Nghe thấy lời này, Cố Cửu Tư liền cảm thấy đau đầu.
Không chỉ có hắn đau đầu, mọi người trên triều đình đều cảm thấy đau đầu.
Phạm Hiên lên tiếng, Chu Cao Lãng phụ họa, những nhân vật có quyền đều không nói gì, một quan thất phẩm như ngươi đứng ra lộn xộn cái gì?
Lạc Tử Thương không thích hợp để làm thái phó, có ai không biết chứ? Nhưng nếu Phạm Hiên đã mở miệng, hiển nhiên là đã có giao dịch của ông ấy, tất nhiên cũng không phải chuyện có thể nói tuột ra gì, Diệp Thế An ngăn cản như vậy, tất cả mọi người đều xấu hổ.
Phạm Hiên ngồi trên cao, không nói gì một lúc lâu, hỏi tiếp thì không phải, không nói gì cũng không phải. Còn Diệp Thế An đứng trên triều đình, quật cường không nhúc nhích, dáng vẻ liều chết máu bắn đại điện cũng phải can gián làm Cố Cửu Tư và Thẩm Minh nhìn mà tim co lại.
Một lúc sau, Cố Cửu Tư ho nhẹ một tiếng, đi ra nói: “Bệ hạ, thần và Diệp đại nhân đều xuất thân từ Dương Châu, hiểu biết Lạc công tử vài phần, Lạc công tử tài học có thừa, nhưng ủy nhiệm làm Thái Tử thái phó, e là không ổn, xin bệ hạ suy nghĩ thêm, có điều thần và Diệp đại nhân còn trẻ, không bằng bệ hạ suy nghĩ sâu xa, cũng chỉ là kiến nghị, mong bệ hạ suy xét.”
Tuy rằng lời này như đặt mình và Diệp Thế An cùng một chỗ, nhưng lại cho Phạm Hiên một cái bậc thang, đặt quyền quyết định vào tay Phạm Hiên, sắc mặt Phạm Hiên hơi hoãn, đang định nói thêm, bỗng thấy Diệp Thế An định mở miệng. Nhưng đúng lúc này Cố Cửu Tư lại vô cùng quyết đoán, nhấc chân dẫm lên chân Diệp Thế An, Diệp Thế An đau đến nỗi suýt thì hét lên, rồi lại ngậm chặt miệng theo bản năng, đúng khoảnh khắc này, Phạm Hiên liền nói: “Cố ái khanh nói rất đúng, chuyện này trẫm sẽ suy xét thêm.”
Nói xong Phạm Hiên cũng không cho mọi người nghị luận gì nữa, phất tay, tuyên bố hạ triều.
Diệp Thế An bị Cố Cửu Tư dẫm chân, Cố Cửu Tư và Thẩm Minh đỡ hắn, khập khiễng đi ra ngoài, lên xe ngựa, Cố Cửu Tư đỡ Diệp Thế An ngồi xuống, khuyên Diệp Thế An: “Sau lưng Lạc Tử Thương là Dương Châu, bây giờ lòng bệ hạ đặt hết lên người Lưu Hành Tri, chắc chắn nghĩ chỉ cần ổn định Dương Châu là được, không có khả năng sẽ làm gì với Lạc Tử Thương, ta biết huynh có khúc mắc với Lạc Tử Thương, nhưng quả thực hôm nay không phải cơ hội ra mặt…”
“Vậy là khi nào?”
Diệp Thế An đột nhiên lên tiếng, Cố Cửu Tư trầm mặc không nói gì, một lát sau, hắn chậm rãi nói: “Thế An, phải kiên nhẫn.”
“Ta đã kiên nhẫn lắm rồi!”
Diệp Thế An đột nhiên đề cao giọng, gầm lên: “Lúc cha ta chết, ta không nói gì,” Diệp Thế An đỏ mắt, hắn nhìn Cố Cửu Tư chằm chằm, “Vận Nhi bị nâng vào cửa sau nhà Vương gia từ kiệu nhỏ, ta cũng không kích động. Nhưng đây không phải Dương Châu, ta không chịu sự quản thúc của hắn, ta đang ở Đông Đô! Thúc phụ ta nhậm chức ngự sử đại phu, ta là quan viên của Trung Thư Môn, ngươi còn nói với ta rằng ta phải kiên nhẫn? Đây rốt cuộc là kiên nhẫn hay là yếu đuối?! Hôm nay ta không ngăn hắn lại, sau này còn có thể ngăn hắn sao?!”
“Hắn muốn làm gì ngươi không hiểu sao? Ta không hiểu sao? Thái Tử thái phó? Hắn đang đánh cuộc lên người Phạm Ngọc, lòng Tư Mã Chiêu người qua đường cũng biết! Nếu hắn thật sự trở thành Thái Tử thái phó, phụ tá Phạm Ngọc đăng cơ, chúng ta còn có thể lật đổ hắn sao?! Mơ tưởng!”
Trong xe ngựa không ai nói chuyện, qua một lúc sau, Thẩm Minh chậm rãi nói: “Thật ra… ta cảm thấy Thế An ca nói rất đúng.”
“Vậy các ngươi định làm gì?”
Cố Cửu Tư nâng mắt nhìn bọn họ, bình tĩnh nói: “Bệ hạ đã quyết định, bây giờ huynh làm hắn mất mặt trước tất cả mọi người như vậy, hôm nay không mất chức quan là đã tốt lắm rồi, huynh còn muốn nói gì?”
“Vậy ta sẽ mở to mắt xem hắn có được một bước lên trời như ý hắn không?!”
Diệp Thế An nhìn Cố Cửu Tư chằm chằm: “Cố Cửu Tư, ta cho rằng ngươi là nam nhi tâm huyết, không ngờ cũng chỉ yếu đuối như vậy.”
Cố Cửu Tư bị lời này làm cho nghẹn lại, sau đó giải thích: “Ta không phải…”
“Đúng vậy, ngươi không phải.” Diệp Thế An buột miệng thốt ra, “Bởi vì người chết không phải cha ngươi.”
Vừa mới dứt lời, trong xe ngựa an tĩnh xuống.
Thẩm Minh cảm thấy không khí không đúng, Diệp Thế An cũng cảm thấy không ổn, hắn trầm mặc, một lúc sau lại chỉ nói: “Xin lỗi.”
Xe ngựa ngừng lại, Diệp Thế An cuốn mành lên, xuống xe ngựa trước.
Thẩm Minh và Cố Cửu Tư ngồi trong xe ngựa hai mắt nhìn nhau, qua một lúc lâu sau, Thẩm Minh chậm rãi nói: “Ta nghĩ… Diệp đại ca, không có ý xấu gì đâu. Huynh ấy giận quá thôi…”
Cố Cửu Tư nghe xong cười: “Ngươi không cần nói.”
Hắn bình thản nói: “Ta hiểu.”
Nói xong hắn dựa vào vách xe, nghĩ ngợi, thở dài: “Chân huynh ấy không tiện, ngươi đi dìu huynh ấy về phòng trước, ta sẽ nghĩ lại.”
Thẩm Minh đáp lời xuống xe ngựa, Cố Cửu Tư dựa vào vách xe, suy tư một lát, cuối cùng hắn nói với Mộc Nam đánh xe bên ngoài: “Đến Chu phủ.”
Mộc Nam ở ngoài đáp lại “Vâng”, xe ngựa khởi động lần nữa. Không lâu sau, Cố Cửu Tư nghe Mộc Nam nói: “Công tử, đến rồi.”
Cố Cửu Tư bảo Mộc Nam đi đưa bái thiếp, Chu phủ đáp lại rất nhanh, Cố Cửu Tư đi theo quản gia đến thư phòng của Chu Cao Lãng.
Chu Cao Lãng đang uống trà, thấy Cố Cửu Tư đến, Chu Cao Lãng cười: “Ta biết hôm nay ngươi sẽ đến.”
Cố Cửu Tư ngẩn người, sau đó vội vàng hành lễ: “Thuộc hạ đường đột.”
“Không sao,” Chu Cao Lãng xua tay, “Ngồi đi, là vì chuyện của Lạc Tử Thương đúng không?”
Cố Cửu Tư nghe lời Chu Cao Lãng ngồi xuống, hắn mím môi, gật đầu nói: “Người tên Lạc Tử Thương này, hẳn là đại nhân đã nghe nói đến.”
Chu Cao Lãng gật đầu: “Con người hắn thế nào, ta và bệ hạ biết rõ.”
“Vậy đặt Lạc Tử Thương vào vị trí thái phó,” Cố Cửu Tư suy nghĩ rồi nói, “Bệ hạ có suy nghĩ gì ạ?”
“Đây là yêu cầu của Lạc Tử Thương.”
Chu Cao Lãng rót trà cho Cố Cửu Tư: “Hắn trở thành thái phó, ba năm không động đến Dương Châu. Đây là yêu cầu của hắn.”
“Giao Thái Tử cho người như vậy, bệ hạ không lo lắng sao?”
Cố Cửu Tư nhíu mày: “Dù sao đó cũng là căn nguyên của một quốc gia.”
“Bệ hạ…” Chu Cao Lãng do dự một lát, một lúc sau, rốt cuộc ông vẫn nói, “Bệ hạ tin Thái Tử.”
Cố Cửu Tư không nói gì, ai cũng nghĩ nhi tử của mình là báu vật, năm đó ai nói với Cố Lãng Hoa rằng hắn phế rồi, có lẽ Cố Lãng Hoa cũng sẽ phế đối phương đi.
Chu Cao Lãng rũ mắt xuống, hờ hững nói: “Hơn nữa, căn bản bây giờ không có thời gian suy xét đến tương lai nữa. Mười ngày trước, Lưu Hành Tri đã tự lập làm vua, lập quốc hào là “Hán”, chiêu cáo thiên hạ rồi.”
Nghe vậy, Cố Cửu Tư đột nhiên ngẩng đầu. Hắn bỗng hiểu ra ý đồ không tiếc thứ gì để ổn định Dương Châu của Phạm Hiên.
Chu Cao Lãng bình tĩnh nói: “Sau khi tự xưng là chính tông triều Hán, Lưu Hành Tri lấy cái danh bắt giặc để trưng binh khắp nơi. Gần như là đất của Lưu Hành Tri chưa từng trải qua chiến loạn, Ích Châu lương thực nhiều đất phì nhiêu, Kinh Châu binh hùng tướng mạnh, so với Lưu Hành Tri, chúng ta bây giờ phía bắc giao với Bắc Luơng, phía nam gần Lưu Hành Tri, Thương Châu vừa mới qua đại hạn, chiến cuộc trước đó lại đều ở trong vòng quốc thổ Đại Hạ, có thể nói là loạn trong giặc ngoài, căn bản không có năng lực để đồng thời đối chiến với Dương Châu và Lưu Hành Tri.”
“Cho nên, bệ hạ định bình định Dương Châu ba năm, bình ổn Lưu Hành Tri rồi quay lại xử lí Lạc Tử Thương?”
Cố Cửu Tư suy tư hỏi, Chu Cao Lãng gật đầu: “Có lẽ Lạc Tử Thương cũng nghĩ vậy, dùng ba năm này để khống chế Thái Tử, trải một con đường quang minh chính đại cho mình.”
“Vậy bệ hạ định đánh cuộc Thái Tử với Lạc Tử Thương?” Cố Cửu Tư cười khổ, Chu Cao Lãng cũng bất đắc dĩ, “Đúng là như thế.”
“Hạ quan hiểu rồi,” Cố Cửu Tư thở dài, “Tâm sự của bệ hạ, hạ quan hiểu, nhưng hạ quan có vài câu, e là có chút đại nghịch bất đạo, nhưng lại không thể không hỏi.”
“Ngươi nói đi.”
Dường như Chu Cao Lãng biết Cố Cửu Tư muốn hỏi gì, Cố Cửu Tư nhìn Chu Cao Lãng chằm chằm: “Thân thể của bệ hạ, có chống đỡ được Lưu Hành Tri không?”
Chu Cao Lãng không nói gì, một lúc lâu sau, ông chậm rãi nói: “Có Thái Tử.”
Cố Cửu Tư nghe vậy trầm mặc một lát, sau một lúc, hắn nói: “Có thể xin Chu đại nhân giúp đỡ được không?”
“Ngươi nói đi.”
“Thái Tử là căn nguyên của một quốc gia, mà mỗi người chỉ chuyên một lĩnh vực, chỉ có một lão sư, e là không thích hợp lắm. Xin Chu đại nhân nói với bệ hạ, sắp xếp thêm vài vị thái phó.”
Chu Cao Lãng ngẩn người, Cố Cửu Tư nghiêm túc nói: “Hạ quan cả gan, muốn xin Chu đại nhân tiến cử Diệp đại nhân.”
Chu Cao Lãng nghe vậy, ông hiểu ý Cố Cửu Tư. Không thể ngăn chuyện Lạc Tử Thương làm thái phó, vậy mọi người cùng làm. Có lẽ đại thần khác không đề phòng Lạc Tử Thương như vậy, nhưng người bên Cố Cửu Tư lại đề phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không để Phạm Ngọc có hảo cảm gì với Lạc Tử Thương.
Vốn dĩ người thích hợp để chọn nhất là Cố Cửu Tư, nhưng học vấn của Cố Cửu Tư thực sự không lấy ra nổi, tuy nhân phẩm Lạc Tử Thương kém nhưng cũng là đệ tử của Chương Hoài Lễ, hơn nữa tài hoa nổi bật, vô cùng nổi danh. Người duy nhất có thể sánh ngang với Lạc Tử Thương cũng cũng chỉ có đệ tử danh sư, tân khoa Trạng Nguyên tiền triều - Diệp Thế An.
Chu Cao Lãng nghĩ, bật cười: “Ngươi nói không sai, ta sẽ nói với bệ hạ.”
Lúc Cố Cửu Tư ra khỏi nhà Chu Cao Lãng thì đã là giữa trưa. Hắn về nhà, Liễu Ngọc Như đang dẫn người đi xem nhà.
Liễu Ngọc Như định tân trang nhà ở, thẩm mỹ của nàng bình thường nên tìm Diệp Vận đến xem với nàng, Diệp Vận được giáo dưỡng từ nhỏ, thấy cái gì cũng bắt bẻ, nàng ấy đi theo Liễu Ngọc Như chỉ chỉ trỏ trỏ từ đầu đến cuối, sau đó cho ra một phương án tân trang nhà cửa.
Liễu Ngọc Như và Diệp Vận hợp lại, Diệp Vận vẽ bản vẽ, hai người chạy đến chợ, tìm được người chuyên môn, dẫn về nhà xem tân trang thế nào.
Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư về, nàng nói một tiếng với Diệp Vận, để Diệp Vận tiếp tục dẫn người đi xem sân rồi theo Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư đi vào phòng ngủ, Liễu Ngọc Như tiến lên, lấy y phục từ tay hắn, dịu dàng nói: “Ta thấy Diệp đại ca và Thẩm Minh về lâu rồi, chàng đi đâu vậy?”
Cố Cửu Tư hơi mệt: “Đi tìm Chu đại nhân.”
“Đã xảy ra chuyện gì à?”
Liễu Ngọc Như nghi hoặc, Cố Cửu Tư gật đầu, kể lại mọi chuyện, nói đến cuối, hắn thở dài: “Ta đột nhiên hiểu ra vì sao trước kia luôn có người khuyên cha ta sinh thêm một đứa nữa, nói thật, bây giờ ta thật sự rất muốn khuyên bệ hạ sinh thêm một đứa nữa. Sinh thêm một đứa, ta không cần lo như vậy nữa.”
Liễu Ngọc Như bị hắn chọc cười: “Chàng đừng nói vậy, ai cũng dạy được, nếu chàng làm thái phó, nói không chừng cũng cảm thấy Thái Tử là một nhân tài có thể bồi dưỡng đấy?”
Cố Cửu Tư nghe vậy cười nhạt một tiếng, nhưng không nói gì nữa. Tuy hắn và Phạm Ngọc giao lưu không nhiều lắm, nhưng dáng vẻ thiếu gia lòng lang dạ sói ở Dương Châu của Phạm Ngọc, hắn ghi tạc trong lòng.
Liễu Ngọc Như thấy hắn không thích Phạm Ngọc nên không nói nữa, chỉ bảo: “Chu đại nhân nói về chuyện cần lo lắng bây giờ, có phải là vấn đề lương thực không?”
Nói đến đây, Cố Cửu Tư liền nghiêm túc lên, hắn gật đầu: “Trước đó nàng đến Thương Châu, Thanh Châu, Dương Châu thu lương thực đã giải quyết vấn đề của U Châu, nhưng đó là lãnh địa của Đại Hạ, thành vấn đề rồi.”
Liễu Ngọc Như không nói gì, Cố Cửu Tư thở dài: “Tất nhiên sau này vẫn còn một trận chiến với Lưu Hành Tri, e rằng lương thực lâu dài là vấn đề.”
Liễu Ngọc Như nghĩ, do dự nói: “Vậy ta lại đến Kinh Châu và Ích Châu thu lương thực?”
Nghe vậy, Cố Cửu Tư bật cười: “Bây giờ thanh danh của Liễu lão bản đã trải khắp thiên hạ, e là sẽ khó.”
Liễu Ngọc Như biết Cố Cửu Tư nói cũng không sai, hiện nay quốc gia đã yên ổn, chuyện nàng thu lương thực với giá thấp, mọi người cũng đã biết.
Tuy vẫn chưa biết cụ thể là ai, nhưng tất cả mọi người đều biết, lúc trước giá lương thực ba châu Thanh Thương Dương rung chuyển có liên quan đến một nữ thương nhân trẻ tuổi họ Liễu.
Nàng có thanh danh, nhưng nếu lại đến Kinh Châu Ích Châu thu lương thực, e rằng đến lúc đó giá lương thực vừa có biến động, quan phủ sẽ có hành động.
Liễu Ngọc Như trầm mặc, chậm rãi nói: “Cũng không thể luôn đầu cơ như thế, ta phải nghĩ cách gì lâu dài mới được. Người đều lên tiền tuyến rồi, dù sao phía sau cũng phải có người cung ứng lương thực.”
“Chuyện này nàng cứ từ từ nghĩ.”
Cố Cửu Tư cười nói: “Không nghĩ ra cũng không sao, trời sập cũng có người cao chống đỡ.”
Liễu Ngọc Như cười, một lát sau, nàng đột nhiên nhớ ra: “Bên Vọng Đô thu hoạch thế nào?”
Năm trước Cố Cửu Tư đến Vọng Đô, bố trí lưu dân trồng trọt, vào đông gieo lúa mì đông, một tháng sau đến thời điểm thu hoạch, chắc là giờ đã mọc cao rồi. Nhắc đến chuyện này, Cố Cửu Tư vui vẻ: “Dương chủ bộ viết thư cho ta, nói là nhiều hơn trước kia. Trước đó ta đã giảm thuế ruộng Vọng Đô, nhưng có lẽ năm nay kho lúa đầy hơn trước kia.”
Liễu Ngọc Như suy tư, không nói gì, một lát sau, nàng cười, dịu dàng nói: “Vậy ta phải đến Vọng Đô mua lương thực rồi.”
Hai người hàn huyên một lúc rồi cùng đi ăn cơm.
Ăn cơm xong, Liễu Ngọc Như về thư phòng, bắt đầu viết thư cho Vân Vân.
Bây giờ nàng ấy đang thu xếp chuyện dọn trụ sở chính của Hoa Dung đến Đông Đô, đồng thời cũng đang liên hệ với mấy châu khác, phái người ra ngoài hợp tác, giao Hoa Dung cho đại lý địa phương.
Vân Vân và người của Hoa Dung nói chuyện một lượt, Hoa Dung trên dưới một lòng, hiệu suất cao hơn rất nhiều, cũng không có gì làm mọi người lo lắng.
Liễu Ngọc Như nói xong vấn đề của Hoa Dung, nghĩ nghĩ, lại phân phó Vân Vân, bảo nàng ấy đi hỏi thăm giá lương thực và giá đất của Vọng Đô, đồng thời bảo Vân Vân chuẩn bị vài hộp riêng của Hoa Dung.
Sau khi làm xong, nàng lại đi tìm Diệp Vận, bận rộn tân trang phòng ở.
Cố Cửu Tư thấy nàng bận rộn đến tận đêm khuya, hắn bất đắc dĩ, cảm thấy phu nhân này còn bận hơn hắn.
Hôm sau, Cố Cửu Tư bị Thẩm Minh kéo lên thượng triều, vào xe ngựa, thấy Diệp Thế An đã ngồi trên đó.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh hơn hôm qua rất nhiều, không khí giữa ba người có chút xấu hổ, sau khi xe ngựa bắt đầu đi, Diệp Thế An mở miệng đầu tiên, lúng túng nói: “Hôm qua… là ta xúc động, mong ngươi thứ lỗi.”
“Không cần nói như vậy,” Cố Cửu Tư cười, “thật ra huynh nói cũng không sai, chúng ta không thể không làm gì được.”
Nghe vậy, mắt Diệp Thế An sáng lên, vội vàng nói: “Ngươi nói đúng, hôm qua ta đã nghĩ rồi, ta nên nghĩ sâu hơn, Lạc Tử Thương làm thái phó có lý do của hắn, nếu chúng ta không ngăn được, vậy không cần ngăn, cho hắn ta làm thái phó, ngày sau âm thầm ngáng chân hắn.”
“Huynh nói rất đúng.”
Cố Cửu Tư gật đầu: “Hôm qua ta đi tìm Chu đại nhân.”
“Tìm Chu đại nhân làm gì?”
Diệp Thế An ngây ra, Cố Cửu Tư giơ tay, vỗ vai Diệp Thế An, trịnh trọng nói: “Sau này chuyện ngáng chân Lạc Tử Thương sẽ giao cho huynh.”
“Có ý gì?”
Diệp Thế An nhíu mày, Cố Cửu Tư kể lại chuyện hôm qua, Diệp Thế An ngẩn người, một lát sau, hắn phản ứng lại, có chút kích động: “Vậy… vậy không tốt lắm.”
Cố Cửu Tư xua tay: “Yên tâm đi, nể tình cha huynh và thúc phụ của huynh, bệ hạ sẽ cho.”
“Ta chỉ có một vấn đề.”
Thẩm Minh cẩn thận mở miệng, Cố Cửu Tư và Diệp Thế An quay đầu qua nhìn, Thẩm Minh chậm rãi nói: “Chức quan của hắn, có phải lớn hơn ta không?”
Diệp Thế An, Cố Cửu Tư: “…”
Ba người vào cung, đến lúc lâm triều, quả nhiên như dự đoán của Cố Cửu Tư, tuyên chỉ Lạc Tử Thương là Thái Tử thái phó, Diệp Thế An là Thái Tử thiếu phó.
Lần này Diệp Thế An không kích động, cùng nhận thánh chỉ với Lạc Tử Thương. Có điều ngoài dự đoán là, ngoài Diệp Thế An, Phạm Hiên còn sắp xếp cho Cố Cửu Tư cũng làm lão sư của Thái Tử, cùng Diệp Thế An, Lạc Tử Thương và ba vị danh sư khác dạy dỗ Thái Tử.
Tin tức này làm Cố Cửu Tư ngây ra, ra khỏi đại điện, hắn không nhịn được mà hỏi Diệp Thế An một câu: “Huynh cảm thấy ta có thể dạy Thái Tử cái gì?”
Thẩm Minh nhanh chóng nhấc tay: “Cái này ta biết.”
Cố Cửu Tư mê mang nhìn Thẩm Minh: “Cái gì?”
Vẻ mặt Thẩm Minh nghiêm túc: “Đánh bạc.”
Cố Cửu Tư nghẹn họng.
Đã lâu lắm rồi hắn không đánh bạc.
“Ngươi đừng nói bậy.”
Cố Cửu Tư ho nhẹ một tiếng, vội nói: “Ta bỏ đánh bạc lâu rồi. Hơn nữa sao có thể dạy Thái Tử cái này?”
“Vậy thật sự không thể dạy rồi.” Thẩm Minh thở dài, “Đáng thương quá, Cố đại nhân của chúng ta lại không có sở trường gì, còn không bằng để Ngọc Như tẩu tử đến, ít nhất có thể dạy gảy bàn tính.”
“Cái này ngươi nói không sai.” Cố Cửu Tư nói, “Ngọc Như của chúng ta làm gì cũng tốt.”
“Ngươi thật sự không thể cứu vãn nữa rồi.”
Thẩm Minh mang vẻ mặt thương hại, Cố Cửu Tư cười nhạo: “Ngươi không cưới được tức phụ mới thật sự không cứu vãn được.”
“Huynh nói ai?” Thẩm Minh nghe được lời này, tức khắc phẫn nộ. Hắn cuốn tay áo lên nói, “Huynh ức hiếp người ta lần nữa thử xem?”
“Ôi, đánh ta à?” Cố Cửu Tư nhướng mày, “Đánh đi.”
Thẩm Minh không nghe nổi lời kích của hắn, giơ tay vung một quyền qua.
Tay Cố Cửu Tư cầm hốt bản, không đánh trả, chỉ trốn tránh, vừa trốn vừa lui, đồng thời nói: “Đúng là, ca không có sở trường gì nhường ngươi, ngươi cũng không chạm được đến góc áo của ta.”
Thẩm Minh càng tức, tốc độ ra quyền càng mau. Cố Cửu Tư trốn vào chỗ rẽ, đột nhiên đụng phải một người, đối phương sợ hãi kêu lên, Cố Cửu Tư nhìn Thẩm Minh đến, theo bản năng trốn, Thẩm Minh thu quyền không kịp, quyền kia vung lên mặt đối phương!
Sau đó chỉ nghe một tiếng kêu sợ hãi, rồi sau đó là tiếng kêu la: “Công chúa!”
“Điện hạ!”
“Người đâu!”
Xung quanh loạn thành một đống, Cố Cửu Tư và Thẩm Minh sợ tới mức nhanh chóng quỳ xuống đất, một nữ tử mặc váy hoàng cung màu vàng nhạt đang đứng trước mặt, một bên mắt của nàng ấy xanh tím, mắt chứa nước mắt, nắm tay, nhìn Cố Cửu Tư và Thẩm Minh quỳ dưới đất, vừa khóc vừa nói: “Các ngươi… các ngươi ai là Cố Cửu Tư?”
Cố Cửu Tư nghe vậy, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, theo bản năng nói: “Điện hạ, không phải ta đánh ngài đâu!”