Hắn nói lời này không đứng đắn chút nào, Liễu Ngọc Như đẩy hắn: “Chàng chỉ biết nói mấy lời này chọc ta.”
Cố Cửu Tư giơ tay cầm lấy tay nàng, đặt lên ngực mình: “Là chọc nàng hay là thật lòng, nàng sờ thử xem?”
“Ta không sờ ra.”
Liễu Ngọc Như cười trả lời, Cố Cửu Tư nghiêng người qua, nhìn nàng, thấp giọng nói: “Y phục che mất rồi, nàng sờ sâu vào trong xem?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, một lát sau, nàng phản ứng lại, nói: “Cố Cửu Tư, chàng đúng là quá càn rỡ rồi.”
“Câu này nàng nói nhiều lần lắm rồi,” Cố Cửu Tư bĩu môi, “Ta cũng không phủ nhận mà.”
Liễu Ngọc Như đẩy hắn, Cố Cửu Tư bắt lấy tay nàng cho vào trong áo hắn, vô lại nói: “Nào nào nào.”
“Cố Cửu Tư!”
Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, Cố Cửu Tư chơi đùa với nàng, ôm nàng vào lòng, sau khi ôm nhau, hai người không nói gì nữa, một lúc lâu sau, Cố Cửu Tư chậm rãi nói: “Vì sao không vui?”
“Hả?”
Liễu Ngọc Như nghi hoặc: “Sao ta lại không vui?”
“Vừa nãy ta vào, cảm thấy nàng không vui.”
Cố Cửu Tư nghiêm túc mở miệng, Liễu Ngọc Như kinh ngạc với sự nhạy bén của người này, nàng nhìn hắn một lát, chậm rãi cười, dịu dàng nói: “Không phải không vui, chỉ là đang nghĩ đến vài chuyện thôi.”
Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như không nói, hắn không hỏi nữa, về nhà rồi, nhân lúc Liễu Ngọc Như đang rửa mặt, Cố Cửu Tư chặn Ấn Hồng lại, đứng ở cửa hỏi: “Yến hội hôm nay làm sao?”
Ấn Hồng vốn đang buồn bực, nghe thấy Cố Cửu Tư hỏi vậy, Ấn Hồng kể lại chuyện ban ngày từ đầu đến cuối. Cố Cửu Tư nhíu mày nghe, cuối cùng, Ấn Hồng thở dài: “Phu nhân quá tốt tính rồi.”
Cố Cửu Tư lên tiếng: “Đi theo cho tốt.”
Sau đó hắn không nhiều lời, xoay người rời đi.
Hắn đứng trong sân một lúc lâu, không trở về, nửa đêm Thẩm Minh dạo sân đi bộ, thấy Cố Cửu Tư đứng trong sân, hắn nói: “Ô, ca ca ruột của ta, hơn nửa đêm huynh đứng đây làm gì vậy?”
Cố Cửu Tư nâng mắt nhìn Thẩm Minh, Thẩm Minh bị hắn nhìn chằm chằm, có chút sợ hãi, nuốt nước miếng hỏi: “Huynh… huynh muốn làm gì?”
Cố Cửu Tư suy nghĩ một lát, xách Thẩm Minh lên nói: “Ngươi đi theo ta một chuyến.”
Lúc Liễu Ngọc Như trở về từ phòng tắm, Cố Cửu Tư đã biến mất, nàng hơi nghi hoặc, nhưng nghe nói là ra ngoài với Thẩm Minh, nàng đoán hẳn là có chuyện gì đó nên không hỏi nhiều. Nàng sai người tìm tên Lưu phu nhân, kiểm kê những hàng hoá nàng ta đã mua ở Hoa Dung, xác nhận số tiền.
Tiền Lưu phu nhân mua phấn son dầu thơm ở Hoa Dung đã bằng mấy năm bổng lộc của Lưu Xuân rồi. Nàng suy nghĩ một chút rồi đi ngủ trước.
Nửa đêm Cố Cửu Tư trở về, lúc về có vẻ rất vui, Liễu Ngọc Như hỏi: “Chàng làm gì mà vui vẻ như vậy?”
Cố Cửu Tư cười tủm tỉm không nói gì, chỉ lên giường, vui vẻ nói: “Ngủ đi ngủ đi.”
Liễu Ngọc Như hỏi không được, chỉ có thể nói với hắn: “Ta đã sai người kiểm tra sổ sách, tìm được số tiền mà lão bà của Lưu Xuân tiêu ở Hoa Dung, nếu chàng cần, ta có thể lập tức sửa lại cho chàng.”
“Không sao.” Cố Cửu Tư dịch chăn cho Liễu Ngọc Như, “Chuyện này nàng đừng quan tâm, quan tâm rồi chuyện làm ăn của Hoa Dung sẽ khó khăn, nàng cứ làm ăn cho tốt, đừng quan tâm đến ta.”
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói vậy, nàng hồ nghi nàng: “Vậy chàng định bắt đầu thế nào?”
Cố Cửu Tư cười: “Không phải hôm nay nàng cãi nhau sao?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy là biết Cố Cửu Tư đã biết chuyện buổi sáng, nàng vội vàng nói: “Cái đó không coi là cãi nhau.”
“Vậy cũng không được, nhưng nàng đã nói rồi, người có lòng tự khắc sẽ để bụng, chúng ta không cần tốn nhiều công sức vào chuyện này.”
Liễu Ngọc Như đáp lời, sau đó nàng và Cố Cửu Tư đi ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, Liễu Ngọc Như rửa mặt rồi đến cửa hàng nàng đã mua lại trên phố. Cửa hàng đã bắt đầu bày biện hàng hóa, ngày kia bắt đầu buôn bán.
Diệp Vận và Liễu Ngọc Như cùng xem hàng, tình huống của Diệp Vận bây giờ đã tốt lên nhiều, tuy rằng bình thuờng không thích nói chuyện nhưng rất có tinh thần. Nàng ấy đã cải tạo xong Cố phủ, một cái sân lụi bại, bây giờ được Diệp Vận tân trang, tức khắc trở nên rộng rãi hơn. Thậm chí có người thích sự tân trang của Diệp Vận, còn đến cửa hỏi có muốn bán không.
Diệp Vận cũng thiết kế cửa hàng cho Hoa Dung, so với cửa hàng Vọng Đô thì cửa hàng Đông Đô cao hơn một bậc. Liễu Ngọc Như và Diệp Vận nhìn hàng hoá được chuyển vào cửa hàng, Liễu Ngọc Như và Diệp Vận đang nói chuyện về phấn mặt, Ấn Hồng đột nhiên vào phòng, nhỏ giọng nói với Liễu Ngọc Như: “Phu nhân, chuyện vui.”
Liễu Ngọc Như nghi hoặc quay đầu nhìn qua, Ấn Hồng nhìn xung quanh, thấy không có những người khác, cười tủm tỉm nói: “Phu nhân, sáng nay đã xảy ra một chuyện cực kì thú vị.”
“Chuyện gì?”
“Đêm qua Lưu đại nhân dạo thanh lâu, bị người kéo ra khỏi thanh lâu, cởi sạch treo lên cổng lớn. Nghe nói Lưu phu nhân cầm dây mây đến, đuổi đánh cả một con phố.”
”Có chuyện này sao?” Diệp Vận kinh ngạc, Liễu Ngọc Như lại nhớ đến chuyện tối qua Cố Cửu Tư hẹn Thẩm Minh ra ngoài, nàng chần chờ một lát, chậm rãi nói, “Có biết là ai làm không?”
“Bây giờ vẫn chưa tìm được,” Ấn Hồng cười, “Nghe nói hôm nay Lưu Xuân tỉnh dậy, không nhớ gì chuyện đêm qua, nghênh đón dây mây, e là bị đánh mông rồi.”
“Nhưng mà,” Diệp Vận có chút nghi hoặc, “Lưu phu nhân chẳng nể mặt Lưu đại nhân chút nào sao?”
“Hôm qua Lưu đại nhân say rượu rồi viết một bài thơ, truyền đến tai Lưu phu nhân.” Ấn Hồng tiến lại gần, đè thấp giọng nói, “Ta nghe nói là viết cái gì mà ‘móng heo đeo noãn ngọc, lu nước khoác tơ tằm’, Lưu phu nhân nổi giận nên mới làm vậy.”
“Vậy đúng là quá đáng quá.” Liễu Ngọc Như gật đầu, tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó,” Ấn Hồng lắc đầu, “Cũng chỉ nghe nói ông ta như vậy, Ngự Sử Đài muốn mắt nhắm mắt mở cũng không được.”
Điều này cũng đúng, quan viên Đại Hạ cấm xảy ra loại chuyện này, ông ta bị lột sạch ra treo lên, người dân đã sớm nghị luận sôi nổi rồi. Có bảo Ngự Sử Đài giả chết cũng làm khó Ngự Sử Đài quá.
Liễu Ngọc Như nghe nói không có gì nghiêm trọng nên cũng không hỏi nữa, giữa trưa về nhà, nhìn Cố Cửu Tư hứng thú bừng bừng trở về nhà, nàng đứng ở hành lang dài, lẳng lặng chờ Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư vừa thấy vẻ mặt Liễu Ngọc Như đã biết là không tốt, hắn lui một bước theo bản năng, Liễu Ngọc Như lạnh lùng nói: “Đứng lại.”
Cố Cửu Tư không dám nhúc nhích, tay Liễu Ngọc Như cầm quạt tròn, đi qua Cố Cửu Tư với vẻ mặt vô cảm, lạnh nhạt nói: “Lang quân vào thư phòng tâm sự đi.”
Nghe vậy, Cố Cửu Tư biết đây chẳng phải tâm sự.
Bọn họ vào thư phòng, Liễu Ngọc Như bảo mọi người lui xuống, sau đó đóng cửa lại. Cố Cửu Tư đứng trong đại sảnh, Liễu Ngọc Như uống ngụm trà, không nói gì. Cố Cửu Tư đứng ở đại sảnh, vẻ đắc ý buổi sáng đã biến mất, hắn vội vàng nói: “Nàng yên tâm, chắc chắn không điều tra được ta đâu.”
“Chàng biết ta muốn nói gì à?” Liễu Ngọc Như nâng mắt, cười như không cười, Cố Cửu Tư nghẹn họng, hắn cẩn thận nói, “Không phải nói với ta… về chuyện của Lưu Xuân à?”
“Chàng cũng biết cơ à.”
Liễu Ngọc Như thở dài, chậm rãi nói: “Cửu Tư, chàng cũng không còn nhỏ nữa, một lời không hợp là dẫn người đi làm xấu mặt người ta, trước kia lỗ mãng làm thì làm rồi, bây giờ phải cẩn thận chứ, nếu bị điều tra ra, vậy chàng không thoát được đâu.”
Cố Cửu Tư cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời. Liễu Ngọc Như chẳng còn cách nào với hắn, chỉ có thể nói: “Ta chỉ muốn tốt cho chàng thôi.”
“Ta hiểu.” Cố Cửu Tư vội nói, “Hôm qua ta và Thẩm Minh làm rất sạch sẽ, chủ yếu là Thẩm Minh làm. Hơn nữa Lưu Xuân đã đến Hình Bộ, càng không có uy hiếp gì.”
“Lưu Xuân đến Hình Bộ rồi?” Liễu Ngọc Như kinh ngạc, Cố Cửu Tư gật đầu nói, “Đúng vậy, sáng nay người của Ngự Sử Đài đã dâng sổ con vạch tội hắn. Chắc bây giờ hắn đã đến Hình Bộ điều tra tình huống của phu nhân hắn rồi.”
“Người của Ngự Sử Đài làm việc nhanh chóng như vậy?”
Chuyện này vượt qua dự đoán của Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư gật đầu: “Hiện giờ Ngự Sử Đài do thúc phụ của Diệp Thế An quản lý, nghe nói làm việc rất nhanh, bên kia có một cách, chỉ cần điều tra ra chuyện Lưu Xuân tham ô, ông ta làm Thương Bộ Thị Lang, kiểm kê nhà kho là chuyện tất yếu, đến lúc đó phải tìm được người quen thuộc tài vụ và tình huống của tiền triều, hiển nhiên sẽ nghĩ đến cữu cữu ta.”
“Vòng này của chàng vòng xa thật đấy.”
Liễu Ngọc Như cảm khái, Cố Cửu Tư cười: “Nếu vòng không xa, chuyện này là ta gợi lên, đến lúc đó sợ bệ hạ sẽ đa tâm. Dù sao Lương Vương cũng là tâm bệnh của ông ấy.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, Cố Cửu Tư nâng mắt đánh giá nàng, cẩn thận nói: “Vậy cửa ải này xem như ta qua rồi đúng không?”
“Sau này đừng lỗ mãng như vậy nữa,” Liễu Ngọc Như thở dài, “Lần sau cũng đừng động thủ. Sớm muộn gì Lưu Xuân cũng đi, chàng lại đi chọc cái phiền toái này làm gì?”
Cố Cửu Tư cười tủm tỉm không nói gì, ánh mắt dừng trên người Liễu Ngọc Như, vẫn không nhúc nhích. Liễu Ngọc Như dọn đồ trên bàn sách, nhận thấy ánh mắt hắn, nàng sửng sốt một lát, sau đó ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Được rồi, chàng nên làm gì thì làm đi.”
Cố Cửu Tư đáp lời, xoay người đi ra ngoài, đến cửa, hắn bỗng dừng bước chân, đưa lưng về phía Liễu Ngọc Như, nhỏ giọng nói: “Ngọc Như, ta sẽ không để ai ức hiếp nàng.”
Động tác trên tay Liễu Ngọc Như khựng lại, nàng nhỏ giọng nói: “Biết rồi.”
Cố Cửu Tư đến Diệp phủ tìm Diệp Thế An.
Diệp Thế An đã dọn về Diệp phủ được vài ngày, tìm hắn còn phải đưa bái thiếp. Cố Cửu Tư uống chén trà với hắn rồi nói ra sự nghi ngờ của mình với Lưu Xuân và Lục Vĩnh, nói với Diệp Thế An: “Bốn ngàn vạn lượng bạc trắng, bọn họ kiểm kê trong một buổi chiều đã xong rồi, sao có thể? Tất nhiên trong đó có gì mờ ám rồi.”
Diệp Thế An nghe lời này, uống ngụm trà, chậm rãi hỏi: “Sổ sách tiền triều do ngươi kiểm kê?”
“Đúng vậy.” Cố Cửu Tư nhìn Diệp Thế An nhíu mày, cảm thấy kỳ quái, “Do ta kiểm kê.”
“Bốn ngàn vạn?”
“Bốn ngàn vạn.”
Diệp Thế An hít sâu một hơi: “Ngươi cũng biết Lục Vĩnh báo với bệ hạ bao nhiêu đúng không?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, một lát sau, hắn chợt hiểu ra, khiếp sợ nói: “Ông ta dám báo giả số bạc còn lại trong quốc khố?!”
Diệp Thế An lắc đầu: “Không biết ông ta nói thế nào, nhưng bệ hạ tin, bây giờ vẫn cho rằng tiền triều còn dư lại ba ngàn vạn bạc trắng. Ba ngàn vạn cũng không ít. Có điều ta lo là, chuyện kiểm toán, những người biết con số bốn ngàn vạn, ngoài ngươi ra, còn ai không?”
Cố Cửu Tư nghĩ, chuyện này gần như là một tay hắn làm, bốn ngàn vạn cuối cùng có hắn biết.
Trái lo phải nghĩ một phen, đột nhiên hắn hiểu ra vì sao Lục Vĩnh có tự tin để báo giả con số. Ngoài hắn biết là bốn ngàn vạn ra, có lẽ những người cũng biết khác đều đứng về phe Lục Vĩnh. Lúc kiểm kê chuyển một ngàn vạn bạc trắng đi rồi đối chiếu với sổ sách.
“Bất kể thế nào,” Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, sau đó nói, “Mong ngươi nói một tiếng với Diệp ngự sử, việc này cần phải tra rõ.”
“Ta hiểu rồi.” Diệp Thế An gật đầu, bình tĩnh nói, “Yên tâm đi.”
Lúc Diệp Thế An và Cố Cửu Tư bàn bạc về án của Lưu Xuân, một chiếc xe ngựa đỗ phía sau cửa Lục phủ, một tấm bái thiếp vàng từ trong xe ngựa đưa ra, bên trong truyền đến tiếng cười của nam tử: “Đi nói cho Lục đại nhân, người cứu mạng ông ta đến rồi.”