“Nếu như em yêu anh, em tuyệt đối sẽ không làm dây hoa lăng tiêu bấu víu, bám vào cơ thể anh để thể hiện chiều cao của mình.
Nếu như em yêu anh, em tuyệt đối sẽ không học theo những con chim si tình, vì muốn bóng râm mà hót mãi một khúc ca đơn điệu, cũng không giống như nguồn nước,...”
Minh tinh trong tivi đang đọc diễn cảm bài thơ (Gửi Cây Sồi)) của Thư Đình.
Một bài thơ phản ánh cái nhìn riêng về tính cách và tình yêu, Đàm Tích đọc được bài thơ này là vào năm học lớp Mười, lúc đó cô không nhịn được mà đọc đi đọc lại thật chậm, cô rất thích bài thơ này.
Ôn Uyển đẩy cửa bước vào: “Tích Tích, tớ về rồi.”
Hôm nay Ôn Uyển có buổi xã giao nên về hơi trễ, Đàm Tích giúp cô ấy hâm nóng đồ ăn rồi bưng đặt lên bàn ăn, tay nghề của cô
Ôn Uyển không chê, theo lời nói của cô ấy thì “lấp đầy bao tử là được”.
Ăn chưa được mấy đũa, Ôn Uyển đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
“Này, Tích Tích, cậu biết hôm nay tớ gặp được ai không?”
Đàm Tích cũng không quá để ý: “Ai vậy?” Ban đầu cô còn tưởng là bạn học cũ nào đó.
“Tớ thấy Thẩm Huệ Như với Tuân Dĩ Đồng.”
“Sao cậu biết hai người họ?”
Ôn Uyển liếc cô một cái: “Tích Tích, gần đây cậu càng ngày càng ngớ ngẩn đấy, lúc đó cậu có cho tớ xem ảnh chụp mà.”
“Hai người họ làm sao?” Nói đến đây, Đàm
Tích cũng lâu rồi không có tin tức của hai người bọn họ.
“Hôm nay bọn tớ xã giao xong, có mấy ông chủ muốn đến quán bar thả lỏng một chút, tớ nghĩ thầm dù sao cũng rảnh rỗi, đi thì đi thôi, không ngờ Tuân Dĩ Đồng với Thẩm Huệ Như cũng ở quán bar bán rượu.”
Đàm Tích: “Có phải cậu nhìn nhầm rồi không? Điều kiện gia đình của Thẩm Huệ
Như rất tốt, ba của cô ta hình như là ông chủ của một công ty.”
Nếu không sao lại có quan hệ như thế, đến cả phỏng vấn cũng không cần làm, trực tiếp vào làm ở văn phòng luật sư nổi tiếng.
Ôn Uyển vỗ ngực cam đoan: “Chắc chắn không nhìn nhầm, người tổn thương Tích Tích của chúng ta, tớ phải nhớ thật kỹ.” Côấy lại cười hi hi rồi nói, “Nếu không phải đối tác cũng đang ở đó, tớ còn định tìm hai con nhỏ đó để trả thù đấy.”
“Cậu đừng xúc động” Đàm Tích rất không yên tâm nhìn cô ấy một cái.
“Quán bar này dù hợp pháp, quy mô cũng không nhỏ, nhưng đối với hai người họ mà nói cảm giác vẫn thấy kỳ lạ, hai người họ một người là y tá một người là luật sư, chodù nghèo túng cũng không cần phải đến quán bar làm việc.” Ôn Uyển nâng cằm phân tích.
“Cậu nói xem cậu có rảnh quá không, quan tâm bọn họ làm gì?” Đàm Tích thờ ơ nói, “Lỡ người ta thật sự thích công việc này, thích đến quán bar kết bạn thì sao?”
“Không thể nào, không thể nào!” Ôn Uyển nhanh chóng phản bác, “Hai người họ nhìn không hề có chút gì gọi là tình nguyện, ngược lại giống bị ép đến hơn.”
Đàm Tích ôm cánh tay: “Ôn Uyển, tớ cho cậu một lời khuyên.”
“Cái gì?”
“Cậu đổi nghề làm biên kịch đi, hay là viết tiểu thuyết cũng được, cậu nói xem ngày nào cậu cũng tưởng tượng đủ thứ, không viết vài cuốn là phí phạm tài năng lắm đấy.”
Ôn Uyển: “...”
Cuộc đối thoại này cứ thế bỏ qua, nhưng hôm sau ở trong văn phòng luật sư, Đàm
Tích vẫn lặng lẽ nhắc đến chuyện này vớiChu Lâm Lâm.
“Chị thấy bạn em nói không sai, mấy hôm trước một người bạn của chị cũng nói nhìn thấy hai người họ, lúc đó chị không để ý mấy, cũng thấy không thể nào, nhưng liên hệ với chuyện bạn em kể thì có vẻ chuyện này không đơn giản.”
“Chị đi hỏi thăm thử.” Chu Lâm Lâm nói.
Chu Lâm Lâm nói hỏi thăm là đi hỏi thăm, trở thành quần chúng ăn dưa hàng đầu, buổi chiều vừa bắt đầu giờ làm đã chạy tới nói với Đàm Tích: “Tích Tích, chị kể cho em nghe, Tuân Dĩ Đồng bị đuổi việc rồi.
Nghe bảo tất cả bệnh viện ở thành phố LâmThủy sẽ không tuyển cô ta, hình như đắc tội với một ông lớn.
Tin hot hơn nữa là gia đình Thẩm Huệ Như phá sản, công ty nhỏ của ba cô ta vì xảy ra sai sót tài chính nên đã đóng cửa rồi.”
Đàm Tích ngây cả người: “Công ty đó cũng không phải nhỏ, sao dễ phá sản vậy được?”
“Không phải vì công ty nhỏ, mà vì địa vị của đối phương lớn.
Nghe nói đối phương họ Hoắc, dù sao người ta đã tiết lộ cho chị nhiều thế rồi, còn lại phải tự em đi hỏi thôi, thật sự không được nữa thì em có thể nhờ bác sĩ Hoắc giúp đỡ.”
Chu Lâm Lâm nháy mắt với cô, hàm ý không cần nói cũng biết.
Chiều nay Đàm Tích bề bộn nhiều việc vẫn không nhịn được thất thần.
Là Hoắc Kỳ làm ư?
Lúc Hoắc Kỳ cứu cô, sắc mặt âm trầm, hận không thể giết người.
Lúc đó nếu không phải Đàm Tích cản lại, đoán chừng Hàn Hâm Đông không chết cũng nửa tàn.
Pháp luật không thể xử phạt bọn họ, dù sao phạm tội không phát sinh kết quả.
Nhưng dựa theo tính tình Hoắc Kỳ, anh thật sự sẽ không bỏ qua cho hai người kia.
Mà trước đó Hoắc Kỳ có nói với cô, rằng anh không chỉ là bác sĩ mà còn làm rất nhiều đầu tư, bản thân anh cũng không phải là một người bình thường đơn giản, trí thông minh cao, lại có bối cảnh.
Anh vậy mà vì chuyện lần này của Đàm Tích, ép công ty đối tác đến đường cùng ư?
Hoắc Kỳ để ý cô đến thế sao?
Đàm Tích biết Hoắc Kỳ thích cô, nhưng ở trong nhận thức của cô có khi chỉ là sự không phục trong tuổi thiếu niên rực rỡ của Hoắc Kỳ mà thôi.
Cô khó có thể tưởng tượng anh lại có tình cảm sâu đậm với mình đến như vậy.
Anh lại vì cô mà rút vốn đầu tư vào công ty của ba Thẩm Huệ Như, cũng vì vậy mà Thẩm Huệ Như không được ba bảo vệ nữa, cô ta lại không biết làm nghề gì, mới đi đến quán bar bán rượu.
Người bị ép đến đường cùng, không thể không cúi đầu trước nhân sinh.
Mà Tuân Dĩ Đồng cũng cùng đường mạt lộ, chọn đi theo Thẩm Huệ Như.
Đàm Tích không suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, càng không làm theo Chu Lâm Lâm nói là đi tìm Hoắc Kỳ hỏi cho rõ.
Nếu có được đáp án khẳng định, cô nên trả lại thế nào đây? Nếu là phủ định, nội tâm cô có cảm thấy thất vọng không? Loại chuyện mơ hồ không rõ ràng này, chi bằng giấu nhẹm trong bụng cho xong.
Buổi chiều cô phải cầm tài liệu đi tìm Trần Dũng, bây giờ Trần Dũng cơ bản đã hồi phục, tư duy rõ ràng, có thể giao lưu với Đàm Tích.
Vì trong này có rất nhiều chi tiết liên quan đến nhau, nên Đàm Tích phải tự mình đi tìm Trần Dũng nói chuyện.
Bây giờ ban ngày đã rất nóng, Đàm Tích mặc một chiếc áo bảy tấc, khá ngắn, bên dưới mang quần trắng ống đứng, đi một đôi giày cao gót màu be bốn phân.
Lúc Đàm Tích đến có ba người là người thân của bệnh nhân cũng đang ở trong phòng bệnh.
Phòng bệnh không rộng, chỉ có một chiếc ghế dài, mấy người thân đều ngồi đó, vừa lúc còn dư một chỗ.
Trần Dũng lễ phép nói: “Luật sư Đàm, ngồi xuống trước đi, nghỉ ngơi chút.”
Chiếc ghế kia khá thấp, Đàm Tích ngồi không được thoải mái, hơn nữa phải có chỗ chống cô mới đứng lên được, tư thế cũng rất khó nhìn.
Cô từ chối, nghĩ thầm Trần Dũng xảy ra tai nạn giao thông khá đơn giản, mà con người Trần Dũng cũng dễ nói chuyện, chắc đàm phán vài phút là xong.
Cô lại không ngờ tới Trần Dũng là người lắm lời.
Vốn là nói chuyện về tai nạn giao thông, anh ấy lại cứ kể đi đâu, mua gì, đến cả cuộc nói chuyện với chủ quán cũng kể lại.
“Anh không cần phải nói cặn kẽ như vậy, chúng ta chỉ cần nói vấn đề mấu chốt là được rồi.” Đàm Tích uyển chuyển nhắc nhở anh ấy.
Trần Dũng nói: “À xin lỗi, để tôi sắp xếp lại ngôn ngữ lần nữa.”
Nào ngờ, chưa được một lát lại đi lệch hướng.
Trần Dũng không nhìn ra cơ thể cô khác lạ, nước miếng văng tung tóe, tự mình nói chuyện, cuối cùng nói hơn một giờ, chân
Đàm Tích cũng mệt không đi nổi.
Cuối cùng Trần Dũng nói: “Xin lỗi luật sư Đàm, hôm nay làm chậm trễ nhiều thời gian của cô rồi.”
“Không sao, chuyện nên làm thôi.” Đàm Tích mỉm cười.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng ra khỏi phòng bệnh, cả quá trình Trần Dũng không hề nhìn ra cô có gì khác thường.
Chủ yếu là lần trước bị trật chân, không thể đi lại, bây giờ hình như chân lại không chịu nổi.
Cơ thể của cô khá đặc biệt, lúc nào cũng phải duy trì tập thể dục.
Lúc học đại học còn đi lại bình thường, đến kì nghỉ đông và nghỉ hè lại khôi phục nguyên trạng.
Nên cô phải mua máy chạy bộ ở nhà, ngày nào cũng kiên trì chạy sáu ngàn mét mới miễn cưỡng duy trì năng lực đi lại liên tục của cơ thể.
Đàm Tích ngồi trên ghế dài trước cửa phòng bệnh, nghỉ ngơi hồi lâu, vốn cho rằng nghỉ ngơi một lát sẽ tốt hơn, nào ngờ càng không đi được, còn có rất nhiều công việc chưa hoàn thành, cô cứ nghỉ ngơi ở chỗ này cũng không phải là cách.
Cuối cùng vẫn kiên trì đứng lên.
“Cô gái?”
Sau lưng là một bác sĩ già mặc áo blouse trắng đỡ kính mắt, gọi cô lại.
Bác sĩ này chống cây gậy ba-toong, giọng nói cũng lộ vẻ thăng trầm, thoạt nhìn khoảng tám mươi tuổi, dù tóc đã hoa râm nhưng tinh thần vẫn còn tươi tỉnh.
Đàm Tích cũng không biết vì sao lại cảm thấy cực kỳ tin tưởng vị bác sĩ già này, trực tiếp đi theo ông đến phòng khám.
“Cô gái, nếu không ngại thì tôi nói thẳng.”
Giọng nói của bác sĩ già hơi run rẩy: “Tôi đứng sau quan sát cô rất lâu, tôi thấy tư thế đi lại của cô cộng thêm mắt cá chân của cô khá thô, thân trên ngắn thân dưới dài, cô hẳn là bị SEDL đúng không?” SEDL là loạn sản biểu mô phát triển muộn, một liên kết X bị rối loạn lặn, là một loại di truyền bẩm sinh khiếm khuyết.
Có lẽ vì bác sĩ già khá hòa ái, cũng có thể là gần đây Đàm Tích liên tục suy nghĩ đến những vấn đề liên quan tới bệnh tật, nên lúc nghe bác sĩ già nói như vậy, lòng cô vậy mà bình yên đến lạ.
“Vâng, năm mười sáu tuổi, trong kỳ nghỉ hè lớp mười một cháu đã phát hiện ra.”
Trong đầu Đàm Tích đột nhiên hiện lên rất nhiều đoạn ký ức nhỏ, giống như từng bông hoa tuyết rơi xuống rồi lụi tàn.
Hình như từ lúc còn bé cô đã hay than vãn đau bắp chân, lúc đó mẹ cô dịu dàng ôm lấy cô, liên tục dỗ ngủ, bác sĩ kiểm tra nói rằng không có việc gì, sau này lớn lên sẽ hết.
Nhưng càng lớn càng không ổn, cô chạy bộ luôn xếp thứ nhất từ dưới đếm lên.
Tiểu học lúc các bạn nữ chia làm hai đội tranh tài tiếp sức, không ai muốn chung tổ với cô, vì sợ bị cản trở.
Cô ngồi xuống vệ sinh phải vịn mắt cá chân, còn khẽ cắn môi, biểu cảm rất khó coi.
Trung học vào giờ Thể Dục, cô nhìn những đàn anh đàn chị lớp trên đi ngang qua người mình, tư thế nhảy xa của cô vừa chật vật lại vô cùng chua xót, không có một cô gái mười bốn tuổi nào chỉ nhảy xa được một mét hai.
Trong mục tám trăm mét, cô luôn đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, bị người thứ hai từ dưới đếm lên bỏ xa nửa vòng, cô yên lặng lau đi một giọt nước mắt khó chịu.
Con người cô thanh cao lại kiêu ngạo.
Nhưng đồng thời cũng tự ti và mẫn cảm.
Lúc thi cấp ba, tất cả mọi người phải tập thể dục, ngày nào cũng chạy hơn một ngàn mét trước khi lên lớp, cô không đi, ở trong phòng học bài, cuối cùng làm chút giấy tờ để không phải tham gia thi thể dục.
Tất cả mọi người đều đủ điểm, chỉ có cô điểm cực kỳ thấp.
Dù cực kỳ thấp nhưng cô thật sự vui vẻ, cuối cùng cũng không phải tham gia vận động.
Rõ ràng cô có nhiều điểm bất thường như vậy, nhưng đi hết các bệnh viện trong thành phố để kiểm tra, mọi người đều nói cô không có vấn đề gì, liên hệ với chuyện mẹ cô là người khuyết tật, có lẽ chỉ là cơ địa kém.
Sau đó nữa, tiếng còi xe lửa, toa xe loáng thoáng mùi mồ hôi, thêm âm thanh lúc tô mì thêm nước, còn có từng đốm xanh đầy sức sống ngoài cửa sổ...
Đến tỉnh thành, để bác sĩ có kinh nghiệm làm rất nhiều kiểm tra cho cô, hôm sau có được kết quả, bác sĩ bình tĩnh nói với mẹ cô: “SEDL, không có cách trị.”
Sau đó lại nói với cô: “Cô bé à, bệnh của cháu không cần điều trị, sau này phải rèn luyện cơ thể thật tốt, cũng không cần chích thuốc uống thuốc, càng không cần mổ.”
Bây giờ suy nghĩ lại, mười sáu tuổi là quá nhỏ.
Cô chỉ nghe không cần trị đã cảm thấy cực kỳ vui vẻ, lại không để ý trên đường về nhà mẹ cô luôn nhíu chặt lông mày.
Sau khi chẩn đoán ra bệnh, cô lại trở về cuộc sống học tập bình thường, cứ thế trôi qua, chỉ là Hoắc Kỳ đã bắt đầu xâm nhập vào cuộc sống của cô.
Cô vĩnh viễn nhớ rõ kì nghỉ đông năm mười hai, Đàm Tích tình cờ nghe thấy bạn của Hoắc Kỳ hỏi anh: “Dáng đi của cô ấy xấu xí như thế, hơn nữa tớ thấy ba năm nay cô ấy đều đi như vậy, hình như không lành được, vì sao cậu lại thích cô ấy?”
Đàm Tích không nghe thấy Hoắc Kỳ trả lời gì.
Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy cuộc sống như sụp đổ.
Chương trình trung học phổ thông rắc rối bận rộn, thật ra cô luôn lo lắng cho bệnh tình của mình, nhưng nghĩ chỉ cần rèn luyện thật tốt là được, nên cũng không lên mạng tìm kiếm, còn tưởng rằng chỉ là xương sụn phát triển không tốt, ngoài ra không có gì khác.
Ngày đó cô về nhà, lần đầu tiên nghiêm túc tìm hiểu về loại bệnh này, mới biết đây là bệnh có xác suất một phần một triệu.
Chỉ là trùng hợp rơi trúng vào đầu cô, hơn nữa còn di truyền, rất nhiều chuyên gia y học đã từng nghiên cứu loại bệnh này, trước mắt còn chưa có cách chữa trị, bác sĩ đề nghị không sinh hoạt tình dục, triệt để chặt đứt di truyền, đẩy xác suất khả năng mắc bệnh sinh trưởng tự nhiên xuống thấp nhất.
Thì ra bệnh của cô là một lời nguyền, cho dù cô cố gắng thể nào cũng không thể phá hủy lời nguyền, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến đời sau của mình.
Tài liệu liên quan đến bệnh này rất ít, Đàm Tích xem tất cả tài liệu có thể xem.
Cô phát hiện thật ra bệnh của mình không quá nghiêm trọng, chí ít những bệnh nhân nam giới khác chỉ cao đến một mét bốn, mà cô lúc đó đã cao hơn một mét năm, bề ngoài xem như bình thường.
Kỳ nghỉ đông năm đó cô không đi chơi với Hoắc Kỳ, cô lấy cớ phải ở nhà học tập, nhưng cô lại như phát điên mà tập thể dục, muốn thay đổi vận mệnh.
Nhưng khi đó Đàm Tích đã cực kỳ mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi.
Vô dụng thôi, đây là vấn đề về gen, vốn dĩ đã sai từ ban đầu.
Cô đứng một mình dưới phòng của Hoắc Kỳ thật lâu, từ trong lòng nói lời chia tay với anh.
Khi thấy bóng dáng anh từ thang máy đi ra, cô nhanh chóng trốn đi.
Bây giờ cô chỉ dám vụng trộm nhìn anh một cái, trừ chuyện này ra thì bọn họ thật sự không còn duyên phận.
“Bây giờ có cách trị không?” Đối mặt với bác sĩ già, đáy mắt Đàm Tích hiện lên một tia hi vọng.
Dù sao bác sĩ già đột nhiên gọi cô đến, chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.
Bác sĩ già đỡ mắt kính, thật lâu sau mới chầm chậm thở dài: “Năm năm trước tôi có khám căn bệnh này cho một người, chết lúc sáu mươi tuổi, xương cốt toàn thân bị biến dạng, khớp xương tổn thương nghiêm trọng.”
“Cô gái, tôi là thấy vừa rồi cô mệt như thế, muốn nhắc nhở cô nhất định phải chăm sóc khớp xương của mình, nếu không khi cô đến tuổi trung niên, sẽ rất khó có thể chịu được.”
“Vậy...!Bác có đề nghị gì sao?”
“Giữ vững tâm trạng, đừng khiến bản thân mệt mỏi, dù sao tiền kiếm cũng không bao giờ là đủ.” Bác sĩ già cười hòa ái.
“Dạ, cảm ơn bác.” Đàm Tích khẽ gật đầu, đỡ ghế đi ra ngoài.
Cô không biết ngay sau bức tường ngoài cửa phòng khám, Hoắc Kỳ đứng yên thật lâu, anh đến tìm bác sĩ già để thảo luận một vấn đề y học, nào ngờ đúng lúc nhìn thấy Đàm Tích.
Đứng ở cửa ra vào nghe một hồi, sắc mặt anh ngày càng trở nên trầm mặc.
Anh nhìn bóng dáng cô bước đi chậm rãi, trái tim nặng nề rơi xuống đất như cơn mưa đột nhiên kéo đến trong lòng anh.
Sau khi Đàm Tích rời đi, Hoắc Kỳ lập tức đi đến phòng khám của vị bác sĩ nọ, không kịp chờ đợi mà muốn nhanh chóng thảo luận nghiên cứu với ông.
Bác sĩ Trương cực kỳ nổi tiếng trong ngành, vì có kinh nghiệm nghề y phong phú, hoàn thành rất nhiều ca giải phẫu khó, dù là đến tuổi về hưu nhưng vẫn kiên trì đi trên con đường chữa bệnh.
Ông ấy rất xem trọng người trẻ tuổi kiệt xuất như Hoắc Kỳ.
Hoắc Kỳ đi theo ông thực tập, hai người như thầy trò và cũng như bạn bè.
“Sao trước kia không thấy cậu quan tâm đến mấy chứng bệnh nan y này nhỉ.” Bác sĩ Trương nhìn ra Hoắc Kỳ có cảm xúc gì đó kỳ lạ, ông ý thức được vấn đề trong đó, “Cậu với cô bé...”
Hốc mắt Hoắc Kỳ hơi đỏ, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói như lẩm bẩm: “Em yêu cô ấy.”
Là mặt trăng của anh, cũng là người anh yêu.
Bác sĩ Trương trầm mặc hồi lâu, trong suốt chặng đường hành nghề ông đã chứng kiến rất nhiều việc khó nhằn, ngày nào cũng xảy ra chuyện liên quan đến sinh ly tử biệt.
Nếp nhăn trên mặt ông ấy run rẩy, thật lâu mới bất đắc dĩ nói: “Vì là bệnh thiếu hụt gen, trước mặt thì kể cả trong nước và ngoài nước đều không có cách.”
Sau khi từ chỗ bác sĩ Trương về, Hoắc Kỳ cũng không từ bỏ, tìm kiếm tư liệu thật lâu.
Lần đầu tiên anh thấy phẫn hận trước sự bất lực của mình, bất đắc dĩ anh khẽ thở dài, đưa tay bóp xương lông mày.
Người trong ngành ai cũng nói, hai tay anh như thợ may đỉnh nhất, có năng lực biến hóa thứ mục nát thành thần kỳ.
Anh được hàng ngàn hàng vạn người kính mến, nhưng lại bất lực không có cách nào chữa trị cho người con gái mình yêu.