Hôn lễ của họ dự kiến sẽ tổ chức vào khoảng cuối xuân đầu hè.
Đàm Tích rất thích mùa hè, mùa hè mang theo thuộc tính nóng bỏng cuồng nhiệt của riêng nó, giống như tình yêu của cô vậy, thật tốt đẹp biết bao.
Bố mẹ hai bên sẽ chọn ra một ngày lành tháng tốt, nhưng cụ thể vào mùa xuân hạ thu đông thì sẽ do vợ chồng son quyết định.
Đàm Tích rất muốn cử hành vào mùa hè, nhưng Hoắc Kỳ lại không đồng ý.
Đàm Tích: Haha, thứ đàn ông chó chết lắm chuyện.
Hoắc Kỳ hy vọng sẽ tổ chức vào cuối xuân đầu hạ.
Cuối cùng thì được định vào cuối tháng Năm.
Ban đầu Đàm Tích khẳng định là không vui, ước gì có thể tranh cãi tới mức người chết ta sống với Hoắc Kỳ, lúc chọn ngày đăng ký kết hôn cô đã cho người đàn ông chó má này được hời rồi.
Cô than thở với Ôn Uyển: “Cậu nói xem tớ với Hoắc Kỳ có thể hoà hợp được không?”
Chọn ngày đăng ký kết hôn còn lấy lý do là dỗ cô nghe lời, nhưng lần này là hôn lễ đấy.
Hai người bọn họ đã đăng ký kết hôn, về mặt pháp lý đã trở thành vợ chồng hợp pháp, cho nên không thể tiếp tục lấy lý do muốn có được từng giây từng phút của cô với thân phận là người chồng chính thức được.
Ôn Uyển suy tư một chút: “Cậu nói như vậy quả thực cũng có chút… Nhưng cậu thử nói với cậu ấy xem, nói là cả đời người con gái chỉ có một lần kết hôn, nên rất quan trọng.”
Đàm Tích hận không thể thể lật bàn gào thét: “Tớ nói rồi.”
Cô đã nói như vậy với Hoắc Kỳ rồi, thậm chí còn dùng cả giọng điệu làm nũng.
Nhưng Hoắc Kỳ đã trả lời cô thế nào?
Anh nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Đối với đàn ông cũng chỉ có một lần trong đời.”
Nghe xong câu trả lời của Hoắc Kỳ, Ôn Uyển cười đến bò lăn: “Phải công nhận là câu trả lời không chê vào đâu được, không ngờ bác sĩ Hoắc lại là một thẳng nam sắt thép như vậy, tuyệt, quá tuyệt.”
Đàm Tích tặc lưỡi hai tiếng, cô trước giờ không cảm thấy Hoắc Kỳ sắt thép bao nhiêu, nhưng trải qua chuyện kết hôn này thì quả thực rất thẳng nam.
Ôn Uyển nghĩ: “Nhưng cậu cũng không thể suy nghĩ theo cách này được.
Cậu thử nghĩ xem, so với người chồng đầu trọc bụng phệ thì bác sĩ Hoắc có phải đáng yêu hơn nhiều không?”
“Như thế thì…” Chờ chút, Đàm Tích phát hiện hình như suy nghĩ của mình hơi bị lạc hướng, “Hượm đã, cậu rốt cuộc là bạn thân của ai vậy hả?”
Ôn Uyển không nghe lời cô mà tiếp tục nói: “Như chuyện mua nhà cũng vậy, tớ tuy là người ngoài cuộc nhưng lại rất cảm động, cậu từ từ suy nghĩ lại đi…”
Lúc Hoắc Kỳ chọn nhà để mua luôn cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của Đàm Tích, ngay cả cầu thang nhỏ của căn biệt thự cũng không cần thiết.
Ôn Uyển: “Nhưng mà nhắc tới chuyện này cũng hơi biến thái, căn nhà này hẳn là bác sĩ Hoắc đã mua được hai năm rồi, lúc đó hai người còn chưa gặp lại nhau, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.”
Thật ra trước nay Đàm Tích chưa từng nghĩ đến chuyện này, hôm nay đột nhiên được Ôn Uyển nhắc tới khiến cô cảm thấy có chút rùng mình.
Đúng vậy, bọn họ lúc đó còn chưa gặp lại nhau, thậm chí còn không rõ dáng vẻ khi trưởng thành của cả hai.
Anh lấy đâu ra tự tin về việc bọn họ có thể ở bên nhau như vậy?
Chẳng lẽ là sự tự tin của bác sĩ Hoắc?
Đàm Tích lẩm bẩm: “Đúng là đủ biến thái.”
Anh chính là tên cực kỳ biến thái.
Đặc biệt là khi ở trên giường.
Ôn Uyển gật đầu: “Chính là loại cảm giác ‘tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho cô’.”
Giọng nói Ôn Uyển có chút nhẹ nhàng, nhất là lại phát ra từ WeChat của điện thoại, Đàm Tích vô thức quay đầu nhìn ra phía sau, đột nhiên mặt mày nhăn tít: “Cái gì với cái gì vậy chứ, nói vào chuyện chính đi.
Hoắc Kỳ muốn cử hành hôn lễ vào tháng Năm, tớ không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với anh ấy, phải làm sao bây giờ?”
Qua một lúc lâu, Đàm Tích cứ ngỡ Ôn Uyển sẽ không trả lời thì giọng nói của Ôn Uyển lại truyền ra từ trong ống nghe: “Có một cách, nhưng không biết cậu có muốn thử hay không thôi.”
Đàm Tích ghét nhất việc cô ấy cứ úp mở: “Nói mau!”
Ôn Uyển cười xấu xa: “Nếu không thì cậu dùng sắc dụ dỗ đi.”
Đàm Tích phì cười một tiếng: “Chủ ý quái quỷ gì vậy chứ!”
Đúng là có chuyện không nên tìm Ôn Uyển, bởi vì trước sau gì cô ấy cũng đưa mấy chủ ý quỷ quái.
Ôn Uyển có giải thích của riêng mình: “Đối với vợ chồng mà nói, không có gì là ‘đời sống tình dục’ không thể giải quyết được.”
Không nhanh kết thúc chủ đề này, e là Ôn Uyển sẽ còn nói tiếp đến tầm quan trọng của đời sống tình dục với Đàm Tích.
Đàm Tích kịp thời ngăn lại: “Dùng sắc dụ dỗ tuyệt đối không có tác dụng.”
“Có chủ ý nào khác không?”
Ôn Uyển tàn nhẫn chế nhạo: “Cậu đúng là đồ đầu heo mà, Thiên Vương lão tử cũng không cứu được cậu!”
Đàm Tích: “???”
Sở dĩ nói dùng sắc không có tác dụng, là vì cô mới là người bị Hoắc Kỳ dùng sắc dụ dỗ….
Ở bên nhau lâu ngày đã thành thói quen, đột nhiên Hoắc Kỳ đi công tác, hơn nữa còn đi hẳn một tuần, cô bỗng nhiên trống rỗng vô cùng.
Nhưng cô lại cảm thấy xấu hổ khi biểu đạt tình yêu của mình.
Khoảng thời gian đó công việc của Đàm Tích cũng không mấy bận rộn, có thời gian rảnh để nghĩ về chuyện khác.
Hơn một tháng nữa cô sẽ trở thành luật sư chính thức, đến lúc đó lượng công việc sẽ nhiều hơn rất nhiều, đồng nghĩa với việc tiền lương cũng sẽ nhiều hơn.
Buổi tối, lúc cô ngồi xem lại album, phát hiện có rất nhiều ảnh chụp của Hoắc Kỳ.
Có ảnh chụp sau khi kết hôn, có ảnh chụp cùng nhau, cũng có ảnh là chụp lén, nói chung là đủ thứ trên đời, cũng không được phân loại.
Thật ra mỗi lần cô chụp lén Hoắc Kỳ đều biết, chẳng qua là anh giả vờ không biết để chiều theo ý Đàm Tích.
Mỗi tấm ảnh Hoắc Kỳ đều rất ưa nhìn, dù là chụp ngẫu nhiên thì nhan sắc cũng không chê vào đâu được.
Có mấy tấm ảnh để ngực trần, cơ bắp không quá khoa trương nhưng rất rắn rỏi có lực.
Nghĩ đến dáng vẻ khi anh ôm cô ngủ, có thể cảm nhận rõ ràng phần cơ bắp rắn chắc đó, là sức mạnh chỉ thuộc về đàn ông.
Đàm Tích bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Suy nghĩ miên man gì thế này.
Buổi tối hai người gọi video call cho nhau, Hoắc Kỳ vừa mới tắm xong vẫn như mọi khi để trần thân trên, một tay cầm di động, một tay cầm khăn tắm lau khô tóc.
Có giọt nước chưa được lau khô nhỏ xuống, xuôi theo xương chân mày rồi tiếp tục trượt xuống dưới.
Không biết tại sao cô lại nghĩ tới cụm từ ‘tú sắc khả san*’.
(*Tú sắc khả san: cảnh sắc đẹp đẽ có thể khiến người ta quên đi cơn đói.)
Theo lý thì cô và Hoắc Kỳ đã quen thuộc mọi thứ của nhau, quen tới mức không thể nào quen hơn được nữa, nhưng lúc này cô lại cực kỳ nhớ…..
Đàm Tích mím môi, nuốt một ngụm nước bọt, vừa hay động tác nuốt nước bọt của cô lại bị Hoắc Kỳ nhìn thấy.
Hoắc Kỳ bất lực cong cong khóe mắt, giống như có thể nhìn rõ suy nghĩ trong lòng cô.
Đàm Tích cũng không muốn giấu giếm: “Hoắc Kỳ, em rất muốn…”
Ngay cả khi anh không ở bên cạnh cô cũng sẽ có khát vọng, muốn làm một chút chuyện hư hỏng.
Hoắc Kỳ hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, tóc cũng đã được lau khô, anh móc khăn lông lên rồi từ từ đi đến bên mép giường, thấp giọng thở dài: “Ráng nhịn chút đi.”
“Tích Tích, hai ngày nữa anh sẽ trở về ”
Giọng của anh rất hay, trầm thấp dễ nghe như tiếng đàn cello.
Đàm Tích nghe thấy có chút tê dại, trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Cô duỗi thẳng chân ra, đầu ngón chân hơi cuộn tròn lại, nhỏ giọng nói: “Được rồi, em sẽ đợi anh.”
Trải qua một khúc nhạc đệm nhỏ, mặt cô cũng dần dần hiện lên một tầng đỏ ửng, trong lòng có chút thẹn thùng.
Cho dù hai người là quan hệ vợ chồng đi nữa thì vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng.
Cùng Hoắc Kỳ nói về các chủ đề khác một lúc, Đàm Tích bất giác có chút buồn ngủ, ngáp một cái mới cắt đứt điện thoại: “Anh Hoắc, ngủ ngon.”
Ngày thường cô vẫn hay gọi tên chính của anh, chưa bao giờ gọi là ‘anh Hoắc’ như lần này.
Không có mùi vị xa lạ, ngược lại mang theo vài phần thân mật trước nay chưa từng có.
Vì sao cô lại gọi như vậy chính cô cũng không biết, có lẽ do quá buồn ngủ nên bất tri bất giác đã gọi ra cái tên đó.
Hoắc Kỳ cũng có chút giật mình, không nghĩ là cô sẽ gọi như vậy.
Anh nở nụ cười ấm áp, đáy mắt chất chứa tình cảm sâu đậm, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì mà im lặng hai giây, sau đó nhếch môi cười: “Cục cưng, ngủ ngon.”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh gọi cô là ‘cục cưng’, nhưng lần này lại khiến cô cảm giác rất mềm mại, giống như tầng rung động đó càng ngày càng mãnh liệt.
Sau khi tắt điện thoại, cô lại nhớ tới Hoắc Kỳ, trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Hai ngày tiếp theo, Đàm Tích xác thật là đếm thời gian trôi qua, gập xuống từng ngón tay nghĩ xem tới khi nào chồng yêu quý mới trở về.
Đêm anh trở về, sau khi tắm rửa xong, Đàm Tích liền ôm lấy cổ anh, cong khoé môi cười ngọt ngào.
Bờ vai người đàn ông thẳng tắp, cằm hơi nâng lên, âu yếm người vợ yêu dấu của mình, cũng nở một nụ cười cưng chiều.
Tiếp theo xảy ra chuyện gì thì không cần nói tới nữa, dù sao đêm hôm đó Đàm Tích cũng đã la hét cả một đêm tới sức cùng lực kiệt, trong lòng chỉ muốn quay ngược lại thời gian: Nếu sớm biết người đàn ông này sẽ tàn nhẫn như vậy, cô đã không nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Nói chung là hối hận.
Cho nên tổng kết lại mà nói, Đàm Tích cảm thấy thật ra chính Hoắc Kỳ mới là người lấy sắc dụ cô.
Chỉ là liên quan đến ngày tổ chức đám cưới kia, có lẽ nhìn ra được Đàm Tích rất kiên trì muốn tổ chức vào mùa hè, nên Hoắc Kỳ đã chủ động nói chuyện này với cô: “Tích Tích, vì sao em nhất định muốn làm đám cưới vào mùa hè?”
Đàm Tích không cần suy nghĩ đã trả lời: “Bởi vì mùa hè nhiệt tình như lửa, giống như tình yêu oanh liệt của chúng ta vậy.”
Hỡn nữa cô thích mùa hè, từ nhỏ đã rất thích rồi.
Cô đã từng ước mơ mình sẽ trang điểm thật đẹp, mặc váy cưới tổ chức hôn lễ trong bối cảnh xanh tươi của ngày hè.
Hoắc Kỳ hơi suy tư: “Em thích cử hành đám cưới ngoài trời hay ở trong nhà?”
“Bên ngoài đi, tiệc cưới tổ chức ở nhà hàng thì quá nhàm chán, em thích tổ chức trên bãi cỏ, sẽ lãng mạn hơn.”
Hoắc Kỳ chậm rãi cười: “Anh biết rồi.”
Đàm Tích: “?”
“Anh hiểu sở thích của em rồi,” Hoắc Kỳ cúi đầu nhìn cô, thu lại những suy nghĩ miên man, nhiều hơn mấy phần dịu dàng và chấp nhận: “Ngày hè bãi cỏ sẽ rất nóng, em cũng biết mà.
Em chắc chắn muốn trong ngày trọng đại nhất đời mình, trên người lúc nào cũng dính ướt?”
Hơn nữa có khả năng sẽ bị phơi đen.
Đàm Tích tưởng tượng tới khả năng này, vô thức sờ sờ mặt mình.
Ai cũng khen cô có làn da trắng trẻo nõn nà, cũng là vì cô rất yêu quý giữ gìn, chưa bao giờ ra ngoài phơi nắng.
Nghĩ tới ngày đám cưới cả người đều ướt sũng, làm xong hết các trình tự của buổi lễ sẽ hơi khó khăn.
Cô vẫn luôn mong chờ đám cưới vào mùa hè, một phần là vì từ nhỏ cô đã thích mùa hè, một phần là vì bị ảnh hưởng bởi phim truyền hình.
Phim thần tượng luôn có đám cưới tổ chức vào mùa hè, vừa tươi đẹp vừa lãng mạn giống như mộng tưởng của mỗi cô gái.
Nhưng cô quên mất, sở dĩ là phim thần tượng vì có thêm bộ lọc ánh sáng, còn hiện thực làm gì lãng mạn được như vậy.
Đàm Tích cảm thấy nghẹn ngào, nhất thời không nói nên lời: “Thế nên anh căn bản không quan tâm tổ chức vào mùa nào, chỉ cảm thấy dựa theo tình hình của em thì thích hợp tổ chức vào tháng Năm?”
“Ừm.” Hoắc Kỳ sờ mặt cô, “Tháng Năm cũng coi là đầu mùa hè, vừa thoả mãn sở thích của em, vừa không quá nóng.”
“Vì vậy, thời gian thích hợp để chúng ta tổ chức là tháng Năm.”
Không biết có phải do bị tay của Hoắc Kỳ chạm vào, hay là do trong lòng cảm tự thấy hổ thẹn, khuôn mặt cô có chút đỏ lên: “Thế nên, anh là vì em.”
Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô cứ cho rằng anh muốn chống đối cô, lần này là cô nhỏ nhen rồi.
Hoắc Kỳ cúi đầu hôn lên trán cô, hơi thở ấm áp, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, giọng nói của anh trầm thấp mơ hồ: “Sau khi kết hôn, thế giới của anh chỉ xoay quanh một mình bà Hoắc.”
Là một sự vinh hạnh và may mắn.