người nhà, sau này chúng ta sẽ ăn tết với nhau.” Nói rồi Liễu Ngọc Như thở dài, “Sau này ta sẽ tìm, xem có thể giúp ngươi tìm được người nhà hay không, cả người nhà của ta nữa.”
Liễu Ngọc Như cười khổ: “Dẫu sao cũng phải có tung tích.”
Nói chuyện với Vân Vân xong, Liễu Ngọc Như đến chỗ Tống Hương xem đồ nàng ấy mới làm ra. Phạm vi bán hàng của Hoa Dung càng ngày càng rộng, sau khi xem hàng mới xong, Liễu Ngọc Như ra cửa, sau đó Ấn Hồng bước lên nói với nàng: “Vừa nãy Vân Vân gọi mọi người đến, không biết nói gì, mọi người ôm nhau khóc trong phòng. Sau khi ra ngoài ai cũng nói nói cười cười, nhìn qua cảm tình khá tốt.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy cười: “Nàng ấy nghe lọt lời ta nói rồi.”
Chỉ cần người của Hoa Dung không xảy ra chuyện thì sẽ không còn xảy ra chuyện nữa.
Liễu Ngọc Như yên lòng.
Tiếp theo bận rộn hai ngày, đến hôm giao thừa Liễu Ngọc Như mới nghỉ. Cố phủ bắt đầu vội vàng chuẩn bị năm mới, Liễu Ngọc Như đích thân xuống bếp, chuẩn bị đồ ăn trong phòng bếp. Còn Cố Cửu Tư treo đèn lồng dán câu đối xuân dọc hành lang dài với mọi người.
Trên dưới Cố phủ vô cùng náo nhiệt, đến giờ cơm, Liễu Ngọc Như bảo người ở phòng bếp bưng đồ ăn ra ngoài, rồi hỏi Ấn Hồng: “Hôm nay ta không thấy Thẩm Minh, hắn đâu?”
“Nghe nói là giận cô gia.” Ấn Hồng bưng đồ ăn đến tay những người khác, nhỏ giọng nói, “Ta nghe nói, hai ngày trước, hắn hỏi cô gia trước mặt ngài ấy là khi nào thì ngài ấy hoà li với ngài, hắn cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.”
Nghe vậy Liễu Ngọc Như cong môi: “Có phải Cửu Tư lại làm ra chuyện gì khiến hắn không vui không?”
“Nghe nói là để hắn đến quân doanh uống rượu hai ngày.”
Ấn Hồng chu môi: “Cái tính đại gia của hắn mà đi bồi rượu người ta, hắn có thể vui sao?”
“Đây là vì tốt cho hắn,” Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, “Bây giờ hắn có quân công, không ở trong quân doanh thì còn định làm gì? Hắn ấy à, toàn vậy.”
Liễu Ngọc Như lắc đầu bất đắc dĩ.
Hai người đang nói chuyện bỗng nghe thấy một tiếng vang lớn ở bên ngoài, Thẩm Minh ở ngoài một chân đá văng cửa lớn Cố gia, hắn khiêng đao đứng ở cửa, rống giận: “Cố Cửu Tư, huynh ăn tết cũng không mời lão tử đến ăn cơm, huynh đệ cái gì?!”
Cố Cửu Tư đưa lưng về phía Thẩm Minh dán câu đối xuân, vẫy tay, không khách khí nói: “Ta không có loại huynh đệ ngày nào cũng mơ ước nương tử của ta, để phí sửa chữa lại, đi thong thả không tiễn.”
Mặt Thẩm Minh đỏ lên, hắn đợi cả ngày cũng chẳng thấy Cố Cửu Tư gọi hắn đến ăn cơm, nhưng hắn ở thành Vọng Đô không thân không thích, ăn tết một mình cũng rất quạnh quẽ.
Hắn muốn ở lại ăn cơm, nhưng thái độ của Cố Cửu Tư lại làm hắn cảm thấy xấu hổ, cũng may lúc này Diệp Thế An từ sân đi ra, khoảng thời gian này hắn sống trong nhà Cố Cửu Tư, hắn cầm đèn lồng, thấy Thẩm Minh đứng ở cửa và cửa lớn rơi trên mặt đất, hắn ngẩn người, sau đó liền phản ứng lại, nhìn thoáng qua Cố Cửu Tư mặt không biểu tình đưa lưng về phía Thẩm Minh, lại nhìn Thẩm Minh, hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Là Thẩm huynh à, mau vào đi.”
Nghe vậy Thẩm Minh nhanh chóng vượt cửa tiến vào, lúc này Liễu Ngọc Như bưng món ăn cuối cùng từ phòng bếp đi ra, Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như bưng đồ ăn ra, sau đó nghe thấy Thẩm Minh vui vẻ kêu: “Oa, Liễu lão bản…”
Còn chưa dứt lời, gậy dán trong tay Cố Cửu Tư đã đập qua, hắn hét: “Gọi tẩu tử!”
Thẩm Minh bị cái gậy hồ dán này đập cho sửng sốt, nói lắp gọi theo bản năng: “Tẩu… tẩu tử.”
Hắn gọi như thế, rốt cuộc Cố Cửu Tư cũng vui vẻ, hắn dán câu đối xuân cuối cùng lên, nhảy xuống từ trên ghế, nhận khăn Mộc Nam bên cạnh đưa qua, rất vui vẻ nói: “Được rồi, bản quan đại nhân đại lượng, nhân đây phê chuẩn, tiểu tử ngươi ăn tết ở nhà ta.”
Nói rồi Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như, trên mặt tức khắc hiện lên nụ cười, chạy nhanh qua, vui vẻ nói: “Nương tử, ta bưng cho, đừng để tay nàng bỏng…”
Thẩm Minh và Diệp Thế An đứng ở đình viện, mặt Thẩm Minh không biểu tình, một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Ta muốn cưới tức phụ.”
Diệp Thế An nhìn theo hướng Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư rời đi, thở dài nói: “Tại hạ cũng vậy.”
“Ở đâu có thể cưới được tức phụ xinh đẹp, tính tốt, lại còn biết kiếm tiền như Liễu lão bản?”
Diệp Thế An không nói gì, một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Vấn đề này ta không trả lời được.”
Nói xong Diệp Thế An thở dài, quay đầu đi treo đèn lồng.