Edit: Min
Mặc dù đã sớm quen livestream trước ống kính, nhưng cuộc phỏng vấn trực tiếp như vậy vẫn là lần đầu tiên trải qua. Đối diện với ánh mắt tha thiết của phóng viên, biểu tình của thiếu niên nhất thời có chút quẫn bách.
Chuyện say rượu cưỡng hôn đối phương, làm sao cậu có thể không biết xấu hổ mà nói ra miệng chứ.
"Là ở nhà tôi." Nhận được ánh mắt cầu xin giúp đỡ của thiếu niên, Tần Chinh thần sắc lạnh nhạt mở miệng, "Lúc đó, em ấy ngủ quá ngon, phỏng chừng sẽ không có ấn tượng gì."
Nghiêm khắc mà nói, đó kỳ thật cũng không thể coi là một nụ hôn nghiêm túc, nhưng đối với Tần tam gia giữ mình trong sạch mà nói, vụng trộm lấy đi lá hoa giữa mím môi của đối phương, cũng đã là một chuyện phi thường khác người mà vượt quá quy củ.
Cũng chính là vào buổi tối hôm đó, hắn mới chân chính xác định tâm ý của mình đối với con thỏ con.
"......???"
Mờ mịt mà chớp chớp mắt, tâm tình Quý Lam Xuyên lúc này cũng tràn ngập kinh ngạc như những nhân viên công tác chung quanh. Cậu tự cho là biết được chân tướng, thậm chí còn cho rằng đối phương đang nói dối giúp mình hòa giải.
"Lá hoa hồng." Thấy thiếu niên ngơ ngác, Tần Chinh hảo tâm lên tiếng nhắc nhở, "Chính là đêm thọ yến Hoắc lão trở về."
Cổng hồi ức bị một câu mở ra, Quý Lam Xuyên nhớ tới mảnh lá mất tích cùng "Mộng du" trở về phòng mình, hai má chợt đỏ lên.
Vì vậy, nói... Đêm đó Là Tần Chinh ôm cậu về phòng sao?
"Xem ra Quý tiên sinh là đã nhớ ra rồi." Dùng ngữ khí thiện ý trêu chọc, phóng viên khẽ cười nói, "Như vậy ngài cùng Tần tổng, xem như là nước chảy lâu ngày sinh tình sao?"
Nhớ tới thân phận là bạn trai cũ Tần Tử Hành của nguyên chủ, Quý Lam Xuyên lo lắng gật đầu: "Vâng..."
"Khi đó đã xảy ra một ít chuyện xấu hổ, tôi nóng nảy công tâm liền té xỉu ở bên ngoài, là Tam gia đã cứu tôi." Nửa thật nửa giả mà kể chuyện xưa, Quý Lam Xuyên lúc này cũng không trộn lẫn tám tư, "Nếu không phải bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, có lẽ chúng tôi cũng sẽ không có sau này."
Trước đó đã bàn bạc thương lượng xong, phóng viên đương nhiên biết "Xấu hổ" trong miệng thiếu niên có nghĩa là gì. Lúc Tần Tử Hành ngoại tình với con út Bạch gia, phỏng chừng cũng không nghĩ tới, mình sẽ vô tình giúp bạn trai cũ cùng phụ thân kéo tơ hồng.
Biết thời gian hai người yêu nhau có chút nhạy cảm, phóng viên nhanh chóng thay đổi một câu hỏi khác: "Cư dân mạng đều rất quan tâm đến chiếc nhẫn trên tay Quý tiên sinh. Hai vị là có ý định kết hôn trong thời gian sắp tới phải không?"
"Ừ." Không muốn để cho thiếu niên lại bị dư luận trên mạng công kích, Tần Chinh chủ động nắm lấy ngón tay đối phương, "Vấn đề chi tiết còn đang bàn bạc, cho nên mới không vội vàng trả lời đối ngoại."
"Đó là Tần tổng chủ động cầu hôn sao?" Phát giác Tần Chinh cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết, ngữ điệu phỏng vấn của phóng viên cũng nhẹ nhàng theo, "Địa điểm cầu hôn là ở đâu?"
"Văn phòng tổng bộ Tần thị."
Nói đến chuyện này, Tần tam gia vốn luôn kín tiếng, liền không khỏi có chút tiếc nuối. Tuy nói tình chi sở chí chính là thời cơ tốt nhất, nhưng hắn luôn cảm thấy mình thiếu con thỏ con một hồi tỏ tình trang trọng.
Nghe được trong lời nói của nam nhân ẩn ẩn có chút phiền muộn, Quý Lam Xuyên trêu trọc liếc nhìn đối phương một cái, đôi mắt phượng xinh đẹp cũng theo đó cong lên ý cười.
"Hừm... Nghe có vẻ rất giống phong cách của Tần tổng." Mạnh mẽ đè xuống khóe miệng muốn nâng lên, phóng viên tiếp tục đặt câu hỏi, "Mạo muội hỏi một câu hỏi cá nhân mà tôi khá quan tâm: Dự toán cho hôn lễ của hai vị đại khái là khoảng bao nhiêu ạ?"
Hôn lễ hào môn xưa nay, dự toán luôn là đề tài bàn tán sôi nổi của mọi người.
"Không dự toán." Nhéo nhéo đầu ngón tay của con thỏ con, Tần tam gia giàu có nghiêm túc trả lời, "Chỉ cần em ấy vui vẻ là được rồi."
Rõ ràng là đang trả lời câu hỏi của phóng viên, nhưng lúc Tần Chinh nói chuyện lại nhìn người thiếu niên bên cạnh. Nhận thấy trong mắt đối phương ẩn chứa thâm tình cùng sủng nịch, vành tai Quý Lam Xuyên đỏ lên, lại nhịn không được mà cảm thấy mình đặc biệt hạnh phúc.
Tình cảm thể hiện một cách tự nhiên còn động lòng hơn bất kỳ bức ảnh tạo dáng nào, nhiếp ảnh gia cách đó không xa ấn nút chụp, nắm chặt thời cơ mà rắc rắc thay hai người chụp rất nhiều ảnh.
Năm phút sau, cuộc phỏng vấn riêng kết thúc, Quý Lam Xuyên tiếp nhận đồ uống nóng do nhân viên chuẩn bị, dựa vào người yêu nhà mình chậm rãi nói về kế hoạch phát triển của Tần thị.
Vừa rồi phóng viên hỏi cậu thích nhất điểm nào trên người Tần Chinh, Quý Lam Xuyên suy nghĩ hồi lâu vẫn khó có thể lựa chọn, sau đó, cậu liền dùng hai chữ "Toàn Bộ" đáp lại.
Đối với cậu mà nói, Tần Chinh chính là người yêu hoàn mỹ phù hợp nhất với mình.
Tình yêu có thêm ánh sáng xen vào, cho dù đối phương có ăn dấm bao nhiêu cùng "Giày vò" đến đâu, thì trong mắt Quý Lam Xuyên, đó đều là chỗ đáng yêu mà Tần Chinh chưa bao giờ thể hiện ra trước mặt người ngoài.
Chú ý tới ánh mắt của thiếu niên dừng lại trên người mình, Tần Chinh đón lấy khoảng trống ở cuối câu trả lời, tự nhiên cùng đối phương trao đổi một ánh mắt ăn ý. Ánh mặt trời vừa lúc, thiếu niên tựa vào bên cửa sổ mặt mày như tranh vẽ, nhiếp ảnh gia theo thói quen chụp ảnh, chỉ cảm thấy số tiếp theo của tạp chí nhất định sẽ bùng nổ.
Phu phu ân ái có giá trị nhan sắc cao như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành giai thoại tình yêu lưu truyền trong giới.
*
Buổi phỏng vấn kết thúc, cuộc sống của Quý Lam Xuyên cũng một lần nữa trở lại đúng quỹ đạo. Bởi vì Tần Chinh muốn ở lại tổng bộ Tần thị kiểm soát toàn cục, cho nên cậu cũng chưa bao giờ nhận ủy thác từ bên ngoài M thành.
Nhưng cho dù như vậy, khách hàng của văn phòng Vân Lam cũng không ít, lấy tấm bảng vàng Tần tam gia làm bảo chứng, Quý Lam Xuyên cũng thuận lợi nhận được vài đơn hàng về phong thủy của tiểu khu.
Ngại với lão nhân thời trẻ nhắc mãi, Quý Lam Xuyên từ trước đến nay rất yêu quý lông vũ của mình. Sau khi quan sát kỹ lưỡng diện mạo của mấy vị khách hàng, cậu mới gật đầu nhận ủy thác từ tiểu khu Lục La.
Cục phong thủy quần thể có diện tích lớn nhất lại rườm rà, vì không muốn cho chính mình cùng Tần Chinh mất mặt, Quý Lam Xuyên liên tục mấy ngày đều vùi đầu vẽ tranh ở văn phòng. Tiểu khu Lục La còn chưa chính thức khởi công, vô luận là cấu trúc của căn hộ hay bố cục tổng thể cũng đủ để cậu bận rộn.
Thỏ con có tâm tiến tới là chuyện tốt, nhưng Tần Chinh lại có chút bất mãn với sự tịch mịch "Phòng không gối trống" của mình. Nếu không phải hắn kịp thời tỏ thái độ ngăn cản đối phương, người này nói không chừng sẽ trực tiếp chuyển đến thư phòng ở.
Ngay khi Tần tam gia oán niệm tràn đầy chuẩn bị áp dụng một số biện pháp cần thiết, tạp chí phỏng vấn đã ấp ủ rất lâu rốt cục cũng tung ra bên ngoài. Quảng bá trên mạng lẫn ngoại tuyến rất mở rộng, ngay cả trang web chính thức của tập đoàn Tần thị cũng theo đó góp vui.
Cũng chính là vào tháng 2 này, Tống gia không lôi kéo được đồng minh để giúp đỡ, cuối cùng dưới sự ép sát hạ kề của Tần Chinh gần như tan tác. Vốn lưu động bị khoá chặt bởi mảnh đất có văn vật ở ngoại ô thành phố. Tập đoàn tài chính Tống thị xoay vòng không linh hoạt, tinh giản giảm biên chế, dần dần đi tới kết cục phá sản quen thuộc và bi thương như trong trí nhớ của Bạch Thời Niên.
Đối với người tình trường đắc ý, Tần tam gia một lần nữa trở thành truyền kỳ trên trường danh lợi, nam nữ M thành đều hâm mộ vận may của Quý Lam Xuyên.
Nhưng chỉ có Phương Văn cùng đám người đi theo bên cạnh Tần Chinh mới rõ, trong mối quan hệ này, rõ ràng là Quý tiên sinh đã giúp Tam gia có nhiều người biết đến hơn.
Trong vòng nửa năm ngắn ngủi này, số lần đối phương cười sợ là so với mười năm trước cộng lại còn nhiều hơn.
Đứng ở độ cao của gia chủ Tần gia, tiền tài đối với Tần Chinh mà nói, chẳng qua chỉ là một dãy số dài hơn một chút, lão nhân như Trịnh thúc, vẫn hy vọng đối phương có thể sống một cuộc sống hạnh phúc hơn.
Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, khi tất cả người Z quốc đang bận rộn chuẩn bị nghênh đón Tết Âm Lịch sắp tới, thì đột nhiên có một tin động trời từ Bạch gia truyền tới——
Bạch Hải Vinh đã chết.
Sau hai tháng nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vị gia chủ đã từng ngạo khí thanh cao này, rốt cục cũng không cam lòng và bất lực mà nhắm mắt xuôi tay.
Mà ngày này, trùng hợp chính là ngày Bạch Thời Niên cùng Tần Tử Hành kết hôn trong nguyên tác.
Suy đoán lúc trước đã thành sự thật, Quý Lam Xuyên vô cùng may mắn vì mình đã mạo hiểm chặt đứt trói buộc mà Thiên Đạo áp đặt lên người Tần Chinh. Nguyên bản cốt truyện sắp kết thúc, nếu không có gì ngoài ý muốn, thế giới này cũng sẽ nghênh đón tự do chân chính.
"Đang suy nghĩ cái gì?"
Thấy thiếu niên nghe được tin Bạch Hải Vinh chết liền ngẩn người, Tần Chinh giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại của đối phương: "Cái chết của Bạch Hải Vinh không liên quan gì đến em. Đừng luôn tự tạo gánh nặng cho mình mà không có lý do."
Tình huống của Bạch Hải Vinh tương tự như mình, theo lý mà nói, thiếu niên cũng có thể dùng phương thức đồng dạng để cứu đối phương. Nhưng thỏ con nhà mình vốn có mâu thuẫn với Bạch Thời Niên, cần gì phải vì bảo vệ ba của y mà liều mạng?
Bênh vực người của mình đến tận cùng, Tần Chinh không nỡ để thiếu niên mạo hiểm vì một kẻ không liên quan.
"Em không có áy náy." Kéo lại những suy nghĩ đang bay bổng trên trời, Quý Lam Xuyên thanh tỉnh lắc đầu, "Em chỉ là......hơi sợ hãi một chút."
Nếu ngày đó thi thuật có chút sai sót, người chịu tang hôm nay có thể chính là Tần gia.
"Tất cả đã trôi qua." Đặt tạp chí trong tay xuống, nam nhân dựa vào đầu giường, duỗi cánh tay dài ôm lấy thiếu niên vào lòng mình, "Tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi."
"Tôi bảo đảm."
Đắp chăn kín người, Quý Lam Xuyên có thể cảm nhận hơi ấm rõ ràng từ trên người đối phương truyền đến, đem đôi chân nhỏ lạnh như băng dán lên đùi Tần Chinh, thiếu niên thoải mái gật đầu: "Vâng."
"Tiểu phôi đản."
Đã sớm quen với những trò đùa vô hại của đối phương, Tần Chinh lấy ngón tay chọt chọt trán thiếu niên. Sau đó liền chịu thương chịu khó mà che chân cho thỏ con nhà mình. Có lẽ vì thân hình hơi gầy, nhiệt độ cơ thể của đối phương luôn thấp hơn mình vài độ.
"Anh nói, Bạch Thời Niên hắn có thể đoán được cái gì đó hay không?" Lẳng lặng mà ghé vào ngực nam nhân nghe xong vài phút tim đập, Quý Lam Xuyên mí mắt đánh nhau bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Ba kiếp này chết vào ngày kết hôn kiếp trước của mình, cho dù Bạch Thời Niên không biết sự tồn tại của cái gọi là "nguyên tác", y cũng có thể đối với trùng hợp trong đó mà có chút hoài nghi.
Nghĩ như thế, Quý Lam Xuyên thậm chí sinh ra vài phần đồng tình với đối phương.
"Còn có thời gian suy nghĩ chuyện của người khác, tôi xem em hôm nay cũng không có mệt." Tần Chinh dừng tay tắt đèn, nửa cười nhìn đối phương, "Khó được lúc ném xuống công tác để lên giường sớm như vậy, bằng không, chúng ta làm vài bài khởi động?"
Biết nam nhân gần đây nghẹn không nhẹ, Quý Lam Xuyên phản xạ có điều kiện mà bảo vệ thắt lưng mình: "Không cần, ngày mai em còn... Ngô!"
Lời từ chối còn dang dở đã bị chặn lại trong cổ họng bởi một nụ hôn tràn ngập tính xâm lược. Nhược điểm của thiếu niên đều bị thăm dò rõ ràng, rất nhanh liền nằm xụi lơ trong ngực nam nhân với đuôi mắt phiếm hồng.
Vũ sơn mây mưa đỏ hồng, nhà cũ Tần đêm nay, vẫn tràn ngập xuân tình làm cho người ta đỏ mặt tim đập.
➖➖➖➖➖